Chương 27: Đối thơ ở học đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không được!

Mình phải nhanh chóng đưa tất cả tình tiết trở về quỹ đạo ban đầu, sau đó có thể thành công rút lui!

Nghĩ như vậy, Trần Tiểu Thiên ngồi ngay giữa Trần Sở Sở và Hàn Thước, trái nhìn phải nhìn, linh quang chợt lóe, mặt lộ vẻ giảo hoạt.

Trần Tiểu Thiên hai tay nắm lấy đệm cói dưới mông, lặng lẽ lết mông trượt ra phía sau, cho tới khi bản thân đã ra khỏi tầm mắt của nam nữ chính, nàng nhanh chóng đứng dậy, đem nệm cói đặt ở chỗ ngồi xéo qua một bên phía trước Lâm Thất, an toạ ngồi xuống.

Nhìn cảnh tượng Hàn Thước và Trần Sở Sở hai người sóng vai ngồi cùng nhau, Trần Tiểu Thiên vừa lòng gật gật đầu.

Mà Lâm Thất bên cạnh lại nhìn thấy có chút khác thường, nhìn Trần Tiểu Thiên cau mày hỏi: "Cô làm gì vậy? !"

Trần Tiểu Thiên nhìn Lâm Thất, hừ nhẹ một tiếng, nói: "Ta bị cận, nên muốn ngồi gần bục giảng để nhìn rõ hơn."

Lâm Thất nghe vậy, lúc này liền hung hăng trừng trừng liếc mắt nhìn Trần Tiểu Thiên, tức giận bất bình nói: "Đừng tưởng ta không biết ý đồ của cô, cô chính là muốn ngồi gần Bùi ti học! Cô đã có Hàn Thước rồi, nên quản cho tốt mắt và miệng của mình đi!"

Trần Tiểu Thiên quay đầu, phát hiện Hàn Thước đang nhìn mình chằm chằm.

Thấy thế, Trần Tiểu Thiên không khỏi xấu hổ cười cười quay đầu về, cả mặt một bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Nhìn ta chằm chằm làm gì... Lo mà nhìn Sở Sở đi tên ngốc này!

Đang lúc Trần Tiểu Thiên nghiêm túc suy nghĩ, Hàn Thước đột nhiên xuất hiện sau lưng nàng, đem cả người nàng cùng đệm cói toàn bộ bế bên.

Trần Tiểu Thiên cả người vùi ở trong lòng Hàn Thước, nhất thời kinh sợ, một đôi nhãn tình trợn to, kinh hoảng nói: "Gì vậy? Á? Sao thế? Huynh muốn làm gì?"

Trước mắt bao người, Trần Tiểu Thiên một lần nữa lại được chuyển phát nhanh đến bên người Hàn Thước.

Hàn Thước hừ nhẹ một tiếng, đúng lý hợp tình nói: "Công chúa là người đã thành thân, nên bớt gần gũi với nam nhân khác đi."

"Không phải!" Không chút nghĩ ngợi liền mở miệng nguỵ biện "Ta đây là đang lên lớp thôi mà, sao huynh... "

Trần Tiểu Thiên chỉ chỉ chỗ ngồi của Hàn Thước cùng Trần Sở Sở, mình là bị kẹp ở giữa.

Sau một lát, Trần Tiểu Thiên liền không muốn nói tới nữa.

"Quên đi, kiểu thẳng nam ngu ngốc này đúng là hết thuốc chữa, mình cũng bó tay rồi."

Ý tưởng vừa nảy ra, Bùi Hằng lúc này kéo rèm liền xuất hiện, hướng về bục giảng chậm rãi bước tới.

Đám người Trần Tiểu Thiên cùng Lâm Thất mặt lập tức lộ vẻ háo sắc nhìn Bùi Hằng.

Hàn Thước thấy thế, hừ lạnh một tiếng, coi thường nhìn thoáng qua Bùi Hằng, chộp ngay lấy một quyển sách giáo khoa che trước mặt Trần Tiểu Thiên.

Sau một lát, Hàn Thước giọng lành lạnh nói với Trần Tiểu Thiên: "Lo ôn tập đi."

Trần Tiểu Thiên mất hứng, tiếp nhận sách giáo khoa, vẻ mặt khinh bỉ, tuỳ tiện đem sách mở ra.

Bùi Hằng đứng trên bục giảng, liếc mắt nhìn quanh bốn phía.

Lúc này, Trần Nguyên Nguyên vẻ mặt u sầu ngồi xe lăn được Tử Niên đẩy vào học đường.

Gã sai vặt của Bùi Hằng hô lớn: "Tất cả đã đến đông đủ, bắt đầu nhập học ——"

Tất cả mọi người trong học đường liền thu hồi bộ dạng lười nhác, lập tức thẳng người ngồi nghiêm chỉnh.

Bùi Hằng quét mắt nhìn tất cả mọi người, chậm rãi nói: "Thành Hoa Viên có quy định, Sau này các vị quận chúa đều phải tham gia kỳ thi đề bạt thiếu thành chủ, trải qua hai thử thách, bao gồm thi văn và sách luận, thủ khoa của kỳ thi lần này sẽ được thành chủ sắc phong, trở thành thiếu thành chủ. Còn nữ nhi của các nhà quan khác, căn cứ theo thành tích, từng người sẽ được phong những chức quan khác nhau. Mọi người ở đây hôm nay mai sau đều sẽ trở thành trụ cột của gia đình, việc học nặng nề, hôm nay chúng ta tạm nghỉ để chơi một trò chơi."

Lâm Thất liếc nhìn Bùi Hằng, bộ dạng cố tỏ ra bình thường nói: "Cưỡi ngựa bắn cung ta chắc chắn sẽ dành được hạng nhất!"

Vừa dứt lời, Bùi Hằng liền ngữ khí thanh đạm mở miệng nói: "Trò chơi lần không nằm trong ngũ nghệ."

Lâm Thất: "..."

Hàn Thước ngồi bên cạnh Trần Tiểu Thiên nhíu nhíu mày, nghi hoặc hỏi, "Quân tử lục nghệ: lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số, thế nào lại là ngũ nghệ?"

Bùi Hằng thản nhiên nói: "Đánh đàn tấu nhạc bất quá chỉ là chiêu thức lấy lòng nữ nhân, sao có thể đánh đồng với những thứ kia. Hôm nay chúng ta không học kinh, không luận sử, mà sẽ đối thơ."

Tất cả mọi người đều ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi tỏ vẻ khó hiểu: Đối thơ?

Bùi Hằng thấy mọi người nghi hoặc, liền mở miệng giải thích: "Ta lấy "Phong hoa tuyết nguyệt" làm đề, mọi người mỗi người chọn một chữ, đối hai câu thơ, không bàn thất ngôn ngũ ngôn, không bàn luật thơ, chỉ chú trọng ở chỗ gieo vần. Bây giờ chúng ta hãy bắt đầu từ... nhị quận chúa nào."

Trần Sở Sở đang nhìn chằm chằm vào Hàn Thước, lúc này bỗng dưng bị gọi tên, lập tức hoàn hồn.

Trước nghĩ sau nghĩ, Trần Sở Sở liền tùy ý nói: "Ta? Ta chọn phong vậy... Phong... Thổi nước sóng gợn lăn tăn, băng đèo vượt suối không dấu vết."

Lời nói vừa dứt, âm thanh tán dương ngập tràn cả lớp học.

Bùi Hằng cũng rất tán thưởng nói: "Nhị quận chúa suy nghĩ thấu đáo, kết cấu rộng mở. Đại quận chúa, đến lượt người."

Nguyên Nguyên yếu ớt ngẩng đầu, ngữ khí ưu sầu nói: "Hoa, trăm ngày vẫn chưa nở, chớp mắt sớm đã tàn."

Nghe vậy, Bùi Hằng nhìn xuống chân Trần Nguyên Nguyên, khẽ thở dài: "Đại quận chúa, chuyện đời mất cái này ắt sẽ được cái khác, đừng nên quá bi quan. Lâm Thất tiểu thư, mời."

Lâm Thất hưng phấn, nhưng nghẹn nửa ngày cũng không nói được gì: "Tuyết... Tuyết... Tuyết...ta không biết."

Trần Tiểu Thiên bỗng bật cười thành tiếng.

Lâm Thất hung hăng trừng mắt liếc nhìn Trần Tiểu Thiên, coi thường nói: "Trần Thiên Thiên, cô cười cái gì? Chẳng lẽ cô đối được à?"

"Không không không!" Trần Tiểu Thiên vội vàng lắc đầu, nói với Lâm Thất: "Trình độ của hai ta cũng như nhau cả thôi, cô không biết làm sao ta biết được."

Lâm Thất tiếp tục trừng nàng, "Vậy sao cô còn cười? !"

Bùi Hằng nhìn thoáng qua Trần Tiểu Thiên cùng Lâm Thất, đầu tiên là dừng một chút, theo sau liền cổ vũ nói: "Nghe nói tam công chúa gần đây có tiến bộ, hay người cứ thử xem?"

Lời này vừa nói ra, Lâm Thất lúc này cười khinh bỉ, vẻ mặt coi thường nói: "Bùi ti học, huynh đừng làm khó tam công chúa nữa, ai mà không biết nàng ta học vấn dốt nát, nàng ta thì biết được mấy chữ chứ."

Trần Tiểu Thiên không thèm so đo tính toán với nàng, vẫn cúi đầu lật sách.

Lâm Thất thấy thế, vẫn bám riết không buông nói: "Không thì thế này, chúng ta đánh cược. Tam công chúa nếu có thể đối được, thì ta sẽ đi dọn nhà xí! Còn nếu tam công chúa không đối được, thì nhà xí sẽ do cô dọn."

Trần Tiểu Thiên lặng thinh nhìn nàng, nhịn không được nói: "Sao cô dám chắc ta sẽ thua?"

Lâm Thất vỗ bàn, lớn tiếng nói: "Vậy cô có dám cược không!"

Trần Tiểu Thiên hừ cười một tiếng, khoát khoát tay áo nói: "Bỏ đi, ta không muốn cược với cô..."

Ngay phía sau, Hàn Thước thản nhiên mở miệng nói: "Ta cược tam công chúa thắng. Nếu tam công chúa, Hàn mỗ sẽ thay nàng chịu phạt."

Mọi người đồng loạt nhất nhất nhìn Hàn Thước.

Ta lau!

Nghe được câu sau, Trần Tiểu Thiên thiếu chút nữa đã tự cắn lưỡi mình, thực hận không thể ngay lập tức cho Hàn Thước một cái tát trời giáng.

Những lời này tuy rằng nghe qua thì chính là cì nàng suy nghĩ, nhưng trên thực tế chẳng khác nào không trâu bắt chó đi cày a!

Vốn dĩ nàng còn có thể từ chối, nhưng khi Hàn Thước vừa nói ra những lời này, thì chuyện này cho dù có khó khăn, nàng cũng phải bắt buộc làm!

Trần Tiểu Thiên cắn răng, từng chữ từng chữ nói với Hàn Thước: "Huynh... vì muốn làm ta xấu mặt mà không ngại hy sinh bản thân mình ư?"

Hơn nữa, hiện tại Trần Tiểu Thiên đang muốn làm dịu đi mối quan hệ giữa mình và Hàn Thước, nàng tuyệt đối không thể nào để hắn đi quét dọn nhà xí được!

Hàn Thước hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng Trần Tiểu Thiên, trên mặt vẫn mang nét tươi cười hớn hở, nhiệt tình cổ vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net