Chương 31: Thăng chức.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Cung thị, văn phòng Marketing, sau kì nghỉ dài ngày, sắc mặt mọi người vô cùng sáng sủa, xinh tươi. Hôm nay là ngày đầu tiên của một năm mới, cũng là ngày Miên Miên sẽ được kiểm duyệt để lên chức Trưởng phòng(Hay còn gọi là Giám đốc một ban ý, hồi trc tớ có ghi chị này là trưởng phòng là sai nhé)

Từ sáng sớm, Miên Miên đã đi cùng Giám đốc Mẫn đến phòng Cung Hạo, việc xét duyệt các chức vụ trưởng phòng đối với Cung thị vô cùng quan trọng, luôn khắt khe đến mức dù chức vụ này đem lại nhiều lợi ích về lương, bổng lộc,... cũng khiến người ta e ngại trước vòng loại trực tiếp với vị tổng tài lạnh lùng này.

Phòng Marketing bây giờ nóng hơn bao giờ hết, thậm chí một số phòng ban khác cũng tò mò sang đây bắt chuyện, vốn bởi Miên Miên là người có thời gian làm việc ngắn nhất trong công ti có thể lên chức trưởng phòng, thêm việc, tuổi của cô khá là nhỏ so với những nhân viên trong ban, việc này khiến không ít người đưa ra những lời đồn vô căn cứ.

"Chắc chắn là bị bao nuôi"

"Hừm, chắc vậy thật, mặt cô ta nhìn cũng được mà"

"Thế giới này thật bất công với chúng ta mà"

"Liệu cô ta có phải tình nhân của tổng tài không? Lần trước sao tổng tài lại đến tận phòng cô ta vậy?"

"Không thể nào, tổng tài có thư kí Mộ rồi mà, hoặc cũng có thể cô ta là bù nhìn che mắt thôi"

"Đồ tiểu tam"

"Mấy người có khùng không, tổng tài chắc chắn phải thẳng 100% chứ"

"Đúng vậy, mấy người bớt nói vớ vẩn đi"

....

Con người mà, trời xinh tính xấu,cách nói chuyện thể hiện nội tâm mỗi người, họ đố kị, họ ghen ghét một là bởi họ đã từng, hai là họ không được như người ta nên mồm mép buông lời bẩn thỉu. 

Không khí sôi nổi rồi cũng có lúc phải dừng lại, họ làm trong Cung thị, được Cung thị trả lương không phải để ngồi tán dẫu, đó là thứ mà họ có được trong những năm tháng làm việc tại đây, sự ý thức. Văn phòng rơi vào trạng thái im ắng, thỉnh thoảng có vài tiếng loạt soạt nhỏ cùng với tiếng nói chuyện, bàn bạc của nhân viên.

Hinh Ngọc ngồi một chỗ, khuôn mặt chán chường, từ lúc nãy nghe bọn họ bàn bạc cô đã thấy cái không gian làm việc này thật nhạt nhẽo. Cô lấy bút nghịch một lúc sau tập trung vào màn hình máy tính làm nốt công việc được giao. Nếu cô không làm tốt sẽ bị nghỉ việc mà về nhà mất, với lại cô muốn chăm chỉ để được làm trợ lí của Miên Miên, cố lên! Hinh Ngọc tự nhủ.

Đến trưa, khi mọi người bắt đầu xuống phòng ăn, Miên Miên mới cùng giám đốc Mẫn trở về. Cô không trở lại phòng làm việc mà xuống phòng ăn luôn.

Khi xuống đến nơi, mọi người tập trung sự chú ý lên cô, lại là những tiếng xì xào bàn tán, Hinh Ngọc đang ngồi ăn liền vẫy tay gọi cô, Miên Miên mỉm cười gật đầu rồi đi lấy đồ ăn. Vài người đứng gần cô liền nhanh chóng hỏi:

"Tiểu Miên, việc phỏng vấn như thế nào rồi?" Một cô gái đứng đằng sau hỏi thì lập tức bao nhiêu ánh nhìn tập trung về phía cô.

"Tôi chưa nhận được kết quả" Miên Miên mỉm cười nói.

"Vậy hả? Phỏng vấn có khắc nghiệt không? Câu hỏi như thế nào?"

"Tôi không được phép tiết lộ" 

Đám người hóng hớt vô cùng thất vọng, câu chuyện tưởng như kết thúc tại đây cho đến khi một giọng nói chanh chua vang lên vô cùng chói tai.

"Hứ, bây giờ muốn lên làm trưởng phòng cũng không khó, chỉ cần cơ thể đủ ấm là được"

"Đúng vậy, mặt mũi nhìn cũng không đến nỗi nào mà ai ngờ, cả gan đi quyến rũ tổng tài"

Hai người vừa buông những lời châm chọc là hai đứa bám đuôi La Đào trong phòng Marketing, La Đào đứng giữa đám người hất tóc vô cùng kiêu căng nhìn cô mỉm cười khinh miệt.

Miên Miên tiếp tục bước theo đoàn người đi tiếp, khuôn mặt tỉnh bơ khiến bọn họ thấy vô cùng bẽ mặt. Lần trước tổng tài bước vào phòng cô ta đã khiến bọn chúng tức nổ mắt rồi, đêm đó còn vịt hóa thiên nga như vậy, mọi sự chú ý của đám đàn ông đều lên cô ta hết, thật tức chết ả mà.

"Này, Hạ Tiểu Miên, tôi nói cô đó"

Miên Miên mắt vẫn nhìn phía trước, thản nhiên mở miệng.

"Cô nghĩ sao thì tùy cô thôi"

La Đào thấy tức giận trước thái độ bình thản của cô, giống như đánh vào đống bông mềm vậy. Bỗng ả ưnhìn thấy một người bê khay đồ ăn đi qua trên tay có cầm cốc nước nóng thì tiện thể cầm hất vào người Miên Miên

Ào...

"Đồ phụ nữ dơ bẩn, nghe nói ngày xưa cô khiến một người bị cưỡng bức đến chết đúng không? Giờ cô định để cái thân thể bẩn thịu này leo lên giường Cung Hạo sao? Loại phụ nữ như cô là đồ xui xẻo"

Tâm Miên Miên thoáng nhói lên từng cơn đau. Đám người xung quanh chứng kiến một màn này thì ồ lên một tiếng, vài người thấy vô cùng thích thú trước bộ dáng chật vật của Miên Miên. Hinh Ngọc ngồi xa thấy một màn như vậy, cô nổi giận lôi đình, cô chạy tới

"La Đào, cô quá đáng lắm rồi đấy"

Miên Miên bị hất nước, tóc ướt sũng, nước nóng khiến má cô đỏ ửng một mảng, mọi tế bào trong cơ thể cô gào thé "Đánh trả, đánh trả lại nó", dùng chút lí trí còn lại, cô áp chết cơn tức giận, cô không thể tùy hứng gây chuyện được, không thể được.

Miên Miên cầm tay Hinh Ngọc.

"Đi thôi, trò hạ đẳng thích hợp với người hạ đẳng"

Miên Miên nói xong kéo tay Hinh Ngọc đi, La Đào nghe cô nói vậy tức giận đuổi theo, ả túm tóc Miên Miên lại, khung cảnh vô cùng hỗn loạn, càng nhiều ánh mắt đổ vào hai người, Miên Miên nhăn mặt, cô muốn bình yêu một chút cũng khó khăn sao?

 Giám đốc Mẫn chứng kiến từng cảnh bên ngoài, lúc thấy La Đào quá phận, cô bước ra nghiêm giọng:

"La Đào, cô làm cái trò gì vậy, thật không ra thể thống gì, lên phòng tôi ngay lập tức"

La Đào nhìn như mụ điên, ánh mắt tức giận hậm hực bỏ đi, Miên Miên cùng Hinh Ngọc đi thay đồ, khung cảnh hỗn loạn đã trở lại bình thường nhưng vẫn xen vào đó là những lời xì xào bàn tán.

Lúc Miên Miên đi thay đồ, Hinh Ngọc lén lấy điện thoại ra báo cáo tình hình cho Cung Hạo:

"Anh Hạo, anh có biết không chứ mụ La Đào đấy quá quắt kinh khủng, tự dưng gây chuyện với Miên Miên còn hất nước nóng vào người làm má cậu ấy bỏng đỏ chót lên luôn ấy, dù anh muốn hay không chứ loại người như cô ta phải sa thải ngay lập tức, loại đàn bà chanh chua đó anh giữ chỉ tổ bẩn phòng Marketing ra"

Cung Hạo nghe xong câu chuyện không nói không rằng, lập tức gọi Mộ Khuynh.

"Xem lại tình hình lúc trưa tại phòng ăn rồi sa thải La Đào phòng Marketing, nguyên nhân: Gây rối trật tự" Nói xong anh cúp máy.

Không lâu sau, khi La Đào còn đang biện hộ dưới phòng Giám đốc Mẫn thì một cuộc điện thoại đến,Giám đốc Mân nghe máy, khuôn mặt cực kì nghiêm túc. Cúp máy xong, cô quay sang nói với La Đào

"Thôi được rồi, cô không cần biện minh nữa, tôi cũng đã rõ rồi"

La Đào nghe xong tưởng mọi chuyện kết thúc, ả được thoát tội thì câu sau của Giám đốc Mẫn khiến mặt mày ả tái mét:

"Cô bị xa thải, xuống phòng nhân sự nhận lương đi"

"Không, tại sao???"

"Chỉ thị của Tổng tài"

Giám đốc Mẫn cũng bước ra khỏi phòng, La Đào lã chã nước mắt đi theo sau, hai người cùng phe cùng phái với La Đào bị trừ 2 tháng lương và cảnh báo lần một, Giám đốc Mẫn cũng thông báo:

"Miên Miên, cô khiến tôi rất buồn... cô khiến tôi phải rời cái ghế giám đốc này quá sớm rồi đấy" Câu nói sau khiến căn phòng chấn động, Miên Miên ánh mắt sáng ngời mỉm cười, cô đứng dậy cúi đầu xuống

"Cảm ơn Giám đốc Mẫn"

La Đào cùng hai người phụ nữ kia mắt đỏ lòm tức giận nhìn cô, hai người thì vừa bị trừ lương, lại có người bị đuổi việc, còn con ả này lại được thành công thăng chức, đồ phụ nữ lăng loàn dơ bẩn.

"Không có gì, nhờ cô cố gắng hết, thế là ban mình có kì tích rồi nhỉ? Tôi nay mọi người đi ăn nhé, tôi bao tất! Còn Miên Miên, cô sẽ nhậm chức sau một tuần nữa, gắng chuẩn bị công việc cho tốt." Giám đốc Mẫn vui tươi, Mẫn Gia Yên.

Cả phòng reo hò vang trời, ai nấy mặt mày đều háo hức không để ý đến La Đào. Phòng Marketing rời đi một người trong sự hân hoan vang trời của tất cả.

*****

Tối hôm đấy, khi mọi người đang no say ăn uống rồi Karaoke, thì La Đào lại đi nhậu nhẹt tưng bừng ở một quán bar. Trên đường trở về, ả lảo đảo bị một đám côn đồ chặn lại.

"Bỏ ta ra lũ dơ bẩn" Ả say khướt đứng bên lề đường đợi xe của người hầu. Ánh mắt ả mơ hồ nhìn lũ côn đồ đứng xung quanh

"A, mồm mép sắc bén đấy nhỉ, bẩn nhưng có thể khiến cô em sướng mấy ngày mấy đêm"

Bọn chúng bóp miệng La Đào nhét một viên thuốc vào miệng rồi bê đi. Trong bóng tối, một bóng người cao lớn chứng kiến màn này xong liền lấy điện thoại "Đã xong"

****

Ngày hôm sau, La Đào được tìm thấy trong một hẻm nhỏ gần đống rác, cơ thể trần truồng đầy vết xanh tím vô cùng đáng sợ, khóe miệng dính máu, má sưng lên đỏ chót, mái tóc rồi bù bị cắt nham nhở bẩn thỉu, dưới chân là một vũng máu khô lại đỏ đen vô cùng ghê rợn.

Tình trạng thân thể vô cùng tồi tệ, ả được đưa vào bệnh viện điều trị nhiều ngày, lúc tỉnh dậy khuôn mặt thẫn thờ vô hồn, thỉnh thoảng lại khóc rống lên như một mụ điên, ông bà La nhìn đứa con gái cưng mà muốn phát hỏa, con gái bị cưỡng bức, lại còn bị tung video lên mạng, bây giờ mặt mũi nhà họ La bị ném đi không biết đường mà tìm, nhiều nhà đầu tư muốn rút vốn khỏi công ti của ông ta khiến nhà họ La bây giờ rối loạn thành một mớ bòng bong. Nhà ông bà La dùng quyền nhờ vả cảnh sát cuối cùng cũng bắt được đám côn đồ, nhưng bắt được thì chúng cũng chỉ bị tù tội vài năm. Thật khiến nhà họ La tức nổ đom đóm mắt mà.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC