Chương 46: Thần dược chữa bách bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Thước thân thủ niết niết mặt Trần Tiểu Thiên, Trần Tiểu Thiên vẫn vững như núi không chịu há mồm.

Thấy không có cách nào đút Long Cốt vào miệng Trần Tiểu Thiên, Hàn Thước đơn giản tự uống một ngụm, một tay nắm lấy mặt Trần Tiểu Thiên.

Miệng Trần Tiểu Thiên bị ép mở ra.

Hàn Thước miệng chứa canh Long Cốt, lập tức hôn lên môi Trần Tiểu Thiên mớm thuốc cho nàng.

Giây tiếp theo, Trần Tiểu Thiên giật mình mở to hai mắt, chằm chằm nhìn Hàn Thước, mặt nháy mắt đỏ lên.

Trần Tiểu Thiên trực tiếp dùng sức một phen đẩy Hàn Thước ra, cố nôn ra nước canh Long Cốt khó uống này.

Hàn Thước ngơ ra một chút.

Mọi người thấy Trần Tiểu Thiên vừa bị trúng độc tỉnh dậy thế nhưng lại rất có tinh thần, liền không hiểu ra sao nhìn về phía nàng.

Đám đại phu nhỏ giọng nghị luận.

Đại phu giáp: "Ta đã nói tam công chúa không sao mà."

Đại phu ất: "Suỵt..."

Trần Tiểu Thiên nghe được tiếng đại phu nhỏ giọng nghị luận, giương mắt nhìn thấy mọi người đều đang nhìn mình, liền sửng sốt, bỗng ý thức được vừa rồi mình phản ứng không đúng lắm, có hơi bẽ mặt.

Ngay thời điểm Trần Tiểu Thiên không biết nói gì cho phải, dư quang đột nhiên nhìn đến nước canh Long Cốt còn vương bên khoé miệng Hàn Thước, nhãn thần chuyển động nghĩ ra được cớ hay.

Trần Tiểu Thiên ôm ngực trông vô cùng suy yếu, còn học theo bộ dạng của Hàn Thước lúc trước hữu khí vô lực ho khan hai tiếng, ngoài miệng cảm khái vạn phần nói: "Long Cốt quả nhiên là thần dược chữa bách bệnh. Có lẽ do ta trúng độc không quá nặng, nên chỉ uống một ngụm đã khỏi rồi."

Nói xong, Trần Tiểu Thiên nhìn trong tay Hàn Thước chỉ còn lại nửa bát Long Cốt, liền thuận thế nắm lấy tim của mình nói: "Thiếu quân, huynh mau uống Long Cốt đi, có thể chữa khỏi bệnh tim cho huynh đó."

Hàn Thước chần chừ, ánh mắt Trần Tiểu Thiên vẫn đang thành khẩn nhìn hắn.

Trần Tiểu Thiên có chút sốt ruột nói: "Thiếu quân, ta thiên tân vạn khổ trộm Long Cốt về cho huynh, thế mà huynh lại thờ ơ như vậy, huynh còn không mau uống đi!"

Hàn Thước liếc mắt nhìn thành chủ một cái, lập tức thản nhiên lùi lại, mở miệng nói: "Hàn mỗ không dám."

Nghe vậy, Trần Tiểu Thiên lã chã chực khóc, níu lấy tay áo Hàn Thước nói: "Ta chỉ có một tâm nguyện, đó là chữa khỏi bệnh tim cho huynh. Huynh không uống, khiến lòng ta đau đớn khó chịu, cảm thấy đầu choáng mắt hoa, ta muốn chết..."

Đại phu thấy thế, lập tức tiến lên lo lắng an ủi Trần Tiểu Thiên: "Công chúa xin đừng tức giận, tức giận hại đến thân thể."

Thành chủ nhìn đã hiểu rõ tâm ý của Trần Tiểu Thiên, vội vàng chỉ vào Hàn Thước: "Ngươi mau uống đi, không thấy nàng đang lấy mạng mình ra uy hiếp sao, mau uống nhanh."

Hàn Thước khó tin nhìn Trần Tiểu Thiên, "Việc đã đến nước này, muội còn..."

"Chuyện ống trúc lần trước..."Trần Tiểu Thiên liếc mắt nhìn thành chủ một cái, lắp bắp nói với Hàn Thước: "Chuyện ống trúc là ta không đúng, là ta có lỗi với huynh... hôm đó nhìn thấy bệnh tim của huynh phát tác, ta thập phần không đành lòng. Bát Long Cốt này... Huynh mau uống đi, không uống nhanh để một hồi lại càng thối hơn."

Nói xong, Trần Tiểu Thiên liền quật cường nâng tay Hàn Thước lên, Hàn Thước bưng bát Long Cốt "ực ực" một hơi uống hết.

Trần Tiểu Thiên nhìn Hàn Thước uống hết Long Cốt, rốt cục cũng yên lòng, ghé đầu qua thân thiết hỏi: "Thế nào? Có cảm thấy toàn thân tràn trề năng lượng không?"

Hàn Thước hơi hơi động đậy thân dưới, miễn cưỡng áp chế cảm giác buồn nôn, thanh âm khàn khàn nói với Trần Tiểu Thiên: "Không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ là..."

Nghe được lời của Hàn Thước, Trần Tiểu Thiên xa xôi nói: "Hàn thiếu quân uống Long Cốt vào rồi nhất định sẽ khỏi bệnh, vậy thì ta yên tâm rồi..."

Còn chưa dứt lời, Trần Tiểu Thiên lại ngã xuống hôn mê bất tỉnh, cánh tay thả lỏng trên giường, không cẩn thận lộ ra thủ cung sa.

Thành chủ nhìn thấy thủ cung sa trên cánh tay Trần Tiểu Thiên, sắc mặt vừa chuyển biến tốt lại trở nên tái nhợt.

Mọi người thấy Trần Tiểu Thiên lại ngất xỉu, lúc này đồng loạt quỳ xuống.

Thành chủ nóng vội chỉ vào đám đại phu, "Mau mau mau."

Đại phu nhanh chóng chạy tới bắt mạch cho Trần Tiểu Thiên.

Đợi đến khi xác nhận thân thể Trần Tiểu Thiên đã không còn gì đáng ngại, mọi người liền lập tức lui ra.

Trần Tiểu Thiên nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, Hàn Thước lo lắng ngồi ở một bên.

Đúng lúc này, Bạch Cập âm thầm vào phòng đi đến bên cạnh Hàn Thước, đè thấp thanh âm, nói: "Thiếu quân, người truyền tin của chúng ta đã đến đây rồi."

Nghe vậy, Hàn Thước vẻ mặt ngưng trọng đứng dậy cùng Bạch Cập rời khỏi.

Nửa canh giờ sau, hàng ghế lô giữa quán trà.

Một người khoác áo vải thô chỉnh tề lưu loát, trên đầu lại đội màn mũ nữ tử hướng Hàn Thước chắp tay hành lễ, cung kính nói: "Tham kiến Hàn thiếu quân. Thuộc hạ nghe tin người đã uống Long Cốt, tin vui đã được truyền về thành Huyền Hổ rồi ạ."

Hàn Thước nhịn không được cười một tiếng, mở miệng nói: "Không thể tưởng tượng được thế lực của thành Huyền Hổ cư nhiên lại lan đến tận đây, hân hạnh, Dương ti hộ."

Đang lúc nói chuyện, người này chậm rãi tháo màn mũ xuống, đúng là một vị quan của thành Hoa Viên, Dương ti hộ.

Dương ti hộ cung kính nói với Hàn Thước: "Thiếu quân mưu tính sâu xa, đêm qua cũng nhờ một màn pháo hoa ở phủ tam công chúa, mới khiến cho nhị quận chúa bị bại lộ trong lúc truy đuổi thuộc hạ, thuộc hạ mới có cơ hội tương ngộ với người."

Nghĩ đến chuyện phát sinh đêm qua, Hàn Thước nhịn không được ho khan hai tiếng, ý tứ hàm xúc không rõ nói: "Khụ khụ... Màn pháo hoa đêm qua, không phải là chủ ý của ta. Ta tính toán không chuẩn xác đến thế đâu."

Dương tư hộ vội vàng nói: "Thiếu quân quá khiêm tốn rồi. Bây giờ bệnh tim của thiếu quân đã khỏi, kế hoạch của chúng ta xem như đã thành công được một nửa, tiếp theo chỉ cần chờ đợi thời cơ mà hành động, điều binh xuống phía nam, thiếu quân sẽ như mãnh hổ xuống núi, tàng long rời tổ, uy chấn tứ phương, chiếm đánh thành Hoa Viên! Quặng ô thạch của thành Hoa Viên chỉ e phải đổi họ Hổ rồi."

Nghe vậy, khóe miệng Hàn Thước chỉ lộ ra một mạt cười nhẹ, cũng không hoàn toàn tin lời nàng.

Sau một lát, Hàn Thước ánh mắt lãnh đạm nhìn Dương ti hộ, khẽ cười một tiếng, nói: "Dương ti hộ thân là nữ tử, ở thành Hoa Viên há chẳng phải như cá gặp nước, sao lại nguyện trung thành với ta chứ?"

Nghe ra được Hàn Thước có ý nghi ngờ, Dương ti hộ hoảng sợ, vội vàng quỳ một gối xuống, vô cùng chân thành nói: "Hồi bẩm thiếu quân, thuộc hạ tuy thân ở thành Hoa Viên, nhưng lòng luôn hướng về người nhà ở thành Huyền Hổ, nguyện vì thiếu quân làm trâu làm ngựa!"

"Dương ti hộ tận tâm, ta đương nhiên là biết, đứng lên đi." Hàn Thước gật đầu, thưởng thức nghịch nghịch mấy đầu ngón tay, không chút để ý mở miệng nói: "Nếu đã như vậy, Hàn mỗ có một chuyện muốn thỉnh cầu."

Dương tư hộ lại cả kinh, sau đó vội vàng nói: "Thiếu quân xin cứ nói."

Hàn Thước thản nhiên nói: "Sau này nếu có người nghị luận về chuyện của tam công chúa, mong Dương ti hộ ra mặt bảo vệ, nói giúp cho nàng, ta không muốn có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra với nàng ấy nữa."

Nguyệt Ly phủ, phòng ngủ Trần Tiểu Thiên.

Trần Tiểu Thiên ngủ một giấc tỉnh lại, quay đầu liền thấy thành chủ đang tựa vào mép giường ngủ, đầu tóc có hơi bù xù, hoàn toàn không còn bộ dạng uy nghiêm thường ngày của thành chủ, Trần Tiểu Thiên nhìn thấy thập phần áy náy, ngồi dậy nhẹ giọng kêu: "Mẫu thân... Mẫu thân..."

Thành chủ bừng tỉnh, thấy Trần Tiểu Thiên đã tỉnh, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Tỉnh rồi?"

Trần Tiểu Thiên áy náy cúi đầu, chậm rãi nói: "Mẫu thân, con không sao, người mau trở về nghỉ ngơi đi."

Thành chủ nghe vậy, hừ nhẹ một tiếng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Hiện tại biết thương mẫu thân rồi? Thời điểm hầm Long Cốt sao con không nghĩ đến ta một chút chứ! Long Cốt được truyền qua bao nhiêu đời, cuối cùng lại bị huỷ trong tay ta, bây giờ ta làm sao ăn nói với liệt tổ liệt tông đây! Quan viên cùng bá tánh toàn thành làm sao có thể bỏ qua cho con đây!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net