Chương 41: Mưu hèn kế bẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
có một cuốn cầm phổ, phụ thân nàng vô tình sở hữu một khúc nhạc trong đó, khúc nhạc này làm người ta nhớ đến những điều tốt đẹp nhất trong đời. Nàng dùng không phải Băng Phách cầm, hiệu quả chỉ có một nửa, nhưng như vậy là đủ rồi.

Nghiên Hy ngừng lại, mọi người phải mất một lúc mới hồi thần, sau khi bình tĩnh lại, liền vỗ tay không ngớt.

Bản thân Quách Đan vừa rồi cũng bị mê hoặc, bây giờ mới tỉnh lại, vô cùng kinh sợ. Nàng học đàn từ danh sư, đến nay đã mười năm có lẻ, bình thường cũng ham thích tìm hiểu nhạc khúc cả dân gian lẫn cung đình, vậy mà chưa từng nghe khúc nhạc nào huyền diệu như thế này.

Quách lão phu nhân vô cùng kinh ngạc, nhìn Đường Nghiên Hy bằng con mắt khác. Mấy dịp yến hội, nữ tử quý tộc chưa lập gia đình đều trổ tài, nàng lại  bình chân như vại, tưởng rằng nàng không có tài năng gì, hoá ra là đại trí giả ngu.

Đúng lúc này, có người đi vào, nói thầm gì đó với Quách Sơn, ông ta biến sắc, lập tức rời khỏi sảnh đường.

Vũ Văn Khanh nhíu mày nhìn qua bên đó một chút, Quách Đan hai mắt loé lên, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt lại, sau đó cũng bước ra ngoài.

Chưa đầy một khắc, nàng đã quay lại, tới chỗ Vũ Văn Khanh nói "Điện hạ, phụ thân ta mời ngài tới gặp người."

Vũ Văn Khanh không nghi ngờ gì, nhìn sang Đường Nghiên Hy gật đầu một cái, theo Quách Đan ra ngoài. Không biết đã xảy ra chuyện gì? Nhìn vẻ mặt Quách Sơn vừa rồi, có vẻ đã có chuyện nghiêm trọng.

Lý Nhã Thanh vốn xem Quách Đan không vừa mắt, nhìn thấy thế liền sốt ruột, kéo tay áo Đường Nghiên Hy "Ngươi cứ để tướng công ngươi đi cùng nàng sao? Quách Đan chắc chắn lại tìm cách câu dẫn Hàn quận vương đấy."

Đường Nghiên Hy vỗ vỗ mu bàn tay bàn tay nàng, thản nhiên đáp "Ta tin tưởng chàng."

Hai người Vũ Văn Khanh và Quách Đan vừa vào trong thư phòng của Quách Sơn, tỳ nữ của Quách Đan lập tức đóng cửa lại.

Vũ Văn Khanh nhìn quanh, không thấy Quách Sơn, sắc mặt trầm xuống "Quách tướng quân đâu?"

Quách Đan không đáp, vẻ mặt căng thẳng nhìn hắn. Vũ Văn Khanh ngửi thấy mùi vị kì quái trong không khí càng ngày càng rõ, trong cơ thể bắt đầu có biến đổi, hắn siết chặt nắm đấm, thân mình càng lúc càng nóng lên.

Khốn kiếp!

Vũ Văn Khanh quay người, vội vã muốn ra ngoài, Quách Đan vội vàng nhào tới, cố ý đem bộ ngực cọ cọ trên tay hắn "Điện hạ không thoải mái sao?"

Vũ Văn Khanh dứt khoát hất nàng ta ra, nhưng cũng không dùng được bao nhiêu lực. Quách Đan lại đến chắn trước mặt hắn, Vũ Văn Khanh đè nén dục vọng đang sôi trào, đưa một tay bóp cổ Quách Đan       "Ngươi dám hạ dược ta?"

Quách Đan đã dùng xuân dược cực mạnh, nàng phát hiện Vũ Văn Khanh không còn bao nhiêu lực, dùng sức đẩy tay hắn ở cổ mình ra, đặy bàn tay Vũ Văn Khanh choàng sau lưng mình, hắn lập tức rút tay về, lộn ra vẻ kinh tởm chán ghét đến cực điểm.

Quách Đan ngọt ngào dụ dỗ "Thiếp có gì không tốt? Thiếp tình nguyện làm trắc phi, miễn được ở bên cạnh người, trợ giúp cho người."

"Tránh ra!" Giọng nói của Vũ Văn Khanh hạ thấp tới cực điểm, trên trán đổ đầy mồ hôi. Hắn thô lỗ đẩy Quách Đan, tốc độ không được nhanh, ngược lại bị nàng ta lôi kéo.

"Chỉ cần điện hạ muốn thiếp, người sẽ không khó chịu như vậy nữa." Lời nói cực kỳ phóng đãng, nàng nói xong, bắt đầu thoát đi y phục của mình. Hôm nay nàng cố ý ăn mặc hoa lệ, nhưng trang phục chỉ có một kiện ngoại bào, một chiếc váy dài không có tay. Quách Đan cởi ngoại bào, da thịt trắng nõn liền lộ ra, đường cong trước ngực lại càng rõ ràng mị hoặc.

Vũ Văn Khanh quỳ một gối trên đất, bị nàng dính chặt lấy, dục vọng càng lúc càng mãnh liệt, hắn sợ mình không kiềm chế nổi, rơi vào bẫy, dứt khoát rút dao găm ra, Quách Đan hoảng sợ tưởng hắn nổi sát tâm, lùi lại, ai ngờ, Vũ Văn Khanh thẳng hướng đùi mình đâm xuống, máu tươi tuôn ra ồ ạt.

Quách Đan hốt hoảng tiến đến "Quận vương gia!"

Hắn hung bạo tung một chưởng, trực tiếp đánh Quách Đan hôn mê.

Đau đớn khiến cho dục vọng tan đi bảy phần, Vũ Văn Khanh nghiến răng, suýt chút nữa hắn đã không kiềm chế được, nếu như hắn mắc sai lầm... chỉ cần nghĩ đến cảm nhận của Nghiên Hy, hắn đã đau lòng vô cùng, hoàn toàn tỉnh táo lại.

Vũ Văn Khanh bỏ lại Quách Đan y phục xộc xệch phía sau, lảo đảo phá cửa xông ra ngoài.

Vũ Văn Khanh huýt gió một tiếng, hai ám vệ lập tức xuất hiện, kinh sợ nhìn bắp đùi của Vũ Văn Khanh, ai có thể làm điện hạ bị thương đến mức này cơ chứ?

Vũ Văn Khanh siết chặt tay "Ngươi đi nói với Tấn vương, Quách tiểu thư đợi ngài ấy ở thư phòng của Quách phủ, không được để ai biết!"

Ám vệ kia không nhiều lời, lập tức đi. Người có thể theo sát Vũ Văn Khanh đều có đầu óc, tên ám vệ kia không tự mình lộ mặt, mà truyền tin gián tiếp.

Vũ Văn Khanh sai người truyền tin đến Nghiên Hy, nói có chút chuyện, sẽ quay lại sau.

Đường Nghiên Hy có chút lo lắng, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể ở Quách phủ chờ đợi.

Không lâu lắm, Vũ Văn Khanh đã quay lại, tới chỗ Đường Nghiên Hy nói rõ mọi chuyện, chỉ trừ chuyện hắn tự đâm mình bị thương.

Đường Nghiên Hy không có phản ứng gì dữ dội, khoé môi
vẽ ra một tia cười lạnh "Ta đột nhiên có nhã hứng đi bắt gian."

Vũ Văn Khanh cảm thấy, nụ cười này rất đẹp, nhưng lại âm lãnh tới cực điểm. Từ trước tới nay, hắn chừng từng thấy vẻ mặt này của nàng.

Tấn vương không có võ công, lại trúng phải xuân dược.

Chuyện xảy ra sau đó, không cần nói cũng biết.

"Được, đi bắt gian." Những chuyện trước đây ả ta làm, hắn còn nể vì mối quan hệ đồng minh mà bỏ qua, nhưng lần này, thật sự ả đã chạm đến giới hạn cuối cùng của hắn.

Vũ Văn Khanh đã xác nhận lại, tam phu nhân mà Quách Sơn sủng ái nhất đột nhiên ngất xỉu, ông ta chạy đi thăm nàng, Quách Đan lợi dụng cơ hội đó để lừa Vũ Văn Khanh, mà không thể trùng hợp như thế, rõ ràng việc tam phu nhân ngất đi cũng liên quan tới nàng.

"Lão phu nhân, vì sao ta không thấy Quách tiểu thư? Có phải tiểu thư không khoẻ không?"

Quách lão phu nhân cũng thấy, Quách Đan vắng mặt lâu như vậy thật không phải, cho nên quay đầu phân phó "Ngọc Nhi, ngươi gọi mấy nha đầu nữa cùng tìm tiểu thư đi!"

Ngọc Nhi đi một vòng trở về, lo lắng nói "Lão phu nhân, đã tìm khắp phủ, chỉ trừ có thư phòng của lão gia. Thị vệ gác cổng nói tiểu thư không có xuất môn."

"Vậy lão gia không có trong thư phòng sao?"

Ngọc Nhi do dự một lát, nói "Tam phu nhân đột nhiên đổ bệnh, lão gia đã đến thăm người ạ."

Đường Nghiên Hy tỏ ra lo lắng nói "Nếu vậy, chi bằng ta cũng giúp đi tìm Quách tiểu thư. Không nên chủ quan, nhỡ xảy ra chuyện không may thì không được, nhất là nàng sắp trở thành Tấn vương phi rồi."

Nàng mới dứt lời, mọi người lập tức để ý thấy, Quách tiểu thư không thấy bóng dáng, Tấn vương cũng đâu mất rồi?

Nghĩ đến đây, mọi người không khỏi nghĩ xa hơn. Quách lão phu nhân không phải không nghĩ tới, liền biến sắc.

Bà chưa kịp phản ứng, Đường Nghiên Hy đã bật dậy, đi ra ngoài, Vũ Văn Khanh tức khắc theo sau nàng, còn có Vũ Văn Tuyết và Lý Nhã Thanh. Những người khác thấy thế, sao còn ngồi được nữa, lần lượt đi ra ngoài.

Đường Nghiên Hy "vô tình" đi đến thư phòng, quả nhiên thấy Như Ngọc đang lo sợ nơm nớp đứng ở bên ngoài. Thấy một đám đông đi tới, nàng sững người, gương mặt biến sắc.

Lý Nhã Thanh tuy hồn nhiên, nhưng không phải kẻ ngốc, nàng lờ mờ đoán ra chuyện gì, hỏi "Tiểu thư nhà ngươi đâu?"

Như Ngọc lắp bắp không nói nên lời, mà cũng không biết nên nói gì "Tiểu thư, tiểu thư..."

Vũ Văn Khanh và Đường Nghiên Hy thính lực tốt, đương nhiên nghe thấy thanh âm mờ ám ở bên trong, nhưng vẫn đứng yên không nói gì.

Quách Sơn đúng lúc quay lại, thấy khách nhân đều tập trung ở đây, ông không khỏi ngạc nhiên "Tại sao mọi người đều ở chỗ này?"

Một vị quý phu nhân nhanh miệng đáp "Tướng quân, chúng ta thấy lệnh thiên kim rời đi đã lâu không quay lại, gia nhân tìm đâu cũng không thấy, mọi người lo lắng nên cùng ra ngoài tìm."

Quách Sơn cảm thấy một trận bất an mơ hồ dâng lên, quay đầu hỏi Như Ngọc "Tiểu thư đâu?"

"Lão gia, tiểu thư nàng..."

Nghi ngờ trong lòng Quách Sợ càng lớn "Sao ngươi lại đứng ở đây?"

"Vậy Quách tiểu thư hẳn là ở trong rồi, thế còn Tấn vương?" Đường Nghiên Hy chớp thời cơ tung một đòn chí mạng.

Đúng lúc này, cánh cửa trước mắt kẹt một tiếng mở ra, mọi ánh mắt đổ dồn về hướng đó, lập tức sững sờ.

Tấn vương kim quan lệch sang một bên, mặt đầy mồ hôi, trường bào xộc xệch. Hắn đang nửa ôm nửa dìu một nữ tử, nữ tử đó không thấy rõ mặt, đầu tóc rối bời, y phục nhàu nát.

Quách Sơn chỉ cần liếc mắt cũng biết đó là ai, nhất thời, ông cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Tấn vương kinh sợ nhìn đám người trước mặt, nhất thời chôn chân tại chỗ.

Quách Đan yếu ớt ngẩng đầu, kinh hãi mở lớn mắt.

Lúc này, Quách lão phu nhân cũng được đưa tới, cảnh tượng này lọt vào trong mắt, bà ta trợn trắng mắt, lập tức ngất đi.

Cảnh tượng lập tức hỗn loạn.

"Lão phu nhân, người tỉnh lại đi!"

"Mau mời đại phu!"

Quách Sơn siết chặt bàn tay, quát "Đưa tiểu thư về phòng!"

Nếu không được Tấn vương đỡ, nàng đã ngã quỵ xuống rồi.

Vừa rồi bị Vũ Văn Khanh đánh bất tỉnh, bị một cơn đau dữ dội đánh thức, đến lúc mở mắt, nàng khiếp đảm nhận ra, một nam nhân đang đè trên người mình, liên tiếp vận động. Nàng nhận ra đó là Tấn vương, yếu ớt kháng cự, nhưng Tấn vương đã mê loạn, sao có thể tha cho nàng.

Thế là hết! Trinh tiết của nàng, danh dự của nàng đều bị huỷ hết rồi!

Tất cả là vì nữ nhân kia!

Quách Đan được tỳ nữ dìu đi, nàng đột nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt căm giận tột độ nhìn Đường Nghiên Hy, chỉ hận không thể lột da rút xương người kia.

Đường Nghiên Hy dùng ánh mắt rét lạnh nhìn lại, hôm nay người đến là Tấn vương, như thế đã quá nhân từ với nữ nhân không biết xấu hổ này.

Quách Sơn không hiểu vì sao lại xảy ra chuyện này, trước mặt bao nhiêu người, mặt mũi của Quách gia mất sạch rồi!

Uổng công Quách gia bồi dưỡng từ nhỏ, nâng niu như bảo vật, ngày hôm nay lại làm chuyện đồi phong bại tục như vậy! Còn ngay trong thư phòng của ông!

Nếu như Quách Đan không phải Tấn vương phi tương lai, ông đã đánh chết nghiệt nữ này rồi!

Bây giờ Quách Sơn cũng không còn tâm trí suy xét kỹ lưỡng nữa, cáo lỗi với mọi người rồi rời đi.

Lúc lên xe, Đường Nghiên Hy phát hiện ra Vũ Văn Khanh có điểm bất thường. Nàng biến sắc, đợi Vũ Văn Khanh vừa ngồi xuống, hai ngón tay ấn nhẹ lên đùi hắn.

Vũ Văn Khanh bị bất ngờ, không kiềm được rên khẽ một tiếng.

Sắc mặt Đường Nghiên Hy càng xấu "Bị thương rồi? Làm sao vậy?"

Thảo nào nãy giờ hắn đều cố ý không di chuyển trước mắt nàng.

Vũ Văn Khanh thấy nàng đã phát hiện, liền thành thật khao báo "Vừa rồi trúng dược, ta...ta đâm vào chân để giữ tỉnh táo." Hắn im lặng một chút, lập tức bổ sung "Không có gì, chỉ là vết thương nhỏ."

Trước khi quay lại chỗ Nghiên Hy, hắn đã rắc ít thuốc bột, băng bó qua loa vết thương, thay một quần dài mới. Lúc này, máu tươi lại rịn ra, Đường Nghiên Hy nghiêng người lật lớp ngoại bào lên, liền thấy quần vải đã đỏ thẫm một mảng, hai đầu lông mày nhíu chặt, nàng điểm huyệt Vũ Văn Khanh, lớn tiếng nói "Nhanh về phủ!"

Xa phu nghe xong, lập tức ra roi thúc ngựa.

Nàng đau lòng, thấp giọng nói "Vậy còn nói là không sao, chàng gạt ta!"

Vũ Văn Khanh nắm tay nàng, cười cười "Thật sự là không sao. Thấy ái phi thương xót như vậy, ta một chút cũng không thấy đau nữa."

Vành mắt Đường Nghiên Hy nóng lên, nàng thực bị hắn làm cho cảm động. Tự làm mình bị thương như vậy, còn giấu giếm nàng, đúng là khiến cho nàng không yêu không được.

Vì thế, Nghiên Hy ngẩng đầu, nhẹ nhàng áp môi nàng lên môi hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net