TSIQ2C43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43: Không đáng

Edit: Phương Vũ LustLeviathan

Ở trước mặt người khác, cho dù uống nhiều bao nhiêu, Cổ Thần Hoán đều sẽ cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng hiện tại cả người hắn đều đổ rạp xuống dưới, đại não hoạt động cực kỳ chậm chạp, từ đại sảnh ngồi xuống ghế sô pha, hắn luôn nhắm mắt lại chìm trong cảm giác hỗn hỗn độn độn khi say.

Cảm nhận được sự khoan khoái khi khuôn mặt được ai đó lau chùi một cách nhẹ nhàng, Cổ Thần Hoán hé mắt nhìn bóng dáng mơ hồ trước mặt, trong lòng đột nhiên trở nên ấm áp, hắn dang tay ôm lấy bóng dáng ấy, nhắm mắt lại cọ cọ mặt mình vào cổ người đó, say mê mỉm cười, "Như bây giờ không phải rất tốt sao? Em như vậy mới tốt. . . mới tốt."

Cậu trai kia chưa từng nghe thấy Cổ Thần Hoán nói chuyện bằng giọng điệu dịu dàng như vậy, cậu ta kích động không thôi, chậm rãi vòng tay qua cổ Cổ Thần Hoán, nói nhỏ, "Cổ lão bản, ngài say rồi."

Cậu ta đã sớm chuẩn bị để tình một đêm với Cổ Thần Hoán, muốn đeo bám một phú thương thì đây là công đoạn không thể thiếu được, cậu ta có được như ngày hôm nay cũng là nhờ bò lên giường của không ít người, cho nên rất tự tin mình có thể thỏa mãn Cổ Thần Hoán.

Nhìn ngũ quan lạnh lùng thâm trầm như đao khắc rìu đục của Cổ Thần Hoán, ngoại trừ ham mê vật chất, cậu ta cũng rất là mê muội, vị đại lão của K thị này có loại mị lực khiến kẻ khác khó có thể cưỡng lại.

Hai người cứ như vậy mập mờ dính chặt vào nhau, người hầu trong phòng khách đều rất thức thời rời đi, Cổ Thần Hoán đè cậu con trai kia xuống ghế sô pha, hôn lên cổ cậu ta, bàn tay kéo quần áo của cậu ta lên luồn vào trong, tùy ý vò vuốt xoa nắn lồng ngực trắng trẻo.

Khi còn ở Hoặc Sương, Cổ Thần Hoán không thèm liếc mắt nhìn cậu con trai này lấy một cái, cũng làm như không trông thấy đám MB mà Vạn Quyết Lương tìm cho hắn, khiến cậu ta lo lắng có lẽ Cổ Thần Hoán lãnh cảm, nhưng bây giờ thì cậu ta hoàn toàn yên tâm.

Nam nhân này chỉ là giả vờ đoan chính ở trước mặt người khác mà thôi, nhưng nghĩ lại, cậu ta xinh đẹp như vậy, da dẻ tuyệt sắc như vậy, Cổ Thần Hoán yêu thích nam giới làm sao có thể kiềm giữ được đây.

Hiện tại không có ai, hắn ta mới bại lộ bản tính, hóa thân thành sói đói.

"Ưm~" Cậu trai ngước cổ, hưởng thụ rên lên một tiếng, vừa định nói thêm vài câu dâm đãng để tăng hưng phấn lẫn nhau thì cảm giác được nam nhân đang áp trên người mình đột ngột chấn động, sau đó tất cả động tác đều ngừng lại.

Cậu ta mở mắt, thấy Cổ Thần Hoán nhíu chặt mày, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao trợn lên phẫn nộ, vừa khiếp sợ vừa đằng đằng sát khí nhìn cậu ta.

Bị cỗ hàn khí đột nhiên bao quanh Cổ Thần Hoán dọa sợ, cậu ta có chút không biết làm sao nhìn Cổ Thần Hoán, vẻ mặt ngơ ngác vô tội, nhẹ giọng nói, "Cổ lão bản, ngài làm sao. . . "

Còn chưa nói hết câu, cậu đã bị Cổ Thần Hoán vung tay tát ngã xuống đất. . .

"Con mẹ nó ai cho mày ở đây?" Cổ Thần Hoán khí thế hùng hổ, dáng vẻ khủng bố, sau khi thấy rõ người dưới thân không phải Thời Thiên, gần như trong nháy mắt hắn tỉnh cả rượu.

Ghế sô pha khá thấp nhưng cậu ta vẫn ngã không nhẹ, cậu ta loạng choạng đứng dậy, hoảng sợ nhìn bộ mặt hung thần ác sát của Cổ Thần Hoán, cậu ta chưa bao giờ thấy Cổ Thần Hoán giận như thế.

Không ngờ thiên đường và địa ngục lại đổi chỗ cho nhau nhanh đến vậy, cậu trai bụm mặt thận trọng nhìn Cổ Thần Hoán, bởi vì vẫn luôn được săn đón cho nên cậu ta có không ít những kẻ giàu có theo đuổi, cậu ta luôn cảm thấy mình chiếm được sự yêu thích của Cổ Thần Hoán hẳn là sẽ rất dễ dàng. Cho dù bên người Cổ Thần Hoán đông đảo tuyệt sắc giai nhân thì cậu ta cũng tin tưởng rằng mình có thể tạo nên sự khác biệt. Thế nhưng hiện tại, ánh mắt Cổ Thần Hoán nhìn cậu ta toàn bộ đều là chán ghét, giống như ánh mắt của một người vừa tỉnh rượu liền phát hiện ra mình đang nằm trên một đống phân vậy.

"Cổ lão bản, tôi. . . tôi đã làm gì sai?" Cậu ta khẽ hỏi, mím môi oan ức.

Cổ Thần Hoán phì phò thở ra hơi rượu, hắn ngẩng mặt dựa vào ghế sô pha, bàn tay gác lên trán, không thèm để ý đến cậu ta nữa, chỉ mơ mơ hồ hồ cất tiếng gọi, "Thời Thiên! Em ở đâu? Thời Thiên. . . "

Thời Thiên đang uống nước ở nơi cách chiếc ghế Cổ Thần Hoán ngồi không xa, cậu chưa dùng bữa tối nên mở tủ lạnh lấy vài miếng bánh ngọt ra ăn.

Tuy rằng Cổ Thần Hoán và cậu trai kia bị lưng ghế che khuất, nhưng chỉ cần nghe âm thanh thôi Thời Thiên cũng đủ hiểu trên ghế đang xảy ra chuyện gì.

Bất kể là khi hai người mập mờ triền miên trên ghế sô pha, hay là khi cậu trai kia bị Cổ Thần Hoán tát ngã xuống đất, Thời Thiên đều không có bất cứ biểu lộ gì, cậu cúi đầu ăn món tráng miệng, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn về phía chiếc ghế dù chỉ một lần, vẫn giống như lúc trước, mọi thứ xảy ra xung quanh đều không thể tác động đến cậu.

Tinh thần mỏi mệt cũng khiến thân thể khó mà phản ứng lại được với thế giới bên ngoài.

Ăn uống xong, Thời Thiên xoay người lên lầu, vừa mới đi được vài bước đã nghe thấy tiếng Cổ Thần Hoán mượn rượu làm càn trên ghế sô pha, hắn lớn tiếng gào thét tên cậu.

Thời Thiên vẫn không có bất kì phản ứng nào, bước chân không hề dừng lại, cậu chậm rãi đi lên lầu.

Cầu thang cách ghế sô pha rất gần, Cổ Thần Hoán chỉ cần xoay mặt đã nhìn thấy bóng lưng Thời Thiên, hắn càng tức giạn, hướng về phía Thời Thiên hét lớn, "Tôi gọi em đấy, em điếc à?"

Dù vậy Thời Thiên vẫn không quay đầu lại mà tiếp tục bước lên tầng hai, hiện tại đối với sự phẫn nộ của Cổ Thần Hoán, cậu đã triệt để chết lặng.

"Cổ lão bản." Cậu trai nọ cẩn thận tiến về phía trước trấn an Cổ Thần Hoán đang nổi giận, cậu ta không thấy rõ người vừa nãy là ai, chỉ đoán có lẽ đó là tiểu tình nhân được Cổ Thần Hoán nuôi dưỡng ở đây, "Ngài quyền thế che trời, muốn hạng người gì mà chẳng được? Tức giận vì một tiểu tình nhân là không đáng, cho nên ngài hãy bớt giận." Cậu ta chậm rãi xoa xoa cánh tay Cổ Thần Hoán.

Cậu ta không tin dựa vào năng lực của mình mà không câu dẫn được nam nhân này.

Cổ Thần Hoán gạt tay cậu ta ra, hung ác lườm một cái, quát to, "Cút khỏi đây!"

Cậu trai sợ hãi run lên bần bật, theo bản năng lùi về sau một bước.

Cổ Thần Hoán nói được mấy câu, giống như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn dừng lại, hằm hằm nhìn cậu ta, "Mày vừa nói gì?"

Cậu ta nhỏ giọng đáp, "Ngài bớt giận."

"Không phải câu này."

"Ưm. . . Ngài quyền thế che trời, muốn hạng người gì mà chẳng được. . . Tức giận vì một tiểu tình nhân là không đáng." Cậu ta nói đứt quãng, Cổ Thần Hoán cau mày, vài giây sau gương mặt hắn thoải mái hẳn lên.

Cổ Thần Hoán bật ra một tiếng cười âm hiểm, khóe môi cong lên, lẩm bẩm, "Đúng vậy, Cổ Thần Hoán ta đây muốn hạng người gì mà chẳng được, còn cần phải nhìn sắc mặt người ta hay sao. . . "

Cổ Thần Hoán mặt không đổi sắc nhìn cậu trai kia, tựa như đang ngẫm nghĩ gì đó, sau một hồi hắn mới lên tiếng, "Ngày mai tôi phải đi xã giao, muốn theo tôi không? Tôi không ép buộc."

"Vâng, tất nhiên rồi, đây là vinh hạnh của tôi mà." Cậu ta vui vẻ nhận lời, nghiễm nghiên quên béng ban nãy mình vừa bị đánh.

Cậu ta đi rồi, Cổ Thần Hoán sầm mặt lại, quay người nhanh chóng chạy lên lầu, giống như tối hôm qua, hắn bưng một cốc nước vào phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net