Chương 86: Xe hoa diễu phố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tin tức Trần Tiểu Thiên giành được ngôi vị thiếu thành chủ được truyền ra, khắp phủ Nguyệt Ly được giăng đèn kết hoa, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Trong phòng ngủ Trần Tiểu Thiên, Tử Duệ hầu hạ nàng rửa mặt trang điểm, mặc hoa phục thiếu thành chủ, búi tóc cao cao gọn gàng.

"Thiếu thành chủ." Tử Duệ nói: "Lễ phục của ngài là được dệt từ tơ lụa thượng hạng nhất, vô cùng quý giá, lát nữa cưỡi ngựa diễu phố, đến từ đường tế thiên, gặp mặt thành chủ, ngài nhất định sẽ là thiếu thành chủ rực rỡ nhất của thành Hoa Viên từ trước đến nay."

Thời điểm nói những lời này, trên mặt Tử Duệ lộ rõ vẻ vui mừng không tả xiết.

Dù sao, cho đến bây giờ hắn vẫn không thể nào tưởng tượng được sẽ có ngày chủ tử nhà mình trở thành thiếu thành chủ.

Nhưng ngược lại, Trần Tiểu Thiên lại oán khí đầy mặt nói: "Sao lại là diễu phố, tế thiên nữa, lúc thành thân đã miễn hết rồi, lần này không thể miễn luôn sao."

Trần Tiểu Thiên vừa dứt lời, chỉ thấy Hàn Thước đúng lúc nghe được lời nàng nói, mặc lễ phục cùng tông với nàng đứng ngay cửa.

Thấy thế, Trần Tiểu Thiên không kiên nhẫn nói: "Huynh ấy sao cũng đến đây vậy?"

Tử Duệ vội vàng hồi bẩm: "Hàn thiếu quân tốt xấu gì cũng là phu quân của ngài. Theo quy củ, thiếu quân sẽ phụng bồi bên cạnh ngài cùng nhau hoàn thành lễ sắc phong."

Nghe vậy, Trần Tiểu Thiên hừ lạnh một tiếng, đi lướt qua Hàn Thước.

Ngay lúc này, người hầu lại bẩm báo: "Thiếu thành chủ, xe hoa đã được chuẩn bị sẵn, đang đợi ngài ngoài cửa."

Hàn Thước đang định tiến đến nâng Trần Tiểu Thiên lên xe, Trần Tiểu Thiên lại trực tiếp né tránh, cười lạnh một tiếng nói: "Không dám phiền thiếu quân."

Nói xong câu đó, Trần Tiểu Thiên liền một mình bước nhanh ra ngoài, một chút cũng không thèm để ý đến Hàn Thước, Hàn Thước bị đội ngũ bỏ quên ở phía sau.

Nhìn tình cảnh như vậy, Bạch Cập vội tiến lên, nghi hoặc hỏi: "Thiếu quân, thiếu thành chủ với ngài đang giận nhau à?"

Hàn Thước vốn dĩ cũng không phải dạng người dễ nổi nóng, nhưng ngay lúc này sắc mặt cũng thập phần khó coi, dừng lại một lát, mới nâng bước đuổi theo Trần Tiểu Thiên, giữ nàng lại. Hàn Thước vẻ mặt âm trầm nói: "Từ lâu đã nghe đồn tam công chúa ngang ngược tùy hứng, hôm nay xem như ta đã được chứng kiến tận mắt. Không biết ta vất vả giúp muội giành được ngôi vị thiếu thành chủ, thì có gì không đúng."

Trần Tiểu Thiên vốn dĩ cũng không quá tức giận, nhưng sau khi nghe được ngữ khí này của Hàn Thước, nháy mắt liền bùng nổ: "Trước khi huynh cho ta cái gì đó, có thể hỏi ta một chút xem ta có thích hay không đã!"

Hắn vất vả giúp mình giành ngôi vị thiếu thành chủ ư?

Bộ mình có nói là mình muốn sao!

Hàn Thước lạnh giọng nói: "Ta đã tặng muội, sao muội có thể không thích được?"

Nghe được lời của Hàn Thước, Trần Tiểu Thiên cảm thấy người trước mặt này căn bản là không thể nói lý được, vì thế không thèm nói lời nào liền bỏ đi.

Cùng lúc đó, trong thư phòng tại Tinh Tử phủ.

Trần Sở Sở thẫn thờ chơi cờ một mình, thế cờ bỗng rơi vào cục diện bế tắc, nàng chăm chú nhìn quân cờ được phủ dày đặc trên bàn cờ, tay cầm quân cờ đen thật lâu cũng không biết nên đặt chỗ nào, cứ chần chừ mãi một chỗ.

Ngay lúc này, một bàn tay mảnh khảnh tiếp nhận quân cờ trong tay Trần Sở Sở, hạ xuống ngay góc bàn cờ.

Trần Sở Sở thoáng kinh ngạc một chút, vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy người tới là Bùi Hằng.

Do dự một lát, Trần Sở Sở mở miệng nói: "Ti học, ngươi là đến để chê cười ta sao."

Bùi Hằng khe khẽ lắc lắc đầu, nói: "Ngài từ trước đến giờ vẫn luôn hiếu thắng, thất bại lần này, khó tránh khỏi cảm giác không cam lòng, ta là đặc biệt tới khuyên ngài."

Nghe như thế, Trần Sở Sở lại sửng sốt chớp mắt một cái, lập tức liền tự giễu cười khổ nói: "Đúng vậy... Ta từ nhỏ đã luôn cố gắng, nhưng trong mắt mẫu thân, vĩnh viễn chỉ có mỗi Thiên Thiên là có thể làm người vui vẻ thôi. Muội ấy chơi xấu lộ liễu, nhưng mẫu thân vẫn phán muội ấy thắng thi võ, muội ấy ở trên triều hồ ngôn loạn ngữ, mẫu thân cũng không nỡ trách phạt."

Nói xong, Trần Sở Sở không cam lòng nhìn về phía Bùi Hằng: "Ta có cố gắng đến đâu, cũng không bao giờ được mẫu thân khen. Thiên Thiên quậy phá, lại có thể hưởng thụ sự sủng ái của người. Cùng là con gái mẫu thân, sao ta và muội ấy lại khác nhau đến vậy."

Bùi Hằng nặng nề nhìn Trần Sở Sở, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ.

Chỉ tiếc là...

Thế gian mười việc đã hết chín việc không theo ý mình rồi...

Cũng như hắn vậy, có bao giờ nghĩ đến cục diện ngày hôm nay đâu?

Nghĩ đến tình cảnh bản thân hiện giờ, lại nhớ đến lời Hàn Thước nói với hắn hôm nọ, trên mặt Bùi Hằng cũng xuất hiện vẻ hắc ám khó nhận ra.

Bùi Hằng chậm rãi thở ra một hơi, lại mở miệng khuyên nhủ: "Thương cho roi cho vọt. Có lẽ thành chủ vì đặt kỳ vọng quá cao vào nhị quận chúa, nên mới đối với ngài nghiêm khắc như vậy."

Trần Sở Sở hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là không tin lời Bùi Hằng nói: "Đặt kỳ vọng quá cao vào ta ư? Lời này nếu là trước đây ta còn tin, nhưng bây giờ, ngay cả ngôi vị thiếu thành chủ mẫu thân cũng giao lại cho Thiên Thiên rồi."

Nói đến đây, Bùi Hằng cũng không biết nên nói thêm gì nữa.

Nhìn biểu tình bất đắc dĩ trên mặt Bùi Hằng, Trần Sở Sở cũng ý thức được bản thân thất thố, vì thế cười cười lắc đầu, nói: "Hôm nay thân thể ta cảm thấy không khoẻ, có hơi thất lễ."

Bùi Hằng phát hiện Trần Sở Sở đang có ý tiễn khách, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng không còn gì để nói, vì thế liền đứng dậy, chậm rãi cúi đầu hành lễ với Trần Sở Sở, trịnh trọng nói: "Quận chúa bảo trọng."

Bùi Hằng nói xong liền lập tức rời đi.

Tử Trúc tiễn bước Bùi Hằng, sau khi trở về liền tức giận bất bình nói với Trần Sở Sở: "Tam... Thiếu thành chủ còn nói cái gì mà đặt cược toàn bộ gia sản của mình cho ngài, ngài có biết không, Hàn thiếu quân đã sớm đem toàn bộ gia sản cược thiếu thành chủ thắng, hiện nay kiếm được không biết bao nhiêu là tiền. Hai phu thê bọn họ kẻ tung người hứng, đùa giỡn với ngài."

Lời nói vừa dứt, Trần Sở Sở ngơ ra một chút, trên mặt dần hiện ra thần sắc kinh ngạc: "Những gì ngươi nói là thật sao?"

Tử Trúc vẫn như trước không vui nói: "Vàng bạc châu báu đều được đưa đến phủ Nguyệt Ly cả rồi."

"Rầm!"

Vừa dứt lời, Trần Sở Sở liền giận đến chưởng thẳng một chưởng lên bàn, dọa Tử Trúc nhảy dựng.

"Quận chúa?" Tử Trúc bất an không yên nhìn Trần Sở Sở.

Trần Sở Sở tự giễu cười lạnh nói: "Chỉ trách ta, thế nhưng lại xem thường Trần Thiên Thiên."

Cái gì mà hy vọng mình làm thiếu thành chủ! Cái gì mà không có dã tâm! Tất cả chỉ là chiêu giả heo ăn thịt hổ thôi!

Thật nực cười mình thế nhưng lại đi tin lời muội ấy!

Nhìn biểu tình trên mặt Trần Sở Sở lúc này thật sự rất đáng sợ, Tử Trúc cơ hồ là không chút do dự liền quỳ xuống, liên thanh nói: "Quận chúa xin bớt giận."

Biểu tình trên mặt Trần Sở Sở lúc này âm trầm đến cực điểm, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Sau này ta sẽ không tin bất kì lời nào của muội ấy nữa!"

Ngoài phủ Nguyệt Ly, xe hoa đang đứng đợi trước cửa.

Trần Tiểu Thiên thở phì phì nhấc chân muốn lên xe hoa, không ngờ chân đạp phải váy, suýt chút nữa là té sấp xuống, Hàn Thước một phen ôm lấy thắt lưng nàng, nhẹ nhàng đỡ nàng lên xe.

Đợi đến khi thân thể bình ổn trở lại, Trần Tiểu Thiên hoàn toàn không hề có chút cảm kích nào, vươn tay phủi phủi chỗ vừa bị Hàn Thước chạm qua, hừ lạnh một tiếng liền lên xe.

Thấy tình cảnh này, sắc mặt Hàn Thước ủ dột, lại trầm mặc không nói gì theo sau Trần Tiểu Thiên lên xe.

Bạch Cập cùng Tử Duệ thấy thế, trực tiếp oán giận.

Bạch Cập: "Thiếu thành chủ các ngươi đúng là đã được lợi lại còn không biết điều, thiếu quân của chúng ta chỉ là muốn tốt cho nàng ấy thôi!"

Tử Duệ: "Thiếu thành chủ của chúng ta rõ ràng là không cần, tặng đúng quà là bất ngờ, tặng sai quà thì chính là thảm hoạ, ngươi có hiểu cái gì gọi là 'cảm tình' không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net