Chương 68: Cược bằng cho ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Tiểu Thiên ảo não nhìn Tử Duệ, nói: "Biết thế ta cải trang cho cả ngươi, lần sau rút kinh nghiệm."

Hàn Thước nhíu mày, sắc mặt nhất thời trầm xuống nói: "Còn có lần sau? "

Trần Tiểu Thiên bị khí thế cường đại của Hàn Thước áp đảo, lập tức liều mạng lắc đầu, ngữ khí thập phần thành khẩn nói: "Không có lần sau, bây giờ ta sẽ trở về, ngoan ngoãn ôn bài chuẩn bị cho kì thi đề bạt thiếu thành chủ sắp tới, nhất định sẽ không phụ lòng huynh cùng Bùi..."

Chữ "Bùi" vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Hàn Thước lập tức liền thay đổi.

Tính tình Trần Tiểu Thiên trước giờ là nói chuyện gió chiều nào thì xuôi theo chiều ấy.

Thấy sắc mặt Hàn Thước thay đổi, Trần Tiểu Thiên nháy mắt liền sửa miệng, lấy lòng cười nói: "Chủ yếu là huynh, quan trọng nhất cũng là huynh, ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng kỳ vọng của huynh đối với ta."

Hàn Thước không tin nhìn chằm chằm Trần Tiểu Thiên, trong ánh mắt tràn đầy hoài nghi.

Bị ánh mắt như tia x quang nhìn chằm chằm như vậy, Trần Tiểu Thiên không khỏi có chút chột dạ, vì thế vội vàng nói sang chuyện khác, tiến đến bên cạnh Hàn Thước vẫy vẫy tay gọi Tử Duệ nói: "Tử Duệ, hạt dưa mua cho thiếu quân đâu!"

"A? Đây, ở trong này." Tử Duệ vội vàng đưa bọc hạt dưa trong tay cho nàng.

Trần Tiểu Thiên cầm lấy bọc hạt dưa, nhét vào trong tay Hàn Thước, cười hì hì nói: "Ta chạy đến đây, là cố ý muốn mua hạt dưa cho huynh đó! Đừng trách ta nữa."

Nghe vậy, sắc mặt Hàn Thước lúc này mới thoáng dịu đi một chút.

Bạch Cập đứng ở một bên, nhìn Hàn Thước tâm tình tốt lên thấy rõ, nhịn không được phỉ nhổ nói: "Công chúa nhà các ngươi rõ ràng là đang lừa gạt thiếu quân chúng ta!"

Tử Duệ liều mạng lắc đầu, vẻ mặt thành khẩn nói: "Không có không có, thật sự là cố ý mua cho thiếu quân mà."

"Ha ha." Trần Tiểu Thiên xấu hổ cười hai tiếng, sau đó chà xát tay nói: "Mua được hạt dưa rồi, ta về ôn bài trước đây."

Nói xong, Trần Tiểu Thiên cũng không đợi Hàn Thước trả lời, liền dắt theo Tử Duệ nhanh chóng rời khỏi.

Hàn Thước cầm bọc hạt dưa đến ngẩn người, cuối cùng thật cẩn thận nhét vào vạt áo trong ngực.

Trên bàn cược, ô cược nhị quận chúa chồng chất như núi, còn ô cược tam công chúa lại trống trơn.

Hàn Thước nâng tay gõ gõ vào ô có chữ "Tam".

"Vị khách quan này muốn cược cho tam công chúa sao?" Tiểu nhị bên cạnh bàn không dám tin ngẩng đầu nhìn Hàn Thước, hỏi.

Hàn Thước mặt không chút thay đổi, từng chữ từng chữ nói: "Cược, bằng, cho, ta."

Vừa dứt lời, thanh âm hít khí của mọi người lập tức vang vọng cả quán trà.

Trần Tiểu Thiên cùng Tử Duệ một trước một sau đi tới Tinh Tử phủ, Trần Sở Sở đang pha trà, Tử Duệ ôm một chồng sách ôn tập đi tới.

"Nhị tỷ, muội đến đây!" Trần Tiểu Thiên không hề khách khí ngồi đối diện Trần Sở Sở.

Trần Sở Sở nhìn bộ dạng tuỳ tiện này của Trần Tiểu Thiên, có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: "Quán trà lấy chuyện thi cử đề bạt thiếu thành chủ ra đặt cược muội có biết không?"

Trần Tiểu Thiên không chút nghĩ ngợi liền nói: "Biết chứ. "

Trần Sở Sở khó hiểu nói: "Muội vừa được khôi phục thân phận quận chúa, lại được lòng dân ở nhờ vào chuyện đào ra quặng Hắc Thuỷ, muội vì sao lại cược ta thắng chứ? Chẳng lẽ muội không có chút lòng tin nào cho bản thân sao?"

"Nhị tỷ, tỷ nhìn xem muội là ai!" Nghe được lời Trần Sở Sở nói, Trần Tiểu Thiên cười.

Trần Sở Sở nghi hoặc nhìn Trần Tiểu Thiên, nhưng cũng không phát hiện có gì khác thường.

Trần Tiểu Thiên cười một tiếng, không chút để ý mở miệng nói: "Muội là đứa dốt nát vô tích sự, từ nhỏ chỉ biết đi gây chuyện thị phi, là Trần Thiên Thiên không biết an phận! Một người như muội sao có thể làm thiếu thành chủ được chứ!"

Nghe vậy, Trần Sở Sở hơi hơi nhíu mày: "Muội không cần phải tự ti như thế."

Trần Tiểu Thiên lại không thèm để ý, trực tiếp mở miệng cười nói: "Đây là chuyện rất rõ ràng mà, muội kỳ vọng rất cao vào tỷ, toàn bộ gia sản đều đặt cược cho tỷ rồi, còn phải dựa vào tỷ kiếm mớ tiền nữa chứ."

Trần Sở Sở cười cười nhìn Trần Tiểu Thiên, "Muội thật sự nghĩ như vậy sao? "

Trần Tiểu Thiên dứt khoát gật gật đầu: "Đương nhiên rồi! Không chỉ riêng muội, mà ngay cả mẫu thân chắc chắn cũng nghĩ như vậy! Tuy rằng người thoạt nhìn rất nghiêm khắc với tỷ, nhưng đó là vì người kỳ vọng rất cao vào tỷ. Ngược lại, chính vì mẫu thân không hề kỳ vọng gì ở muội, cho nên dù muội có gây ra tai hoạ ngập đầu, người cũng sẽ không để tâm. Đạo lý đơn giản như vậy, nhị tỷ là người thông minh, sao có thể không hiểu được chứ?"

Nghe được lời Trần Tiểu Thiên nói, Trần Sở Sở im lặng một lát, sau đó biểu tình như nhớ tới cái gì, có chút áy náy mở miệng nói: "Nếu những lời muội nói là sự thật... Vậy chuyện trước đây ta bỏ mặc đám thợ mỏ không lo..."

"Chuyện đó chẳng qua là do tỷ nhất thời hồ đồ thôi." Trần Tiểu Thiên trấn an nói: "Muội tin nếu có cơ hội lần nữa, tỷ chắc chắn sẽ lựa chọn cứu người. "

Trần Sở Sở ấm áp nhìn Trần Tiểu Thiên, có hơi cảm động.

Trần Tiểu Thiên an ủi Trần Sở Sở, nghiêm túc nói: "Tỷ cứ tập trung, nghiêm túc chuẩn bị cho kỳ thi đề bạt thiếu thành chủ đi. Muội còn cố ý đem một ít sách vở lại đây cho tỷ ôn thi này, Tử Duệ!"

Vừa dứt lời, Tử Duệ ôm một chồng sách đặt trước mặt Trần Sở Sở.

Trần Tiểu Thiên cười hớn hở, không chút chột dạ mở miệng nói: "Đây đều là đề bài của các vị danh sư, tỷ nhất định phải chuẩn bị cho thật tốt, đừng phụ lòng kỳ vọng của muội đối với tỷ."

"Tam muội đối với ta thật sự là..." Trần Sở Sở cảm kích nhìn Trần Tiểu Thiên.

Trần Tiểu Thiên cười càng thêm giảo hoạt : "Nhị tỷ đừng khách khí mà, có điều... những đề thi mà tỷ đã giải xong hết rồi có thể cho muội đem đi được không..."

Nghe vậy, Trần Sở Sở nghi hoặc hỏi: "Giải xong hết? "

Trần Tiểu Thiên khẩn cấp gật đầu.

Trần Sở Sở trong lòng nghi hoặc, nhìn Tử Trúc ra hiệu, Tử Trúc ôm một chồng sách đã giải xong giao hết cho Tử Duệ.

Thấy Tử Duệ ôm chồng sách đã giải xong, Trần Tiểu Thiên vui vẻ nở nụ cười, ngữ khí lại càng thêm chân thành: "Cảm ơn nhị tỷ! "

Nói xong, Trần Tiểu Thiên hí hửng dẫn theo Tử Duệ rời khỏi.

Tử Trúc đến rót trà cho Trần Sở Sở, trên mặt có chút không vui nói: "Tam công chúa càng ngày càng biết làm người, nói chuyện khéo léo tinh tế."

Trần Sở Sở nghĩ nghĩ, sau đó chậm rãi nói: "Thiên Thiên từ nhỏ đơn thuần, bụng dạ ngay thẳng, rất ít gạt người. Có lẽ, là do ta bụng dạ hẹp hòi. Từ nhỏ đến lớn, mẫu thân luôn kiểm tra nghiêm khắc tất cả bài tập của ta, nhất là những đạo lý về kinh doanh và vận hành, đều dốc lòng truyền thụ hết cho ta. Là do ta nhất thời mê muội, không nhận ra được, lại giận chó đánh mèo trút lên người Thiên Thiên."

Tử Trúc nhỏ giọng than thở: "Tam công chúa lần nào đến đây, cũng lặng lẽ lấy vài món đồ đi, người còn tin tưởng nàng ta như vậy sao."

Vừa dứt lời, mặt Trần Sở Sở biến sắc, lạnh giọng mở miệng: "Tử Trúc!"

Tử Trúc vẫn chưa chịu ngậm miệng lại, nhịn không được cảm thấy bất bình thay cho Trần Sở Sở: "Người thử ngẫm lại chuyện của Hàn thiếu quân xem, vốn dĩ ban đầu là thành chủ cố ý sắp xếp muốn gả thiếu quân cho người. Tam công chúa dựa vào cái gì mà lại dám ngang nhiên cướp hôn giữa đường chứ?"

Trần Sở Sở không hờn không giận nhìn Tử Trúc, Tử Trúc thấy thế lúc này mới chịu im.

Trần Sở Sở nói: "Ta yêu thương Thiên Thiên mười mấy năm nay, mặc kệ như thế nào Thiên Thiên cũng không hề đề phòng ta, luôn nghĩ cho ta, nếu không hôm nay muội ấy cũng không đến tặng ta mấy quyển sách ôn tập này đâu."

"Tam công chúa cũng đã cầm đi mớ đề thi đã được giải xong rồi còn gì." Tử Trúc nhỏ giọng nói: "Không biết nàng ấy lại muốn bày trò gì nữa đây..."

Trần Sở Sở lắc lắc đầu: "Không biết. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net