Chương 48: Long Cốt to lắm, một nồi hầm không hết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyệt Ly phủ, phòng ngủ Trần Tiểu Thiên.

Bạch Cập hấp tấp trở về, thở hổn hển dâng lên mâm dâu tây: "Thiếu quân, dâu đây."

Hàn Thước đem dâu đưa tới trước mặt Trần Tiểu Thiên, lại bị Trần Tiểu Thiên đẩy ra.

"Ta chỉ muốn biết là có hay không thôi, không có khẩu vị, ăn không vô."

Trần Tiểu Thiên ánh mắt ai oán nhìn Hàn Thước.

Ánh mắt Bạch Cập lại càng thêm ai oán nhìn Trần Tiêu Thiên.

Một lát sau, Trần Tiểu Thiên đột nhiên nói: "Thiếu quân, hay là để ta viết cho huynh một bức hưu thư, ta và huynh hủy bỏ hôn ước đi, sau đó hãy đến chỗ của nhị tỷ ta Trần Sở Sở! Ta bây giờ đã là một phế nhân rồi, nhị tỷ được dân chúng yêu mến, tiền đồ vô lượng, nhất định sẽ chăm sóc cho huynh chu đáo."

Không đợi Hàn Thước đáp lời, Tử Duệ liền trực tiếp mở miệng nói: "Nhị quận chúa hiện tại thân mang trọng thương, tình trạng cũng không khá hơn là bao."

Nghe vậy, trên mặt Trần Tiểu Thiên có chút ngoài ý muốn, không khỏi mở to hai mắt nhìn, lập tức hỏi: "Cái gì? ! Sao lại như thế? ! Là tên vô liêm sỉ nào dám ra tay hại tỷ ấy!"

Tử Duệ đem tin tức mình nghe được hồi báo Trần Tiểu Thiên, nói: "Đêm đó nhị quận chúa thi hành nhiệm vụ bí mật, lấy pháo hoa làm hiệu, không biết ai đã đốt pháo sớm hơn dự kiến, khiến hành tung của nhị quận chúa bị bại lộ, hai bên bắt đầu giao chiến kịch liệt vô cùng nguy hiểm."

Nghe được những lời này, Trần Tiểu Thiên tức đến đấm giường: Bắn pháo hoa kiểu gì mà lại trúng ngay Trần Sở Sở chứ? !

Sau một lát, Trần Tiểu Thiên xa xôi quay lại nhìn Hàn Thước, nói: "Pháo hoa chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi, Hàn thiếu quân, nhị tỷ vẫn là lựa chọn rất tốt dành cho huynh, huynh nên cân nhắc..."

Còn không đợi Trần Tiểu Thiên nói hết, Hàn Thước liền trực tiếp ngắt lời nàng, nói: "Ta sẽ không rời xa muội đâu. Tam công chúa lo nghỉ ngơi cho tốt đi, có chuyện gì cứ việc căn dặn Hàn mỗ."

Nói xong, liền trực tiếp xoay người rời đi.

Tử Duệ nhìn theo Hàn Thước, Bạch Cập hai người rời khỏi, đợi đến khi nhìn không thấy bóng dáng hai người nữa, mới mở miệng nói với Trần Tiểu Thiên: "Tam công chúa, thiếu quân đi rồi."

Nghe vậy, Trần Tiểu Thiên có điểm thất vọng than thở một tiếng, "Haizz, vậy mà vẫn không chịu đi sao. Thôi, sau này lại tìm cách khác đẩy hắn qua bên người Trần Sở Sở. Hắn cũng không thể cứ ở mãi bên cạnh một phế nhân như mình được. Để bảo toàn được mạng nhỏ, mà đã hao tốn không biết bao nhiêu khí lực toàn thân...và cả khả năng diễn xuất của mình nữa."

Nói xong, Trần Tiểu Thiên mỹ mãn từ trên giường ngồi dậy, đắc ý cầm lấy dâu tây ăn, vừa ăn vừa khoe với Tử Duệ.

"Dám đấu với ta à!" Trần Tiểu Thiên hừ cười một tiếng.

Nhưng ngay ở phía sau, một tên người hầu vội vã tới bẩm báo, "Tam công chúa, Tang Kỳ đại nhân tới truyền lệnh của thành chủ."

Trần Tiểu Thiên ngốc ra một chút, dâu đã bỏ vào miệng rồi nhưng lại quên nhai, do dự mở miệng hỏi: "Truyền lệnh? Truyền lệnh gì?"

Vừa dứt lời, bên ngoài phòng ngủ Trần Tiểu Thiên, thanh âm Tang Kỳ tuyên đọc lệnh thành chủ vang lên.

"Thiếu thành chủ thành Huyền Hổ Hàn Thước, mê hoặc tam công chúa Trần Thiên Thiên trộm Long Cốt. Hôm nay rút một chiếc xương của y, lấy đó làm gương, trấn an lòng dân.

Trần Tiểu Thiên nghe vậy, liền mạnh mẽ đẩy cửa ra ngoài, mở to hai mắt nhìn cao giọng hỏi: "Rút cái gì? Rút xương ư?"

Tang Kỳ cũng không trả lời Trần Tiểu Thiên, mà là vung tay lên, Hàn Thước cùng Bạch Cập phía sau đang bị thị vệ Hoa Viên khống chế, hai thanh ám khí nháy mắt bắn trúng cả hai.

Trần Tiểu Thiên run rẩy quay đầu nhìn Hàn Thước.

Mà Hàn Thước, Bạch Cập nhất thời không còn cựa quậy nữa, cả hai đều đã trúng ám khí, Bạch Cập lập tức choáng váng ngã xuống đất.

Hàn Thước ôm lấy chỗ bị trúng ám khí, cảm giác đầu óc choáng váng, muốn đi về phía Trần Tiểu Thiên nói gì đó, nhưng cước bộ lảo đảo sau một lát liền té xỉu.

Thủ hạ trong tay Tang Kỳ rất nhanh đã tới, trói chặt hai chủ tớ Hàn Thước.

Trần Tiểu Thiên thấy thế, nhất thời hít một ngụm khí lạnh, "Các ngươi định xuống tay với Hàn Thước ư?"

Tang Kỳ trấn an giải thích với Trần Tiểu Thiên, "Tam công chúa, người trộm Long Cốt, quan viên cùng dân chúng trong thành nhất mực không chịu bỏ qua cho người. Nên thành chủ mới nảy ra ý này, cũng vì muốn giúp người thoát tội thôi."

Trần Tiểu Thiên vẫn chưa lấy lại tinh thần, khiếp sợ nói không nên lời.

Họa vô đơn chí, ngay phía sau, lại truyền đến tiếng hô to của người hầu, "Thành chủ giá lâm!"

Trần Tiểu Thiên hoàn toàn hoảng loạn, "Không phải chứ... Ta lại chơi Hàn Thước một vố sao..."

Nghi thức tiếp đón thành chủ diễn ra tại phủ Nguyệt Ly, thành chủ vẻ mặt uy nghiêm ngồi ở chính giữa, Trần Sở Sở mang theo thị vệ đứng ngay phía sau thành chủ.

Mà Hàn Thước đã ngất xỉu bị trói lên giá gỗ, Bạch Cập đang hôn mê cũng bị mấy tên thị vệ trói lại ném xuống đất.

Trần Tiểu Thiên ở một bên lo lắng đứng ngồi không yên, lại không thể giúp được gì, chỉ có thể lo lắng hỏi: "Mẫu thân, người định làm gì vậy?"

Thành chủ nhìn nàng một cái, mặt không đổi sắc nói: "Hàn Thước đã uống Long Cốt, phá hủy vận thế của thành Hoa Viên chúng ta, ta thân là thành chủ, phải rút một chiếc xương của hắn, để trấn an lòng dân."

Trần Tiểu Thiên dù sao cũng là người hiện đại, sinh ra và lớn lên trong môi trường xã hội pháp trị hoà bình, có đời nào gặp qua chuyện rút xương người như vậy đâu, giờ này khắc này, nàng đang vô cùng sợ hãi, thanh âm nói chuyện cũng run lẩy bẩy: "Rút xương sao? Xương lớn cỡ nào? Lớn chừng này có được không?"

Nói xong, Trần Tiểu Thiên vươn ra ngón út, chỉ vào lóng tay đầu tiên của mình.

Thành chủ khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ vai nàng: "Con bé ngốc này, Long Cốt lớn chừng nào thì rút xương lớn chừng ấy."

Nghe vậy, Trần Tiểu Thiên hồi tưởng lại kích cỡ miếng Long Cốt mình trộm, hai tay giơ lên ước lượng, lại đối chiếu với chỗ xương sườn của Hàn Thước, lập tức trở nên khiếp sợ.

Trần Tiểu Thiên: "Long Cốt to lắm, một nồi hầm không hết, mẫu thân người cũng tưởng tượng ra được mà!"

Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới chuyện Long Cốt bị Hàn Thước uống, thành chủ lập tức lửa giận công tâm, lớn tiếng quát: "Con còn có mặt mũi mà nói sao! Người đâu, mau rút một chiếc xương sườn của Hàn Thước ra cho ta."

Nghe được mệnh lệnh của thành chủ, đại phu liền cầm dao đi về phía Hàn Thước, còn không đợi Trần Tiểu Thiên phản ứng, liền trực tiếp nhắm ngay lồng ngực của Hàn Thước hạ dao xuống.

Chỉ nghe "phụt" một tiếng, liền xuất hiện một mảng máu lớn thấm ướt cả áo.

Hàn Thước đau đớn thét lớn một tiếng.

Trần Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người, nắm chặt lấy tay đại phu, "phịch" một tiếng quỳ xuống.

"Mẫu thân bớt giận! Long Cốt là do một mình con trộm thôi, hoàn toàn không liên quan đến Hàn Thước!" Trần Tiểu Thiên quỳ xuống khẩn cầu nói: "Rút đi một chiếc xương sườn, huynh ấy không chết cũng tàn phế! Huynh ấy tâm cao khí ngạo, phế huynh ấy chẳng khác nào giết chết huynh ấy..."

Thành chủ oán hận nói: "Giết hắn càng tốt! Không phải do hắn mê hoặc, con dám làm loạn như vậy sao? Con có biết bên ngoài đang đồn như thế nào không! Con đã trở thành sao chổi của cả thành rồi đấy!"

Mắt thấy đại phu đang định tiếp tục xuống tay, Trần Tiểu Thiên trực tiếp xông lên phía trước, dang hai tay ra bảo hộ trước người Hàn Thước.

Trần Tiểu Thiên lớn tiếng nhìn thành chủ nói: "Long cốt là do con ép Hàn Thước uống đấy, Trần Thiên Thiên con tự làm tự chịu! Muốn rút xương thì rút của con này! Con chính là xương sườn của huynh ấy!"

Nói xong, Trần Tiểu Thiên kiên định đứng chắn trước người Hàn Thước, căm tức nhìn mọi người, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn đại phu, cùng bọn thị vệ.

"Ta lệnh cho các ngươi, không được động vào chàng!"

Trần Tiểu Thiên xoay người giúp Hàn Thước cởi trói, lại luống cuống tay chân không tài nào cởi được, thấy máu trước ngực Hàn Thước chảy càng lúc càng nhiều, liền vội vã dùng y phục của mình giúp Hàn Thước bịt lại miệng vết thương.

Thành chủ nhìn bộ dạng Trần Tiểu Thiên thừa sống thiếu chết che chở cho Hàn Thước, càng thêm giận dữ chỉ vào thị vệ bên người nói: "Mau kéo nó ra!"

Bọn thị vệ lĩnh mệnh chạy tới vây quanh hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net