Chương 78: Thăng cấp kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói tới đây, Trần Tiểu Thiên cố ý dừng một chút, sau đó mới nói với Lâm Thất: "Cô không biết thôi, mỗi lần chúng ta luyện võ ít nhiều cũng sẽ có sơ hở, nhưng chỉ khi nào cận kề cái chết mới nhận ra, còn bình thường đều không mấy để ý tới. Mà phương pháp đánh chậm này, có thể giúp cho người luyện võ nhận ra được sơ hở của mình, dễ dàng hoàn thiện bản thân hơn. Lâm Thất, không phải cô muốn làm ti quân sao? Cô cũng không muốn sau này ra trận chưa kịp lộ diện đã chết thẳng cẳng rồi chứ?"

Thời điểm trần Tiểu Thiên nói ra những lời này, biểu tình cực kỳ nghiêm túc, cả Lâm Thất trên đài lẫn người xem dưới đài nghe xong đều sửng sốt, trên mặt Hàn Thước bất đắc dĩ lộ ra ý cười.

Nếu không phải hắn đã sớm biết đây là giả, nói không chừng cũng răm rắp tin lời Trần Tiểu Thiên rồi.

Mà trên thực tế, tất cả mọi người lúc này quả thật đã tin lời Trần Tiểu Thiên.

Dù sao thì Trần Tiểu Thiên cũng là tam công chúa thành Hoa Viên, nàng ta có vô dụng chuyện gì đi chăng nữa, nhưng nói về đánh nhau thì lại thuộc hàng thượng thừa, tiếng tăm lẫy lừng.

Lúc trước Trần Tiểu Thiên võ công cao cường, trên dưới thành Hoa Viên ít có ai là đối thủ của nàng, tuy rằng hiện tại đã mất hết võ công, nhưng kiến thức về các chiêu thức võ công hẳn là vẫn còn.

Lâm Thất quả nhiên nửa tin nửa ngờ nhìn Trần Tiểu Thiên, mày nhăn mặt nhíu nói: "Thật sao?"

Trần Tiểu Thiên thấy đã mắc câu, vì thế vội vàng thêm dầu vào lửa: "Lâm Thất, không phải là cô sợ đấy chứ?"

Nói xong, Trần Tiểu Thiên còn cố ý nhìn xuống Bùi Hằng đang đứng ở dưới đài.

Lâm Thất chịu không nổi thuật khích tướng, nhìn theo ánh mắt của Trần Tiểu Thiên, nhất thời lửa giận bốc lên, hung hăng trừng mắt liếc trần Tiểu Thiên, nói: "So thì so, ta mà sợ cô à! Không cần biết đấu kiểu gì, ta đều có thể thắng cô!"

Trần Tiểu Thiên: "Được thôi!"

Sau đó, trên đài liền xuất hiện một màn luận võ vô cùng quỷ dị, Lâm Thất cùng Trần Tiểu Thiên đánh Thái Cực Quyền, động tác vô cùng chậm rãi, từng người ra chiêu.

Lâm Thất nhẹ nhàng vung roi lên, nhưng vì tốc độ quá chậm, roi không tung ra được, khiến nàng có chút ảo não.

Trần Tiểu Thiên chậm rãi vờn quanh Lâm Thất, giơ tay lên, động tác như chuẩn bị tát.

Tất cả mọi người dưới đài đồng loạt giương miệng, ánh mắt chậm rãi đưa lên đưa xuống dõi theo từng chuyển động của Trần Tiểu Thiên.

Hàn Thước nhìn động tác của Trần Tiểu Thiên, liền biết nàng định làm gì, nhịn không được lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Trên đài, Trần Tiểu Thiên tiến gần tới Lâm Thất, Lâm Thất cầm roi trong tay định đánh Trần Tiểu Thiên, nhưng Trần Tiểu Thiên lại nhanh hơn trực tiếp ra tay với Lâm Thất, giáng một bạt tai vào mặt nàng, âm thanh vô cùng thanh thuý vang lên.

"Thăng cấp kết thúc." Trần Tiểu Thiên nói.

Một bạt tai này cơ hồ là vang vọng toàn bộ cả võ đài, Lâm Thất trong nháy mắt đã bị đánh đến ngơ ngác.

Mọi người đứng dưới đài cũng ngơ ngác theo.

A......Giật hết cả mình...

Trần Tiểu Thiên nhìn một màn phía trước, khóe miệng nhịn không được cong lên.

Lâm Thất thấy thế, mới biết mình bị Trần Tiểu Thiên lừa, tức đến đỏ mặt: "Cô dám đùa giỡn ta? !"

Hiệu quả mà Trần Tiểu Thiên muốn chính là phản ứng này, thấy Lâm Thất xông tới đánh mình, vội vàng nhanh chân bỏ chạy.

Lâm Thất cũng không hề rảnh tay, roi vừa vung ra, hướng Trần Tiểu Thiên đánh tới tấp, nhưng chỉ đánh trúng mớ đồ bảo hộ dày cộm của Trần Tiểu Thiên, bản thân Trần Tiểu Thiên lại không cảm thấy đau đớn gì.

Mà Hàn Thước đứng dưới khán đài nhìn một màn này, vừa cắn răng căm tức vừa âm thầm đếm từng roi Lâm Thất đánh Trần Tiểu Thiên.

Một... Hai... Bốn... Bảy...

Trong lòng trần Tiểu Thiên lúc này đắc ý đến cực điểm, vô cùng vui thích chạy vòng vòng trên lôi đài, không để Lâm Thất bắt được.

Sau vài vòng chạy, cả hai đều thở hồng hộc.

Lâm Thất vô cùng lo âu, lửa giận mỗi lúc một tăng, vừa thở hổn hển vừa nói: "Cô có gan thì đừng chạy!"

Trần Tiểu Thiên vác nguyên một bộ đồ bảo hộ trên người, đương nhiên so với Lâm Thất còn mệt hơn, nên cũng há miệng thở hồng hộc y như vậy, đầu cũng không thèm quay lại nói: "Cô có gan thì đừng đuổi theo nữa!"

Hai người lại rượt đuổi thêm một vòng, Lâm Thất vẫn như cũ không làm gì được Trần Tiểu Thiên.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Thất bỗng phát hiện Trần Tiểu Thiên để lộ ra mắt cá chân, linh quang chợt loé, lập tức vung roi đánh thẳng vào mắt cá chân của nàng, khiến nàng ngã quỵ trên mặt đất.

"A..."

Trần Tiểu Thiên lợi dụng đồ bảo hộ có hình dáng tròn tròn, lăn tới cạnh bên kia của lôi đài.

Thấy cuối cùng cũng đánh được Trần Tiểu Thiên, trong lòng Lâm Thất vô cùng vui vẻ, mắt lộ ra một tia ngoan độc, rút roi hung hăng muốn đánh Trần Tiểu Thiên.

Nhưng không ngờ, Trần Tiểu Thiên lại trực tiếp nắm lấy roi của Lâm Thất kéo gần lại rút ngắn khoảng cách giữa hai người, thậm chí còn ôm chặt lấy đùi Lâm Thất.

Giờ này khắc này, trong đầu Trần Tiểu Thiên vang lên lời dặn hôm trước của Hàn Thước.

"Lâm Thất dùng roi, chỉ có thể đánh xa, muội có thể chọc giận cô ta, cùng cô ta cận chiến. Để ta dạy muội một chiêu, muội lúc đó hãy lợi dụng thời cơ, dùng toàn lực đẩy cô ta xuống dưới đài."

Nhớ đến lời Hàn Thước dặn, Trần Tiểu Thiên linh quang chợt lóe.

Mà lúc này Lâm Thất vẫn còn hồn nhiên chưa thấy, vừa định xoay người bắt lấy Trần Tiểu Thiên, không một chút đề phòng, đã bị Trần Tiểu Thiên túm lấy tóc.

Lâm Thất đau chịu không nổi, giận dữ hét lên: "Trần Thiên Thiên, đây là luận võ, không phải ăn vạ! Cô còn liêm sỉ hay không hả!"

Trần Tiểu Thiên tuy mồ hôi đầm đìa dùng sức túm tóc Lâm Thất, nhưng trên mặt vẫn là bộ dạng đầy chính nghĩa nói: "Chết tới nơi rồi, liêm sỉ gì tầm này nữa!"

Tóc bị Trần Tiểu Thiên nắm chặt trong tay, Lâm Thất không nhịn được nữa, cũng đơn giản túm lấy tóc của Trần Tiểu Thiên.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, màn luận võ trên đài thế nhưng lại biến thành cuộc chiến giữa hai người đàn bà chanh chua.

Dân chúng vây xem thấy hai nữ nhân quyền cao chức trọng đang túm tóc lẫn nhau, không đành lòng nhìn thẳng.

Mà thành chủ ngồi trên đài cao phía bên kia sắc mặt đã sớm xanh mét, trực tiếp đập bàn, lớn tiếng nói: "Dừng tay! Còn ra thể thống gì nữa! Cả hai buông ra hết cho ta! Không được túm tóc!"

Lời vừa nói ra, Lâm Thất cùng Trần Tiểu Thiên âm thầm nhìn đối phương.

Trần Tiểu Thiên mở lời nói: "Ta đếm một, hai, ba, chúng ta cùng nhau buông ra."

"Được!" Lâm Thất không chút nghĩ ngợi liền đáp.

"Một, hai, ba!"

Ba tiếng đếm qua đi, cả hai người Lâm Thất cùng Trần Tiểu Thiên đều vẫn đang gắt gao níu chặt tóc đối phương, không ai có ý định buông ra.

Lâm Thất nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô đúng là kẻ lừa đảo!"

Trần Tiểu Thiên không ngờ Lâm Thất thế nhưng cũng là loại người vô sỉ giống như nàng, nhất thời thở phì phì nói: "Hai ta kẻ tám lạng người nửa cân thôi."

Đang lúc giằng co, Lâm Thất thân thủ lén lút tháo gỡ đồ bảo hộ của Trần Tiểu Thiên ra.

"A, cô làm gì thế!"

Trần Tiểu Thiên quýnh lên, vội vàng cùng Lâm Thất tách ra, cả hai đều đứng lên. Trần Tiểu Thiên thấy đồ bảo hộ của mình đều bị gỡ hết cả ra, vẻ mặt nhất thời trở nên bối rối.

Thấy thế, Lâm Thất cười lạnh một tiếng, coi thường nhìn Trần Tiểu Thiên nói: "Cô muốn giở trò cũng vô ích thôi. Nếu không muốn xác thịt chịu đau đớn, trừ phi cô tự nhận thua trước mặt mọi người, thừa nhận Trần Thiên Thiên cô chính là một phế nhân."

Trần Tiểu Thiên thật không ngờ sẽ có tình huống phát sinh ngoài ý muốn như thế này, vì thế chỉ có thể thê thảm nhìn Hàn Thước ở dưới đài.

"Tiêu rồi, mình bị phát hiện rồi..."

Còn không đợi Trần Tiểu Thiên phục hồi lại tinh thần, đã bị Lâm Thất rút roi đánh tới tấp vào người.

Trần Tiểu Thiên sợ đau nhất, bất chợt bị đau đến kêu la thảm thiết, trực tiếp té xuống. nhìn đến chỗ ngồi trống trơn của Trần Nguyên Nguyên, lại cắn chặt răng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net