Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thương Qúy Nho nhàn nhã nằm trên giường bệnh, nhìn trên giường một đống báo, tạp chí, thì không khỏi nở nụ cười, cả người nhìn thật khoái trá.

Ba ngày trước, Vân Ngạo Thiên đưa cậu vào bệnh viện lệ thuộc Long Diễm Minh khám. Bác sĩ kiểm tra toàn diện cho cậu, trừ bỏ xương sườn có chút nứt, còn lại đều là thương ngoài da, không có trở ngại, ngày đó sở dĩ đứng không vững vì thể lực cạn kiệt quá độ. Nhưng Vân Ngạo Thiên vẫn kiên trì muốn cậu nhập viện trị liệu, vốn là cậu phản đối, bất quá ngẫm lại vẫn đáp ứng. Bởi vì thương thế không nặng, nhưng bị đánh đến mặt mũi bầm dập, ở bệnh viện cũng tốt, đỡ phải về nhà giải thích – chủ yếu là không muốn cha mẹ lo lắng cho mình. Vì thế cậu ở lại, vì không để cha mẹ khả nghi, Thương Qúy Nho đành nói trong giới y học có hội nghị quan trọng tổ chức ở Hồng Kông, Anh Quốc đột nhiên nảy lòng tham bắt cậu đi tham gia, cho nên thời gian thực vội vàng. Cũng may các anh em khác bình thường cũng như vậy, động một cái sẽ lại đột nhiên xuất ngoại, bằng không như thế nào đều nói dối không qua được.

Bên phía trường học cũng đã nhờ cha nuôi mời giáo viên dạy thay, không thiếu được bị mắng mỏ một chút.

Thương trên người đã lành lặn đến bảy tám phần nhưng ứ ngân trên mặt vẫn nhìn thực ghê người. Da tay của cậu vốn là trắng tuyết, sau khi bị đánh thương, so với người bình thường càng thêm nghiêm trọng. Cho nên cậu đành phải tiếp tục ở bệnh viện chờ đợi cho đến khi vết thương trên mặt hoàn toàn biến mất.

Vì sợ cậu nhàm chán, Vân Ngạo Thiên gọi một tên tiểu đệ mua tạp chí và báo chí mỗi ngày đưa tới cho Thương Qúy Nho giết thời gian. Chỉ là, tên tiểu đệ này mua loạn thất bát tao một đống lớn, nội dung gì cũng có, cư nhiên có cả "Play Boy" (Trung Quốc gọi là "hoa hoa công tử" nhưng để Play boy chắc sẽ quen thuộc hơn). Thương Qúy Nho vừa nhìn đã muốn cười, sau khi thành niên cậu đã không còn đọc loại này. Thứ nhất vì không có thời gian, thứ hai là đã không cần nữa – cậu có thể trực tiếp tìm nữ nhân.

Vân Ngạo Thiên đến trước cửa phòng bệnh vẫn chưa lập tức đi vào mà khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa vào khung cửa. Theo khe cửa nhìn vào nhìn thấy hình ảnh như vậy – Thương Qúy Nho cầm trong tay một quyển "Play Boy", trên mặt lộ ra nụ cười sung sướng. Nhìn cậu trên giường bệnh, tư tưởng của Vân Ngạo Thiên bay đến chạng vạng ba ngày trước.

Ngày đó, Vân Ngạo Thiên biết được Trần Dận Khôn chuẩn bị đi bắt Thương Qúy Nho làm con tin. Hắn thực khẩn trương, hơn nữa trong lòng có một cảm giác nôn nóng chưa bao giờ có nên Vân Ngạo Thiên liền nhanh chóng tập hợp cán bộ, triển khai hành động, đồng thời cho người chặt chẽ giám thị hướng đi của Trần Dận Khôn, có tình huống gì đều tùy thời báo cáo. Sau khi bố trí thỏa đáng xong, hắn dẫn đầu mang theo đội người đến chỗ xảy ra chuyện.

Khi đuổi tới cái bãi đỗ xe kia, hắn lại một lần nữa nhận thức Thương Qúy Nho. Cậu cư nhiên có thân thủ bất phàm như vậy, người cùng cậu đánh nhau có khả năng là một lính đánh thuê – Là nghề liều mạng. Không nghĩ tới, Thương Qúy Nho có thể chống đỡ đến khi hắn tới, hơn nữa chỉ bị thương ngoài da một chút.

Vân Ngạo Thiên không khỏi cảm thấy kì quái: Thương Qúy Nho rốt cục là như thế nào một chọi năm. Một giảng viên đại học, bề ngoài tao nhã lại có sự mẫn tuệ sâu sắc của báo, có thể cùng lính đánh thuê đối kháng, thật sự làm người ta không thể tưởng tượng. Trên người cậu ta có thật nhiều bí mật, làm chính mình không tự giác bị hấp dẫn, càng muốn tiếp cận cậu.

Thu hồi suy nghĩ, đẩy cửa ra, Vân Ngạo Thiên đi vào phòng bệnh. Nghe thấy tiếng bước chân, Thương Qúy Nho nhanh chóng quay đầu lại, thấy Vân Ngạo Thiên biểu tình nghiền ngẫm đi đến.

_ Thực vừa lòng cuốn tập chí này? – Vân Ngạo Thiên vẫn đi đến bên giường mới dừng lại, trêu chọc hỏi Thương Qúy Nho.

_ Đương nhiên – Thương Qúy Nho cũng nghiêm túc đáp lại.

_ Ha ha, cậu thích là tốt rồi – Vân Ngạo Thiên thấy cậu trả lời liền nở nụ cười.

Sau đó, hắn lấy một chiếc ghế dựa, tìm một tư thế thoải mái ngồi xuống, nhìn chằm chằm Thương Qúy Nho, ánh mắt thực chuyên chú, nửa ngày cũng không hé răng. Thương Qúy Nho vốn định làm bộ như không biết, chúi đầu vào tạp chí. Nhưng ở khoảng cách gần như thế bị người ta nhìn chăm chú làm cậu không được thoải mái.

Trong phòng bệnh, không khí có chút kỳ quái, Thương Qúy Nho cảm thấy nếu không tìm được thứ để nói thì cậu sẽ không chịu nổi. Thế nên, cậu dùng hết khả năng, ngữ khí thoải mái nói với Vân Ngạo Thiên:

_ Ngày đó, tôi chưa cảm ơn anh đã tới cứu, bằng không, tôi thật sự chống đỡ không nổi. – Vân Ngạo Thiên vẫn không trả lời, chỉ nhìn Thương Qúy Nho, trong mắt hiện lên tia lửa. Thương Qúy Nho cảm thấy nếu không đi, có thể xảy ra vấn đề nhưng tùy tiện rời đi lại làm người ta cảm thấy đột ngột, cho nên cậu ra vẻ bình tĩnh, mở miệng lần nữa:

_Ân, tôi đi toilet.

Nói xong liền xuống giường, chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, Vân Ngạo Thiên một bước vọt tới bên giường, thân thủ bắt lấy Thương Qúy Nho, dùng sức túm ngã xuống giường, theo sau đè lên, lấy thân mình ngăn trở Thương Qúy Nho, khiến cậu không thể nhúc nhích. Ánh mắt nhìn chằm chằm Thương Qúy Nho trở nên âm trầm mà nguy hiểm, tựa hồ nghĩ thông suốt chuyện gì đó.

Thương Qúy Nho âm thầm kêu khổ, lần này thảm rồi, điều cậu sợ hãi đã thành sự thật. Vân Ngạo Thiên cảm thấy hứng thú với cậu, hơn nữa lại loại hứng thú rất mạnh mẽ. Người có mẫn tuệ sâu sắc như Thương Qúy Nho sau khi trải qua ba ngày tiếp xúc, đương nhiên hiểu Vân Ngạo Thiên đối mình có hảo cảm, hơn nữa đều không đơn thuần là sự thưởng thức giữa nam nhân với nhau. Tựa hồ có chút tình cảm hỗn loạn, chỉ là hắn chưa phát giác. Nhưng ngay lúc nãy, Vân Ngạo Thiên có thể đã suy nghĩ cẩn thận, cũng đã biết tình cảm của mình cho nên hắn mới làm ra loại hành động lớn mật này.

Sợ đè bị thương Thương Qúy Nho, Vân Ngạo Thiên thoáng nâng lên thân mình một chút, sau đó dùng tay giữ cằm, đem mặt cậu chuyển hướng chính mình, dùng âm thanh trầm thấp độc đoán:

_ Cậu làm cho tôi mê muội như thế, mỗi ngày đều nhớ thương, tôi nghĩ, tôi thực thích cậu. – Tạm dừng một chút, lại nói tiếp – Cậu không cần tỏ thái độ gì cả nhưng hãy cho tôi một cơ hội, tôi muốn theo đuổi cậu.

Thương Qúy Nho ngây ngẩn cả người, cậu không nghĩ tới Vân Ngạo Thiên sẽ nói thẳng ra, hơn nữa dùng loại khẩu khi "đương nhiên" này. Nếu mình là con gái, hắn làm vậy đương nhiên không có vấn đề gì lớn, nhưng chính mình lại là một nam nhân, Vân Ngạo Thiên nói ra những lời tỏ tình rốt cuộc có nghĩ tới hậu quả? Nhưng rất nhanh, Thương Qúy Nho liền hiểu, Vân Ngạo Thiên là người không để những quan niệm đó vào mắt. Là nam hay nữ với hắn không quan trọng, mấu chốt là anh ta thích, có nhận thức này, Thương Qúy Nho cũng lý giải được tại sao Vân Ngạo Thiên lại thẳng thắn như vậy.

_ Cậu đồng ý cho tôi theo đuổi chứ? Hay là ... cậu đã có người mình thích? – Vân Ngạo Thiên thấy Thương Qúy Nho nửa ngày không phản ứng, đáy lòng có chút nóng nảy, nhưng ở mặt ngoài vẫn là trấn định.

_ Nếu là có, anh sẽ buông tha sao? – Thương Qúy Nho nhận thấy một tia vội vàng, cố ý làm khó hắn.

_ Sẽ không, tôi sẽ cùng cô ta cạnh tranh – Vân Ngạo Thiên kiên định đáp, sau đó lại vội vàng hỏi – Cậu có người mình thích? Có sao?

Thương Qúy Nho đột nhiên có tâm tình muốn trêu cợt người ta, cố ý không trả lời mà chỉ thản nhiên nhìn Vân Ngạo Thiên.

Dù gì cũng là một cái hắc đạo đại ca đầy oai phong, chiến thuật tâm lý tuyệt đối cao minh.Vân Ngạo Thiên thấy Thương Qúy Nho không trả lời, còn dùng loại ánh mắt đó, liền hiểu được cậu muốn trêu đùa mình. Vì thế, hắn quyết định phản kích, không để cho cậu chiếm thế thượng phong.

Vân Ngạo Thiên mạnh mẽ cúi đầu, chuẩn bị tinh thần hôn lên đôi môi xinh đẹp của Thương Qúy Nho. Ban đầu là nhẹ nhàng liếm mút, dùng đầu lưỡi miêu tả đôi môi kia. Thấy cậu không phản ứng liền tấn công thần tốc, đem đầu lưỡi vói vào trong miệng Thương Qúy Nho, cùng đầu lưỡi cậu giao triền. Thương Qúy Nho bị động tác bất ngờ của Vân Ngạo Thiên làm hoảng sợ, quên đi phản kháng, mất đi thần trí, làm cho hắn càng hôn sâu.

Đương nhiên, Vân Ngạo Thiên cũng không phải thường xuyên làm chuyện này, kỹ thuật hôn cũng không cao lắm nhưng cũng rất tốt. Bởi vì hôn người hắn yêu say đắm, hơn nữa đây là nụ hôn đầu tiên của bọn họ cho nên hắn Vân Ngạo Thiên đặt toàn bộ tinh thần cùng kỹ xảo vào nó.

Đây là lần đầu tiên Vân Ngạo Thiên lấy lòng Thương Qúy Nho. Cậu không nghĩ tới, đường đường bang chủ hắc đạo Đài Loan cư nhiên ngây thơ như vậy, hơn nữa, Thương Qúy Nho phát hiện mình cư nhiên không cảm thấy ghê tởm. Vì thế cậu bắt đầu dẫn đường cho hắn, cũng rất nhanh tiếp quản quyền khống chế. Vốn dĩ là Vân Ngạo Thiên chiếm thế thượng phong, đối với hành động của Thương Qúy Nho mà trả thù nhỏ nhỏ. Không nghĩ tới nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Thương Qúy Nho lại thăng cấp, càng ngày càng mãnh liệt, biến thành nụ hôn nồng nhiệt. Hai người cũng cảm thấy cảm giác này rất tốt, không có xu hướng dừng lại.

Hôn lại hôn, hai người đều không hài lòng chỉ hôn môi đơn thuần mà bắt đầu vuốt ve thân thể đối phương.

Thương Qúy Nho nhanh chóng đem áo trong lung quần Vân Ngạo Thiên rút ra, sau đó thủ pháp thuần thục cởi bỏ cúc áo, một tay xoa ngực hắn. Da thịt trơn nhẵn rắn chắc dưới tay, cơ phân bố đều khắp cơ thể làm cho người ta cảm giác như vuốt ve loại vải nhung thượng hạng, xúc cảm thật tốt, càng sờ càng không muốn buông tay.

Vân Ngạo Thiên cũng dễ dàng tham nhập vào quần ngủ của Thương Qúy Nho; vuốt ve nhạ vòng eo của cậu, cảm giác được không giống mềm mại của nữ nhân, đó là loại rắn chắc nam tính; thắt lưng không có sẹo, đi xuống là cái mông. Da thịt dưới tay bóng loáng nhẵn nhụi, tuyệt không giống da của nam nhân từng học võ khác. (Ta biết, từ mông thật thô bỉ nhưng ta ko nghĩ ra từ nào khác a~)

Động tác của hai người càng ngày càng tăng tình dục, cơ hồ giống như tiền diễn trước khi làm tình, còn tiếp tục như vậy sẽ không khống chế được. Vì thế, Vân Ngạo Thiên phát huy nghị lực hơn người của mình, dừng lại động tác âu yếm, cũng đem tay của Thương Qúy Nho đặt trước ngực, cố gắng khống chế tình dục sắp tràn ra.

Nhìn lên Thương Qúy Nho liền thấy gương mặt của cậu vì nụ hôn kịch liệt vừa rồi mà trở nên hồng nhuận, gương mặt vốn tao nhã vì tình dục mà trở nên đầy mị hoặc, làm tim người ta đập thình thịch. (còn ai vào đây nữa?)

Giọng nói mang theo một chút khàn khàn sau tình dục, Thương Qúy Nho nở nụ cười, nói với Vân Ngạo Thiên:

_ Sắp "cướp cò", anh còn không đứng dậy? (Chết cười vs a =)))

Bình ổn lại cảm xúc, Vân Ngạo Thiên rất phối hợp ly khai thân thể Thương Qúy Nho, một lần nữa ngồi lại trên ghế, sau đó lại trở lại vấn đề lúc nãy, hắn kiên trì muốn cậu đưa ra một đáp án.

—Hết chương 8—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy