Chương 44: Long Cốt, ta mang đến cho huynh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Thước vẫn không có động tĩnh, khẽ cười một tiếng nói: "Ta thấy tam công chúa làm rất tốt mà, nhất là chiêu giả heo ăn thịt hổ này, quả thật rất lợi hại."

Trần Tiểu Thiên giương mắt nhìn nhìn Hàn Thước, nửa ngày không thốt lên được lời nào.

Ước chừng qua nửa khắc, Trần Tiểu Thiên mới ấp a ấp úng mở miệng, "Cái này, chúng ta coi như... cũng ngang nhau mà?"

Trần Tiểu Thiên nhìn Hàn Thước, Hàn Thước nhìn Trần Tiểu Thiên, hai người hai mặt nhìn nhau, đều không có hảo ý.

Hàn Thước giả vờ cười nhìn Trần Tiểu Thiên, bưng lên bầu rượu rót thêm hai ly cho Trần Tiểu Thiên, đặt trước mặt nàng, mặt bất động tâm bất biến nói: "Tam công chúa kính ta ba ly, ta sau đó đổi lại cũng sẽ kính người ba ly."

Trần Tiểu Thiên trơ mắt nhìn một ly rượu độc trước mặt giờ biến thành ba ly, vô cùng hối hận.

Hàn Thước mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Trần Tiểu Thiên, trong mắt thản nhiên mang theo một tia băng lãnh.

Trần Tiểu Thiên dư quang liếc nhìn Hàn Thước, thấy độ tức giận của hắn lại tăng thêm một bậc, vì để bảo toàn tính mạng liền nhanh chóng chuyển đề tài, cười ha ha nói: "Thiếu quân từ lúc vào phủ tới nay thực sự rất vất vả, thực ra từ ngày ta phóng ngựa cướp hôn trên đường, lần đầu gặp được huynh, ta nhìn tướng mạo của huynh, liền biết thân thể huynh không tốt. Hơn nữa qua nhiều ngày ở chung, ta phát hiện huynh là đang bị bệnh tim hành hạ, khiến ta vô cùng lo lắng."

Hàn Thước lại lạnh nhạt đẩy ly rượu tới trước mặt Trần Tiểu Thiên.

Thấy thế, Trần Tiểu Thiên đau lòng không thôi, xuất hết bản năng sinh tồn của mình ra đẩy ly rượu qua một bên.

Trần Tiểu Thiên nói: "Không vội, ta vẫn còn lời chưa nói hết. Thiếu quân, mặc dù ta lừa huynh, nhưng cũng vì bất đắc dĩ thôi. Thiếu quân khoan hồng độ lượng, không chấp kẻ tiểu nhân, nhưng trong lòng ta vẫn rất áy náy. Tục ngữ có câu một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa, chúng ta đã là phu thê một thể, ta tất nhiên sẽ vì huynh mà suy nghĩ, cho nên hôm nay ta đặc biệt đem đến cho huynh một vị thuốc quý, giúp huynh sống lâu trăm tuổi, cùng ta bạc đầu giai lão."

Nói xong, Trần Tiểu Thiên vẻ mặt thành khẩn nhìn về phía Hàn Thước.

Hàn Thước lộ ra vẻ mặt không tin, cười lạnh một tiếng, âm trầm nói: "Muốn trị bệnh của ta chỉ có một vị thuốc thôi, cô biết đó là gì không?"

Trần Tiểu Thiên không chút nghĩ ngợi liền mở miệng nói: "Ta đương nhiên là biết, Long Cốt a. Ta đã giúp huynh đem đến rồi!"

Hàn Thước vẻ mặt ngoài ý muốn nhìn Trần Tiểu Thiên, đầu tiên ngơ ra một chút, sau đó mới miễn cưỡng cười nói: "Tam công chúa thật biết nói đùa. Long Cốt trân quý cỡ nào, muốn lấy là lấy được sao."

"Nếu huynh không tin, thì đến sau nhà bếp xem thử đi!" Trần Tiểu Thiên vỗ vỗ ngực, giơ ngón tay cái lên chỉ về phía nhà bếp, chắc như đinh đóng cột nói: "Ta đã hầm lên luôn rồi."

Hàn Thước nhìn Trần Tiểu Thiên như đang nhìn tên thần kinh.

Trần Tiểu Thiên vẫn hồn nhiên chưa thấy, bẻ bẻ ngón tay nói: "Tính toán thời gian thì chắc cũng hầm gần xong rồi, huynh có muốn đi... ngửi... ngửi thử không?

Nghe vậy, Hàn Thước nửa tin nửa ngờ đứng dậy, nâng bước đi về phía nhà bếp.

Sau một lát, tại phòng bếp, đầu bếp vừa mở nắp ra, một cỗ nhiệt khí bốc lên.

Hàn Thước nhịn không được khẽ nhíu mày bịt mũi.

Đầu bếp giơ tay múa chân khuấy khuấy nước canh Long Cốt trong nồi, cả mặt hưng phấn nói: "Thiếu quân, một nồi nước hầm thành một chén canh, tinh hoa ngàn năm đấy."

Bạch Cập, Tử Duệ đứng tại cửa nhà bếp xa xa nhìn thấy hết một màn này.

Bạch Cập nhìn Tử Duệ hỏi rõ chân tướng, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Nghe nói Long Cốt là bảo vật trấn thành của thành Hoa Viên, tam công chúa thật sự tìm được Long Cốt tặng cho thiếu quân sao?"

Tử Duệ lập tức như được gãi trúng chỗ ngứa, mở to hai mắt nhìn nói: "Đương nhiên rồi, Long Cốt còn có thể là giả sao? ! Truyền thuyết kể rằng, thành chủ đầu tiên của thành Hoa Viên trong một lần ngẫu nhiên phát hiện được loại dược liệu này, giải được bách độc, có thể trị bách bệnh, thấy là điềm lành, nên gọi là "Long Cốt". Thành chủ đầu tiên trước tìm được Long Cốt, sau lại phát hiện ra quặng ô thạch, các đời thành chủ sau này đều tin rằng Long Cốt bảo hộ thành Hoa Viên, quặng ô thạch nuôi sống thành Hoa Viên. Quặng thì có thể liên tục khai thác, nhưng Long Cốt chỉ có một miếng thôi, ngươi nói xem trân quý đến cỡ nào?"

Nói xong, Tử Duệ giả vờ lo lắng, tiếp tục châm ngòi thổi gió, hướng Bạch Cập nói lớn, thực ra là đang nói cho Hàn Thước đứng cách đó không xa nghe.

"Chỉ là đáng tiếc, tam công chúa của chúng ta trộm Long Cốt, để chữa bệnh cho thiếu quân các ngươi, lỡ như thành chủ trách tội xuống, không khéo sẽ mất đầu như chơi, tam công chúa của chúng ta phải làm sao bây giờ...

Đầu bếp đổ Long Cốt ra, vừa đầy một bát, đặt ở trước mặt Hàn Thước.

Hàn Thước nghi ngờ nói: "Tam công chúa thật sự có lòng tốt như vậy sao?"

Bạch Cập bịt mũi nói: "Mùi vị này quả không hổ danh là bảo vật ngàn năm... Thiếu quân, vậy còn... còn... tiểu hoa viên..."

Hàn Thước đột nhiên nhớ tới cái gì, kinh sợ sẽ làm hỏng đại sự.

"Nguy rồi!"

Hàn Thước thi triển khinh công, phi thân phóng thẳng đến tiểu hoa viên.

Trong hoa viên, Trần Tiểu Thiên đắc ý dào dạt đem rượu đổ lên mặt đất, lại rót rượu mới, cầm lấy hành tây bôi lên mắt.

Đúng lúc này ở phía sau, Hàn Thước thần sắc lo lắng vội vã xuất hiện trong hoa viên, Bạch Cập theo ở phía sau.

Trần Tiểu Thiên híp mắt, một bộ dạng âm hiểm chuẩn bị vào vai phản diện.

"Dám đấu với ta à, ngươi nếu đã sống trong kịch bản, thì biên kịch chính là trời! Ta dù có bị bức đến đường cùng, cũng có thể tìm được cách hồi sinh! Ba, hai, một."

Tử Duệ thấy thế, vội vàng an bài cho người đi qua châm ngòi ống trúc đốt pháo hoa, nhất thời tiếng nổ rền vang, pháo hoa phóng thẳng lên trời.

Pháo hoa toả ra rực sáng cả bầu trời đêm, chỉ thấy dưới chòi nghỉ mát Trần Tiểu Thiên một ngụm đã uống cạn ly rượu.

Hàn Thước ngăn trở không kịp, khóe mắt như muốn nổ kêu lên: "Thiên Thiên, đừng——!"

Trần Tiểu Thiên quay đầu lại trông thấy Hàn Thước, nở nụ cười sáng lạn.

Hàn Thước thất thần đứng ngay bên ngoài chòi nghỉ mát, khiếp sợ nhìn Trần Tiểu Thiên.

Tử Duệ đưa nhạc công đến núp ở phía sau cây tùng, nhanh chóng chỉ huy mọi người tấu một bản nhạc buồn.

Hàn Thước thần sắc hoảng loạn, cước bộ trầm trọng bước vào chòi nghỉ mát, nháy mắt tiếng nhạc bi ai khổ ải vờn quanh Hàn Thước cùng Trần Tiểu Thiên vang lên.

Đúng lúc này, một vệt máu theo khoé miệng Trần Tiểu Thiên chậm rãi chảy xuống.

Trần Tiểu Thiên một phen lau đi, nhìn thấy vết máu trên tay mình, vô cùng khiếp sợ, biểu tình như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Thiếu quân, trong rượu có độc, huynh?" Nói tới đây, Trần Tiểu Thiên bộ dạng như đã hiểu rõ, cả mặt bi thương lắc đầu, nói với Hàn Thước: "Đừng uống..."

Mà phía sau Trần Tiểu Thiên pháo hoa không ngừng bắn lên không trung sáng rực, bầu trời đêm mỹ lệ vẫn không làm cho Trần Tiểu Thiên hết bàng hoàng, vẻ mặt khiếp sợ cùng cảm giác khó chịu càng nhìn càng thấy thê thảm, nước mắt nàng chậm rãi chảy xuống.

Trần Tiểu Thiên trơ mắt nhìn Hàn Thước, biểu tình thống khổ.

Trong nháy mắt, hình ảnh này trông vô cùng giống như cách trở bao nhiêu năm rồi mới gặp lại, sau đó lại phải chia xa nhau.

Tay Trần Tiểu Thiên chậm rãi buông thõng, ly rượu trong tay "lạch cạch" rơi xuống đất vỡ tan. Trần Tiểu Thiên điều chỉnh cho mình một tư thế đau thương đẹp nhất rồi từ từ ngã xuống.

Hàn Thước lao tới hô to: "Thiên Thiên!"

Trần Tiểu Thiên ngã vào lòng Hàn Thước, một màn khói sương mờ ảo bao quanh hai người.

Hàn Thước thâm trầm nhìn Trần Tiểu Thiên, nhãn thần hối hận tuyệt vọng.

Dưới nền pháo hoa rực rỡ, Trần Tiểu Thiên bị Hàn Thước gắt gao ôm vào trong ngực.

Hàn Thước không ngừng tự trách nhìn Trần Tiểu Thiên, hận không thể chết thay nàng.

Máu từ khoé miệng Trần Tiểu Thiên chậm rãi chảy ra, ánh mắt thâm tình nhìn về phía Hàn Thước: "Thiếu quân, ta..."

Còn chưa dứt lời, Trần Tiểu Thiên liền hôn mê bất tỉnh.

"Thiên Thiên? Trần Thiên Thiên! Ta không cho muội chết!"

Thấy Trần Tiểu Thiên không có phản ứng, Hàn Thước cả mặt đều là đau lòng không kể xiết, trực tiếp đem Trần Tiểu Thiên một phen bế ngang lên, lo lắng lớn tiếng hô: "Người đâu! Người đâu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net