Chương 50: Gian nan chạy trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàn Nhan Kiệt lặng lẽ ngắm miếng ngọc bội trong tay.

Thực lòng mà nói, so với người cha gặp mặt không lâu, thì tình cảm của cậu đối với ân nhân cứu mạng, dưỡng dục hơn một năm lớn hơn nhiều. Phụ vương quay lưng với Thanh Khâm, cậu không dám nói như thế là sai, nhưng cũng không thể nhắm mắt hùa theo. Ngôi vị thế tử này, có thể từ bỏ, nhưng lòng biết ơn và ân nghĩa thì không.

Hoàn Nhan Kiệt hạ quyết tâm, lần này, bằng mọi giá phải cứu Hy tỷ đi.

"Kiệt nhi!"

"Bái kiến phụ vương!"

Hoàn Nhan Uy chau mày nhìn cậu, ra hiệu hạ nhân đóng cửa lại.

Hoàn Nhan Kiệt mơ hồ cảm thấy không ổn.

"Con có quen biết với Hàn vương phi sao?" Hoàn Nhan Uy nghi hoặc nhìn.

"Phụ vương nói gì vậy?"

"Con nghĩ ta không biết sao? Trên yến hội ta đã thấy nàng ta đưa vật gì đó cho con." Nếu không phải gương mặt giống ông năm phần, vết bớt sau gáy và miếng ngọc bội chắc chắn là thực, ông còn nghi ngờ đây không phải con trai mình.

Hoàn Nhan Kiệt không khỏi đắn đo, nếu ông đã biết, giấu diếm cũng không được nữa. Cậu quyết định nói thẳng:"Phụ vương, Hàn vương phi đối với con, thứ nhất có ân cứu mạng, thứ hai có ân nuôi dưỡng, con nhất định phải báo đáp, dù hiểm nguy cũng chẳng từ nan."

Hoàn Nhan Uy kinh ngạc "Nàng là ân nhân của con ư?" Thần sắc ông trở nên phức tạp, lắc đầu buồn bực nói "Ta đã làm bậy rồi." Nói như vậy, nàng cũng là ân nhân của ông, là ân nhân của vương thất Kim Vũ. Đi theo Bắc đế, là ông dùng tư cách đại vương của Kim Vũ để suy nghĩ, nếu như Bắc đế thắng trận, Kim Vũ sẽ trở thành đồng minh, không cần làm chư hầu nữa. Nhưng là một người cha, ông không thể bảo con trai mình làm chuyện vô ơn bội nghĩa được.

Hoàn Nhan Uy lại thở dài, cuối cùng nói "Ta sẽ giúp con. Nhưng chỉ đưa nàng ra khỏi thành, thế là hết. Sau đó con và nàng không còn mối liên hệ nào nữa. Con hãy nhớ lấy."

Phụ vương nhượng bộ như vậy đã nằm ngoài dự đoán của Hoàn Nhan Kiệt rồi, cậu vội vàng cúi đầu tạ ân.

Ngày hôm sau, Hoàn Nhan Kiệt suy nghĩ kĩ càng, xem làm thế nào có thể cứu đi Hy tỷ.

Bây giờ thành này là thành quân sự, trông coi kĩ càng, muốn cứu người quả thật rất khó. Khắp nơi trùng trùng là lính canh, ra vào thành đều phải có giấy thông hành. Làm thế nào đây?

Đúng lúc này, đột nhiên có người vỗ vai, Hoàn Nhan Kiệt theo phản xạ xoay người lại, lui ra sau một bước, liền thấy trước mặt là một nam tử xa lạ mặc y phục thị vệ.

Cậu chỉ cao đến ngực người đó, nhưng cũng không yếu thế chút nào, ngẩng đầu nhìn hắn ta "Có việc gì?"

Người kia trầm giọng đáp, giọng nói lạnh lùng và quen thuộc "Là ta."

Một khắc sau.

"Mọi chuyện nhất nhất phải tuân theo như thế, không được sai sót." Dặn dò một lần cuối cùng, Vũ Văn Khanh xoay người bước đi.

Hắn chỉ hận không thể chạy tới tìm nàng ngay lập tức, nhưng mà Hàm Yên điện bây giờ, phàm là người không phận sự, ai cũng không được tới gần. Hắn không phải không có cách gặp nàng, nhưng đánh rắn động cỏ không phải là cách hay, hắn nên kiên nhẫn một chút.

Vũ Văn Khanh phát hiện ra, thỉnh thoảng Nghiên Hy sẽ ra ngoài dạo, hắn liền núp ở một góc quan sát nàng.

Đường Nghiên Hy đi lại trong sân, đưa tay ngắt một bông hoa trà, ngắm nghía một chút, thuận tay cài lên tóc.

Tối hôm nay sẽ diễn ra yến tiệc, tiễn đại vương và vương tử của Kim Vũ trở về. Nàng cũng được mời đến tham dự.

Hôm trước có người tới, nói là tiểu thế tử của Kim Vũ có được mấy cuốn sách quý của Thanh Khâm, còn vài chỗ không hiểu, muốn thỉnh giáo nàng. Lí do hợp lí như thế, tiểu thế tử lại tìm đến tận Hàm Yên điện, cho nên thành công gặp được Nghiên Hy.

Hoàn Nhan Kiệt ngoài mặt vờ nhờ nàng cắt nghĩa, tay lại nhanh chóng chỉ vào những chữ trong sách, Đường Nghiên Hy cũng tập trung nhìn theo tay cậu, ghép lại là "Yến tiệc đưa tiễn, giả say trở về, ra khỏi thành, có tiếp ứng."

Đường Nghiên Hy cũng lặp lại động tác của cậu "Tiếp ứng?", nhưng miệng lại nói "Thế tử còn gì không hiểu?"

Hoàn Nhan Kiệt thận trọng nhìn quanh, xác định không có ai chú ý hành động khác thường, liếc nhìn trang sách, nhanh chóng chỉ vào chữ "Khanh", đáp "Không có, đa tạ vương phi."

Đường Nghiên Hy chấn động, chàng đã tới đây rồi sao?

Nàng ngay lập tức cảm thấy vững dạ hơn nhiều.

Yến tiệc tối hôm đó, Hàn vương phi ba chén rượu uống xong, lấy cớ chóng mặt muốn ra về, Bắc đế cũng không ngăn cản.

Hoàn Nhan Uy nhìn thần sắc con trai mình có chút căng thẳng, ông khẽ vỗ lên tay cậu trấn an, lúc này mà lo lắng, sẽ bị phát giác.

Đường Nghiên Hy về tới Hàm Yên điện, đúng như dự tính, Hàm Yên điện tối đen, không một bóng người. Hoạ Mi cảnh giác kêu lên "Người đ..."

Chữ đâu còn chưa ra khỏi miệng, đã bị đánh ngất.

Liêu Kính gấp giọng "Đi thôi!"

Hai người lẩn trong bóng đêm, đến được nơi tập kết đồ vật trân quý Bắc đế tặng cho sứ đoàn Kim Vũ. Ở đó đã có người của Hoàn Nhan Uy đợi, Liêu Kính đỡ Nghiên Hy trèo vào trong cái thùng xe bằng gỗ, vốn dùng đựng rượu, có thể đựng mười chum rượu nhỏ, do ngựa kéo, bây giờ đã bỏ bớt năm chum, vừa vặn cho một người nằm nghiêng.

Đợi Nghiên Hy nằm xuống, Liêu Kính liền đem nắp thùng đóng lại. Nghiên Hy cố gắng chọn một tư thế thoải mái nhất, nàng không thể nhìn thấy gì, bây giờ chỉ có thể dựa vào âm thanh phán đoán tình hình.

Bọn họ chuẩn bị ra khỏi cổng thành, lại nghe tiếng quát "Tất cả đứng lại, người đâu, soát!"

Đường Nghiên Hy siết chặt nắm tay, người ở Hàm Yên điện đều đã hôn mê, Bắc Thư Dương còn bận tiếp khách, làm sao đã biết rồi?

Thật ra, hắn chỉ là cảm thấy lo lắng, sai người đi xem nàng thế nào, nếu cần thì đưa tới canh giải rượu. Ai ngờ nàng không những không say, lại còn bỏ trốn. Bắc Thư Dương nổi giận, sai người chặn tất cả cổng thành, đặc biệt là đoàn sứ Kim Vũ chuyển phẩm vật ra ngoài kia, phải kiểm tra kĩ.

Người của Hoàn Nhan Uy chặn quan binh lại "To gan, hoàng đế ban thưởng, các ngươi cũng dám soát? Lỡ như có gì sơ sẩy, các ngươi có đền nổi không?"

Khí thế của ông ta rất lớn, khiến cho đám quan binh chùn chân, nhưng người đứng đầu vẫn kiên quyết nói "Thứ lỗi cho ty chức, nhưng đây chính là mệnh lệnh của bệ hạ. Trong cung mất một vật quan trọng, ty chức lo là có kẻ ý đồ xấu lén lút giấu ở trong đồ ban thưởng, hòng đem ra ngoài. Chỉ là kiểm tra một chút mà thôi, xin đại nhân đừng làm khó ty chức."

Đường Nghiên Hy càng siết chặt tay, tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh bắt đầu đổ. Những lời này rất có lí, khó lòng từ chối được.

Lúc này Liêu Kính- đang ăn mặc trang phục Kim Vũ, hắn lại biết giả giọng, cho nên nhìn qua không phát hiện được cái gì, tiến lên trước một bước, chắp tay "Đại nhân nói đúng, nhưng ở đây đều là lăng la tơ lụa, còn có vàng ngọc san hô, không thì là rượu quý, thứ nào cũng là trân bảo, chỉ sợ lục soát như vậy, thế nào cũng sứt mẻ."

"Đúng vậy, nếu thật như thế, ta có cách nào ăn nói với đại vương." Viên tuỳ tùng của Hoàn Nhan Uy đáp.

Thống lĩnh thị vệ Bắc An kia chần chừ một chút, may mắn có người chạy tới "Hoàng thượng không muốn làm hỏng vật phẩm, cho nên đã cho mượn chúng."

"Chúng" ở đây là một đôi chó săn quý mà Bắc Thư Dương nuôi.

Nghe tiếng chó sủa, sống lưng Đường Nghiên Hy lạnh toát. Nàng đương nhiên hiểu đem chó săn đến đây là để làm gì.

"Vậy tốt quá!" Thị vệ nhận lấy mảnh vải từ tay Hoạ Mi "Ngửi đi, tìm người cho ta!"

Đường Nghiên Hy cuống lên, nhìn sang mấy bình rượu bên cạnh, nảy ra một cách.

Hai con chó đánh hơi được mùi người, lập tức hùng hổ lao đi, xông vào giữa những xe chở đồ. Vài tên thị vệ vội theo sau chúng, hai con chó này có khứu giác ưu việt, hoàng thượng ngày thường rất thích huấn luyện chúng, nếu chúng đã ngửi thấy mùi, nhất định sẽ tìm ra.

Hai con chó to lớn, bộ lông đen tuyền, hai tai dựng đứng, xông xáo hết bên này đến bên kia, đánh hơi khắp nơi.

Đường Nghiên Hy nằm trong thùng xe, nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, đến khi tiếng chân người gần ngay bên tai, dừng lại, trái tim nàng muốn nhảy ra ngoài.

"Rút cục là ở đâu chứ?" Tên thị vệ hỏi, thấy hai con chó không dừng ở thùng xe chở rượu, mà tiếp tục chạy đi, y lại tức tối đuổi theo.

Đường Nghiên Hy khẽ thở ra một hơi. Mà trái tim treo trên cổ họng của Liêu Kính cũng chùng xuống. Nếu lúc nãy thực sự bị phát hiện, e chỉ còn cách liều mạng đưa vương phi đi.

Nhưng mà, lúc hai con chó này được dắt tới, bộ dáng của đám người Bắc An xem ra rất tự tin. Tại sao vương phi không bị bọn chúng phát hiện chứ?

Mảnh vải khi nãy màu trắng, hẳn là trung y, trên đó còn lưu giữ mùi hương của người mặc. Chó săn này mũi rất tinh, lẽ ra phải tìm thấy vương phi. Người đã làm thế nào?

"Không tìm được gì." Tên thị vệ bực bội nói, đoạn chắp tay xá "Ty chức đắc tội, mong các vị lượng thứ."

"Chúng ta ra khỏi thành được chưa?" Người đứng đầu đoàn hộ tống vật phẩm không vui nói, tên thị vệ lập tức lệnh cho người mở cổng thành ra, đoàn sứ cứ như vậy ra ngoài.

Đi cách thành nửa dặm, Liêu Kính thở hắt ra, nói rất nhỏ "Sắp đến nơi vương gia đợi."

Đường Nghiên Hy rét run cầm cập, hai tay ôm lấy vai, toàn thân không ngừng run rẩy. Nếu không nhanh tới nơi, nàng không bị bắt lại, cũng bị lạnh chết mất. Nàng chịu được, nhưng mà cái thai thì không.

Con à, phải kiên cường lên, chúng ta đang tới chỗ phụ thân con rồi!

Chưa gặp được Vũ Văn Khanh, tâm trạng Đường Nghiên Hy không khỏi căng như dây đàn. Nàng cảm thấy, chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net