Chương 61: Chúng ta không có thuốc nổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng Bùi Hằng còn chưa kịp đuổi theo, Trần Tiểu Thiên đã nhìn hắn khoát tay áo: "Không được, ta không thể liên lụy huynh, ta đã là rận không sợ bị cắn, huynh đừng nên rước hoạ vào thân."

Nói xong, Trần Tiểu Thiên liền trực tiếp chạy đi, từ xa vọng lại nói: "Bùi Hằng, cảm ơn huynh!"

Trần Tiểu Thiên chạy đi đã xa. Bùi Hằng nhìn theo bóng dáng của nàng, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.

Bên trong phủ thành chủ, Trần Sở Sở vẻ mặt xám xịt, diện kiến thành chủ.

"Sở Sở, con đến tìm ta... là có việc gì sao?" Những chuyện xảy ra gần đây của Trần Tiểu Thiên đã khiến thành chủ hao tâm tổn trí quá nhiều, nên mấy ngày nay đều ở trong phủ dưỡng bệnh, thời điểm nói chuyện cũng không có bao nhiêu khí lực.

Trần Sở Sở quỳ gối trước mặt thành chủ, xấu hổ nói: "Do nữ nhi bất tài. Tam muội, muội ấy... bỏ trốn rồi."

Lời nói vừa dứt, thành chủ ngẩn người ra một chút, sau đó giận tím mặt, rút một cây trâm ném về phía Trần Sở Sở.

"Con —— đồ vô dụng!" Thanh âm thành chủ thập phần phẫn nộ.

Cây trâm lao đi quẹt ngang qua gò má của Trần Sở Sở, nàng vẫn đang quỳ dưới đất, không hề né tránh, tuỳ ý để trâm lưu lại vết máu trên gò má mình.

Thành chủ sửng sốt, mặt hiện lên vẻ đau lòng, đành phải nén cơn giận xuống, hỏi: "Sao con lại không tránh?"

Trần Sở Sở trong lòng đau đớn, đang muốn hồi bẩm, ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng thì thầm khe khẽ.

Tang Kỳ cả kinh nói: "Cái gì? Tam công chúa đến chỗ mỏ quặng ư?"

Thành chủ nghe xong, lập tức đứng dậy.

Trần Sở Sở quỳ ở phía sau không khỏi kêu lên: "Mẫu thân..."

Nhưng thành chủ lúc này gấp đến độ không kịp liếc mắt nhìn Trần Sở Sở, chỉ lo lắng khoát tay áo, sau đó vội vã đi ra cửa.

"Mau lên, ta muốn đích thân đến chỗ mỏ quặng, mau!"

Trần Sở Sở thấy mẫu thân rời đi, xoay người, nhìn phòng ngủ trống rỗng, nhụt chí quỳ ngồi dưới đất, không cam lòng lẩm bẩm nói: "Trong lòng mẫu thân, vẫn chỉ có mỗi Thiên Thiên thôi sao..."

Ngay phía sau, Tử Trúc tiến vào, thấp giọng nói với Trần Sở Sở: "Nhị quận chúa, tam công chúa chạy đến hầm mỏ rồi, người mau nghĩ cách gì đi."

Nghe vậy, trên mặt Trần Sở Sở lập tức khôi phục lại vẻ uy nghiêm, trực tiếp mở miệng phân phó nói: "Thông báo cho thị vệ trong phủ, theo ta đến mỏ quặng của Lâm gia!"

Tử Trúc vội vàng lĩnh mệnh, "Dạ!"

Trần Sở Sở từ dưới đất đứng dậy, chậm rãi nắm chặt nắm đấm, ánh mắt cũng trở nên âm trầm dị thường.

...

Giờ này khắc này, Hàn Thước cùng Bạch Cập một thân chiến phục đang trên đường chạy tới chỗ Phúc Mạch.

"Người của chúng ta đã vào vị trí hết cả rồi chứ?" Hàn Thước quay đầu nhìn về phía Bạch Cập, mở miệng hỏi.

Bạch Cập cung kính nói: "Theo chỉ thị của ngài, người của chúng ta đã được bố trí xung quanh hầm mỏ, thời thời khắc khắc đều vô cùng cẩn thận, đề phòng có người làm tam công chúa bị thương. Nhưng mà thiếu quân, tam công chúa đã rời khỏi phủ cùng Bùi ti học, Bùi ti học chắc chắn sẽ giúp tam công chúa cứu người, chúng ta còn chờ ở đây làm gì?"

"Bùi Hằng không giúp được Thiên Thiên đâu." Hàn Thước hừ nhẹ một tiếng nói.

Bạch Cập thoáng kinh ngạc một chút, suy tư hồi lâu cũng không rõ vì sao, liền khó hiểu mở miệng hỏi: "Tại sao?"

Hàn Thước vẻ mặt tự tin nói: "Muốn nổ Phúc Mạch, điểm mấu chốt là gì?"

Bạch Cập nghĩ nghĩ, thử trả lời: "Phúc Mạch?"

Hàn Thước nhất thời không biết nên nói gì: "Ngoài Phúc Mạch ra."

Bạch Cập nhìn về phía Hàn Thước, "Thuốc nổ?"

Hàn Thước gật đầu, ý cười trên mặt càng lúc càng sâu, thanh âm cũng cực kì trầm thấp nói: "Rồi sẽ có lúc nàng ấy đến cầu xin ta thôi."

Nghe được lời của Hàn Thước, Bạch Cập thăm dò liếc mắt nhìn Hàn Thước một cái, tự hào cười nói: "Đúng rồi, thành Huyền Hổ chúng ta dùng ô thạch để chế tạo thuốc nổ, còn thành Hoa Viên lại dùng ô thạch để chế thành pháo hoa. Pháo hoa thì có thể làm được gì đây!"

Nghe vậy, Hàn Thước tự tin cười.

Tại một mảnh đất trống gần Phúc Mạch, Tử Duệ đang vô cùng lo lắng đi qua đi lại.

Trần Tiểu Thiên bộ dạng phong trần mệt mỏi chạy đến chỗ Phúc Mạch, nhìn ngó xung quanh tìm Tử Duệ.

Sau khi nhìn thấy Tử Duệ, Trần Tiểu Thiên trực tiếp vung tay, hỏi: "Chuẩn bị tốt cả rồi chứ?"

Tử Duệ lo lắng nói: "Nhưng tam công chúa, chúng ta không có thuốc nổ!"

Không có thuốc nổ? !

Trần Tiểu Thiên nhất thời kinh hoảng, sau một lúc lâu vẫn không thốt nên lời.

"Không có thuốc nổ? Không có thuốc nổ ta lấy gì để nổ Phúc Mạch đây! Lấy ngươi nổ à!"

Mà ở cách đó không xa phía sau một cái cây, Hàn Thước cùng Bạch Cập bốn mắt nhìn nhau, lẳng lặng nghe.

Tử Duệ bất đắc dĩ xuôi tay nói: "Thành Hoa Viên chúng ta, từ xưa đến nay chỉ có làm pháo hoa, thành Huyền Hổ mới làm thuốc nổ!"

Nội tâm Trần Tiểu Thiên quả thực đã muốn nổ tung rồi, thầm nghĩ:

Đúng rồi, mình quên mất, Hàn Thước sau này chính là dùng thuốc nổ đánh lén, suýt chút nữa là diệt luôn cả thành Hoa Viên mà.

Trần Tiểu Thiên ngẩn người ra một chút, sau đó mới hít sâu một hơi, hỏi: "Hiện tại... ở thành Hoa Viên còn ai có thuốc nổ?"

Hàn Thước đứng đằng sau cây lẳng lặng chờ.

Tử Duệ nói: "Nhị quận chúa? Nhị quận chúa kiêm nhiệm chức ti quân, trong tay nàng ấy không chừng sẽ có thuốc nổ!"

Trần Tiểu Thiên nghĩ nghĩ, nhất thời liền phủ quyết đáp án này: "Ta đi xin Sở Sở, còn chưa kịp mở miệng đã bị tỷ ấy bắt đi hồi phủ rồi."

"Bùi ti học?" Tử Duệ lại nói: "Bùi ti học là con trai độc nhất của Bùi ti quân quá cố, ngài ấy đi xin quân hộ thành, chắc là sẽ xin được!"

Trần Tiểu Thiên cau mày, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu nói: "Chẳng lẽ ngươi đã quên Bùi Hằng không được phép nhúng tay vào chuyện nội bộ của quân hộ thành sao, ta không thể làm huynh ấy khó xử."

Tử Duệ liếc mắt nhìn Trần Tiểu Thiên một cái, thật cẩn thận mở miệng nói: "Vậy còn Lâm Thất? Lâm Thất là người giàu nhất thành Hoa Viên, nàng ta có thể bỏ tiền ra mua."

Nghe được đáp án sau cùng, Trần Tiểu Thiên trực tiếp khinh bỉ cười nói: "Ngươi nghĩ Lâm Thất sẽ bỏ tiền ra mua thuốc nổ để nổ mỏ quặng của nhà mình sao! Nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì ngươi cùng Lâm Thất nhất định có một người đầu bị pháo hoa nổ trúng rồi!"

Tử Duệ ủy khuất nhìn Trần Tiểu Thiên, "Tam công chúa thuộc hạ thật sự không nghĩ ra được ai."

Hai người tiếp tục tự hỏi.

Phía sau tán cây, mặt Hàn Thước càng ngày càng khó coi.

Bạch Cập lại ngay lúc này đổ thêm dầu vào lửa: "Thiếu quân, đến Lâm Thất mà bọn họ còn nghĩ tới được, sao lại không nghĩ tới ngài nhỉ."

Nghe vậy, Hàn Thước lúc này khẽ ho khan một tiếng, nhưng Trần Tiểu Thiên cùng Tử Duệ vẫn còn đang thảo luận, căn bản không nghe thấy.

Hàn Thước vội lấy cớ: "Đang lúc bối rối, khó tránh khỏi có điều sơ sót."

Nói xong câu đó, Hàn Thước lấy ra một ống trúc từ trong tay áo, ném đến trước mặt Trần Tiểu Thiên cùng Tử Duệ.

Trần Tiểu Thiên trông thấy ống trúc, nghi hoặc nhặt lên: "Của ai đây? Ống trúc... Pháo hoa..." Nói tới đây, Trần Tiểu Thiên như đột nhiên nhớ ra cái gì, vỗ tay một cái thật vang: "Ta biết rồi!"

Bạch Cập than thở: "Cuối cùng..."

Sắc mặt Hàn Thước cuối cùng cũng tươi tỉnh lên, đứng xa xa nhìn vẻ mặt cao hứng của Trần Tiểu Thiên, nhịn không được định đi ra, kết quả lại nghe Trần Tiểu Thiên nói...

Trần Tiểu Thiên hưng phấn tột cùng nói: "Là ông chủ cửa hàng tạp hóa!"

Hàn Thước chuẩn bị đi ra nghe thấy thiếu chút nữa tức đến hộc máu.

Trần Tiểu Thiên cùng Tử Duệ vừa quay đầu liền bắt gặp vẻ mặt tức giận đến tái xanh của Hàn Thước.

"Hàn Thước? Sao các huynh lại ở đây?" Trần Tiểu Thiên mở miệng nghi hoặc hỏi.

Hàn Thước hít sâu một hơi, một bộ dạng miễn cưỡng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên nói: "Ta tình cờ đi ngang qua."

Bạch Cập ở một bên yên lặng bổ sung nói: "Những lời các người vừa nói, bọn ta nghe hết cả rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net