Chương 57: Kết thúc ân oán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tức nhanh chóng truyền đến nhà họ Quách.

Quách Sơn giận đến toàn thân run rẩy, với lấy bình hoa ném xuống đất, đập bàn đứng dậy "Phản! Phản rồi! Sao nhà ta lại có nghiệt nữ ngu ngốc như thế!"

Quách phu nhân ở một bên quỳ xuống, nức nở khóc "Lão gia, nói thế nào Đan nhi cũng là nữ nhi của Quách gia chúng ta, là con của thiếp, cũng là máu mủ của người, không thể không cứu nó a!"

Quách Phù cũng đứng dậy "Phụ thân, muội muội tuy phạm sai lầm, nhưng dù sao vẫn là người nhà ta, chúng ta không thể bỏ mặc."

Quách Sơn siết chặt hai hàm, rít lên qua kẽ răng "Các người thì biết cái gì? Hàn vương đã tỏ rõ ý tứ, nếu ta can thiệp, ngài sẽ không đứng về phía Quách gia nữa!"

Quách phu nhân ngẩng đầu "Lão gia, đến giờ, nhà ta cần gì dựa vào Hàn vương nữa?"

Quách Sơn càng nóng giận "Bà thì biết cái gì? Ra ngoài!"

Quách phu nhân còn muốn nói, lại bị lửa giận bừng bừng trong mắt Quách Sơn làm cho hoảng sợ, ấm ức lui ra, trước khi đi không quên lưu lại cho Quách Phù một ánh mắt.

"Nghiệp chướng!" Quách Sơn than, thả mình xuống ghế "Hàn vương nắm đằng chuôi, ta có thể làm trái sao? Nhiều nhất, ta chỉ có thể xin ngài tha cho Đan nhi con đường sống, đón nó về đây, thế đã là thủ hạ lưu tình rồi."

Quách Phù im lìm, hắn biết phụ thân hắn nói đúng. Muội muội của hắn lần này, không biết ra sao ma xui quỷ khiến, quả thật đã làm ra việc thiên lý bất dung.

Hứa Trúc Quân nghe được tin tức, mỉm cười.

"Nương nương, ta thiết nghĩ, chúng ta nên giúp Tấn vương phi báo thù." Hứa Quảng cất lời, ánh mắt loé lên tia thâm độc."Sắp tới là sinh thần của Vũ Văn Khanh, quả là một dịp tốt." Không thể động đến Vũ Văn Khanh, giết Đường Nghiên Hy cũng tốt, mối liên hệ mật thiết giữa hai vương phủ sẽ bị cắt đứt.

"Tốt lắm, đại ca, chuyện này huynh hãy sắp xếp đi."

Mấy ngày sau, dưới sức ép của Hàn vương phủ, Tấn vương viết một phong hưu thư, Quách Đan chính thức bị phế.

Nàng ta như một cái bóng vật vờ trong Quách phủ. Nơi nàng ta sống, không phải khuê phòng trước kia, mà là một biệt viện hẻo lánh, hạ nhân chỉ có bốn người. Có lúc, chủ tử như nàng còn bị chúng khinh bạc.

Nàng không thể nào chấp nhận nổi sự thật này! Nàng đã trở thành một khí phi ư? Bị tất thảy mọi người rũ bỏ rồi ư? Nàng không cam lòng!

Quách Đan tưởng mình sắp phát điên, thì có một người xuất hiện bên cạnh nàng.

Ả cười lạnh. Ả suýt nữa đã quên, bảy ngày nữa là ngày sinh thần của chàng. Năm nay, ta sẽ tặng cho chàng lễ vật đáng nhớ nhất.

Buổi tối, Đường Nghiên Hy gối lên cánh tay Vũ Văn Khanh, dịu dàng nói "Ta đã chuẩn bị một phần đại lễ, ngày mai sẽ đưa cho chàng."

Vũ Văn Khanh cúi xuống, hôn lên trán nàng, nói "Vậy sao? Đã là nàng tặng, vậy ta rất mong được xem đây."

Hai người trò chuyện thân mật, không lâu sau, Vũ Văn Khanh vung tay, ánh nến bên ngoài tắt, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ. Trải qua mấy ngày bề bộn, thật sự rất cần nghỉ ngơi. Phía ngoài, hai cái nôi có hai đứa trẻ, cũng đang nằm ngủ ngoan ngoãn.

"Không! Không được!" Vũ Văn Khanh hoảng hốt kêu lên, hắn bật dậy.

"Sao thế?" Đường Nghiên Hy cũng ngồi dậy "Gặp ác mộng sao?"

Hắn quay lại nhìn nàng, trong ánh sáng lờ mờ, Đường Nghiên Hy thấy trong mắt hắn, nỗi sợ hãi còn chưa tan đi. Là giấc mộng gì, lại khiến cho hắn sợ hãi cơ chứ?

Vũ Văn Khanh kéo tay nàng, ôm nàng vào lòng, giọng nói có chút run rẩy "Ta mơ thấy nàng chết."

Đường Nghiên Hy sững người, cũng đưa tay ôm chặt hắn "Sao lại mơ kỳ lạ thế? Ta không phải vẫn ở đây sao?"

Vũ Văn Khanh dùng một tay ôm nàng cùng nằm xuống, để nàng nép sát vào người hắn "Ta mơ thấy, rất thật. Ta thấy rất nhiều máu, ta gọi thế nào nàng cũng không tỉnh." Hắn tì cằm lên trán nàng "Ta chưa bao giờ sợ hãi như thế."

Đường Nghiên Hy nâng người dậy, đầu gối lên ngực hắn, lẳng lặng không nói gì. Vũ Văn Khanh vuốt ve mái tóc nàng, khe khẽ thở dài.

Sáng hôm sau, đại lễ sinh thần được tổ chức.

Hoàng đế xuất cung dự lễ, ngoài ra, quý tộc trong thành, thậm chí còn có người từ phương xa đến dự.

Đường Nghiên Hy nghiêng đầu nhìn Vũ Văn Khanh, hắn mặc một bộ y phục xanh thẫm thêu hoa văn mây bay, đây chính là lễ vật nàng tặng cho hắn, cùng với bộ váy dài màu thiên thanh trên người nàng ngẫu nhiên có vài phần tương tự, là y phục tình lữ.

Vũ Văn Khanh thấy nàng vui vẻ, dĩ nhiên tâm trạng cũng tốt, nâng cằm nàng nói "Thích thế cơ à?"

Nàng rướn người hôn lên mặt hắn "Đương nhiên!" Lại hỏi "Hạo nhi và Nhu nhi đang ngủ, khoan đánh thức chúng đã, khi nào hai đứa tỉnh để vú nuôi mang ra ngoài được không?"

"Ừ."

Đường Nghiên Hy từ trên sạp mỹ nhân đứng dậy, cùng hắn đi ra ngoài.

Không lâu lắm, khách nhân đã đông đủ, gia chủ liền khai yến.

Dung Thịnh ngồi ở chính giữa, dưới hắn một bậc là Vũ Văn Khanh và Đường Nghiên Hy ngồi cạnh nhau, tiếp đó là các vương gia ngồi ngang hàng, phía dưới là khách nhân ngồi lần lượt.

Vũ Văn Khanh đi nhận chúc rượu, Đường Nghiên Hy mới sinh con chưa được hai tháng, vẫn kiêng khem rất ngặt, nàng ngồi yên tại chỗ, mắt đăm đăm nhìn theo hắn, âm thầm bực bội, sao có nhiều nữ nhân nhìn theo hắn quá vậy?

Đường Nghiên Hy không hề để ý tới, trong lúc nàng chăm chú nhìn theo Vũ Văn Khanh, có một người cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng.

Gần đây nàng đẹp hơn xưa. Dung Thịnh nghĩ, ánh mắt đôi lúc không kiềm chế được lại nhìn nàng. Nàng toát lên vẻ hạnh phúc. Hắn cảm thấy mừng cho nàng, và cảm thấy may mắn vì trước kia, hắn đã không ép nàng. Nếu như thế, chỉ sợ nàng sẽ hoàn toàn khép mình lại, sẽ không được vui vẻ. Hơn nữa, số mệnh của hắn... Dung Thịnh lắc đầu chua chát, lại nhấp một ngụm rượu.

Lục Tử Hà đang ở trong vương phủ, chờ ngày tiến cung. Hắn ngồi trong đám khách khứa, đưa mắt quan sát Dung Thịnh. Lúc đầu, còn không biết nàng vì cái gì say mê hoàng đế này đến thế, đến nỗi vì hoàng đế mà nhất định vào cung? Vị cửu ngũ chí tôn kia, bất luận là vẻ ngoài hay khí chất đều xuất chúng, trị quốc hay dụng binh đều anh minh, chẳng trách... Không biết, nàng có được trái tim vị hoàng đế này hay chưa? Nàng sống có tốt không?

Đường Nghiên Hy đang nhìn Vũ Văn Khanh, lại có một thị nữ tiến đến gần nàng "Vương phi, để nô tỳ rót rượu cho người."

Đường Nghiên Hy thoáng nhíu mày, tỳ nữ trong phủ đều biết nàng còn đang trong thời gian kiêng cữ, làm sao sẽ rót rượu cho nàng? Hơn nữa, giọng nói này...

Đường Nghiên Hy suy nghĩ nhanh chóng chuyển động, trong lòng dâng lên bất an mãnh liệt, nàng xoay người, nhưng không kịp nữa, một cỗ đau nhói từ bên hông truyền đến.

Dung Thịnh sững sờ bật dậy "Nghiên Hy!"

Vũ Văn Khanh kinh hãi quay đầu lại, toàn thân lạnh buốt như băng, giấc mơ đêm qua ập về, cảm giác sợ hãi cùng cực như một lưỡi giáo xuyên qua thân thể hắn.

Nàng cúi đầu nhìn xuống, lưỡi dao bên hông tàn độc xoáy lại, đau thấu xương, Đường Nghiên Hy vận hết sức lực tung một đòn, tỳ nữ kia văng ra. Dung Thịnh nhanh chóng chạy tới chỗ nàng, đỡ lấy nàng. Vũ Văn Khanh cũng nhanh chóng lao tới, run run nắm lấy chuôi dao. Máu tươi không ngừng trào ra, hơi thở của nàng càng lúc càng nặng nhọc.

"Đường Phi!" Hắn gào lên.

Đường Nghiên Hy thở gấp, sắc mặt trắng bệch. Tỳ nữ vừa nãy đã bị tóm được, tuyệt vọng vùng vẫy. Dung Thịnh đứng dậy, giận dữ đùng đùng đi về phía đó, đúng lúc Chương Việt giật xuống mặt nạ của ả.

"Chẳng phải là khí phi Quách Đan sao?" Ai đó kinh hãi nói.

Quách Sơn, Quách Phù nhìn thấy cảnh này, trong lòng lạnh ngắt. Quách phu nhân run lẩy bẩy, đứng không vững, lập tức khuỵu xuống. Thế là hết! Mạng của nữ nhi đến đây là tận!

Toàn trường hỗn loạn, ánh mắt của khách nhân đều dồn về bên này.

Hoàng đế rút kiếm bên hông một thị vệ, không do dự đâm một nhát xuyên qua tim Quách Đan, máu tươi bắn tung toé, bắn cả lên mặt hắn.

"Hự!"

Nàng ta ngã xuống, hai mắt mở lớn trừng trừng, lộ ra vẻ không cam tâm.

Trên y phục Dung Thịnh lốm đốm máu tươi, nhanh chóng theo hướng Vũ Văn Khanh mang Đường Nghiên Hy rời đi.

Vũ Văn Khanh nắm chặt tay nàng, Đường Phi nhét vào miệng nàng một viên đan dược. Ông đưa mắt nhìn nàng, Đường Nghiên Hy lại nhìn Vũ Văn Khanh, đau đớn nói "Khanh!"

"Ta đây!" Hắn vội ghé sát lại "Đừng nói nữa!"

Mới sáng hôm nay, mọi chuyện còn tốt như vậy, tất cả là do hắn, là tại hắn thất trách. Nàng nếu có mệnh hệ gì...

Nàng nhìn hắn chăm chú, ánh mắt tha thiết ấy lại khiến hắn bất an hơn bao giờ hết. Vũ Văn Khanh lạnh người, dường như hiểu được ý nghĩa đằng sau ánh mắt ấy.

"Không được! Nàng phải cố gắng lên." Vũ Văn Khanh khổ sở ra lệnh, áp bàn tay nàng lên mặt mình. Hắn rùng mình nhận ra, hơi ấm nơi lòng bàn tay nàng đã phai nhạt.

Đường Nghiên Hy đưa mắt nhìn Đường Phi.

Ông mím chặt môi, gật đầu, bàn tay nắm chắc chuôi dao, dứt khoát kéo ra.

Đường Nghiên Hy mở to mắt, môi hé ra, đau đớn kêu không thành tiếng, thân mình chấn động.

"Nghiên Hy! Nghiên Hy!" Tiếng gọi của hắn thảng thốt đến tuyệt vọng, nhưng, đôi mắt nàng vẫn từ từ khép lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net