Chương 39: Bên hồ Bích Lạc (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Nghiên Hy giơ cao trâm cài trong tay, một bóng người loé lên, nàng cảm nhận được một cỗ lực mạnh mẽ tóm lấy mình, nhanh chóng kéo nàng tránh khỏi vòng nguy hiểm.

Một mùi hương vừa xa lạ vừa quen thuộc xộc vào mũi.

Lưỡi kiếm sáng loá vung lên, đâm thẳng vào sườn con chó săn, nó rú lên một tiếng đau đớn, gục xuống đất.

Đường Nghiên Hy theo bản năng quay mặt đi, tránh những tia máu bắn lên, gò má chạm vào một lớp áo gấm trắng, đưa mắt nhìn, trên tấm áo xa hoa lốm đốm máu, một giọng nói trầm thấp vang lên trên đầu, không giấu được lo lắng sốt ruột "Nàng có bị thương không?"

"Hoàng thượng!"

"Hoàng thượng!"

"Quận vương phi!"

"Nghiên Hy!"

Nhất thời, hiện trường đã loạn càng thêm loạn!

Dung Thịnh vẫn còn ôm Nghiên Hy trong ngực, nàng liền tránh ra, Dung Thịnh không khỏi cảm thấy mất mát, nhưng lúc này không còn thời gian để ý đến tâm trạng của bản thân, hắn nhìn nàng, lại hỏi "Có bị thương không?"

Nghiên Hy chưa kịp mở miệng,
Vũ Văn Khanh đã chạy tới nơi, nắm lấy hai vai nàng "Không sao chứ? Có bị thương không? Mau nói cho ta biết!"

Cảnh vương cũng vội vàng đi tới "Hy nhi!"

"Ta không sao, không bị thương chút nào." Đường Nghiên Hy bình tĩnh nói, những tình huống nguy hiểm hơn thế này nàng từng trải qua, như vậy không thể doạ đến nàng được, nhưng Khanh dường như lúc nào cũng quên mất, luôn luôn lo lắng cho nàng.

Vũ Văn Khanh thở phào, dịu dàng ôm nàng vào trong ngực.

Dung Thịnh thả kiếm xuống đất, Hứa Trúc Quân đã tới nơi, lo sợ nói "Hoàng thượng, người có sao không?"

"Trẫm không sao, Chương Hà, sắp xếp những người bị thương đi chữa trị." Dung Thịnh bình tĩnh nói, may mắn, chỉ có vài người bị thương nhẹ.

Tuyên phi lo lắng đi tới, ảo não nói"Sao người lại mạo hiểm như vậy!"

Nghe thế, sắc mặt Hứa Trúc Quân trầm xuống, Quách Yến còn dám nói! Không phải hoàng thượng vì lo cho ả hồ ly kia nên mới chạy tới sao? Không để ý đến mình đường đường thiên tử, lại liều mình vì nữ nhân chết tiệt kia.

Vũ Văn Khanh đưa mắt nhìn Quách Yến một chút, nàng ta liền hiểu mình đã lỡ miệng, liền kịp lúc dừng lời.

Bên kia, Tần vương cũng đã nâng Lý Nhã Thanh dậy, vừa đứng vững, nàng đã sốt ruột chạy đến hỏi Đường Nghiên Hy "Ngươi thật không có bị thương chứ?!"

"Ta rất tốt, không sao hết, vậy còn ngươi?"

"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi." Lý Nhã Thanh đưa tay vuốt vuốt ngực, nhẹ nhõm nói.

Dung Thịnh nhanh chóng che giấu đi một tia ảm đạm trong đáy mắt, trầm giọng "Tuyên phi, yến hội hôm nay vẫn tiếp tục, nàng lo liệu đi."

Nữ quyến ở đây sớm bị kinh hách, có người còn yếu đuối ngất đi, không ít người đã xin phép ra về, nhưng nam nhân đều ở lại, dù sao không thể tỏ ra mình nhát gan được.

Ở trong điện Thành Thái, các cung nữ bắt đầu dâng rượu nóng lên, mọi người cùng nhau uống rượu, dần dần không khí hoà hoãn lại, tạm thời quên đi sự kiện đáng sợ vừa rồi.

Kình vương phi và Vũ Văn Tuyết ngồi bên Đường Nghiên Hy, Kình vương phi nghĩ đến hành động vừa rồi của Dung Thịnh, trong lòng không khỏi băn khoăn. Dù trước đây bà không ít lần nghe qua chuyện Đường Nghiên Hy lúc trước ở trong cung, cùng hoàng đế sớm tối bên nhau, giữa hai người không phải quan hệ chủ tớ bình thường. Lúc đó, bà cũng không băn khoăn nhiều, lời đồn đãi chỉ là đồn đãi, không thể vì chuyện vô căn cứ mà bỏ qua con dâu tốt được.

Nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến...thì lại khác.

Nhưng bà cũng có thể nhìn ra, Nghiên Hy đối với hoàng thượng hoàn toàn vô tình, tâm ý của nàng chỉ đặt trên người của Khanh nhi.

Kình vương phi khe khẽ thở dài, thoáng nhìn Nghiên Hy, nữ tử ưu tú như thế, chẳng trách...

Đường Nghiên Hy cũng nhìn ra được Kình vương phi có điểm bất thường, nhẹ giọng "Mẫu thân, người có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Không có, Hy nhi." Kình vương phi phát hiện ra mình vừa rồi thất thần, liền cười nói, muốn nhanh chóng xua tan đi băn khoăn trong lòng kia.

Đúng lúc này, Oánh Lộ tới bên nàng, trên mặt dù cố gắng che giấu nhưng vẫn lộ ra lo lắng.

Hứa Trúc Quân liếc mắt nhìn, trong lòng cười lạnh. Lần này Tuyên phi làm hỏng việc, hoàng thượng nhất định sẽ không còn ân sủng nàng ta như trước kia.

"Chủ tử, vũ nữ chính không biết vì sao hai bàn chân nứt da, rất đau đớn, hiện thời không thể biểu diễn. Người thay thế cho nàng cũng bị như vậy, thêm một người múa phụ, một người không tham gia cũng thế."

Sắc mặt Đường Nghiên Hy trầm xuống, nàng thoáng nhìn lên, cũng thấy Quách Yến lộ ra biểu tình hoảng hốt.

Kẻ sau màn cũng thật cẩn thận, ra tay một lúc nhiều người như vậy, có thể nói là bệnh ngoài da lây lan, không ai nghi ngờ được. Nhưng bất kể là lí do gì, Tuyên phi không thể tiếp đãi sứ thần chu đáo, nàng vẫn phải chịu trách nhiệm.

"Cẩm Tố nói..." Oánh Lộ hạ thật thấp giọng, Nghiên Hy nghe xong, đôi mắt hơi loé lên, trên mặt không nhìn ra biểu tình gì, chỉ là khẽ gật đầu một cái.

Hứa Trúc Quân khoé môi khẽ nhếch, cố ý nói "Một tháng nay Tuyên phi muội muội vì đón tiếp sứ thần, tự mình tuyển chọn người biểu diễn vũ khúc, muội muội, hiện giờ đã có thể cho mọi người cùng thưởng thức hay chưa?"

Ca vũ trợ hứng trong yến tiệc là chuyện thường tình, mọi người lại nghe Tuyên phi kì công chuẩn bị, hơn nữa thần thần bí bí, dĩ nhiên thêm ba phần hiếu kì, Tấn vương không cố kị nói "Đúng vậy, nương nương, nghe nói tiết mục của người rất đặc biệt, trong hoàng cung chưa từng có bao giờ."

Quách Yến không biết phải làm sao, Dung Thịnh ngồi cạnh nàng dĩ nhiên là ưng thuận, cũng nói "Nàng hãy cho gọi ca vũ vào."

Tuyên phi đưa mắt nhìn Đường Nghiên Hy, thấy nàng khẽ gật đầu, vẻ mặt ung dung điềm tĩnh, nôn nóng trong lòng dịu bớt, nói "Cát Nhi, ngươi đi chuẩn bị."

Cát thượng cung cúi đầu, lui ra.

Vũ Văn Khanh không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy nàng vẫn trấn định ngồi đó, tin tưởng nàng đã có cách giải quyết, hắn cũng không nóng vội, thong dong uống rượu, thỉnh thoảng cùng Cảnh vương và Vũ Văn Nam nói vài câu.

Một đoàn vũ nữ tiến vào, người nào người nấy thướt tha như liễu, y phục cưỡi ngựa màu tím nhạt ôm sát dáng người linh lung, trên mặt đều mang một tầng sa mỏng, không nhìn rõ dung mạo, nhưng lại tăng vẻ quyến rũ thần bí.

Quách Yến hơi ngạc nhiên, lần nữa nhìn về phía Nghiên Hy, rõ ràng ở đằng kia tuy thiếu một người, nhưng vẫn có vũ nữ chính, hơn nữa mang mạng che như vậy...

Nghiên Hy làm như không thấy ánh mắt của nàng, yên lặng quan sát.

Trên tay mỗi vũ nữ đều cầm theo một thanh kiếm gỗ, điều này khiến cho người ngồi trong điện đều ồ lên. Đây thực sự rất mới lạ, thân là nữ tử, lại là vũ nữ, cầm kiếm ư? Dù chỉ là kiếm gỗ, nhưng dùng kiếm để múa, thật là quá kỳ lạ, người ở đây ai không phải sang quý, vũ khúc xem qua không ít, nhưng tiết mục này, thật khiến họ có chút chờ mong.

Nhạc bắt đầu vang lên, uyển chuyển dìu dặt, tiếng trống đều đặn, bước chân của vũ nữ nhẹ nhàng như chim yến, kiếm trong tay theo đó chậm rãi vũ động. Ánh mắt của mọi người đều tập trung, không ai chú ý tới vẻ mặt ngạc nhiên của Hứa Trúc Quân, sao vũ nữ chính vẫn xuất hiện? Chẳng phải bàn chân nàng ta đang bị thương nặng sao? Lâm Y đã cho người động tay động chân lên tất của nàng ta, hơn nữa nhìn biểu hiện vừa rồi của Đường Nghiên Hy, việc này đã thành công...

Chẳng nhẽ người đang múa không phải người lúc đầu? Chẳng lẽ trong vòng một khắc, nàng ta đã tìm được người thay thế sao?

Không có khả năng.

Vũ cơ dạy múa cho những vũ nữ ở trong cung này, đã ngoài ba mươi tuổi, nhìn nàng kia mới chỉ mười sáu, mười bảy là cùng, kia không thể là nàng.

Hơn nữa, nhìn bộ dáng này có chút quen mắt, nhất thời, Hứa Trúc Quân không nhớ ra được là ai.

Tiếng nhạc dần dần trở nên dồn dập, nhịp trống nhanh hơn, động tác của các vũ nữ thêm phần mạnh mẽ hùng dũng, kiếm chuyển động gấp gáp, tư thái bớt ba phần mềm mại, thêm bảy phần quyết liệt, khiến cho người ngồi xem không thể rời mắt.

Bản thân Đường Nghiên Hy cũng đang chăm chú xem, lúc đầu, Vũ Văn Khanh thấy nàng mơ hồ lộ ra căng thẳng, hắn có chút lo lắng, nhưng dần dần, Đường Nghiên Hy thả lỏng, khoé môi mang theo ý cười, hắn nhìn vũ nữ chính một lần, hơi hơi kinh ngạc, trong đầu nhanh chóng hiện ra một cái tên.

Dung Thịnh thỉnh thoảng đưa mắt về phía nàng, rồi lại nhanh chóng dời đi, hắn phát hiện ra không có cách nào ngăn bản thân nhìn về phía nàng, âm thầm cười tự giễu.

Cảnh vương phát hiện ra, ánh mắt của hoàng đế thỉnh thoảng lại nhìn Hy nhi, trong lòng âm thầm thở dài. Để cho hai nhà Kình- Cảnh kết làm thông gia, vốn là uy hiếp lớn đến hoàng quyền, nhưng hoàng thượng vẫn chấp thuận. Đây không chỉ vì người đặt niềm tin vào lòng trung của thần tử, mà có lẽ còn vì... vì Nghiên Hy suy nghĩ.

Vũ điệu càng ngày càng sôi nổi, nhưng không ít người, sớm không còn tâm tình thưởng thức.

Oánh Lộ đứng đằng sau Đường Nghiên Hy, cực lực cúi đầu, che giấu tâm tư, nàng thực sự có chút tủi thân. Tính tình của nàng không chín chắn bằng, trí tuệ không nhanh nhạy bằng, võ công không cao bằng, thực sự cái gì cũng thua kém Cẩm Tố. Những việc quan trọng nhất, chủ tử đều giao cho Cẩm Tố đi làm, hôm nay còn giúp chủ tử việc lớn như vậy, nghĩ đến đây, không khỏi ngước mắt nhìn lên.

Cẩm Tố nhanh chóng lui bước, người còn lại vây thành vòng tròn, kiếm gỗ nhất tề hướng lên trời, vòng Cẩm Tố đứng ở giữa, cánh tay giơ lên cao, cổ tay đảo một vòng, thân mình xoay một vòng tròn rồi nhảy lên cao, đáp đất vô cùng nhẹ nhàng hoàn mỹ.

Điệu múa kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.

"Chương Hà, thưởng!" Hoàng đế hài lòng nói.

Tuyên phi mỉm cười, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, hào phóng nói "Cát Nhi, thưởng cho các nàng!"

Hứa Trúc Quân cũng không thể thua kém, vì thế cũng sai Lâm Y thưởng bạc, dù trong lòng nàng vô cùng bực bội.

Đường Nghiên Hy ngoài mặt không lộ ra biểu tình gì, nhưng trong mắt không giấu được sự vui vẻ.

Cẩm Tố, dựa vào việc quan sát các vũ cơ tập luyện, cộng thêm nàng vốn biết kiếm pháp, cho nên đã thành công thay thế vũ nữ chính kia.

Trở về, nàng cũng phải thưởng cho Cẩm Tố mới được.

Thật ra, Đường Nghiên Hy cũng nhìn ra tâm tình của Oánh Lộ. Nàng không muốn nha đầu này tự ti, cứ chăm chăm ngưỡng mộ ưu điểm của người khác mà không nhận ra ưu điểm của mình, cho nên cố ý để cho nàng và Cẩm Tố làm những việc khác nhau, tuỳ thuộc vào ưu nhược mỗi người, nhưng có vẻ nha đầu này vẫn chưa thông suốt.

Mắt đẹp khẽ chớp, cảm giác có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn, nàng lơ đãng liếc qua, Hoàn Nhan Lịch đúng là đang nhìn nàng chuyên chú, không chút cố kỵ. Nàng không để ý ánh mắt y, ngược lại tiếp tục suy nghĩ về gương mặt hắn ta.

Đúng là rất giống Lâm Kiệt. Nghiên Hy nghĩ đến một loại khả năng, Lâm Kiệt là con trai hắn sao?

Hoàn Nhan Lịch phong lưu như vậy, có con rơi ở bên ngoài cũng chẳng có gì lạ.

Dù sao đây không phải chuyện đơn giản, nàng nhất định phải tra xét cẩn thận.

Lúc này, cung nữ bắt đầu dâng thức ăn lên. Hứa Trúc Quân tạm thời nuốt xuống cục tức, ôn hoà nói "Bản cung đã đặc biệt mời một vị trù tử giỏi nấu món ăn của quý quốc, xin mời các vị thưởng thức."

Hoàn Nhan Lịch thoải mái nói "Nương nương thật chu đáo."

Dung Thịnh hơi nhăn mày, đúng là hoàng hậu không muốn lép vế trước Tuyên phi.

Tuyên phi bất mãn trong lòng, hoàng hậu dù giao việc chủ trì yến hội cho nàng, nhưng cũng không muốn nàng độc hưởng công lao. Mấy ngày trước đến nói với nàng, món ăn bình thường nàng tuỳ ý phân phó ngự trù, hoàng hậu lại mời riêng trù tử nấu món Kim Vũ.

Thế nhưng, Hàn quận vương phi không biết bằng cách nào đoán trước chuyện này, dặn dò nàng phải ủng hộ hoàng hậu.

Tuyên phi không hiểu nàng có chủ ý gì, không nhịn được  lại nhìn về phía Đường Nghiên Hy, chỉ thấy nàng nâng chén rượu lên nhấp một chút, lại nhẹ giọng nói gì đó với Vũ Văn Tuyết, căn bản không hề khẩn trương.

Vũ Văn Khanh mỉm cười, khi nghe chủ ý này của nàng, hắn cũng cảm thấy thán phục thê tử nhà mình. Hứa Trúc Quân phen này khó mà thoát được.

Món ăn hai nước được dâng lên, còn nghi ngút khói, hương thơm toả ra vô cùng hấp dẫn. Cung nữ bày thức ăn lên bàn xong, hoàng đế liền nói "Các khanh tự nhiên thưởng thức, không cần e ngại!"

Hoàn Nhan Lịch vừa mới nhấc đũa, bỗng nghe thấy thanh âm khe khẽ "Ồ, món của hoàng hậu là thịt ngựa sao? Ta chưa nếm thử bao giờ."

Hoàn Nhan Lịch ngẩng lên, người mới nói là một thiếu niên, hắn có vẻ tò mò cùng hứng thú, giống như rất háo hức được nếm thử.

Thiếu niên cạnh đó cũng đáp "Phải đấy, đây là thịt ngựa."
Tuy âm lượng bọn họ không lớn, nhưng ngồi cách Hoàn Nhan Lịch có vài bước chân, dĩ nhiên y đều nghe rõ ràng.

Sắc mặt y lập tức trầm xuống, đôi đũa đặt xuống bàn cạch một tiếng, những người tuỳ tùng phải đợi y ăn miếng đầu tiên rồi mới có thể động đũa, thấy thế tử như vậy, họ lập tức hỏi "Điện hạ, ngài sao vậy?"

Hoàn Nhan Lịch nét mặt sa sầm, đứng bật dậy, giọng nói đanh lại, tròng mắt giống như toé ra lửa "Hoàng hậu nương nương, xin hỏi người, món ăn này làm từ cái gì?"

Hứa Trúc Quân hơi sững lại, không hiểu y tức giận cái gì, Lâm Y ở bên thay nàng đáp "Món ăn làm từ thịt bò, thưa điện hạ!"

Hoàn Nhan Lịch nhìn vào hai người thiếu niên vừa rồi, chỉ tay "Ngươi nói đây là thịt ngựa, đúng không?"

Hai thiếu niên đó, không ai khác chính là Đường Tuấn Trác cùng Vũ Văn Nam, Đường Tuấn Trác không ưa Vũ Văn Khanh, nhưng cậu cùng Vũ Văn Nam lại nhanh chóng kết thân.

Vũ Văn Nam thản nhiên đáp "Đúng là như vậy. Đây chắc chắn là thịt ngựa, không phải thịt bò. Có lẽ Lâm thượng cung nhầm lẫn rồi."

Mọi người nghe thế, có vài người liền để ý một chút, xì xầm bàn tán, đây thoạt nhìn rất giống thịt bò, nhưng quả thật có chút khác biệt. Nhưng sao lại nhầm lẫn được?

Hứa Trúc Quân sững sờ, đang muốn lên tiếng, Vũ Văn Khanh lại đúng lúc giáng đòn cuối cùng, hắn nhíu mày thật chặt "Đây đúng là thịt ngựa."

Lời nói này càng làm cho mọi người tin tưởng. Từ năm mười hai, Vũ Văn Khanh theo Kình vương đến quân doanh, năm mười lăm theo phụ vương đánh giặc, mười bảy làm phó tướng quân đội phía Đông dưới trướng Thanh Bình hầu, ở trong quân có những con ngựa già yếu hoặc bị thương, đem ra làm thức ăn, Hàn quận vương hẳn không ít lần nếm qua, hơn nữa hắn sẽ không nói bừa.

Hứa Trúc Quân sắc mặt liên tục thay đổi, lúc xanh lúc trắng, mà Tuyên phi thì lờ mờ hiểu ra.

Hoàn Nhan Lịch nghe xong, sắc mặt càng thêm âm trầm, đôi mắt tràn ngập lửa giận, không khỏi cao giọng nói " Hoàng thượng, hoàng hậu vũ nhục chúng thần! Thỉnh hoàng thượng trừng phạt nghiêm khắc!"

Một người tuỳ tùng cũng không nén được giận, lớn tiếng "Đúng vậy, hoàng đế bệ hạ, đây là sỉ nhục Kim Vũ chúng thần! Hoàng đế bệ hạ hãy trừng phạt thích đáng! Cho chúng thần công đạo!"

Sắc mặt Hứa Trúc Quân càng lúc càng trắng, toàn thân run lên, vội vã mở miệng:"Hiểu lầm! Đây nhất định chỉ là hiểu lầm!" Lần đầu tiên, nàng đánh mất bộ dáng ung dung cao quí thường ngày.

Sao có thể là thịt ngựa? Sao có thể như thế?

Kẻ nào...

Nhìn đến bộ dạng ung dung của Đường Nghiên Hy, lửa giận trong lòng Hứa Trúc Quân bốc lên ngùn ngụt, nhất định là tiện nhân này thiết kế!

Nàng ta thực sự quên mất, đều là do nàng ta muốn gây sự trước, nàng chỉ là giúp đỡ Tuyên phi thôi.

Đường Nghiên Hy không chút e dè, thản nhiên đối diện với ánh mắt của Hứa Trúc Quân, đôi môi khẽ nhúc nhích, mỉm cười khiêu khích.

Vũ Văn Khanh ôn nhu nhìn Nghiên Hy, Hứa Trúc Quân gặp phải nàng, xem ra đã gặp được đối thủ, những ngày sau của nàng ta không còn hô mưa gọi gió nữa rồi.

Kim Vũ coi trọng loài ngựa, họ xem ngựa như bằng hữu, những con ngựa già không làm việc được nữa, vẫn được cho ăn, nuôi dưỡng đến lúc chết già. Không những thế, họ còn thờ thần nhân mã. Việc giết và ăn thịt ngựa bị cấm tuyệt đối, bắt được sẽ xử chết.

Vì thế, việc làm của Hứa Trúc Quân hiển nhiên chọc họ nổi điên.

"Hoàng thượng, thần dù gì cũng là thế tử một nước, nỗi nhục quốc thể này không thể bỏ qua! Hoàng hậu dù thân phận cao quý, cũng phải nhận trừng phạt, bằng không, quan hệ giữa Thanh Khâm và Kim Vũ khó có thể bảo toàn."
Hoàn Nhan Lịch trầm giọng nói, hắn đã cực lực kiềm chế mà không rống giận, lời này vô cùng gay gắt, chính là vừa chỉ trích vừa uy hiếp. Ý tứ của hắn rất rõ ràng: nếu như không cho họ câu trả lời thoả đáng, hữu nghị giữa hai quốc gia sẽ rạn nứt. Mặc dù Kim Vũ là chư hầu, nhưng không ai dám bảo đảm Hoàn Nhan Lịch kiêu ngạo hiếu chiến này sẽ không dám quấy rối Thanh Khâm, đến lúc đó sẽ phiền phức to.

Hiện thời, đoàn sứ đều nổi giận đến đỏ cả mắt, tranh nhau lên án Hứa Trúc Quân, đặc biệt là Hoàn Nhan Lịch, nếu như ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, chỉ sợ Hứa Trúc Quân đã bị thiên đao vạn quả.

Dung Thịnh đương nhiên tức giận, nhưng cũng hoài nghi, với tác phong của Hứa Trúc Quân, việc sơ suất thế này không thể nào xảy ra. Dù nói nàng là nữ nhân hậu cung, khó mà biết phong tục Kim Vũ, nhưng nếu chủ đích tiếp đãi sứ thần, dĩ nhiên phải đi tìm hiểu, việc này nhất định có cạm bẫy.

"Trẫm nhất định cho các khanh một lời công đạo, thế tử trước hãy bình tĩnh." Dung Thịnh mở miệng, từ tốn nói, Hoàn Nhan Lịch dù nóng giận đến đâu cũng không thể đối đầu với hắn, liền im lặng đứng đó, chỉ có ánh mắt vẫn bừng bừng nộ hoả.

Tuyên phi không có bản lãnh này, ánh mắt hắn liếc qua Vũ Văn Khanh. Nhưng Vũ Văn Khanh từ xưa đến nay không bao giờ can dự vào chuyện hậu cung, dù đối phó Hứa gia nhưng cũng không trực tiếp nhằm vào Hứa Trúc Quân.

Dung Thịnh chợt nghĩ tới, tháng qua nàng vài ba lần đến Trường Xuân cung, chẳng lẽ là nàng?

Nhưng dù thế nào đi nữa, việc đã xảy ra rồi, trước hết hắn phải trấn an những người này.

Lâm Y nghe thế, lập tức quỳ xuống, liên tục dập đầu "Hoàng thượng, đều là lỗi của nô tỳ, là do nô tỳ bất cẩn."

Dung Thịnh mắt lạnh nhìn, không để ý đến nàng ta, dù Lâm Y có nhận tội, thì Hứa Trúc Quân cũng không tránh khỏi trách nhiệm.

Hứa Trúc Quân trong lòng lạnh lẽo, nàng hiểu rõ lần này không tránh được trừng phạt.

Dung Thịnh trầm mặt, lạnh lùng thốt ra từng chữ "Hoàng hậu thất trách, mạo phạm đến sứ thần, lỗi lầm to lớn, phạt ở trong tẩm cung suy ngẫm kiểm điểm một tháng, không có trẫm cho phép, không được bước ra ngoài nửa bước!"

Happy new year! This is my new year gift for you all my dears!

00:21, 1/1/2017, Singapore.
                        Thanh Thanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net