Chương 47: Cừu nhân gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hành cung thành Lưu Tuy.

Bắc Thư Dương sắc mặt âm trầm nhìn chúng tướng quỳ trước mặt.

Nhận một nhát kiếm của Vũ Văn Khanh, cộng thêm độc dược tái phát, làm cho hắn hôn mê ba ngày, lúc tỉnh dậy, nghe tin hoàng hậu bị đưa ra trước trận, Bắc An binh bại như núi đổ, Vưu thống soái bị chém ngang lưng, hai nửa thân mình bị ném trước cổng thành.

"Các ngươi lại dám dùng đến hạ sách bẩn thỉu như vậy, tốt xấu gì cũng đường đường hoàng hậu của Bắc An, các ngươi đặt quốc thể vào đâu? Nam nhi ra trận lại đem nữ nhân ra làm lá chắn, trẫm thân là hoàng đế, chẳng còn mặt mũi nào nhìn người trong thiên hạ!"

Bắc Thư Dương nộ khí xung thiên, các tướng lĩnh sống sót sau trận càn quét của Quách Phù cúi rạp mình trên đất, liên tục dập đầu, phát ra thanh âm "cộc, cộc" trên nền đất.

"Chúng thần ngu muội, xin hoàng thượng bớt giận."

Bắc Thư Dương siết chặt nắm tay, nếu như không vì tướng lãnh trong binh vừa mới tổn thất nặng nề, y đã trảm hết đám vô dụng này.

Vũ Văn Khanh kéo căng dây cung.

Hắn nheo mắt, nhắm bắn, bỗng phựt một tiếng, dây cung đứt.

Vũ Văn Khanh nhìn vệt máu ẩn ẩn trên ngón tay cái, trong lòng mơ hồ dâng lên cảm giác bất an.

"Vương gia! Vương phi mất tích!"

Doanh trướng quân Bắc An.

"Ta đã có người mình muốn, nhưng mà, ta không muốn lấy mạng nàng ta vội." Nữ tử xinh đẹp cất tiếng, nhìn nam nhân một thân khôi giáp ngồi ở chủ vị "Ta nghĩ nàng còn có ích cho hoàng thượng."

"Bắc Thư Dương ta cầm quân, không cần dùng những thủ đoạn như vậy." Nam nhân kia cất tiếng, giọng nói lạnh lùng.

Nữ tử cười nhạt, rút từ trong người ra một tờ giấy "Vậy ư? Ta có thứ này muốn dâng lên, có thể người sẽ hứng thú." Nàng đứng lên, bước tới, đặt bức thư xuống trước mặt Bắc Thư Dương.

Mày kiếm nhíu lại,y vuốt phẳng tờ giấy trước mặt,nghi hoặc nhìn, thần sắc lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, cầm bức thư lên, nhìn thật kĩ.

"Đúng vậy, nét chữ tuyệt đẹp này, hẳn là hoàng thượng nhớ rất rõ." Nàng kia mỉm cười, nhìn Bắc Thư Dương đứng bật dậy, bước ra khỏi trướng.

Hành cung, Hàm Yên điện.

Hàm Yên điện là toà gần như bề thế nhất, sang trọng nhất, dĩ nhiên là dành cho Bắc An hoàng tộc. Thế nhưng mấy năm nay không ai ghé hành cung, bây giờ đương lúc chiến sự, cho nên cũng giảm đi vài phần khí thế.

Bên trong, giờ đây lại cất giấu một trân bảo vô giá, đẹp đẽ tới mức những báu vật xung quanh đó lu mờ ảm đạm, không đáng để tâm.

Trên giường nệm gấm, một nữ tử đang nằm, tóc đen như thác, mềm mại phủ lên bờ vai. Làn da nàng trắng nõn, có chút tái nhợt. Lông mi vừa dày vừa cong, đôi mắt nhắm chặt không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng, ngược lại làm người ta mơ tưởng, không biết khi mở mắt ra, sẽ còn tuyệt thế đến dường nào?

Sống mũi thon thon, bờ môi phớt hồng, cái cằm thanh tú, quả thực là một giai nhân khuynh quốc khuynh thành.

Nàng tĩnh lặng nằm đó, hai tay đặt trên chăn gấm, rèm trướng tầng tầng, ở ngoài chỉ thấy được bóng dáng thoáng qua.

Thật lâu sau, mỹ nhân mở mắt. Nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, một đoạn ký ức ngắn ngủi ập đến.

Đường Nghiên Hy ngồi trong xe ngựa, đưa tay vuốt vuốt ngực.

"Nương nương không khoẻ sao?" Cẩm Tố lo lắng hỏi.

"Chỉ là có chút khó chịu."

"Để Tử Trúc bắt mạch cho người xem sao." Tử Trúc nói xong, nghiêng người qua, nhưng chưa kịp chạm đến tay nàng, đã nghe thấy tiếng la bên ngoài "Có mai phục!"

Đường Nghiên Hy biến sắc, lần này nàng đưa cha chồng chở về nhà, lại có người mai phục, chắc chắn là nhằm vào chính mình.

Một giọng nữ sắc như dao vang lên "Đường Nghiên Hy, ngươi mau bước ra đây! Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn theo ta, ta sẽ không giết ngươi, thủ hạ của ngươi cũng được sống!"

"Là kẻ nào đây?" Đường Nghiên Hy trầm mặt, giọng nói này có chút quen thuộc.

"Nương nương, người hãy ở trong này."

Đường Nghiên Hy nhìn Cẩm Tố đang lo lắng khuyên nhủ nàng, cái chết của Oánh Lộ lại hiện ra rõ ràng trước mắt, nàng rút kiếm, không chút do dự lao ra ngoài.

Nữ tử kia một thân áo váy màu vàng nhạt, áo choàng gấm, dung nghi xinh đẹp, vây xung quanh nàng là mấy hắc y nhân, Đường Nghiên Hy đảo mắt nhìn quanh, rất nhiều người của nàng đã gục xuống, trên người không có vết thương, xem ra đã bị hạ dược, chỉ còn số ít là đang giao chiến với hắc y nhân.

Đường Nghiên Hy trong lòng sửng sốt, nhưng vẫn tỏ ra thản nhiên "Phí trắc phi, không ngờ lại gặp trắc phi ở đây."

Phí Nhược Hoa cười lạnh lùng, rút ra trường tiên, lướt nhanh đến trước mặt nàng, không nói một lời động thủ.

Đường Nghiên Hy nhanh chóng chống đỡ, ở bên kia Cẩm Tố và Tử Trúc cũng tham chiến với đám hắc y nhân.

Trường tiên vụt tới, Đường Nghiên Hy nhanh chóng né tránh, nhưng nhìn vết roi hằn sâu xuống tuyết, nàng không khỏi đề cao cảnh giác.

Phí Nhược Hoa chiêu chiêu mạnh mẽ, sức lực so với nam tử không kém là bao, Đường Nghiên Hy biết ưu điểm của mình là tốc độ, còn sức lực quả thật không thể so với nàng ta. Trường tiên của Phí Nhược Hoa giống như mãng xà, uốn lượn linh hoạt, Đường Nghiên Hy tránh trái tránh phải, tìm cơ hội phản công. Nhưng nàng ta dùng trường tiên, kĩ thuật phòng thủ quả thật rất tốt, cây roi trong tay vừa tấn công đối thủ, vừa bảo vệ chủ nhân, khiến cho nàng khó mà lại gần nàng ta trong vòng hai bước.

Mắt thấy trường tiên lại vụt tới, Đường Nghiên Hy vung kiếm, một đoạn trường tiên bị cắt đứt, nàng lớn tiếng nói "Không biết bản phi cùng nương nương có thù oán gì, khiến cho nương nương ra tay độc ác?"

"Thù oán gì ư?" Giọng nói của nàng ta ẩn ẩn sự điên cuồng "Ngươi nợ ta hai mạng người! Ta nhất định bắt ngươi đền mạng!"

Đường Nghiên Hy vừa tiếp chiêu, vừa thử nghĩ xem đây là ai, vừa chắc chắn bản thân không nhận ra, chuẩn bị chuyển thủ thành công, đột nhiên, bụng dưới truyền đến một cơn đau quặn thắt, chỉ trong khoảnh khắc nàng mất tập trung, trường tiên của Phí Nhược Hoa đã quấn lấy cánh tay, kéo mạnh.

Kiếm trong tay Đường Nghiên Hy rơi xuống đất, cánh tay rướm máu, bản thân nàng khuỵu trên mặt đất, cơn đau càng dữ dội, sau gáy nhói lên một cái, nàng mất đi ý thức.

Bây giờ, nàng đang ở đâu? Nhìn nơi này, sang trọng như vậy, lại nhìn nàng được đãi ngộ cũng không tồi, nhưng nghĩ đến tình hình hiện giờ, suy diễn  ra giá trị của bản thân, nàng không khỏi lo lắng, chẳng nhẽ có người muốn dùng nàng gây sức ép lên Vũ Văn Khanh?

Nàng còn đang suy nghĩ, bỗng một luồng ánh sáng chiếu tới, Đường Nghiên Hy vội nhắm mắt lại.

Tiếng bước chân chậm rãi mà vững vàng, cuối cùng dừng trước giường nàng.

Đường Nghiên Hy cảm nhận được những ngón tay thô ráp, lạnh như băng chạm lên mặt mình, nàng cố gắng kìm nén rùng mình, mi mắt không dám run lên dù chỉ một chút. Bàn tay này, dường như là của nam tử.

Nam tử kia thu tay về, giọng nói trầm trầm, dường như nói với chính mình "Diêu Nhạc... không đúng, là Hàn vương phi Đường Nghiên Hy." Dừng lại một lát, tiếp "Vũ Văn Khanh tặng trẫm một kiếm, có nên đòi lại trên người nàng không?"

Trong đầu nàng lướt qua vài kí ức, giọng nói này, xưng hô này, đích thực là Bắc Thư Dương. Làm sao hắn nhận ra nàng? Đó là giọng điệu mười phần nắm chắc. Nếu vậy, mục đích của chúng khi bắt nàng tới đây, hẳn nàng đoán đúng rồi.

Vừa mới thoát khỏi hắn không lâu, không ngờ đã bị bắt trở lại. Nếu không có cơn đau bất ngờ kia, nàng hẳn đã không sa vào tay chúng. Không biết những người còn lại còn sống không? Linh cữu của phụ vương đã được đưa về chưa?

Trong lúc suy nghĩ, không khỏi lộ ra chút cử động trên mặt.

"Tỉnh?"

Lúc này không nên giả vờ thêm nữa, Đường Nghiên Hy từ từ mở mắt.

Bắc Thư Dương mặc áo bào đen tuyền, đầu đội ngân quan, hắn chắp hai tay sau lưng, nhìn nàng,  ung dung mở miệng "Nhanh như vậy đã gặp lại rồi, vương phi."

"Hoàng thượng và ta đúng là có duyên." Nàng nhanh chóng ngồi dậy, dựa người vào thành giường, bộ dáng biếng nhác, không có chút nào vẻ lo sợ của một tù binh.

Bắc Thư Dương thấy nàng thú vị, nửa cười nửa không "Nàng hạ độc trẫm, trẫm đâm nàng một nhát, trượng phu của nàng tặng lại một kiếm, nàng bị bắt về đây, đích thực là có nghiệt duyên." Hắn hiếm khi nói nhiều như thế này, nhưng từ trước đến nay, đây là lần đầu hắn nói nhiều lời vô ích như thế.

"Hoàng thượng không muốn nhanh nhanh kết thúc đoạn nghiệt duyên này sao?" Nàng nheo mắt hỏi.

"Chưa muốn. Trước mắt, còn phiền nàng ở lại làm khách ít lâu."

Nghiên Hy khoanh tay "Ồ, vô công bất thụ lộc, ta ăn của người, ở của người, có thể làm gì cho người đây?"

Bắc Thư Dương nhìn nàng, trong mắt có vài phần khó lường "Đến lúc có việc cần nàng, trẫm sẽ nói cho nàng biết."

"Tốt. Bây giờ ta đói rồi, có thể ăn cơm chưa?"

Bắc Thư Dương nhếch môi, đúng là nàng đã tự coi mình là khách.

Bắc Thư Dương sai người dọn cơm lên, bản thân vẫn đứng nói với Nghiên Hy mấy câu, tỳ nữ đem món ăn lên, Đường Nghiên Hy xỏ giày đi tới, kéo ghế ngồi, y còn không khách khí ngồi xuống đối diện nàng, ra lệnh "Mang thêm bát đũa tới."

Tỳ nữ Hoạ Mi hơi sững lại, nhìn hắn, sau đó vâng lệnh đi ra.

"Hoàng thượng thật chu đáo, một vị khách nho nhỏ như ta cũng khiến người tự mình tiếp đãi." Đường Nghiên Hy ngồi yên, không có vẻ gì là muốn động đũa.

Bắc Thư Dương ngước mắt "Không phải nói nàng muốn ăn sao? Sợ bát đũa có độc?"

Nàng lắc đầu "Nếu hoàng thượng muốn hạ độc ta, không thiếu cách, hơn nữa, ta không nhịn đói được." Ngừng lại một lát, đôi thuỷ mâu khẽ chớp "Chỉ là ngồi đối diện với người, có chút nuốt không trôi."

Bắc Thư Dương bật cười "Nàng là người đầu tiên dám ăn nói với trẫm như vậy."

Đường Nghiên Hy vừa gắp một con tôm, vừa thản nhiên nói "Ta còn có thể nói những lời khó nghe hơn. Nếu người không muốn nghe, thì tránh xa ta một chút."

"Trẫm lại tò mò, cái miệng của nàng còn có thể nói những lời thế nào?" Xem ra, cuộc sống của hắn từ nay sẽ thú vị hơn không ít.

Bắc Thư Dương đi rồi, Đường Nghiên Hy mới nhớ tới cơn đau vừa nãy.

Nàng đưa tay, tự bắt mạch cho chính mình. Hồi lâu, chắc chắn với kết quả, vui buồn lẫn lộn, lại tự trách mình, gần đây quá nhiều chuyện xảy ra, khiến nàng không để ý tới.

Chỉ là, trong tình hình như thế này... không biết là chuyện tốt, hay chuyện xấu đây? Nếu như may mắn, có thể thoát khỏi đây, đương nhiên là chuyện tốt. Nếu như chính việc này gây khó khăn cho nàng, hoặc cùng mất mạng, hoặc chỉ có mình nàng sống... Đường Nghiên Hy nhắm nghiền mắt, suy nghĩ miên man.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net