Chương 41: Mưu hèn kế bẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kiểm tra xong, Đường Phi nói "Chất độc đã bay đi gần hết, nhưng đây đúng là độc dược khiến Hứa Dương ngạt thở." Ông dừng lại một lát, nói "Độc dược này rất hiếm có, người ra tay cũng thật lợi hại."

Vũ Văn Khanh nghe xong, chẳng có chút nào vẻ ngoài ý muốn "Ra tay như vậy, mới đúng là Hứa Quảng."

Mọi người im lặng nhìn nhau, nhưng trong lòng, đều nghĩ đến sóng ngầm đang từ từ dâng lên.

Ngay ngày hôm sau, trên đại điện đã xảy ra chuyện lớn.

Nam Hà hầu bị vạch trần tham ô quân lương, lợi dụng công trả thù riêng. Một binh sĩ bị bệnh không được phát thuốc, đến tận nơi cầu xin Nam Hà hầu, nói nếu không được chữa trị sẽ đến cáo trạng với hoàng đế Nam Hà hầu ngược đãi binh sĩ. Kết quả bị con trai Nam Hà hầu là Lý Kỳ đánh trọng thương, sau đó thì chết. Nhân chứng là một người lính có mặt lúc đó được Vũ Văn Khanh đưa lên đại điện. Nam Hà hầu bị tước hầu vị, toàn gia bị đày đến biên giới phía Nam lao động khổ sai.

Hoàng đế rất giận, ánh mắt lạnh như băng nhìn khắp đại điện, giọng nói mang theo áp lực to lớn "Trên hướng bổng lộc của trẫm, dưới có bách tính trông mong, lại làm ra chuyện nhân thần phẫn hận như vậy!"

"Hoàng thượng bớt giận!" Bách quan đồng loạt quỳ xuống, chỉ có các thân vương, Cảnh vương và Vũ Văn Khanh im lặng đứng đó, cúi đầu.

"Cảnh vương tiếp chỉ!"

"Có thần!" Đường Tuấn Trì quỳ xuống.

"Một vạn Đô quân, từ nay giao cho khanh!"

"Hoàng thượng!" Trương ngự sử bước ra "Cảnh vương là người thao lược, việc này ai ai cũng biết. Nhưng Cảnh vương điện hạ đã lâu mới hồi kinh, chỉ sợ đối với tình hình nơi đây không quen thuộc."

Dung Thịnh nhìn hắn ta, trong mắt ẩn ẩn sát ý, lạnh lùng nói "Cảnh vương là người nhạy bén, ở kinh thành ba tháng, đủ để thấy rõ mọi việc. Ý trẫm đã quyết."

Biến hoá này quá lớn, mọi người nhất thời chưa thích ứng kịp.

"Vi thần tuân chỉ." Cảnh vương không nhanh không chậm, cung kính nói.

Tan triều, mọi người không khỏi dùng ánh mắt khác nhìn về phía Cảnh vương, nhưng ông không có biểu cảm gì khác thường, chỉ nói chuyện với Vũ Văn Khanh vài câu, rồi hai người đi về hai hướng khác nhau.

Hôm nay là ngày đoàn sứ Kim Vũ về nước. Lần này xảy ra chuyện sơ suất như vậy, cho nên hoàng đế tiễn sứ rất long trọng, còn ban thưởng hậu hĩnh, xem như bồi thường.

Buổi chiều ngày hôm đó, Hứa Quảng về đến nơi.

Đường Nghiên Hy thay một bộ y phục màu trắng, cùng Vũ Văn Khanh lên xe ngựa.

Hai người vào thắp cho Hứa Dương một nén hương.

Đường Nghiên Hy lần đầu nhìn thấy Hứa Quảng, trong đầu đưa ra đánh giá.

Hứa Quảng đứng đó, một thân quần áo trắng vải thô không che giấu được khí chất trời sinh của y. Nam tử này ngũ quan như đao khắc, đôi mắt luôn luôn tràn đầy hàn ý không chút che giấu.

"Điện hạ, nương nương, mời!" Trong lúc nói, Hứa Quảng quét ánh mắt nhìn Đường Nghiên Hy một lượt, ánh mắt này khiến cho Đường Nghiên Hy vốn lớn gan, mà cũng cảm thấy có chút rét lạnh."Quốc công phu nhân quá thương tiếc nhị đệ, đã khóc tới mức ngất đi, không thể tiếp đón, thỉnh hai vị thứ lỗi."

Không giống những người khác, ánh mắt đó không hề có chút kinh diễm, mà chỉ có dò xét, mang theo lãnh ý tới cực điểm.

Vũ Văn Khanh cầm nén hương cháy đỏ, chậm rãi cắm vào bát hương. Đường Nghiên Hy im lặng đứng đằng sau hắn vài bước. Ánh mắt Hứa Quảng liếc qua nàng, tiến đến bên cạnh Vũ Văn Khanh, đặt thêm một ngọn đèn bên cạnh bài vị, giọng nói hạ thật thấp, vừa đủ hai người nghe thấy.

"Ánh mắt của điện hạ thật tinh tường." Giọng nói nửa dò xét, nửa khẳng định, Hứa Quảng vừa dứt lời, Vũ Văn Khanh nhếch môi, làm như không hiểu ý y, thản nhiên đáp "Dĩ nhiên tinh tường, cho nên mới nhìn ra  âm mưu thâm độc của tướng quân."

Hứa Quảng cũng không có phản ứng gì khác thường, chỉ thu tay lại, vuốt phẳng y phục, nói "Quận vương gia đến chia buồn, là vinh hạnh cho người đã khuất, đương lúc tang gia bối rối, nếu có điều sơ suất, mong ngài bỏ qua cho."

"Dĩ nhiên, Hứa tướng quân không cần khách khí."  Vũ Văn Khanh đáp lời, sau đó cùng Đường Nghiên Hy rời đi.

Hai người mới yên vị trên xe ngựa một lát, Vũ Văn Khanh mở miệng "Nàng thấy hắn là người thế nào?"

Đường Nghiên Hy lựa chọn từ ngữ ở trong đầu, cẩn thận nói "Theo những gì ta đã nghe, và những gì đã thấy, Hứa Quảng là người lạnh lùng, quyết tuyệt, tàn nhẫn, nhưng cũng rất cẩn thận ổn trọng. Người như hắn, thì khó mà tìm ra được nhược điểm."

Vũ Văn Khanh gật đầu tán đồng "Đúng vậy."

"Không có nhược điểm, vậy tạo ra nhược điểm là được." Đường Nghiên Hy mở nắp chung trà, lơ đãng nhìn khói trắng bay lên. "Trích Liễu lâu, để ta đi!"

Sáng ngày hôm sau, khi Vũ Văn Khanh lên triều, Đường Nghiên Hy ở nhà uống thuốc bổ xong, luyện kiếm một chút, phát hiện gần đây thân thủ của mình ít khi rèn luyện, có chút kém đi rồi, nàng liền say sưa luyện công suốt một canh giờ.

Oánh Lộ ở cổng phủ nhận lấy một mảnh giấy nhỏ in hoa văn mây bay, cùng người bên ngoài nói mấy câu, sau đó quay vào trong, sắc mặt có chút xấu.

"Là ai vậy?" Một giọng nam dễ nghe vang lên.

"Liêu tiên sinh!" Oánh Lộ ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vài phần vui vẻ, nàng vốn rất có thiện cảm với vị mưu sĩ này.

"Đó là thiếp mời sao?" Liêu Kính khẽ nói, nhìn qua tờ giấy dày gấp đôi bình thường kia.

"Phải, quản gia Quách phủ tới đưa thiếp mời, mời quận vương gia quận vương phi tới tham dự lễ mừng thọ của Quách lão phu nhân." Nàng nói xong, lại tiếp "Ta đi đưa cho nương nương!"

Liêu Kính nghiêng người nhường đường, nhìn bộ dáng vội vã của nàng, bên môi ẩn hiện một chút ý cười, xoay người bỏ đi. Nghĩ ra cái gì, Oánh Lộ gọi giật "Liêu tiên sinh!"

"Oánh Lộ cô nương có việc gì?"

"Ta cùng với Cẩm Tố tỷ ướp một ít trà hoa cúc, đợi lát nữa ta sẽ đem cho tiên sinh một ít."

"Vậy ta đây đa tạ." Liêu Kính cười lên rất đẹp, trái tim thiếu nữ của Oánh Lộ bị nụ cười này làm cho rung động, nàng đỏ mặt chạy đi.

"Chủ tử, người của Quách phủ đến đưa thiếp mời." Oánh Lộ vừa nói, vừa cung kính dùng hai tay nâng thiệp mời.

Đường Nghiên Hy cầm kiếm xuôi xuống bên hông, dùng tay kia cầm lấy thiếp mời nhìn xem, là lễ mừng thọ Quách lão phu nhân sáu mươi tuổi, thời gian là năm ngày nữa.

Nàng nhẩm tính, sau lễ mừng thọ này nửa tháng là hôn lễ của Quách Đan. Nàng nên chuẩn bị quà mừng cho cả Quách lão phu nhân, cả Quách Đan.

Vũ Văn Khanh trở về, thấy nàng ảo não chống cằm ngồi bên bàn trà, thấy hắn về cũng không buồn nhấc mắt, trong lòng liền lo lắng, hỏi "Nghiên Hy, sao vậy, có chuyện gì không vui, nói cho ta?"

"Ta không muốn đến Quách phủ chút nào." Đường Nghiên Hy than thở "Chàng nói xem, Quách Đan muốn cướp phu quân của ta, ta sao có thể dùng bộ mặt hoà nhã gặp nàng ta được?"

Vũ Văn Khanh thở dài, ngồi xuống đối diện với nàng, nắm hai bàn tay của nàng, sủng nịch nói "Nếu nàng không muốn, có thể không đi."

"Không được." Nghiên Hy lắc đầu "Nếu không đi, sẽ phiền phức cho chàng." Đường Nghiên Hy nói xong, lại tiếp "Ta đã cho chuẩn bị quà mừng của Quách lão phu nhân và quà cưới của Quách Đan rồi."

Nếu là trước đây, cuộc sống tự do tự tại, nàng không vừa mắt người nào, liền không thèm để ý kẻ đó, nhưng bây giờ thì khác, nàng và hắn đã buộc chung một chỗ, thì làm việc gì, không thể chỉ biết đến bản thân mình, mà còn phải vì hắn suy nghĩ.

"Cảm ơn nàng đã nghĩ cho ta." Vũ Văn Khanh mỉm cười, đôi mắt hơi ngước lên, thấy nàng hôm nay lại dùng duy nhất chiếc trâm hắn tặng, trong mắt tràn ngập ý cười, nhưng ngay lập tức lại nhíu mày "Chiếc trâm này quá đơn sơ, ta sẽ tặng chiếc khác cho nàng." Nam tử như hắn, dùng trâm cài đơn giản là được, nhưng nữ tử thì khác, không phải nữ nhân đều thích những thứ xinh đẹp sao?

Đường Nghiên Hy nghe thế, lắc đầu "Không, ta thích chiếc trâm này nhất."

Đúng lúc này, Oánh Lộ ở bên ngoài nói "Quận vương phi, bản vẽ đã xong chưa ạ? Nô tỳ sẽ đem đi gửi."

"À, đợi ta một lát." Đường Nghiên Hy đứng dậy, mở ngăn kéo bàn trang điểm, lấy ra một xấp giấy. Vũ Văn Khanh chưa kịp thắc mắc đó là cái gì, đã nghe Đường Nghiên Hy nói "Đem cái này đến Bảo Ngọc các, còn nữa, nhắn với họ khi nào ca ca đến thì báo với ta."

Vũ Văn Khanh nghe nàng nói, biết ca ca nàng nhắc đến là Bạch Dật Phong, hắn liền ảo não, Đường Nghiên Hy vừa trở vào, hắn liền kéo nàng ngồi lên đùi, ôm chặt lấy nàng, mặt dụi lên gáy nàng, giận dỗi nói "Lần sau, khi nào nàng gặp Bạch Dật Phong, nhất định phải đưa ta theo."

Đường Nghiên Hy mỗi lần bị hắn dụi như vậy, chính là không có sức kháng cự, nam nhân này lại giở thói trẻ con!

Nàng bất đắc dĩ hỏi "Vì sao phải đem chàng theo? Chàng muốn gặp huynh ấy thì cứ gặp!"

Vũ Văn Khanh im lặng một chút, ai oán nói "Đệ đệ của nàng nói với ta, nói Bạch Dật Phong đáng lẽ ra là tỷ phu của đệ ấy, mọi người trong Lăng Thiên bảo đều ngầm coi nàng là thiếu chủ phu nhân."

Hoá ra là chuyện này!

Đường Nghiên Hy quay người lại, nâng mặt hắn lên, hôn một cái lên má hắn, nhẹ giọng giải thích "Huynh ấy thực sự chỉ xem ta là muội muội, chúng ta không hề có tình cảm nam nữ."  Nàng kỳ quái nhìn hắn "Sao càng ngày ta càng phát hiện, bình dấm chua của chàng còn lớn hơn của ta nha?"

Vũ Văn Khanh không đáp, né tránh ánh mắt nàng, gương mặt tuấn mỹ nóng lên, nhất thời không biết mở miệng thế nào.

Đường Nghiên Hy mở to mắt, nam nhân này, hắn, hắn đỏ mặt! Nam nhân này cũng biết đỏ mặt! Khanh của nàng, thật là...

Đáng yêu.

Gần đây Đường Nghiên Hy phát hiện, nàng thường xuyên dùng từ này để hình dung hắn.

Mà trước đây, khi Vũ Văn Khanh còn dùng bộ dáng lãnh mạc ở trước mặt nàng, đánh chết nàng cũng không thể buộc hai chữ này và Vũ Văn Khanh ở cùng một chỗ.

Nàng hôn lên môi hắn một cái, mỉm cười "Ta vừa bảo Oánh Lộ đem đi, là bản vẽ trang sức đem đến Bảo Ngọc các. Trước đây, một phần trang sức ở đó là do ta thiết kế ra. Chàng còn nhớ chiếc quạt hoàng thượng ban cho Từ Ninh công chúa lúc nàng đi Bắc An chứ? Đó cũng là do ta thiết kế."

Vũ Văn Khanh không ngờ nàng còn có tài năng này, tán thưởng "Nghiên Hy của ta thật lợi hại."

"Từ lúc Dật Phong ca ca tiếp quản chuyện của Lăng Thiên bảo, ca ấy đã muốn giao cho ta quản lí Bảo Ngọc các, nhưng lúc ấy ta còn chưa nhận lời. Bây giờ suy nghĩ lại, ta mỗi ngày chỉ ở trong phủ cũng rất nhàm chán, chi bằng làm chút việc, lại kiếm được không ít ngân lượng."

"Được, cứ theo ý nàng đi." Vũ Văn Khanh sảng khoái đáp ứng, nhưng lập tức bổ sung "Ít khi gặp riêng Dật Phong là được."

"Được rồi, đã biết, đã biết." Đường Nghiên Hy cười rộ lên.

Trích Liễu lâu, lúc này đã khuya, nhưng người ra kẻ vào vẫn tấp nập. Đèn lồng đỏ soi rõ cảnh tượng bên trong, oanh oanh yến yến, khắp nơi là các cô nương trẻ tuổi nũng nịu bên cạnh khách nhân. Nhưng những cô nương này, một chút cũng không so sánh được với bảo vật của Trích Liễu lâu- hoa khôi Niếp Tư.

Ở lầu cao nhất, là một căn phòng đặc biệt.

Một nữ tử xinh đẹp ngồi bên bàn tròn, nàng mặc bộ váy màu vàng nhạt, mái tóc dài quá eo chỉ vấn lên một nửa, cài lệch một cây trâm phỉ thuý, đơn giản nhưng không kém phong tình. Bàn tay ngọc nhấc lên, cầm bình rượu, rót vào chén, giọng nói lạnh nhạt "Vương gia, nốt chén này thôi, ngài đừng uống quá nhiều."

Chu vương lúc này đã ngà ngà say, muốn bắt lấy bàn tay nàng đưa chén cho hắn, nhưng mỹ nhân đã mau chóng rút trở về. Hắn bất mãn nói "Niếp Tư, nàng rút cục muốn thế nào, mới chịu theo ta?"

"Niếp Tư thân phận thấp kém, sao dám mơ tưởng bước chân vào vương phủ. Xin vương gia đừng làm khó Niếp Tư.

Chu vương đối với miếng ngon dâng đến miệng vẫn không ăn được này, cực kỳ bất mãn. Hắn có một lần giả say muốn cưỡng ép nàng, kết quả nàng rút dao định tự tử. Vì thế, hắn chuyển qua dỗ ngọt, nhưng nàng vẫn như cũ cứng mềm đều không ăn.

Chu vương bực bội cầm chén rượu lên uống cạn một hơi. Hắn vừa đặt chén xuống, bên ngoài liền vang lên thanh âm "Thảo dân mang thêm rượu vào."

Nói xong, một nam tử đi vào, Chu vương không chút phòng bị, bị hắn điểm huyệt, ngay lập tức gục xuống bàn ngủ mất.

Niếp Tư còn đang muốn hét lên, lại thấy nam tử kia ra hiệu im lặng, ánh mắt lạnh lùng, nàng liền sợ hãi im miệng.
Hắn quan sát xung quanh, xác định không có nguy hiểm, lên tiếng "Chủ tử, có thể tiến vào."

Niếp Tư nhìn theo hướng ánh mắt hắn, liền thấy một thân hình nhẹ nhàng khoan thai tiến vào, nàng nhìn rõ bộ dáng người kia, là một nam tử trẻ tuổi khôi ngô.

Hắn đưa tay làm hiệu, tên thuộc hạ liền đem Chu vương thật lôi khỏi ghế, nhét xuống dưới gầm giường.

Niếp Tư trợn mắt kinh hãi, hành động của hai người này... thật quá lớn mật.

Tên thuộc hạ đem cửa đóng chặt, ở ngoài canh giữ.

"Nào, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện." Giọng nói trầm trầm khàn khàn, nam tử ung dung ngồi xuống. "Hoa khôi Niếp Tư, à không, Phó tiểu thư, ngươi chắc chắn mình có thể ở cạnh Hứa Quảng sao?"

Toàn thân Niếp Tư cứng đờ, nàng nhìn người ở trước mắt, giọng nói không khỏi run lên "Ngươi.. ngươi là ai?" Đối phương đã nói như vậy, tức là đã có mười phần nắm chắc, nàng không nên chối cãi nữa.

"Quan trọng là, tiểu thư là ai."
Chỉ thấy hắn cười nhạt, đưa tay ra sau tai, nhẹ nhàng kéo ra lớp mặt nạ mỏng như cánh ve, hiện ra dung mạo chân chính.

Niếp Tư mở to mắt nhìn, hoá ra là một nữ tử! Nàng cũng biết bản thân mình rất đẹp, nhưng so với người trước mắt thì còn kém xa.

"Ngươi rút cục là ai?" Giọng nói của Niếp Tư trở nên cứng rắn, nàng nhận thấy rõ đối phương là người lợi hại, tuyệt đối không thể tỏ ra sợ hãi.

"Ta là Đường Nghiên Hy." Nữ tử kia mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Niếp Tư.

Niếp Tư là người thông minh, lập tức hiểu ra, đứng lên hành lễ "Dân nữ bái kiến quận vương phi! Không biết quận vương phi tìm dân nữ, là có chuyện gì?"

"Phó Tư Nhạc, cha là tri huyện huyện Gia Ninh, mười năm trước Hứa gia bòn rút lương thực phát chẩn, phụ thân ngươi nắm được bằng chứng, trong lúc điều tra còn phát hiện Hứa Chính lạm quyền bán chức quan, muốn tố cáo với Thái tổ, kết quả bị Hứa gia phóng hoả giết cả nhà." Đường Nghiên Hy nhìn sắc mặt của Phó Tư Nhạc càng ngày càng trắng "Chỉ có mình ngươi thoát chết."

Phó Tư Nhạc siết chặt bàn tay, chậm rãi nói "Mẫu thân của dân nữ đặt dân nữ vào trong chum nước, nhờ vậy mà thoát chết."

Lúc ấy, nàng ở trong chum nước, nghe thấy tiếng phụ thân kêu lên "Hứa Chính, ngươi sẽ không được chết tử tế!"

Sau đó, thanh âm của ông im bặt.

Toàn bộ Phó phủ ngập trong biển lửa. Gần hai mươi nhân mạng, cứ thế biến thành tro bụi.

Đường Nghiên Hy quan sát biến hoá trên mặt nàng, quyết định giáng đòn cuối cùng " Mà người dẫn đầu thuộc hạ Hứa gia tru sát toàn gia ngươi, chính là Hứa Quảng."

Lúc này, trên mặt Phó Tư Nhạc không còn chút huyết sắc. Nàng không ngờ, đích thân Hứa Quảng là người đã...

Đường Nghiên Hy nghĩ lại, lúc biết được chuyện này, nàng cảm thấy Phó Tư Nhạc thật đáng thương, mới bảy tuổi đã mất hết người thân. Còn Hứa Quảng lúc đó mới là một thiếu niên mười sáu, vậy mà giết người không gớm tay, quả thật khiến cho nàng ghê sợ.

"Phó tiểu thư muốn trả thù, ta cũng có thể giúp tiểu thư." Đường Nghiên Hy chậm rãi nói.

Bây giờ, Phó Tư Nhạc mới có đủ bình tĩnh để quan sát nữ tử trước mặt, nàng chừng mười bảy mười tám tuổi, dung mạo xinh đẹp, thần sắc thản nhiên, dù tĩnh lặng ngồi đó, nhưng toàn thân mơ hồ lộ ra áp lực nặng nề.

Phó Tư Nhạc suy nghĩ một chút, nàng biết được sự giúp đỡ của Đường Nghiên Hy, đồng nghĩa với điều gì, song không do dự quá lâu, kiên quyết nói "Tư Nhạc nhất định có thể đến bên cạnh Hứa Quảng. Tư Nhạc coi Hứa Quảng là kẻ thù bất cộng đái thiên, mà quận vương phi coi Hứa Quảng là đối thủ, vậy chỉ cần người giúp đỡ Tư Nhạc, Tư Nhạc cũng sẽ làm hết những gì có thể để trợ giúp người!"

Với sức của nàng, căn bản không có chút uy hiếp với Hứa Quảng. Nàng hết sức bộc lộ dáng vẻ ôn nhu như nước, thông minh hiểu ý, chu đáo săn sóc, thành công được hắn coi trọng, nhưng nếu không có người chống lưng, chỉ sợ không phương hại được hắn một cọng tóc, ngược lại chính mình mất mạng. Nàng không sợ chết, nhưng không báo được thù, nàng chết không cam lòng.

"Được, một lời đã định." Đường Nghiên Hy mỉm cười, liếc nhìn gầm giường, nói "Tiểu thư biết nên xử lý thế nào chứ."

"Tư Nhạc đã biết, xin nương nương yên tâm."

Ba ngày sau, Quách phủ.

Hôm nay, Đường Nghiên Hy để ý thấy Quách Đan ăn mặc đặc biệt diễm lệ, gương mặt cũng trang điểm cầu kỳ, trong lòng lại bực bội, hẳn là vì nam nhân đứng bên nàng đây mà.

Quách lão phu nhân rất khách khí chào hỏi hai người, hôm nay hai người họ đi, cũng là thay mặt Kình vương phủ và Cảnh vương phủ.

"Quận vương gia, quận vương phi tới, thật là vinh hạnh cho lão thái bà này, hai vị, thỉnh!"

Bây giờ đã cuối thu, Quách lão phu nhân mặc áo gấm màu tím, thêu hoa văn mây bay, cổ áo tay áo có viền bông. Thân mình vẫn còn nhanh nhẹn, đôi mắt vẫn rất sáng, chỉ có điều, Đường Nghiên Hy cảm nhận ánh mắt của bà không có chút hảo ý.

Cũng phải, bà ta hẳn cho là, nàng đã phỗng tay trên vị trí của Quách Đan.

Đường Nghiên Hy trong lòng cười nhạt, muốn nghĩ gì thì nghĩ, Vũ Văn Khanh là của nàng, ai cũng không thể tranh. Quách Đan có bản lĩnh liền tới, nàng sẽ phụng bồi đến cùng.

Quách lão phu nhân ngồi ở chủ vị, trịnh trọng khai yến. Qua tuần rượu đầu, bà đã nói "Đan nhi, ngươi hãy vì nãi nãi hiến một khúc nhạc đi."

Quách Đan nhu thuận đáp, rồi tiến vào trung tâm, hạ nhân nhanh chóng đặt một cây cổ cầm trước mắt nàng. Quách Đan khẽ nhếch môi, ngón tay thon dài lướt nhẹ, âm thanh êm tai lập tức vang lên.

Ở kinh thành, quý tộc không lạ gì cầm kỹ của Quách Đan, chính là nhất nhì Thanh Khâm này. Tiếng đàn vừa mới vang lên, mọi người lập tức chìm đắm vào trong đó, say sưa thưởng thức.

Quách Đan rất tự tin vào tài đàn của mình, hơn nữa nàng còn chắc chắn, Đường Nghiên Hy không biết đàn cũng không biết vũ, nữ nhân lớn lên trong giang hồ như nàng ta, dù có xinh đẹp đến mấy, chỉ là hạng thô kệch mà thôi.

Tiếng đàn vừa dứt, mọi người lập tức vỗ tay tán thưởng, đặc biệt là Tấn vương, xem ra hắn rất hài lòng về vị vương phi tương lai này.

Đúng lúc này, Quách lão phu nhân lại lên tiếng "Nghe danh Hàn quận vương phi đã lâu, hôm nay mới có dịp gặp mặt, hẳn là quận vương phi cầm kỳ thi hoạ thứ gì cũng tinh thông, không biết hôm nay có thể cho mọi người mở rộng tầm mắt?"

Đường Nghiên Hy cười lạnh, tưởng ta không biết bà đang nghĩ gì ư. Chưa từng thấy nàng biểu diễn, liền chắc chắn nàng không biết chơi cầm, muốn bêu xấu nàng ư?

Người nhà huân quý vốn cũng rất tò mò với vị quận vương phi mỹ mạo như tiên này, lập tức có người nói "Đúng vậy, chúng ta đúng là muốn được mở rộng tầm mắt."

Vũ Văn Khanh biết rõ cầm kỹ của nàng tốt, nhưng so với Quách Đan chính là một tám một mười, nhưng nhìn ánh mắt kia của nàng, có sự tự tin cùng ngạo nghễ, hắn liền tiếp tục xoa tay chờ xem kịch.

Ái thê của hắn, càng lúc càng cho hắn nhiều bất ngờ.

Mới vừa rồi là thuật dịch dung tuyệt đỉnh, không biết bây giờ là kinh hỷ gì đây?

Đường Nghiên Hy ngồi xuống, hai bàn tay đặt trên dây đàn, chậm rãi lướt.

Là một giai điệu rất mới lạ, chưa ai từng nghe, nhưng kì lạ là, tiếng đàn càng ngày càng nhẹ đi, mọi người giống như đang lơ lửng trên mây, có cảm giác lâng lâng vui sướng kì lạ.

Đường Nghiên Hy nhếch môi nhìn một lượt, ngoại trừ Vũ Văn Khanh và Quách Sơn, tất cả mọi người, đều vô thức mà mỉm cười, gương mặt thật hạnh phúc.

Vũ Văn Khanh chăm chăm nhìn nàng, đây không phải một bản nhạc bình thường.

Nàng tiếp tục gảy, dần dần, ngay cả Quách Sơn cũng không tránh khỏi trầm mê.

Đường Nghiên Hy khẽ cười, tiếng đàn càng lúc càng mềm nhẹ, dĩ nhiên đây không phải một bản nhạc bình thường.

Thần khí cuối cùng trong tứ đại thần khí- Băng Phách cầm, là một cây cổ cầm có khả năng tác động đến tâm hồn và lý trí con người, tất nhiên nó còn phụ thuộc vào người chơi cầm. Băng Phách cầm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net