Chương 72: Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng lại không ngờ, tượng đất Hàn Thước lại bị rớt gãy một chân.

Thấy thế, Trần Tiểu Thiên sửng sốt, chợt nhớ tới Trần Nguyên Nguyên, một loại cảm xúc mang tên áy náy mạnh mẽ trỗi dậy từ dưới đáy lòng.

"Chân bị gãy rồi..."

Hàn Thước tưởng Trần Tiểu Thiên đang nói đến tượng đất, vội vàng an ủi nàng: "Nối chân lại như cũ là được, không sao đâu."

Lúc này không hiểu vì sao, Trần Tiểu Thiên lại đột nhiên muốn khóc: "Không nối lại được nữa, đều là lỗi của ta..."

Hàn Thước từ trước đến giờ chưa từng thấy bộ dạng Trần Tiểu Thiên thương tâm như vậy, tay chân nhất thời có chút luống cuống.

Nhưng lại thấy cảm xúc hiện tại của Trần Tiểu Thiên thật sự là có chút không đúng lắm, Hàn Thước liền vội vàng chấm một ít nước trong chén trà trên bàn, nối lại chân cho tượng đất.

Hàn Thước đem tượng đất đã được nối chân xong đưa cho Trần Tiểu Thiên xem, thanh âm ôn nhu an ủi nói: "Thiên Thiên, chỉ là một tượng đất thôi mà, muội cần gì phải đau khổ như vậy?"

Trần Tiểu Thiên nhìn tượng đất, ngẩn người, sau đó bộ dạng mờ mịt nói: "Huynh có từng nghĩ, đối với bá tánh thường dân mà nói, địa vị của chúng ta là vô cùng cao quý, chỉ cần tuỳ tiện nói một câu, là có thể thay đổi vận mệnh của người khác... bọn họ như thế, có khác gì tượng đất trong tay chúng ta đâu..."

Hàn Thước như có chút suy nghĩ, hắn có thể lý giải được những lời Trần Tiểu Thiên nói, chỉ là không cách nào đồng cảm được.

Dù sao thì, hắn từ lúc sinh ra, đã là con của thành chủ cao cao tại thượng, có thể nói cuộc sống của hắn là dưới một người trên vạn người, cho dù có cúi đầu xuống nhìn, cũng không có khả năng thấy được tầng lớp cuối cùng bị vây hãm dưới đáy của xã hội, càng đừng nói đến chuyện đồng cảm.

Trần Tiểu Thiên thanh âm khó chịu nói: "Trước đây ta đã làm một chuyện, là quyết định vận mệnh của người khác, nhưng đến bây giờ ta cũng chưa từng nghĩ tới tâm tình cùng hoàn cảnh của người đó ra sao..."

Hàn Thước cũng không biết nên an ủi Trần Tiểu Thiên thế nào, suy tư một lúc lâu sau, mới chậm rãi mở miệng nói: "Từ khi ta bị bệnh tim, đã đi khắp thiên hạ tìm danh y, ai nấy đều nói ta sẽ không sống quá hai mươi tuổi, vốn dĩ ta còn nghĩ mình có thể sẽ phải chôn thân nơi đất khách quê người, nhưng thật không ngờ, muội lại xuất hiện. Chính muội đã trộm Long Cốt trị khỏi bệnh tim cho ta. Đến bây giờ ta mới hiểu, vận mệnh của một người không phải đã được định ra sẵn từ trước, mà sẽ không ngừng thay đổi, cũng giống như ta vậy."

Nghe Hàn Thước nói xong, Trần Tiểu Thiên một chút cũng không buồn để ý đến nhu tình trong lời nói của hắn, ngược lại chỉ nghĩ đến sự đau khổ của Trần Nguyên Nguyên.

Trần Tiểu Thiên sững sờ nhìn Hàn Thước, sau một lúc lâu lại nói: "Vậy huynh nói xem, ta đã mất hết võ công rồi, phải làm sao mới có thể thắng được màn thi võ đây?"

Hàn Thước khẽ nhíu mày, trầm mặc im lặng.

Cùng lúc đó, tại hàng ghế lô bên trong tửu lâu.

Lâm Thất cùng quan chủ khảo thi võ đang ngồi mặt đối mặt, Lâm Thất một bộ dạng kiêu hãnh ngồi ngay ngắn, chậm rãi uống trà.

Tuy rằng nếu so với lời đồn về tam công chúa, thì thanh danh của Lâm Thất cũng không đến mức quá tệ, nhưng thật ra cũng chẳng kém là bao.

Ở trong mắt người thường, tam công chúa đã trở thành hỗn thế ma vương trong truyền thuyết, còn Lâm Thất chẳng qua chỉ là kẻ phiền toái thích gây sự.

Quan chủ khảo nhìn bộ dạng vô thanh vô tức của Lâm Thất, trong lòng có hơi thấp thỏm không yên, nuốt nuốt nước miếng, phát giác thấy Lâm Thất không có ý chủ động mở miệng, mới miễn cưỡng thử mở lời trước hỏi: "Chẳng hay Lâm Thất tiểu thư tìm ta có chuyện gì?"

Nghe vậy, Lâm Thất phất phất tay, quản gia ở phía sau lập tức đem khay bưng trên tay nãy giờ mở ra, một khay đầy toàn bạc là bạc ngay ngắn chỉnh tề hiện lên trước mắt quan chủ khảo.

Quan chủ khảo hai mắt tỏa sáng, thái độ trong nháy mắt liền thay đổi, vội vàng nhìn Lâm Thất thở dài, ngữ khí sốt sắng nói: "Lâm Thất tiểu thư có gì căn dặn, cứ việc nói ra, cần gì phải chuẩn bị hậu lễ như thế, hạ quan cảm thấy... thật là ngại quá."

Quan chủ khảo vừa nói vừa nhận lấy khay bạc.

Lâm Thất khinh miệt hừ lạnh một tiếng, tùy ý nói: "Ngươi nghe cho kỹ đây, ta muốn ngươi trong cuộc thi võ lần này, không cần biết bằng cách nào, phải sắp xếp cho ta cùng Trần Thiên Thiên tỷ thí với nhau."

"Tam công chúa? Chuyện này?" Quan chủ khảo hiển nhiên thật không ngờ Lâm Thất thế nhưng lại đưa ra loại điều kiện như thế này, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa phản ứng lại.

Lâm Thất sắc mặt âm trầm nhìn quan chủ khảo, ngữ khí không chút để ý nói: "Mớ ngân lượng này chỉ là tiền đặt cọc thôi, số còn lại cũng không ít đâu."

Nghe vậy, biểu tình quan chủ khảo lập tức liền thay đổi, chút thần sắc chần chừ trên mặt cũng tan biến, vội vàng cười nói: "Lâm Thất tiểu thư đã có lời, hạ quan tất nhiên sẽ dốc hết sức thành toàn cho ngài."

"Tiểu thư, người lại định làm gì nữa đây?" Đợi đến lúc quan chủ khảo đi rồi, quản gia mới bất đắc dĩ thở dài một hơi nói.

"Trần Thiên Thiên chết tiệt!" Lâm Thất mắt lộ hung quang, nghiến răng thốt ra một câu, gắt gao bóp nát chén trà trong tay.

"Ta muốn đích thân dạy dỗ cô ta! Làm bẽ mặt cô ta trước bàn dân thiên hạ!"

Từ lúc biết bản thân có thể sẽ phải đối đầu với Lâm Thất trong cuộc thi võ, Trần Tiểu Thiên vẫn luôn ở lì trong phòng buồn bực không vui, qua một hồi sau, Hàn Thước tiến vào, nhìn Trần Tiểu Thiên cười nói: "Ta có một tin xấu và một tin tốt, muội muốn nghe tin nào trước?"

Trần Tiểu Thiên lúc này đang vô cùng sầu não, nghe được lời của Hàn Thước, không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp nói: "Tin xấu đi, hiện tại cũng không có tin xấu nào doạ được ta đâu."

Nghe vậy, Hàn Thước nhịn không được nhướng nhướng mày, đi đến bên người Trần Tiểu Thiên.

"Nghe nói, Lâm Thất đã mua chuộc được quan chủ khảo thi võ, muốn đích thân cùng muội phân cao thấp."

Nghe như thế, sắc mặt Trần Tiểu Thiên sầu càng thêm sầu, trực tiếp cười khổ một tiếng, có chút không biết nói gì: "Đã đến nước này rồi, còn có tin tốt sao?"

Thật đúng là trong cái rủi có cái xui mà...

Hàn Thước tất nhiên nhìn ra được tâm trạng hiện tại của Trần Tiểu Thiên đang cực kì xấu, vì thế cũng không muốn đùa nàng nữa, chỉ khe khẽ nở nụ cười, ghé sát vào tai Trần Tiểu Thiên, nhỏ giọng nói: "Tin tốt là —— ta đã có cách giúp muội thắng Lâm Thất."

"Sao có thể được?" Trần Tiểu Thiên nửa tin nửa ngờ nhìn hắn.

Hàn Thước ý vị thâm trường nói: "Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi..."

Hôm sau, tại Nhật Thịnh phủ, Trần Nguyên Nguyên ngồi ngay ngắn ở trong phòng, cả mặt hiện lên vẻ u sầu hờ hững, mà ngay trước mặt nàng, là bản "Di thư • thứ hai mươi mốt" .

Ngay phía sau, bên ngoài phòng mơ hồ có tiếng tranh cãi truyền đến.

"Có chuyện gì thế?" Trần Nguyên Nguyên nhìn về phía cửa liếc mắt một cái, sau đó miễn cưỡng lớn tiếng hỏi.

Tử Niên vội vã tiến vào, nhịn không được hít một hơi, nói với Trần Nguyên Nguyên: "Đại quận chúa, là tam công chúa đến đây."

Nói xong, Tử Niên liền xoay người đi đóng cửa, đẩy đẩy Trần Thiên Thiên đang đứng ngoài cửa ra, vừa đẩy vừa nói: "Tam công chúa, tam công chúa, quận chúa nhà chúng ta hôm nay không tiện gặp khách, mời ngài trở về cho."

"Ngươi cho ta vào đi, ta chỉ muốn nói hai câu, chỉ hai câu thôi, cho ta vào đi."

Trần Tiểu Thiên vẫn ngoan cố chen vào, Tử Niên dùng hết sức dang hai tay ra chặn nàng lại.

Tử Niên bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Tam công chúa, xin ngài hãy trở về đi. Quận chúa đã căn dặn, người ngài ấy không muốn gặp nhất chính là ngài."

Thấy thế, Trần Nguyên Nguyên thở dài, thả ngọc ấn lại chỗ cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net