TSIQ1C50 ➵ 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phương Vũ LustLeviathan

Chương 50: Thật khiến người ta sảng khoái

Đêm nay sân khấu vốn chỉ dùng để trang trí mà thôi, nhưng đó vẫn là nơi sáng nhất đại sảnh, cộng thêm Cổ Thần Hoán là nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn, cho nên hắn vừa bước lên đài đã hấp dẫn tầm mắt mọi người, tất cả đều không hẹn mà cùng dừng lại động tác trên tay, đại sảnh vốn huyên náo trong vòng năm giây đã lặng ngắt như tờ.

Trên mặt Cổ Thần Hoán là sự chân thành và nhu tình hiếm thấy, nụ cười đầu độc mê hoặc nhưng lại khiến cho tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, có lẽ Cổ Thần Hoán luôn mang vẻ mặt lạnh lùng sét đánh không đổi nên sắc mặt của hắn lúc này làm mọi người cảm thấy khiếp sợ.

Cổ Thần Hoán bước lên sân khấu quay mặt về phía đám người lặng yên không tiếng động, hắn không vội nói mà đưa tay rút ra chiếc hộp nhỏ cất trong túi áo, thong thả mở hộp, lấy ra một chiếc vòng tay xinh đẹp phản chiếu từng luồng ánh sáng lấp lánh.

Thủ hạ của Cổ Thần Hoán có không ít người biết xem mặt hàng, cho nên rất nhiều người vừa thấy chiếc vòng kia thì đều lộ ra vẻ khó tin.

Đó là chuỗi vòng tay từ thế kỉ 18 được một trong năm nhà thiết kế kiệt xuất nổi danh nhất thế giới tạo thành, mỗi một viên ngọc được khảm nạm trên mặt đá đều cực kì đắt giá, từ hình dáng thiết kế bên ngoài cho đến chất lượng điêu khắc đánh bóng từng viên ngọc đều hoàn mỹ tới cực điểm, đây là bảo vật vô giá từng được vô số thương gia giàu có tranh đoạt, tất cả có hai chuỗi, một chuỗi được bảo tàng tư nhân mua lại cất giữ, chuỗi còn lại được một chàng trai quý tộc Anh Quốc tặng cho người tình của mình, trở thành đoạn giai thoại nổi danh một thời, nhưng chẳng bao lâu sau nhà quý tộc đó vì bị hãm hại mà gia tộc suy sút, không thể không bán đi chiếc vòng tượng trưng cho tình yêu này. Thời điểm đó, cuộc đấu giá chuỗi vòng lần thứ hai lại gây ra một chấn động lớn.

Tối hôm trước, Cổ Thần Hoán gạt Thời Thiên không thể đến thăm cậu, thực ra là để buổi sáng lên máy bay xuất ngoại, buổi chiều lập tức trở về, chỉ vì tham gia cuộc đấu giá kia.

Dùng số tiền khó có thể tưởng tượng dành ưu thế tuyệt đối mua được chiếc vòng tay, trong lòng Cổ Thần Hoán chỉ có một ý nghĩ, đó chính là đeo cho Thời Thiên chiếc vòng độc nhất này, giống như tượng trưng cho tình yêu hắn dành cho cậu, là độc nhất vô nhị!

“Thời Thiên, lại đây nào.” Cổ Thần Hoán cười ôn hòa nhìn Thời Thiên, hắn không khoa trương lập lời thề, bởi chỉ cần chuỗi vòng này đeo lên tay Thời Thiên đã đủ để mọi người rõ ràng trọng lượng của cậu trong lòng hắn.

Thời Thiên ngồi dựa trên ghế sô pha, nụ cười nhạt nhòa phảng phất bên khóe môi, cậu không đứng dậy chỉ nhẹ giọng hỏi, “Cổ Thần Hoán, anh định bày tỏ tình cảm với em bằng chiếc vòng này sao?”

Cổ Thần Hoán cười khẽ, “Đúng thế.”

“Nhưng em cảm thấy không đủ thành ý.” Giọng Thời Thiên mang theo chút ý cười hệt như bốn năm trước.

“Vậy tôi phải làm sao để thiếu gia hiểu được thành ý của tôi?” Cổ Thần Hoán tràn ngập cưng chiều.

Thời Thiên đưa tay chống cằm, cười híp mắt, “Thần tử dâng tặng lễ vật cho đế vương như thế nào nhỉ?”

“Thời Thiên, e rằng chỉ có em dám yêu cầu tôi như vậy.”

“Ai bảo anh chiều em như thế.” Thời Thiên cười như nắng sớm khiến Cổ Thần Hoán có chút mê muội.

Từng lời Cổ Thần Hoán và Thời Thiên nói khiến ai nấy đều sững sờ, tựa như không gian rộng lớn chỉ có hai người họ, sự tồn tại của những người khác chỉ là vô hình.

Mới ban đầu còn mơ mơ hồ hồ đối với đoạn trò chuyện của hai người, nhưng ngay sau đó lại chứng kiến một màn khiến họ kinh sợ, triệt để kinh sợ, bọn họ trừng lớn mắt khó tin nhìn Cổ Thần Hoán đứng trên đài khụy một gối xuống đất.

Tư thế của Cổ Thần Hoán rất đoan chính, một chân quỳ trên mặt đất, nửa thân trên thẳng tắp, trong tay nâng chiếc hộp chứa chuỗi vòng tay tinh xảo xinh đẹp hướng về phía Thời Thiên.

“Thiếu gia của tôi, em đã vừa lòng chưa?” Giọng Cổ Thần Hoán không có chút gượng gạo nào, thật tự nhiên cùng nhẹ nhàng, sự cưng chiều mê hoặc lấp lánh trong đôi mắt sâu thẳm nhu hòa.

“Không phải hài lòng, mà là cảm động.” Giọng Thời Thiên nhẹ nhàng chậm rãi, cậu thong thả đứng dậy tao nhã nâng lên một ly rượu vang đỏ sánh, đôi mắt mang theo ý cười quỷ dị nhìn Cổ Thần Hoán, giọng nói vô cùng dịu dàng, “Như đã hứa, em cũng có quà cho anh.”

Thời Thiên bưng ly rượu vang vòng qua bàn, thân hình mảnh khảnh thẳng tắp tiến về phía Cổ Thần Hoán.

Giấu nhẫn trong rượu? Cổ Thần Hoán hơi nhướng mày, trong lòng vui sướng kích động.

Đứng trước mặt Cổ Thần Hoán, dáng người Thời Thiên cao hơn rất nhiều so với tư thế quỳ của hắn, cậu cúi xuống nhìn vào khuôn mặt tràn đầy ý cười ôn nhu của Cổ Thần Hoán, thoáng chốc, hận thù mãnh liệt xông thẳng vào tâm trí Thời Thiên.

Bốn năm nay, cuộc sống cơ cực đã khiến vị thiếu gia từng hưởng mọi phú quý trên đời biến thành một cỗ máy chỉ biết kiếm tiền, cho dù cuộc sống có khó khăn túng quẫn đến mức nào, Thời Thiên cũng chưa từng từ bỏ kiên trì, nhưng cậu không ngờ sự kiêu ngạo lãnh tĩnh, tôn nghiêm và tín ngưỡng của mình lại triệt để chết đi trong tay một người hầu.

Từng muốn nắm lấy tay người đó tìm kiếm an ủi khi cậu thất hồn lạc phách vì bị người nhục nhã, nhưng người ấy lại không lưu tình cho cậu một cái tát đánh vỡ mộng tưởng. Chỉ vì còn sự tín nhiệm từ bốn năm trước nên đã giao hết chân tình để yêu hắn trong một tháng ngắn ngủi, cuối cùng lại chỉ nhận được ánh mắt giễu cợt lạnh như băng, tự nuốt nước mắt vào trong mà đi như chó mất chuồng.

Tình nhân? Giờ lại muốn cậu làm tình nhân của hắn? Kiêu ngạo và tôn nghiêm của cậu lại một lần nữa bị hắn hung hăng giẫm đạp.

Sống sót cũng chỉ có thể tiếp tục làm tình nhân, từ chối chỉ đổi lại cuộc sống nhục nhã bi thảm, nếu đã vậy, chi bằng cho hắn cái mạng này!

Cậu đã từng là thiếu gia, một thiếu gia quật cường mà cao quý, cho dù bị cuộc sống bức ép thành chó đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không để ai có cơ hội hạ nhục mình.

“Cổ Thần Hoán, nói anh yêu em đi.” Thời Thiên nhẹ giọng lên tiếng.

Cổ Thần Hoán nâng chuỗi vòng đến trước mặt Thời Thiên, thần sắc bình tĩnh thành khẩn, giọng nói từ tính mà nhu hòa, “Thiếu gia, tôi yêu em.”

Thời Thiên nở nụ cười, khuôn mặt xinh đẹp trở nên linh động. “Nhắm mắt lại, em muốn tặng anh một bất ngờ.”

Cổ Thần Hoán cười khẽ, chậm rãi nhắm mắt lại.

Ánh mắt Thời Thiên từ nhu hòa bỗng biến thành quỷ dị khinh thường, cậu nâng ly rượu trong tay lên cao để lơ lửng trên đầu Cổ Thần Hoán, lần thứ hai lên tiếng, chỉ là lần này đã hoàn toàn thay đổi, trở thành giọng nói chế nhạo của kẻ thắng cuộc.

“Cổ Thần Hoán, tôi luôn suy đoán, ngày ấy anh đánh tôi trước mặt tất cả mọi người có cảm giác gì, bây giờ tôi rốt cuộc cũng cảm nhận được, thì ra nó khiến người ta sảng khoái đến vậy.”

Lời còn chưa dứt, chén rượu đã nghiêng, dưới tầm mắt kinh ngạc của mọi người, chất lỏng đỏ tươi chảy thành từng dòng thuận theo tóc Cổ Thần Hoán chậm rãi trượt xuống.

Chương 51: Không ai được cản cậu ấy!

Chất lỏng vừa chạm vào tóc Cổ Thần Hoán hắn đã vội vàng mở mắt, rượu lạnh lẽo thuận theo ngũ quan cương nghị chậm rãi chảy xuống khiến sắc mặt Cổ Thần Hoán trong nháy mắt thay đổi mấy lần, từ kinh ngạc đến bừng tỉnh, rồi lại phẫn nộ đến cực điểm, cuối cùng chỉ hai giây ngắn ngủi đã trở về lạnh lẽo âm trầm đến dọa người.

Động tác Thời Thiên vô cùng chậm, Cổ Thần Hoán sau khi đã định thần hoàn toàn có thể né tránh, nhưng không, hắn vẫn quỳ gối như cũ, như bức tượng u tối phủ một tầng sương, sắc mặt khủng bố thâm trầm, yên lặng không nói lời nào.

Chất lỏng đỏ tươi từ khuôn mặt cương nghị chảy xuống cằm rồi rơi xuống bộ âu phục quý giá, tầng vải trắng thượng hạng trước ngực bị nhuộm đỏ, Cổ Thần Hoán ngẩng đầu mặt không đổi sắc nhìn Thời Thiên, nhìn thấy nụ cười lạnh lùng chế nhạo trên môi cậu, ánh mắt ngạo mạn khinh bỉ như đang nhìn một tên hề đáng thương, biểu tình kia, nụ cười âm hiểm kia cùng với dáng vẻ khi dạy dỗ người hầu của cậu bốn năm trước giống nhau như đúc.

Trong đại sảnh rất tĩnh mịch, tựa hồ chỉ còn dư lại tiếng hít thở nặng nề mà căng thẳng, người ở đây đều là những nhân vật hung ác từng trải qua sóng to gió lớn, nhưng đều bị tình cảnh trước mắt làm cho giật mình, ngay sau đó là sợ hãi cùng khẩn trương, bởi tuy sắc mặt Cổ Thần Hoán không có biến hóa gì quá lớn, nhưng mọi người đều cảm giác được rõ ràng sát khí trong người Cổ Thần Hoán như cuồng phong bão táp.

Đến khi một giọt rượu cũng không còn, Thời Thiên liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cổ Thần Hoán, khóe môi cong lên, trán nhăn lại, giả vờ sợ hãi khẽ hô một tiếng, "Ai da! Trượt tay!"

Vừa dứt lời, bàn tay Thời Thiên đang giữ lấy chiếc ly đột nhiên buông lỏng, chiếc ly pha lê tinh xảo thẳng tắp đập vào thái dương Cổ Thần Hoán rồi rơi xuống đất vỡ tan.

Cổ Thần Hoán từ đầu tới cuối không hề né tránh, hắn nhìn Thời Thiên không nói một lời, cặp mắt sâu thẳm không còn ánh sáng, u lãnh như đáy vực sâu.

"Bộ dạng hiện tại của anh thật đẹp, so với tôi toàn thân ướt đẫm khi bị hất rượu vào người hôm đó còn mê người hơn." Thời Thiên khẽ cười, "Ăn miếng trả miếng, Cổ Thần Hoán, tôi có nên chia sẻ tâm đắc này của mình cho anh hay không? Ha ha, chỉ là muốn anh hiểu rõ mấy ngày nay anh ngu xuẩn đến mức nào mà thôi."

Cổ Thần Hoán chậm rãi từ dưới đất đứng lên, tóc của hắn một nửa đã ướt đẫm, khuôn mặt dính đầy rượu trông có chút chật vật, nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, không có chút dữ tợn hung ác nào, ánh mắt quỷ dị an tĩnh hướng về phía Thời Thiên.

Thời Thiên nghiêng người quay về phía đám đông dưới đài, vẫn là dáng vẻ không màng đến bất cứ điều gì, giọng nói mang theo ý cười không nhanh không chậm vang lên, "Hơi hối hận một chút, lẽ ra tôi nên cho anh một cái tát, vừa lúc cho các anh em của anh xem lão đại bọn họ đáng thương thế nào, nhưng mà hiệu quả cũng không tồi, anh xem bọn họ đều mang vẻ mặt khó có thể tin, có lẽ là vì không ngờ lão đại uy phong lẫm liệt của mình lại bị một tình nhân đùa giỡn như người hầu."

Thời Thiên quay đầu, khinh thường nhìn thẳng vào mắt Cổ Thần Hoán, "Tôi đã từng nói một ngày là vệ sĩ, cả đời là vệ sĩ, giờ ngẫm lại thực ra câu nói này còn có một ý nghĩa khác." Thời Thiên tiến lên thêm một bước, dán sát vào cơ thể cao lớn của Cổ Thần Hoán, kiễng chân, thấp giọng thì thầm, "Một ngày là vệ sĩ, cả đời là người hầu. Cổ Thần Hoán, muốn tôi yêu anh? Anh nghĩ mình là thứ gì. . . "

Giọng nói rất nhỏ rất nhẹ, nhưng đại sảnh quá mức yên tĩnh nên ai cũng nghe được rõ ràng, Thời Thiên nói xong, đôi mắt đẹp đẽ híp lại trên khuôn mặt xinh đẹp, "Sao không nói lời nào? Hay là tức giận không thốt nên lời rồi? Chẳng lẽ anh đang hồi tưởng mấy ngày nay bị tôi đùa bỡn như thế nào sao? Nói thật, nhìn anh như bây giờ, tôi cảm thấy rất thành công."

Thời Thiên đột nhiên nở nụ cười không chút kiêng kỵ, cười đến rơi nước mắt, cậu nhìn Cổ Thần Hoán, chậm rãi lùi về sau, "Tôi biết anh luôn mang theo súng, tôi nghĩ anh biết rõ tim của tôi nằm ở đâu, ha ha, đừng bắn trật đấy."

Thời Thiên nói xong, thân hình tao nhã quay đi, cậu bình thản bước xuống đài, sau đó chậm rãi đi về phía cổng lớn của Ngôi Sao.

Nổ súng đi Cổ Thần Hoán, ở sau lưng tôi, không do dự nã một phát súng, để tôi nằm chết trong vũng máu, hãy giải thoát tôi khỏi sự giày vò này. . .

Thời Thiên nhìn cổng lớn phía xa, nụ cười trên môi nhạt dần, tâm tình phẳng lặng như hồ nước. Chẳng ai biết được, cơn đau như xé đang giày xéo thân ảnh gầy yếu ấy, nỗi bi thương như con dao sắc bén đâm vào cơ thể, lạnh giá như nước thủy triều dội thẳng vào thân thể lẫn trái tim. 

Thời Thiên đột nhiên thấy lạnh, lạnh như buổi tiệc cuối cùng ngày hôm ấy, không còn nơi ấm áp dựa vào, không còn hơi thở khiến lòng người bình yên kia nữa, trong thế giới đen tối vô biên này, lại một lần nữa chỉ còn mình cậu.

Thật buồn cười, thật đáng xấu hổ, vào lúc như thế này, cậu lại nhớ đến cảm giác khi được Cổ Thần Hoán ôm gọn vào lòng, không có lừa dối và giả tạo, chỉ có vòng tay ấp áp kia ôm siết lấy cậu. . .

Phía sau truyền đến tiếng súng! Tiếng súng nổ xé gió chấn động tới mỗi đồ vật trong đại sảnh. Chỉ là không phát nào trúng vào người Thời Thiên, mà bắn vào chiếc ly thủy tinh trên chiếc bàn cạnh cậu.

Thời Thiên không dừng lại, cậu tiếp tục bước về phía trước, tiếng súng vang lên lần nữa, hai tiếng, ba tiếng, bốn tiếng. . . đồ đạc cạnh Thời Thiên lần lượt bị bắn vỡ, còn cậu vẫn vẹn nguyên không tổn hại.

Bắn xong phát đạn cuối cùng, Cổ Thần Hoán hạ tay xuống, hắn vẫn đứng thẳng người trên đài nhìn theo bóng dáng phía xa, không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ là sắc mặt quá mức âm trầm khủng bố khiến kẻ khác sợ hãi.

Rốt cuộc, Chu Khảm không nhịn được nữa, hắn hung hăng vọt tới trước mặt Thời Thiên giữ chặt tay cậu, dữ tợn quát, "Mẹ kiếp, mày còn dám đi à!"

"Để em ấy đi đi." Giọng Cổ Thần Hoán như truyền lên từ đáy vực sâu, không có cảm xúc gì, thật bình tĩnh, "Không có lệnh của tôi, ai cũng không được cản."

 Chương 52: Thông minh? Ngu xuẩn?

Chu Khảm căm giận buông tay, Thời Thiên được trả tự do nhưng không đi ngay, cậu quay đầu, đôi mày khẽ nhíu, nghi hoặc nhìn Cổ Thần Hoán.

Sự việc không diễn ra theo kế hoạch của Thời Thiên, điều này khiến cậu vừa kinh ngạc vừa có chút bất an, trò chơi đã đến hồi kết, tại sao? Tại sao Cổ Thần Hoán không nổ súng giết mình? 

Những lời cậu vừa nói đối với người cao cao tại thượng như Cổ Thần Hoán nhất định là vô cùng nhục nhã, hơn nữa còn diễn ra ngay trước mặt rất nhiều thuộc hạ đắc lực của hắn, hắn càng nên nã một phát súng vào tim hoặc đầu cậu cứu vớt danh dự của mình mới phải.

Cổ Thần Hoán thu súng, gương mặt như phủ một tầng băng sương tỏa ra hàn ý lãnh khốc, hắn không nhìn ai cả, chỉ chậm rãi bước xuống đài dưới ánh mắt khẩn trương của mọi người, cởi áo khoác trắng bị rượu vấy bẩn, bên trong là chiếc áo sơ mi màu xám bạc, mấy chiếc cúc trên cùng tuột ra lúc Cổ Thần Hoán tháo caravat, lồng ngực cùng đường nét những bắp thịt cường kiện thoắt ẩn thoắt hiện.

"Mọi người tiếp tục đi, Chu Khảm, chúng ta đi thôi." Giọng nói trầm thấp ngắn gọn mà mạnh mẽ, chiếc áo trắng được Cổ Thần Hoán vắt lên cánh tay, bước chân trầm ổn, hắn trực tiếp đi ra cửa, khi bước ngang qua Thời Thiên ,đôi mắt lạnh lẽo âm trầm vẫn nhìn thẳng tắp.

Chu Khảm hung hăng trợn mắt liếc Thời Thiên một cái rồi theo sát phía sau Cổ Thần Hoán nhanh chóng rời đi.

Thời Thiên dõi theo bóng lưng Cổ Thần Hoán, cười nhạt trong lòng. Đây có tính là trốn chạy trong chán chường hay không ?

À, mặc dù không phải, nhưng cũng chẳng khác gì một kẻ nhu nhược !

Thời Thiên không hề sợ hãi, thậm chí còn rất thoải mái, cậu đã đặt cược mạng sống của mình vào trò chơi này cho nên chỉ tấn công chứ không phòng thủ, hơn nữa còn không nghĩ đến chuyện làm thế nào để đảm bảo an toàn cho mình. Sợ hãi chẳng ích gì, cũng không có gì để tự bảo vệ bản thân, chi bằng cứ để Cổ Thần Hoán tự định đoạt .

Thời Thiên rời khỏi Ngôi Sao, một mình bước trên con đường quạnh quẽ, đi lung tung không mục đích, thỉnh thoảng ngửa mặt lên nhìn trời, tự giễu như người bệnh thần kinh, cười nhạo cuộc sống thảm hại của chính mình. 

Thời Thiên không rõ mình là ai nữa, nhà đã bán, không có nơi để về, trước khi đến Ngôi Sao cậu đã chuyển toàn bộ tiền mặt vào tài khoản ngân hàng rồi giao cho lão quản gia nhờ ông chăm sóc cha của mình. Tài sản còn lại hiện giờ chỉ còn bảy mươi đồng trong túi.

Có lẽ đây chính là nhẹ nhõm. . .

Thì ra chờ chết cũng chẳng có gì đáng sợ.

Không biết đã lang thang vô định như vậy bao lâu, Thời Thiên cảm thấy dưới chân hơi mỏi, cậu không do dự dùng nốt số tiền còn lại để thuê phòng trong một khách sạn nhỏ.

Vừa vào phòng, Thời Thiên ngã lên giường, đầu óc vẫn trong trạng thái mông lung, cứ như vậy năm phút đồng hồ cậu mới ngồi dậy, quần áo chưa cởi đã chui vào chăn nằm.

Thời Thiên miễn cưỡng tựa nửa người vào đầu giường, mở TV, chọn bừa vài chương trình.

Xem mãi cho đến khi ngủ thiếp đi, Thời Thiên vẫn giữ nguyên tư thế dựa vào đầu giường, TV còn mở, đèn chưa tắt, trời đã sắp sáng, cậu ngả đầu lên vai mình ngủ thật sâu.

Thời Thiên bị tư thế ngủ khó chịu làm tỉnh giấc, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, khẽ cử động thân thể muốn đổi tư thế khác thoải mái hơn, nhưng vừa mới nghiêng người còn chưa kịp nằm xuống, Thời Thiên đã phát hiện một bóng đen lọt vào tầm mắt mơ hồ, hai giây sau cậu giật mình phản ứng lại. Cạnh chiếc giường cậu đang nằm có người !

Thời Thiên bật dậy khỏi giường! Sự kinh hãi khiến lồng ngực cậu kịch liệt phập phồng, đưa mắt nhìn Cổ Thần Hoán đang cười âm hiểm nhìn chằm chằm vào cậu, Thời Thiên mất rất nhiều sức lực để kiềm chế kích động muốn hét vào mặt hắn.

Lại thế nữa rồi, giống như ma quỷ xuất hiện bên cạnh lúc cậu không hề phòng bị.

Thời Thiên điều chỉnh hô hấp rối loạn, thân thể lùi vào trong cố gắng giữ khoảng cách với Cổ Thần Hoán, cuối cùng khẽ cười một tiếng, "Tôi còn tưởng anh sẽ sai người đến giết tôi, không ngờ anh lại đích thân đến, thật vinh hạnh."  

Cổ Thần Hoán không nhanh không chậm châm một điếu thuốc đưa lên môi, giọng nói trầm thấp như một đường thẳng nghe không ra bất cứ tâm tình gì, "Thời Thiên, em rất thông minh."

"Cảm ơn." Thời Thiên chỉ cười, "Rất nhiều người khen tôi như vậy."

Cổ Thần Hoán phun ra từng vòng khói, sắc mặt dù lạnh nhưng vẫn bình tĩnh, "Em đã nghe câu này chưa? Thông minh đến mấy cũng không tránh khỏi sai sót."

Thời Thiên không tỏ vẻ gì, cậu nhún vai, "Tôi không thông minh, chỉ là người bị tôi đùa giỡn quá ngu ngốc."

"Vì bản thân cảm thấy không giữ được tính mạng, cho nên dù ngay bây giờ đây em rất yếu ớt, nhưng vẫn cố tình chọc giận tôi?" 

"Đúng." Thời Thiên trả lời thẳng thắn dứt khoát.

Cổ Thần Hoán đột nhiên cười rộ lên, hắn chậm rãi đứng dậy, quay người gạt bỏ vụn thuốc vào chiếc gạt tàn trong phòng, không quay đầu lại tiếp tục nói, "Thời Thiên, biết tại sao sau mười lăm tiếng tôi mới đến gặp em không?"

 Thời Thiên vẫn thờ ơ như trước, "Đại khái là nghĩ cách chết cho tôi chứ gì."

"Em chỉ đoán đúng một nửa." Cổ Thần Hoán hút vào một ngụm thuốc rồi phun ra, hắn tựa vào cạnh bàn, một tay kẹp dưới nách, tay còn lại cầm điếu thuốc, giọng nói quỷ dị lại cất lên, "Đúng là tôi có suy nghĩ, nhưng không phải là cách giết em, mà là nghĩ một người thông minh lý trí suốt bốn năm, sao lại hành động ngu xuẩn như tối hôm qua."

"Vậy anh biết được gì rồi ư?" Thời Thiên cười lạnh.

"Đương nhiên rồi, cho nên mới tới hỏi em một câu, để xem suy đoán của tôi có đúng hay không."

"Hỏi cái gì? Hỏi tại sao vinh hoa phú quý không muốn, lại muốn đi tìm chết à?"

"Không phải." Cổ Thần Hoán cười âm hiểm, "Tôi muốn hỏi tại sao em lại kiên trì sống trong cảnh áo cơm túng quẫn suốt bốn năm để lo tiền thuốc cho cha mình, tối hôm qua lại muốn bỏ ông ta mà đi."

Cổ Thần Hoán vừa dứt lời, sắc mặt Thời Thiên đột nhiên biến đổi, thậm chí ngay cả vẻ trấn định trên gương mặt cũng không thể ngụy trang được nữa, cậu siết chặt nắm đấm, cắn răng, "Thì ra anh đã biết cha còn sống!"

"Phải, tôi biết." Giọng Cổ Thần Hoán rất chậm, lộ ra ý cười âm u, "Lần đầu tiên gặp em ở Ngôi Sao tôi đã cho người điều tra, nói thật tôi cũng khá bất ngờ, tất cả mọi người đều nghĩ ông trùm từng quyền bá một phương, tiếng xấu lan xa chết vì bệnh tật, không ngờ đứa con trai vì muốn bảo vệ ông ta mà tung ra tin đồn nhảm đó."

Chương 53: Phản tướng nhất quân*

*(反将一军): khi đang nắm được ưu thế cực lớn thì đột nhiên tình hình lại nghịch chuyển.

Sắc mặt Thời Thiên ngày càng tái nhợt, cậu mím chặt môi, phẫn hận nhìn Cổ Thần Hoán chằm chằm, chờ hắn nói tiếp.

Cổ Thần Hoán rất hài lòng với phản ứng của Thời Thiên, tiếp tục nói, "Em bán ngôi nhà mình từng ở bốn năm cùng với tất cả vật có giá trị trên người, cả chiếc xe mà hôm qua em nói mình bị trộm cũng được bán ở chợ đen tại Lâm thị, dùng tấm thẻ tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net