Chương 5: Cách sao chổi Hàn Thước đó càng xa càng tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Tiểu Thiên vội vã đỡ lấy chén rượu, nhưng không còn kịp, biểu tình của cô dần trở nên dữ tợn, trơ mắt nhìn chén rượu rơi xuống vỡ tan.

Nhìn mớ hỗn độn này, Trần Tiểu Thiên khóc thút thít xoa xoa ngực, vừa xoa vừa lẩm bẩm: "Cùi rồi không sợ lở, không đau lòng không đau lòng..."

Không đau lòng cái rắm a!

Tiền này là tiền cày ngày cày đêm vất vả mới kiếm ra được, cũng không phải nhặt được trên đường a!

Mà ở đại sảnh, thanh âm chén rượu vỡ đánh thức các mỹ nam tử, dần dần tỉnh lại.

Mỹ nam giáp: "Dậy đi dậy đi, mau dậy, Tam công chúa tỉnh rồi, ném vỡ chén rượu rồi."

Tiếng nói vừa dứt, các mỹ nam vội vàng tỉnh lại, đứng dậy sửa sang lại dung nhan, ngoài cửa bọn tì nữ cũng vội vàng bưng vật dụng rửa mặt đến trước cửa.

Trong phòng ngủ, Trần Tiểu Thiên sững sờ ngẩn ngơ mặc cho một đám tì nữ giúp mình sửa soạn.

Tì nữ dâng bồn đồng, Trần Tiểu Thiên đờ đẫn rửa mặt.

Tì nữ dâng chén vàng, Trần Tiểu Thiên đờ đẫn súc miệng.

Tì nữ dâng ngoại sam, Trần Tiểu Thiên đờ đẫn thay y phục.

Các mỹ nam xếp thành một hàng, nối đuôi nhau đi vào, ngay ngắn chỉnh tề cúi người hành lễ với Trần Tiểu Thiên, "Thỉnh an Tam công chúa, đa tạ Tam công chúa đã chiếu cố!"

Trần Tiểu Thiên lúc này vẫn chưa phục hồi tinh thần, chính là theo bản năng đờ đẫn hỏi: "Các ngươi, hết bao nhiêu tiền a?"

Nói xong câu đó, Trần Tiểu Thiên cảm giác chữ "Tiền" này đang ở bên tai nàng vang lên tiếng vọng vang dội, càng lúc càng xa...

Mỹ nam giáp: "Tiểu nhân một đêm ngàn vàng."

Mỹ nam ất: "Tiểu nhân một đêm chín trăm."

Mỹ nam bính: "Tiểu nhân một đêm tám trăm. "

Các mỹ nam lần lượt báo giá.

Trần Tiểu Thiên càng nghe càng tuyệt vọng, tiền trên đỉnh đầu đang nhảy số không ngừng.

Mỹ nam đứng đầu nhìn sắc mặt Trần Tiểu Thiên tựa hồ không hề hờn giận, vì thế tươi cười bước lên phía trước nói: "Nhưng nếu là bồi Tam công chúa uống rượu, tiểu nhân hết thảy đều miễn phí."

Nghe vậy, Trần Tiểu Thiên chợt hoàn hồn, kinh hỉ đứng dậy, "Miễn phí?"

Trong nháy mắt, con số đang nhảy trên đầu Trần Tiểu Thiên bỗng tiêu tán không còn một mảnh, chỉ cảm thấy một trận thần thanh khí sảng.

Trần Tiểu Thiên mừng thầm một lát, nhưng rất nhanh liền cảm thấy không đúng, mạnh mẽ mở to hai mắt nhìn nói: "Không đúng, các ngươi vừa mới nói cái gì? Tam công chúa? Ngươi gọi ta là Tam công chúa? !"

Các mỹ nam không hiểu chuyện gì, vì thế hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám mở miệng nói chuyện.

Trần Tiểu Thiên có chút sợ hãi nhìn quanh các mỹ nam cùng tì nữ phía trước, bọn họ đều đang lộ vẻ thân thiết nhìn mình, một chút cũng không giống như đang diễn trò.

Đúng lúc này, Trần Tiểu Thiên bỗng nhiên nhớ tới cái gì, biểu tình trên mặt dần dần vỡ vụn, lắc lắc đầu, liền để ý đến hoa văn trang trí trong đại sảnh.

Trong đại sảnh giáo phường ti, nơi nơi đều có thể nhìn thấy hoa văn đỏ rực, thoạt nhìn vô cùng tinh mỹ. Hơn nữa màu đỏ ở đây không hề mang lại cảm giác thanh cao tinh khiết, mà ngược lại là cảm giác lả lơi dâm mỹ.

Thấy thế, biểu tình Trần Tiểu Thiên như bị kiềm hãm, sẽ không trùng hợp như vậy đi?

Sau khi phục hồi lại tinh thần, Trần Tiểu Thiên vội vàng xem xét cổ tay của các mỹ nam tử, chỉ thấy cổ tay các mỹ nam tử đều mang vòng tay giống nhau như đúc, vòng hoa đính lục lạc, khi di chuyển sẽ vang lên âm thanh đinh đang.

Trần Tiểu Thiên trực tiếp kinh sợ, cả mặt đều là biểu tình không thể tin được.

Trong lòng thầm nghĩ: vòng tay hoa đính lục lạc, trong kịch bản của mình, đây là ký hiệu chỉ nhạc công giáo phường ti mới có!"

Ý thức được điểm này, Trần Tiểu Thiên trầm ngâm nhìn chung quanh, "Chẳng lẽ... ! Nơi này là..."

Không thể nào? !

Đúng lúc này Trần Tiểu Thiên đột nhiên nghĩ đến cái gì, bước nhanh tới cửa sổ, dùng sức đẩy cửa ra.

Nàng liếc mắt nhìn một cái, đúng là hình ảnh đường phố thành Hoa Viên.

Bởi vì hiện tại trời đã muốn sáng, trên đường rải rác bắt đầu có người đi lại, mà ở trên đường, đa phần là nữ tử, giống hệt kịch bản mà Trần Tiểu Thiên đã viết ra.

Bên trong giáo phường ti, Trần Tiểu Thiên mạnh mẽ khép lại cửa sổ, âm thầm hít một hơi.

Hỏng rồi, nàng cư nhiên lại mắc kẹt trong chính kịch bản của mình!

Trần Tiểu Thiên chậm rãi hồi tưởng ...

Trong kịch bản của mình, thành Hoa Viên là nơi nữ nhân làm chủ gia đình.

Ở đây, nữ nhân là tôn quý nhất, còn nam nhân địa vị thấp hèn, nhà bình thường có một đứa con gái như có báu vật.

Vô luận là quan văn hay quan võ, đều do nữ nhân đảm nhiệm, nam nhân không thể làm quan, cũng không có tư cách đi học, còn có câu "Nam tử bất tài mới là đức" ...

Mà giai cấp xã hội cũng được phân theo "Sĩ, Nông, Công, Thương, Nam" theo thứ tự giảm dần, có thể nói nam nhân là tầng lớp thấp nhất trong xã hội ...

Ở thành Hoa Viên, diễn viên ca múa mãi nghệ ngoài đường, đều là nam!

Đều, là, nam, ...

Tại giáo phường ti, một loạt các mỹ nam tuyệt sắc đứng trước mặt Trần Tiểu Thiên.

Trần Tiểu Thiên nội tâm sụp đổ.

Nàng cư nhiên biến thành Tam công chúa thành Hoa Viên Trần Thiên Thiên! Thật sự là biến thành "Tam công chúa" Trần Thiên Thiên!

Bọn tì nữ nhìn nhau khó hiểu, nhưng bình thường Trần Thiên Thiên cũng hỉ nộ vô thường, nên cũng không dám mở miệng nói cái gì.

Trần Tiểu Thiên lại nhìn quanh phòng, trên bàn trên đất rượu ngon món ngon quả nhiên là "Xa hoa dâm dật", phía trước là một loạt các mỹ nam tử hiển nhiên chính là "Hoang dâm vô độ", trên tường tranh chữ bị phá hỏng thì đúng là "Học hành dốt nát".

Trần Tiểu Thiên thầm nghĩ: Nàng thế nhưng lại chính là cái người giữa đường cướp hôn, kết quả vào đêm động phòng đã bị nam chính Hàn Thước dùng một ly rượu độc tiễn về tây thiên, là nhân vật không sống qua nổi tập ba ư...

Nghĩ đến đây, Trần Tiểu Thiên nhất thời khó mà chấp nhận, nhưng đột nhiên lại nhớ tới cái gì, vội vàng nhìn về phía tì nữ bên cạnh hỏi: "Hiện tại là tập mấy vậy?"

Tì nữ nghi hoặc nhíu mày nói: "Tập mấy..."

Trần Tiểu Thiên đấm giường, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chính là câu chuyện đang phát triển tới đâu rồi?!"

Vừa dứt lời, còn không đợi tì nữ hồi đáp, Tử Duệ liền bưng hỉ phục hừng hực đi đến.

Tử Duệ liếc mắt một cái liền trông thấy Trần Tiểu Thiên, mừng rỡ nói: "Công chúa! Hỉ phục đến rồi!"

"..." Trần Tiểu Thiên thầm cảm thấy không ổn: "Hỉ, hỉ phục?"

Không phải là đúng như nàng nghĩ đi?

Tử Duệ vỗ đùi, liền bước lên phía trước nói với Trần Thiên Thiên: "Công chúa của tôi ơi, hôm nay là ngày đại hôn của người, chúng tiểu nhân  ngày đêm gấp rút may hỉ phục, người mau thử xem có vừa không!"

Trần Tiểu Thiên khóe miệng run rẩy: "Tập ba à, ha, ha... "

Trần Tiểu Thiên một bên cười gượng, một bên nhìn hỉ phục vừa được đưa tới, trước mắt hiện lện chữ: deadline.

"Công chúa, người sao thế?" Tử Duệ khó hiểu hỏi.

Trần Tiểu Thiên một phen đẩy Tử Duệ ra, phản xạ có điều kiện nhảy trên giường, lạnh run, dùng toàn bộ thân thể kháng cự.

Tử Duệ không rõ Trần Thiên Thiên rốt cuộc là bị gì, vì thế lại mở miệng nói: "Công chúa, giờ lành sắp đến, người nên mặc hỉ phục vào đi đón dâu, Hàn thiếu quân còn đang chờ người ở dịch quán."

Không nhắc tới Hàn Thước thì thôi, một khi vừa nhắc tới tên này, Trần Tiểu Thiên lập tức lộ ra vẻ mặt sợ hãi: "Ta không mặc! Mau đem đi đi! Đây không phải hỉ phục mà là tang phục! Ta không muốn thành hôn với Hàn Thước, ta muốn cách sao chổi này càng xa càng tốt!"

Hàn Thước là loại người như thế nào, không ai có thể hiểu rõ hơn Trần Tiểu Thiên.

Nàng hiện tại nếu mặc hỉ phục đi đón dâu, quả thật so với dùng dao tự đâm mình chẳng có gì khác nhau!

Muốn nàng tự đi tìm cái chết? Trừ phi não bị úng nước!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net