Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tránh rét

Những cơn gió lạnh luôn là cái đầu tiên cậu cảm nhận được. Sự lãnh lẽo cuối thu luôn khiến cậu cảm thấy mình thật yếu ớt, phổi của cậu cũng dễ tổn thương hơn hẳn. Điều này thật chẳng bao giờ dễ dàng nhưng Akutagawa vẫn xoay xở khá ổn với nó. 


Một buổi sáng nọ, sự khó thở đột ngột xuất hiện và cậu cảm thấy cơ thể mình thật nặng nề. Dù sao đi nữa thì cậu cũng đã thức dậy và mặc vào bộ quần áo quen thuộc để rời nhà. Cảng Mafia không có ngày nghỉ ốm và Akutagawa cũng chẳng bao giờ hỏi gì về nó. Miễn là cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ, cậu thấy chẳng có lý do nào để ở nhà cả.

Vậy nên cậu đã ra ngoài, mặc kệ việc bản thân vẫn còn đang choáng váng. Ngoài kia, những cơn gió lạnh buốt chẳng có vẻ gì như muốn nương tay cả, chúng luồn lách vào từng lớp áo khiến cậu buộc phải sử dụng Năng lực để chặn chúng. Nhờ việc kích hoạt Rashomon mà đám gió đó không thể hành hạ cậu thêm nữa, trong một khoảnh khắc, Akutagawa đã nghĩ rằng tiếng rít gào đó dường như giận dữ hơn hẳn lúc trước.

Cậu dừng lại ở một quán cà phê trên đường. Akutagawa không đặc biệt quan tâm đến thứ chất lỏng đắng ngắt này, cậu cũng không thích sự bận rộn thường được thấy ở nơi đây. May mắn thay không có quá nhiều người đang xếp hàng để chờ đợi, cậu làm theo họ (ngoại trừ việc ồn ào). Luôn có một chút rủi ro, như bị bắt, khi hòa mình vào nhịp sống thường ngày với những người khác. Rất có khả năng ai đó sẽ nhận ra cậu. Hầu hết mọi người đủ thông minh để lờ đi nhưng đôi khi thì không. Thật rắc rối khi điều đó xảy ra.

Akutagawa tiến đến phía trước quầy mà không gây ra rắc rối gì cả. Cốc sôcôla nóng cậu gọi đang nằm gọn trong tay, nó thật ngon và ấm áp. Một tiếng thở phào nhẹ nhõm rời khỏi môi khi cậu quay lưng lại với chỗ trả tiền. Cửa mở, những cơn gió đột ngột tràn vào và chặn cổ họng cậu lại. Cậu ho, phổi cậu thắt lại trong khi tay bám chặt vào khung cửa chưa được đóng hoàn toàn. Việc đó đã khiến cậu lộ ra sự yếu ớt đáng xấu hổ.

Cậu cảm thấy choáng.

Một bàn tay đặt lên lưng cậu. Theo bản năng, Akutagawa phản kích lại nhưng Rashomon từ chối làm theo yêu cầu. “Đây, đây,” một giọng nói vọng vào tai và bàn tay đó tiếp tục dịu dàng xoa lưng cậu cho đến tận khi cậu bình tĩnh lại. Chắc chắn cơn ho của cậu đã dẫn đến tình cảnh này, tuy nhiên khi Akutagawa muốn nhìn về phía sau, cơn chóng mặt đã quay lại và cậu tóm chặt lấy người bên cạnh.

Người đàn ông kia dẫn cậu ra ngoài, quay trở lại đường cái, cuối cùng Akutagawa cũng đã nhận ra người đó. Việc đó khiến cậu mất một thời gian dài trước khi vùng vẫy thật mạnh để thoát khỏi người thầy cũ – đang giữ chặt lấy cậu. “Dazai-san, anh đang làm gì?” cậu hỏi, giọng cậu nửa giật mình, nửa căm hận. “Anh muốn cái gì?” Cậu gần như phun ra đoạn cuối đó. Dazai luôn luôn muốn cái gì đó và Akutagawa cảm thấy sẽ dễ dàng hơn một khi cậu biết trước đó là việc gì.

Ngay bây giờ, cậu cũng nhận ra rằng hướng họ đang đi ngược chiều với nơi cậu định tới.

“Không cần tỏ ra căm hận như vậy đâu Akutagawa-kun,” Dazai dỗ dành, anh bước chậm hơn và vòng tay lại qua người cậu để giữ cậu vững hơn. Anh ấy di chuyển chậm và ổn định - không giống cách một người bình thường sẽ đối xử với một con vật đang hoảng sợ - và Akutagawa bình tĩnh nhìn chằm chằm anh ấy. “Tôi không thể tìm học sinh cũ của mình hả?” Dazai đẩy cốc đồ uống lại cho Akutagawa. Anh ta chắc hẳn đã cầm nó khi Akutagawa đang ho sặc sụa và không chú ý xem anh ta đang làm gì. Nó vẫn còn nóng và Akutagawa dễ dàng cầm lấy nó.

Lần này, khi Dazai nhẹ nhàng dẫn cậu xuống đường, cậu bước theo Dazai mà không phản đối thêm gì nữa. Họ đều biết cậu thường sẽ nhượng bộ trước những ý tưởng bất ngờ của Dazai. Thật nguy hiểm khi đồng ý ở gần Dazai. Vừa rồi, Akutagawa cảm thấy mình đã hướng gần về phía anh ấy một chút và tận hưởng chút ấm áp. Một lần nữa, điểm yếu của cậu đã bày ra cho cả thế giới thấy.

Cậu nhận ra nơi họ định đến khi đã đi được nửa đường. Tuy nhiên, cậu vẫn bước theo Dazai mãi cho đến khi đứng trước cửa nhà, nơi mà cậu vừa mới rời khỏi 30 phút trước. Không hỏi gì cả, Dazai rút chìa khoá của cậu từ trong túi áo choàng để bước vào trong. Anh ấy cuối cùng cũng rời khỏi chỗ Akutagawa, Akutagawa cảm thấy lạnh gấp đôi so với lúc trước. Cậu đi theo Dazai vào trong, lởn vởn trước cửa phòng bếp trong khi Dazai vui vẻ đun nóng một chút nước.

“Tại sao chúng ta lại ở đây?” Akutagawa hỏi, giọng cậu thô bạo hơn. Trong những ngày gần đây việc đối phó với Dazai luôn luôn khiến cậu kiệt sức. Một phần cậu vẫn như cũ - quá mức dễ lừa, một phần khác lại cố tỏ ra tức giận. Thật khó để có thể tức giận, cậu thậm chí có thể nói rằng Dazai đang vui vẻ thế nào.

“Trạng thái của cậu không thích hợp làm việc hôm nay.” Dazai nói như thể chẳng cần phải giải thích gì cả. “Tôi đã báo cho Chuuya biết là cậu sẽ nghỉ một ngày.”

“Anh chưa bao giờ quan tâm đến điều này lúc trước.” Akutagawa trả lời lại trước khi cậu kịp nhận ra mình vừa nói gì. Cậu không thể kiềm lại được sự đau đớn thoát ra khỏi giọng nói. Cứ như vậy, chiếc mặt nạ vui vẻ nhạt dần khỏi đôi mắt của Dazai và anh nghiêm túc nhìn Akutagawa.

“Cậu đúng.” Anh ấy nhẹ nhàng thừa nhận khiến Akutagawa còn bất ngờ hơn. Dazai mà cậu biết không bao giờ thừa nhận lỗi sai của anh ấy. Có cảm giác cậu chẳng hiểu biết chút nào về người đàn ông đang đứng trong bếp. “Nằm xuống một chút đi Akutagawa-kun.”

Nó giống như một mệnh lệnh nên Akutagawa đã làm theo. Việc đó dễ dàng hơn là suy đoán động cơ của Dazai. Cậu di chuyển đến phòng khách, ngồi xuống chiếc ghế dài ở đó. Phòng ngủ của cậu quá mức riêng tư để lựa chọn và cậu sợ Dazai sẽ tìm thấy một số chứng cứ về những điều anh ấy không nên nhìn thấy.

Dù vậy, cậu thấy thật lạ khi nằm xuống với việc biết Dazai đang ở phòng bên cạnh. Đồ uống của cậu hiện tại đã lạnh nên cậu đặt nó lên chiếc bàn bên cạnh mình. Kiểm tra điện thoại, nó chỉ có bằng chứng chúng minh Dazai đã nói thật với cậu.

Cậu có một tin nhắn riêng từ Nakahara. “Về nhà và tự chăm sóc bản thân.” Đã đọc. Tiếp đó, như cậu thấy, một tin khác được gửi đến. “Cẩn thận.” Anh ấy không nói thêm gì nữa về người Akutagawa cần phải cẩn thận. Anh ấy biết quá rõ rồi.

Ngay sau đó, Dazai vào phòng, một cốc trà vẫn đang bốc hơi trên tay anh ấy. Akutagawa ngồi dậy một chút để đỡ chiếc cốc khi nó được đưa đến. Nó không quá lạnh - đủ để nhấm nháp từng ngụm, trà để lại một vết bỏng khi chảy xuống cổ họng.

Khi cậu tham lam uống thêm một hớp khác, cậu gần như lại có thêm cơn ho nữa. Khi không có tập trung làm việc, cậu nhận ra cậu yếu đuối, mệt và choáng như thế nào. Có lẽ cậu thật sự ốm mất rồi.

Dazai ngồi ở đầu kia của chiếc ghế dài. Chân của Akutagawa rất gần với vạt áo đó và tình huống bất ngờ này thật quá thân mật. 

“Tại sao anh lại làm điều này?” Akutagawa hỏi lại, không thực sự mong chờ mấy vào câu trả lời rõ ràng. Người đàn ông tốt bụng này thật xa lạ, tuy vậy, anh ta vẫn quen thuộc đến mức khiến Akutagawa đau đớn khắp người. Anh ta khiến Akutagawa hy vọng vào những thứ ngoài tầm với của mình. 

Dazai đưa tay ra, vuốt ve cẳng chân của cậu thật nhẹ nhàng, trước khi rút tay trở lại. “Vì tôi muốn,” anh ấy nói một cách nghiêm túc.

Đó không phải là một lời giải thích. Nó không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của Akutagawa cả. Cậu không hề chuẩn bị cho câu trả lời này, hơi ấm bất ngờ lan tỏa trong lồng ngực và nó xua tan cái lạnh thậm chí còn hiệu quả hơn bất kỳ đồ uống nóng nào. 

Có lẽ cậu sẽ không bao giờ hiểu Dazai và có lẽ cậu ổn với điều đó. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net