Chương 29: Tam công chúa nổi giận vì lam nhan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mà ở trên bàn trước mặt hai người, là đống tranh chữ tòng phạm.

Trần Tiểu Thiên cau mày nhìn về phía Tô Mộc, chậm rãi mở miệng hỏi: "Lâm Thất đánh ngươi ?"

Tô Mộc miễn cưỡng cười khổ một tiếng, cúi đầu, ra vẻ như không sao cả nói với Trần Tiểu Thiên: "Là tiểu nhân chọc giận tiểu thư. Tiểu thư ra lệnh cho tiểu nhân, đem tranh chữ được tam công chúa ban tặng hoàn trả lại cho người."

"Ta thấy Lâm Thất chính là đưa ngươi tới để thị uy với ta!" Trần Tiểu Thiên đau lòng Tô Mộc vô tội bị liên lụy, oán hận Lâm Thất thế nhưng lại kiêu ngạo ương ngạnh giận cá chém thớt, thanh âm so với ngày thường càng rét lạnh hơn: "Lâm Thất quá kiêu ngạo, cô ta chính là nhìn ta không vừa mắt, lại trút hết lên đầu ngươi, mấy roi này đánh lên người ngươi, chẳng khác nào đang đánh ta!"

Nghe vậy, Tô Mộc vội vàng thân thủ kéo Trần Tiểu Thiên, chủ động mở miệng khuyên nhủ: "Tam công chúa xin đừng để ý, roi đánh trên người không đau, nhưng nếu tam công chúa tức giận, Tô Mộc sẽ rất đau lòng."

Tô Mộc nói xong liền cầm lấy tay Trần Tiểu Thiên, đặt lên ngực trái của mình.

Nghe Tô Mộc khuyên giải an ủi, lửa giận trong lòng Trần Tiểu Thiên liền thoáng tiêu tán đi một chút, hơn nữa lúc này mỹ nam đang ở trước mặt, Trần Tiểu Thiên khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng.

Dừng một chút, tay Trần Tiểu Thiên đặt trên ngực Tô Mộc vô ý nắm lại, thử chút cảm giác mới mẻ, nhưng ngay sau đó liền phản ứng như bị điện giật rụt tay về.

Trần Tiểu Thiên vội vàng lắc đầu nói: "Đừng đừng đừng, tuyệt đối đừng bao giờ nghĩ như vậy. Ta biết ngươi bất đắc dĩ mới phải ở lại giáo phường ti, bản thân ngươi cũng không hề muốn gượng cười mỗi ngày. Từ giờ trở đi, ngươi không cần tìm cách lấy lòng trước mặt ta, cứ coi ta như bạn bè là được rồi."

Nói xong, Trần Tiểu Thiên còn nhịn không được nhỏ giọng than thở nói: "Có chọc ta ta cũng không giận..."

Những lời này vừa nói ra, tuy rằng Trần Tiểu Thiên không có ý gì, nhưng là Tô Mộc ngược lại liền ngây ngẩn cả người.

Tô Mộc khiếp sợ nhìn Trần Tiểu Thiên, sau đó chỉnh trang quần áo lại cho tươm tất, cung kính ngồi trước mặt Trần Tiểu Thiên, nghiêm mặt nói: "Tiểu nhân chỉ là nhạc công, thân phận thấp hèn, nào dám xưng danh bạn bè với tam công chúa chứ."

"Làm nhạc công cũng đâu phải do ngươi chọn." Trần Tiểu Thiên lắc đầu nói: "Nếu có thể được chọn, ai lại không muốn giống như Bùi Hằng, sinh ra đã là danh môn vọng tộc, không cần vất vả mưu sinh. Nói chung đều là lỗi của ta..."

"Công chúa đừng tự trách mình, đây chỉ là mấy vết thương nhỏ thôi." Thấy Trần Tiểu Thiên cả mặt áy náy, Tô Mộc vội vàng an ủi nói: "Chỉ là những tranh chữ mà người đã tặng, Tô Mộc hiện tại thật không dám nhận..."

Lúc này Tử Duệ đang chuẩn bị thu hồi đám tranh chữ trên bàn, Trần Tiểu Thiên đột nhiên ngăn cản hắn, hơn nữa còn quay đầu nói với Tô Mộc: "Nếu bây giờ ngươi trở về, Lâm Thất nhất định sẽ lại khó dễ ngươi."

Tô Mộc do dự một lát, "Tiểu nhân dù sao cũng là người của giáo phường ti. "

Trần Tiểu Thiên trực tiếp vỗ bàn, không chút nghĩ ngợi liền nói: "Đồ vật bổn công chúa đã tặng làm gì có chuyện lấy lại! Ta ngược lại là muốn đi gặp Lâm Thất nói lý lẽ!

"Công chúa xin đừng mà!" Tử Duệ nghe thấy, liền bước vội lên phía trước.

Tử Duệ nói: "Tam công chúa, kỳ thi đề bạt thiếu thành chủ sắp tới rồi, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, đỡ bị thành chủ trách phạt."

Trần Tiểu Thiên sửng sốt, nhưng nháy mắt lại phục hồi tinh thần, không thèm để ý nói: "Ta lại không quan tâm kì thi đề bạt thiếu thành chủ gì đó, đi mau!"

Nói xong, Trần Tiểu Thiên nghênh ngang đi ra ngoài, Tô Mộc cùng Tử Duệ hai mặt nhìn nhau, vội đuổi theo.

Giờ này khắc này, bên kia, Hàn Thước cùng Bạch Cập vừa bước vào cửa, Bạch Cập cầm trong tay một cây kẹo đường thổi hình con ngựa.

Hàn Thước nhìn kẹo đường trong tay, cứ thấy không được tự nhiên.

"Trần Thiên Thiên nàng sẽ thích thứ này sao?" Hàn Thước ngữ khí tràn đầy nghi ngờ.

Bạch Cập: "Dù sao hai người kết duyên là do ngựa mà."

Nghe vậy, Hàn Thước lúc này gật gật đầu, chậm rãi nói: "Nàng đã thích ta rồi, thì ta tặng gì nàng cũng sẽ thích thôi."

Vừa dứt lời, ngay phía sau, một tên người hầu liền đi tới.

Tên người hầu nhìn thấy Hàn Thước, liền lập tức hành lễ, "Hàn thiếu quân."

Hàn Thước mở miệng hỏi: "Tam công chúa có ở trong phủ không?"

Người hầu hơi do dự một lát, sau đó mới hồi đáp: "Bẩm Hàn thiếu quân, vừa rồi Tô Mộc Tô công tử tới, công chúa đã vội vã dẫn hắn đi giáo phường tư rồi. "

"Giáo phường ti?" Hàn Thước nháy mắt nhíu mày.

"Vâng... Đúng vậy..."

Thấy thế, Bạch Cập nhịn không được thêm dầu vào lửa nói: "Thiếu quân, người không phải nói tam công chúa rất thích người sao, thế nào còn có thể đi giáo phường ti..."

Còn không đợi Bạch Cập nói cho hết lời, nháy mắt kẹo đường hình ngựa đã bị ném vỡ tan dưới đất, sắc mặt Hàn Thước cũng trở nên thật dọa người.

Bạch Cập thấy thế, vội vàng ngậm miệng lại.

Hàn Thước biểu tình trên mặt hết đen rồi lại trắng, thật lâu sau mới âm trầm nói: "Nữ nhân không nghe lời, cần phải quản thúc chặt hơn mới được."

Hàn Thước mặt lộ vẻ sát khí, hướng thẳng đến giáo phường ti mà đi, Bạch Cập vội vàng đuổi theo.

Nửa giờ sau, Hàn Thước cùng Bạch Cập nổi giận đùng đùng đi đến hàng ghế lô phía ngoài, nhìn vào cánh cửa đang khép hờ.

Trùng hợp ngay tại vị trí này, Hàn Thước vừa vặn có thể thấy được Tiểu Thiên đang ngồi trên ghế lô, đưa lưng về phía cửa, còn Lâm Thất ở ngay đối diện cửa.

Bên trong gian phòng, Lâm Thất không hờn không giận nhìn Trần Tiểu Thiên, mở miệng hỏi: "Ngươi muốn mua Tô Mộc?"

Trần Tiểu Thiên không chút nghĩ ngợi liền nói: "Đúng vậy."

Hàn Thước đứng ngoài phòng nghe thấy, lập tức đen mặt.

Lâm Thất nhìn thấy Hàn Thước đang đứng ngoài cửa, đảo mắt, liền mở miệng cố ý nói mấy câu chế giễu.

Lâm Thất cố ý đem thanh âm kéo dài, từng chữ từng chữ một nói: "Ô? Vậy cô nói xem, vì sao lại muốn mua Tô Mộc? Cô luôn vì hắn mà đến giáo phường ti còn chưa đủ, còn muốn đem hắn về phủ để ngày ngày kề cận ư? Không phải trong phủ của cô đã có Hàn Thước rồi sao? Là hắn không đủ tốt? Hay không đủ thoả mãn cô?"

Trần Tiểu Thiên nghiêm túc nói: "Ta mua Tô Mộc cũng không phải đem hắn về phủ mua vui cho bản thân. Tô Mộc không muốn ở tại giáo phường ti, ta chuộc thân chỉ để trả lại tự do cho hắn. Còn Hàn Thước, cô cũng đừng vì ta, mà đối nghịch với huynh ấy, huynh ấy không dễ bắt nạt như cô tưởng đâu, huynh ấy võ công cao cường, có trí có mưu, chỉ là bị bệnh tim ảnh hưởng, cô đừng coi thường huynh ấy."

Hàn Thước nếu thật sự là ma ốm như mọi người vẫn nói, thì mình đâu phải khổ sở như thế này.

Thực sự thì... Hàn Thước chính là một sát thủ lãnh khốc vô tình khó ai bì kịp, không cẩn thận đụng đến hắn sẽ mất mạng như chơi.

Càng như vậy, Trần Tiểu Thiên càng không dám nghĩ tới.

Mà Trần Tiểu Thiên lời này vừa ra, Lâm Thất, Hàn Thước cùng Bạch Cập đều rất ngoài ý muốn.

Lâm Thất thấy lời nói của Trần Tiểu Thiên có chút buồn cười, vì thế liền bật cười một tiếng, nói: "Cô hỏi thử xem chỗ ta có bao nhiêu người muốn làm nhạc công? Cô giả bồ tát sống làm gì. Với tiếng tăm của Tô Mộc bây giờ, hắn còn đi đâu được? Đi khỏi chỗ cô, ai cũng có thể ức hiếp hắn, hắn phải đi đâu mới được yên thân chứ?"

Trần Tiểu Thiên vẻ mặt không hờn không giận, không chút nghĩ ngợi nói: "Ta đã sắp xếp chỗ tốt cho hắn đi rồi, dù sao cũng không phải việc của cô."

Ngoài cửa, vẻ mặt Hàn Thước trở nên nhu hoà, xoay người rời khỏi, Bạch Cập vội đuổi theo

Mà ở trong phòng, Lâm Thất nhìn thấy Hàn Thước rời khỏi, quỷ kế của mình cuối cùng lại không thành công, liền có chút bực bội.

Bên kia, Bạch Cập theo Hàn Thước đi ra khỏi giáo phường ti, nhịn không được ở sau lưng Hàn Thước hỏi: "Thiếu quân, Tô Mộc bất quá chỉ là một tên nhạc công, tam công chúa tại sao lại vì hắn mà đối nghịch với Lâm gia chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net