5| Trường mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn thần người ra, bàn tay run run. Chẳng lẽ hắn lại đến muộn?

"Vương gia!"

Tên thuộc hạ thân cận với Trần Thông dẫn theo vài trăm kỵ binh xông tới. Gã biết chủ nhân của mình hận đám người phương Bắc đó đến dường nào, gã sợ hắn sẽ cố chấp đuổi giết tàn quân rồi xảy ra chuyện. Hắn mà có mệnh hệ gì thì gã làm sao ăn nói với phu nhân?

Binh sĩ nhà Trần ập tới bắt đám nô bộc của Thoát Hoan và thu dẹp những thứ lương thảo, vũ khí còn sót. Trần Thông không muốn về kinh dù đã chẳng còn sớm nữa.

Vầng thái dương phía xa xa dần lặn, ánh tà dương bao phủ lên chân trời một sắc tím thê lương tĩnh mịch, tiếng chim quyên mùa hạ vang vọng giữa không gian hoang vắng. Con ngựa cùng vị vương gia anh hùng vào sinh ra tử thì thong thả gặm cỏ. Hắn đứng ven sông hứng chịu không khí nóng bức, gió thổi rát mặt, lòng hắn cũng đang nổi một đợt phong ba cuồn cuộn. Thuộc hạ vừa dâng cho hắn món đồ cuối cùng mà An Tư để lại, bao nhiêu hi vọng và mong mỏi đều bị cuốn trôi theo làn sóng đục ngầu trắng xóa.

Lần cuối cùng nàng gặp mật thám của quân Trần và cũng là tên người hầu thân cận của Chiêu Thành vương, nàng đã giao cho gã chiếc hộp đựng cây trâm hoa sen bằng bạc, dặn dò gã phải chính tay trao trả cho vương gia. Còn nàng, nàng đi đâu về đâu và làm gì thì chẳng ai hay.

Trần Thông nắm chặt mảnh giấy bên trong chiếc hộp, nét chữ trong đó, hai câu thơ trong đó đúng là của nàng.

"Mộng đẹp một đời nguyện ghi nhớ
Tương phùng một khắc hẹn kiếp sau."

Cái gì mà mộng đẹp, cái gì mà kiếp sau chứ? Hóa ra tất cả những ân tình duyên nợ mà hắn và nàng đã nếm trải cùng nhau suốt mười mấy năm ròng đều chỉ là một giấc mộng thôi ư? Hóa ra nàng đã không chờ đợi hắn mà bỏ đi trước một bước rồi ư? Tại sao nàng lại có thể làm như thế?

Bên tai Trần Thông cứ văng vẳng mãi về lời cuối cùng mà An Tư để lại cho hắn, hắn bỗng cười vu vơ - nụ cười xuất phát từ nỗi thống khổ đau đớn nhất. Thoạt tiên hắn trách nàng vì nàng đã không kiên nhẫn chờ đợi hắn, sau đấy hắn mới hiểu quyết định của nàng hoàn toàn đều là vì hắn.

Tâm tư của nàng, suy nghĩ của nàng, hắn rốt cuộc cũng hiểu ra. Nàng nghĩ về hắn, lo cho hắn, tới lúc phải rời bỏ thế gian thì trong tâm khảm nàng cũng chỉ chứa đựng duy nhất hình bóng của hắn thôi.

Hai người có gặp lại nhau thì làm được gì chứ? Nàng bị cống nạp cho Thoát Hoan nên đã sớm không còn là công chúa cành vàng lá ngọc được cả hoàng cung kính trọng nữa, nàng hiểu rõ nạn nước cảnh mình, chịu đủ tủi nhục gian nan, chôn vùi tuổi xuân và tình cảm dành cho Trần Thông để góp công cứu lấy sơn hà của tổ tiên, người con gái đã qua tay kẻ thù của cả Đại Việt thì có thể tiếp tục xứng đôi vừa lứa với hắn như xưa sao? Nếu nàng cố chấp kết tóc xe tơ với hắn như lời thề nguyền năm đó thì thiên hạ sẽ không chê cười chế giễu đôi phu thê sao? Chiêu Thành vương hiển hách một đời và là niềm hi vọng của phủ Thái úy, chặng đường hắn đi không thể bị cản trở bởi một chướng ngại vật như An Tư được.

Cách duy nhất làm hắn thảnh thơi vững bước suốt một đời một kiếp chính là để nàng phải ra đi, để nàng phải biến mất khỏi trần gian ai oán này.

Khi nàng trầm mình từ bỏ tất cả, hắn vẫn không có mặt. Chắc hẳn lúc ấy nàng đã trải qua sự cô liêu, đơn độc và đau thương đến tận cùng.

Hắn biết trách ai bây giờ đây? Trách chiến tranh phi nghĩa, dã tâm xâm lược khiến dân chúng lầm than, uyên ương chia cắt? Trách hoàng đế và Thái thượng hoàng dùng kế sách vạn bất đắc dĩ hủy hoại cuộc đời của An Tư? Hay là trách nàng quá vội vàng bỏ hắn mà đi, không để cho hắn có cơ hội thực hiện nguyện ước ngày trước?

Hắn chỉ có thể trách bản thân mình.

------------------------------------------------------------------------------

Mùa hè năm đó Đại Việt đã chiến thắng vang dội, Nhân Tông hoàng đế cho làm lễ tế lăng miếu, khen thưởng công thần rất nhiều và đổi niên hiệu từ năm Thiệu Bảo thứ bảy thành năm Trùng Hưng thứ nhất. Ai nấy cũng đều hoan hỉ vì đất nước sạch bóng quân thù, nhân dân sống trong cảnh phồn vinh ấm no. Nhà nhà tấu lên khúc khải hoàn, các tướng đều chuẩn bị sẵn sàng nếu triều đại nhà Nguyên kia vẫn còn ý định xâm chiếm phương Nam. Tất cả trở về vẻ thái bình ấm êm như trước, chỉ có An Tư là không còn nữa.

Chẳng ai nhắc đến nàng trong buổi lễ phong thưởng, hoàng thân cùng quan lại dường như đã lãng quên người con gái hi sinh hạnh phúc của bản thân, mạo hiểm mạng sống để làm mật thám trong doanh trại quân Nguyên rồi góp phần đem lại chiến thắng oanh liệt bấy giờ. Tẩm cung của nàng bị niêm phong rồi trở nên hiu quạnh lạnh lẽo đến lạ, bụi bám đầy những món đồ do Trần Thông tặng như sách bút, tranh vẽ và cả cây đàn năm xưa. Thủy đình bên cạnh mặt hồ xanh trong veo vẫn tạo nên khung cảnh đẹp say đắm lòng người, nhưng hình bóng đôi nam nữ tình đầu ý hợp ngày ấy đã chìm vào dĩ vãng.

Trần Thông có công nên dĩ nhiên cũng được hoàng thượng phong tước và ban thưởng vô số, phủ Thái úy hân hoan vui sướng vì trưởng tử lập nên chiến tích lớn cho nước nhà. Nhưng hắn không còn ham muốn của cải danh vọng nữa, lòng hắn đã sớm chết theo trận chiến cuối cùng, sớm chết theo người con gái hắn không thể yêu thương che chở.

Hắn sẽ chẳng bao giờ quên nổi khoảng thời gian ở bên An Tư. Đó là những tháng ngày mãn nguyện và bình yên nhất trong cuộc đời của hắn. Tiếc rằng những tháng ngày ấy sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa.

Mặt hồ bên cạnh mái đình năm nào giờ đã nở đầy hoa sen, Trần Thông vẫn giữ gìn cây trâm bạc mình trao tặng cho nàng. Hắn nhớ những buổi chiều thu lộng gió luyện côn quyền trong tiếng đàn của nàng, hắn nhớ dáng hình thanh mảnh cao quý của nàng, hắn nhớ cả nụ cười diễm lệ hiền hòa như mảnh trăng non làm bừng sáng cả bầu trời đêm tối của nàng.

Nụ cười ấy... đã vụt tắt mất rồi.

Nhưng chắc chắn tình cảm hắn dành cho nàng sẽ không vụt tắt.

Người người đều tưởng năm tháng dài ròng rã rồi sẽ xóa nhòa tất cả nỗi niềm thương nhớ của một trang nam tử, nhưng không, càng chứng kiến xuân qua đông tới, hạ sang thu về thì chấp niệm của hắn lại càng dai dẳng, không từ bỏ nổi, không lãng quên nổi, không thôi luyến tiếc nổi.

Phủ thái úy cần hắn, triều đình cần hắn, thiên hạ này cần hắn, hắn làm sao có thể nhẫn tâm ra đi? Đây cũng chẳng phải là kết cục mà An Tư muốn thấy.

Từ đó Chiêu Thành vương lao đầu vào chuyện kiến công lập nghiệp, vừa để vơi bớt đau thương, vừa để tránh việc cưới gả. Hắn vẫn là đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, uy dũng hiên ngang như năm xưa, hắn tham gia dẹp giặc phản loạn, quân xâm lược, giúp bá tánh hưởng cuộc sống thái bình mãi mãi.

Khi trận chiến giữa Đại Việt và Nguyên - Mông nổ ra lần thứ ba, hắn vẫn góp công góp sức trong chiến đấu, lập được rất nhiều công lớn và góp phần đem lại thắng lợi cho dân tộc.

Khi triều đình dùng đến kế sách ngoại giao để lập hòa bình, Hốt Tất Liệt không còn cơ hội động binh thuận lợi, hắn lại cầu xin vua Nhân Tông cho mình đi dẹp giặc cướp, quân loạn và coi giữ biên thùy để làm tròn trọng trách của kẻ tôi tớ.

Hắn quyết định rời bỏ hoàng cung phú quý, rời bỏ kinh thành tấp nập phồn hoa. Hắn lo chuyện ổn thỏa ở phủ Thái úy rồi dứt áo ra đi, quyết để quãng đời còn lại của mình là sống trên lưng ngựa, lăn lộn giữa binh đao chiến trường.

Trần Thông cố gắng không đả động tới chuyện cưới xin, ký ức về An Tư dường như đã khắc sâu vào trong tim hắn mất rồi. Nhưng trách nhiệm của người làm con trưởng vẫn khiến hắn phải thành gia lập thất, nối dõi tông đường.

Nếu An Tư còn đây, chắc hẳn nàng cũng sẽ không muốn nhìn thấy hắn tuyệt tự, trở thành kẻ bất hiếu.

Hoàng thượng đích thân chỉ hôn cho hắn với một vị quận chúa, có thể coi là môn đăng hộ đối, hắn làm sao có thể kháng lệnh vua?

Chiêu Thành vương cả đời hiển hách, thế nhưng đường tình duyên lại lận đận rối ren. Hắn có một chính phi và bốn thê thiếp, tất cả đều phảng phất vài nét giống với công chúa An Tư năm xưa. Người thì giống nàng ở vẻ ngoài thanh tao mỹ lệ, người thì giống nàng ở tài gảy đàn cao siêu. Tất cả đều khiến lòng hắn như được an ủi, như được sống dậy thuở thiếu thời ở bên người con gái ấy.

Bao nhiêu năm rồi, hắn đi khắp trời nam đất bắc không chỉ để đánh giặc mà còn để tìm lại giấc mộng ngày ấy dù là mong manh nhất. Bao nhiêu năm rồi, hắn biết rõ mình đang sai trái, chỉ trách con tim si tâm vọng tưởng, yêu tới lạc lối đã khiến hắn thành ra như bây giờ.

Trần Thông có cả thảy bốn con trai, ba con gái, coi như là để lại chút hi vọng cho phủ Thái úy, cho cho mẹ hắn và cho gia quyến của hắn. Người nào chưa hiểu chuyện thì cười chê hắn ham luyến nữ sắc, lắm vợ nhiều con. Người nào hiểu một chút thì cũng cười chê hắn hồ đồ, cớ gì lại vì một người con gái nhỏ bé đã rời bỏ cuộc đời của hắn từ lâu mà phải tự làm khổ bản thân đến vậy?

Cả thiên hạ này thật ra chẳng ai hiểu được, những duyên nợ ân tình dưới ánh trăng năm ấy làm sao có thể dùng quãng thời gian còn lại của đời người để dễ dàng lãng quên?

Từ trước tới giờ, hắn vẫn luôn cố chấp. Lần duy nhất hắn buông tay đã khiến cả hai rơi vào kết cục bi thương chẳng cứu vãn được.

Hắn đã mắc nợ nàng quá nhiều.

-----------------------------------------------------------------

Tháng ba âm lịch năm Hưng Long thứ chín đời Anh Tông hoàng đế, Chiêu Thành vương Trần Thông tử trận trong khi đang chiến đấu với quân Ai Lao ở phía Tây Nam Đại Việt.

Dưới sự chỉ huy của Phạm Ngũ Lão, Trần Thông được làm tiên phong. Giữa sa trường nhuốm màu đỏ rực như máu, hắn ra sức chém giết kẻ thù, một mũi tên độc rời dây cung bay thẳng vào ngực hắn. Hắn vẫn chiến đấu đến tận hơi thở cuối cùng, áo chiến bào nhuộm một sắc đỏ tựa hồng mai, thanh gươm vung lên khiến quân địch liên tiếp bỏ mạng.

Trần Thông ngã khuỵu xuống. Con tuấn mã oai phong của hắn cũng không tránh khỏi gươm giáo nên bị thương, thân mình to lớn đổ vật theo chủ. Sau những tiếng reo hò ầm ĩ, không gian yên tĩnh đến lạ. Nơi đâu cũng toàn là thi thể, nổi bật bóng dáng một nam tử hán trong bộ chiến bào nằm giữa mặt đất.

Hắn thẳng tay rút mũi tên ra, máu tuôn như suối. Hắn lấy từ trong vạt áo cây trâm sen bằng bạc và giơ nó lên trước mắt mình, để ánh trăng chiếu rọi từng đường nét tinh xảo của món quà hắn dành cho An Tư năm xưa.

Hắn khẽ ngẩng mặt lên nhìn khoảng không bao la đã bị bao phủ bởi màn đêm, vầng trăng cuối xuân tròn vành vạnh soi sáng bầu trời.

Gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn của nàng hiện lên trên cao kia. Nụ cười của nàng quả thật vẫn hiền hòa như ánh trăng khiến hắn cảm thấy bình yên đến lạ.

Nàng chịu đến đón hắn đi rồi.

"Phu quân..."

Nàng dịu dàng cất lên hai tiếng hắn mong đợi nhất một đời. Vào khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên nhẹ bẫng.

Hắn thản nhiên nhắm mắt lại.

Hắn không còn quan tâm tới bất cứ điều gì khác nữa, chỉ cảm thấy như nàng đang đưa hắn theo, cùng làm sáng mãi giấc trường mộng của kiếp người. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net