CHƯƠNG 15: Hoa xinh đầu cành ai ngắt trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hay! Hay! Hay!" Những người còn lại phục hồi tinh thần chậm mất nửa nhịp, đồng loạt vỗ tay khen ngợi: "Kỹ thuật đàn của công chúa thật cao siêu!"

"Thuần Nhiên kỹ thuật xoàng xĩnh, làm bẩn mắt các vị rồi." Phong Tịch ngồi thẳng người trước bàn, nói ra những lời Hoa Thuần Nhiên sẽ nói. Thế nhưng đôi tay nàng cũng không nhịn được chà xát cánh tay nổi gai ốc.

Còn Hoàng Triều và Ngọc Vô Duyên khi nghe được những lời ấy không khỏi nhìn nhau. Vị công chúa Hoa quốc này lại mang trong người nội lực cao thâm sao? Bằng không giọng nói ấy sao có thể rõ ràng như thì thầm bên tai giữa những tiếng ồn ào xôn xao như thế được?

"Công chúa mang danh hào đệ nhất mỹ nhân, chúng tôi ngưỡng mộ công chúa đã lâu. Thế nên có thể xin công chúa bước ra khỏi màn lụa được không, để chúng tôi được ngắm phương dung một lần?" Có một người trong số đó bất chợt đặt vấn đề.

Lời vừa nói ra, ngay lập tức có người phụ họa theo. "Đúng vậy! Xin công chúa để chúng tôi được nhìn phương dung một lần! Phò mã chỉ có thể tuyển một, chúng tôi nếu không được tuyển nhưng có thể gặp mặt công chúa một lần, vậy dù là thất bại cũng đáng giá!"

"Các vị, Thuần Nhiên cũng nguyện gặp mặt các vị cao sĩ nơi đây, chỉ là trước khi gặp, Thuần Nhiên muốn tuyển ra một vị phò mã trước, chẳng biết các vị nghĩ thế nào?" Âm thanh trong trẻo vẫn áp đảo toàn bộ tiếng ồn ào xôn xao như trước, vang vọng khắp hồ Lãm Liên, qua từng ngõ ngách.

"Vậy xin công chúa mau mau ra đề mục!" Mọi người cao giọng nói.

"Được!" Phong Tịch suýt nữa hí hửng kêu lên, vội vàng che miệng. Rồi nàng chợt nhớ tới những người ngoài đình căn bản không nhìn thấy hành động của nàng, lập tức thoải mái dựa người vào ghế, còn giọng nói vẫn rất nhã nhặn. "Thuần Nhiên từ nhỏ đã có tâm nguyện, muốn tuyển chọn một phò mã văn võ song toàn. Ngày hôm nay các vị cao sĩ đại giá tới đây, Thuần Thiên vô vùng vinh hạnh."

Âm thanh trong trẻo áp đảo sự toàn bộ người nôn nóng nơi đây, đồng thời lời nói này lại về vận mệnh phò mã, thế nên mọi người đều trở nên yên lặng.

"Thật ra muốn làm phò mã của Thuần Nhiên vô cùng đơn giản, chỉ cần làm được hai điểm là có thể."

"Chỉ có hai điểm? Vậy nếu như toàn bộ các đại gia nơi đây đều làm được thì thế nào bây giờ?"

Mọi người nghe dường như vô cùng đơn giản không khỏi mở lời hỏi.

"Trước tiên xin chư vị hãy nghe Thuần Nhiên nói hết." Phong Tịch âm thầm cắn răng, lén chửi những con người nóng vội như khỉ này, hình tượng mỹ nhân trước đó đã hoàn toàn bay mất.

"Điểm thứ nhất chính mà muốn mời các vị tự mình nhảy từ thủy tạ nơi các vị đang đứng tới Thải Liên Đài này. Các vị có thể chạm nước mượn lực nhưng không thể nhờ vào bất cứ đồ vật nào khác. Người rơi xuống nước tức mất đi tư cách!"

"Cái gì?!" Lời vừa nói ra lập tức có người giật mình hỏi lại.

Nên biết rằng khoảng cách từ nhà thủy tạ tới Thải Liên Đài chí ít cũng phải năm trượng. Cao thủ giang hồ thông thường có thể luyện khinh công nhảy xa ba trượng đã là cao thủ hàng đầu. Người có thể luyện tới nhảy xa bốn trượng có thể nói là cao thủ hạng nhất, người luyện tới nhảy xa năm trượng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cứ cho là anh có thể đạp bèo vượt nước, phóng một mạch qua mặt hồ năm trượng, thế nhưng sau năm trượng này còn có tòa Thải Liên Đài cao ba trượng kia! Việc này có ai có thể làm được? Làm sao những người này không sợ hãi than thở cho được. Một điểm ấy đã hoàn toàn làm khó bọn họ rồi!

"Ngày xưa, công chúa Tích Vân của Bạch Phong quốc mới lên mười, tuổi còn nhỏ đã sáng tác một [Luận cảnh đài thập sách] , tài văn chương có thể coi như hạng nhất trong giới nữ lưu, trong số nam nhi cũng được coi là hiếm có. Bởi vậy điểm thứ hai chính là mời các vị trong một canh giờ cũng lấy [Luận cảnh đài] làm đề, viết ra một áng văn hơn cả áng văn của công chúa Tích Vân năm xưa! Chỉ cần là người có thể làm được hai điểm này, tức sẽ trở thành phò mã của Thuần Nhiên! Nếu là người có một điểm không làm được, vậy liền thứ cho Thuần Nhiên bất kính, các vị đều không xứng làm phò mã của ta!"

Điểm này vừa được nói ra, mọi người đều xôn xao. Công chúa Tích Vân năm xưa vừa làm ra một [Luận cảnh đài thập sách] , đến trạng nguyên Bạch Phong quốc năm đó cũng phải thán phục. Hơn nữa văn hóa Bạch Phong quốc vẫn luôn đứng đầu trong sáu nước, các nước khác không dám so sánh, chỉ thế cũng đủ thấy rằng đó là tài hoa tuyệt thế! Mà sau khi công chúa Tích Vân làm [Luận cảnh đài thập sách] , không có người này dám làm [Luận cảnh đài] nữa. Lúc này đây công chúa Thuần Nhiên ra đề yêu cầu, há chẳng phải làm khó mọi người sao. Trong số những người nơi đây mặc dù cũng có những người tự phụ về tài danh, thế nhưng khi họ vừa nghĩ đến cần áp đảo công chúa Tích Vân tài danh truyền thiên hạ kia, trong lòng không khỏi lo lắng, huống gì lại chỉ có một canh giờ. Việc này làm sao có thể làm được đây?"

"Có người nào trong các vị đạt được hai điểm này không?" Phong Tịch nhàn hạ nghe ngóng tiếng mọi người thở dài ngoài đình, ánh mắt lại quét về phía Hoàng Triều và Ngọc Vô Duyên. Hai người ấy ngồi đối diện nhau uống rượu, dường như chẳng nghe thấy gì.

"Được! Nếu công chúa đã ra đề, Minh Nguyệt Sơn tôi xin thử một lần. Cho dù kết quả có ra sao, tôi đã tận lực tức lòng không thẹn!" Chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi tầm hai lăm, hai sáu nhún người nhảy lên, đứng trên lan can thủy tạ, áo dài phấp phới, mày tuấn mắt sáng, vẻ khá tài giỏi.

"Đại hiệp Kỳ Vân, Minh Ngọc lang?" Phong Tịch liếc mắt nhìn người kia, không khỏi gật đầu, "Như vậy Thuần Nhiên xin ở đây chờ đại hiệp xa giá."

"Tốt!"

Minh Nguyệt Sơn hét to một tiếng, sau đó vung tay tung người, dáng người phóng khoáng, vừa nhảy đã ra xa ba trượng. Tiếp đó chỉ thấy anh ta bỗng đáp xuống mặt hồ, mũi chân chạm nhẹ đóa mẫu đơn, hoa chìm xuống hồ, còn thân mình anh ta chợt bay vọt lên cao, hướng thẳng về phía Thải Liên đài. Thế nhưng đến khi còn cách đài chừng một trượng thì đã hết lực, cả người rơi thẳng xuống. Tuy vậy khi anh ta sắp rơi vào hồ, lại thấy anh ta vươn tay, lòng bàn tay dán vào trên cột trụ của đài, cuối cùng cũng vững vàng bám vào cột trụ, đáp xuống Thải Liên đài.

"Bản lĩnh khá!" Người thấy anh ta bộc lộ chiêu thức ấy không khỏi vỗ tay khen hay, kể cả Hoàng Triều lẫn Ngọc Vô Duyên cũng đều gật đầu khen ngợi.

"Công chúa, Minh Nguyệt Sơn mặc dù tới được Thải Liên đài thế nhưng cuối cùng cũng không thể không mượn lực từ đình trụ. Bởi vậy đã vi phạm quy tắc công chúa đặt ra, mục này tôi chưa qua được." Minh Nguyệt Sơn cung kính ôm tay làm lễ với bóng người trong màn lụa, "Minh Nguyệt Sơn tới đây cũng không hy vọng xa vời có thể trở thành phò mã, chỉ thầm mong được thấy dung nhan khuynh quốc của công chúa một lần. Xin công chúa một lần gặp mặt, Nguyệt Sơn tuy bại nhưng cũng vui mừng!"

"Minh Ngọc lang tuấn tú anh tài, võ công cao cường, lại thêm tấm lòng rộng lớn, quả là nhi lang thế gian hiếm thấy." Giai nhân sau màn khẽ cất lời nhỏ nhẹ nói, "Anh có thể mượn lựa từ hoa nổi để nhảy thêm được ba trượng cũng đủ thấy ' thanh bình độ thủy' [1] của người Minh gia xác thực là tuyệt kỹ võ lâm. Chỉ là mặt giày của anh đều bị thấm ướt, có lẽ công phu của anh chỉ mới luyện đến tầng thứ bảy, bằng không ắt có thể nhảy hết năm trượng mới cần mượn lực. Thế nhưng vừa rồi anh đã không thể đạt được yêu cầu của bản công chúa, vậy bản công chúa đương nhiên sẽ không gặp anh vào lúc này!"

[1] Thanh bình độ thủy: Bèo xanh vượt nước... ý là tuyệt kỹ này làm nương tựa, mượn lực bằng cách đạp bèo để đi trên mặt nước.

"Thì ra công chúa cũng tinh thông võ học, Nguyệt Sơn bội phục, không dám cầu gì thêm!" Minh Nguyệt Sơn khom người nói, "Nguyệt Sơn xin cáo từ!"

"Được! Bản công chúa tiễn anh một đoạn đường!"

Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy màn lụa trong đình tung bay, Minh Nguyệt Sơn cảm giác một luồng khí vọt tới trước mặt, anh ta không tự chủ được lùi về sau. Mắt thấy mình đã lùi tới mép đình, anh vội vàng vận công, tung người, bay về phía bờ hồ. Trên đường đi, anh chỉ cảm thấy dường như có cái gì đó ở phía sau thúc anh đi về phía trước, chẳng ngờ trong nháy mắt đã về tới thủy tạ ban đầu.

"Công chúa có võ công cao thâm như vậy, Minh Nguyệt Sơn bái phục!"

Minh Nguyệt Sơn lúc này đã biết võ công của vị công chúa bên trong đình hơn anh ta rất nhiều. Bởi vậy anh ta hoàn toàn bái phục, còn những người khác vừa thấy đại hiệp Kỳ Vân không thể thành công, tự đánh giá khả năng của bản thân mình cũng không khỏi có chút khiếp sợ.

"Võ công của vị công chúa Thuần Nhiên này lại cao cường như thế!" Tầm mắt Hoàng Triều nhìn thẳng vào Thải Liên đài.

"Sao chưa bao giờ nghe tới?" Ánh mắt Ngọc Vô Duyên cũng đặt vào Thải Liên Đài.

"Chẳng hay chư vị cao sĩ còn có người nào muốn thử?" Phong Tịch kéo một lọn tóc dài ngắm nghía trong tay. Minh Nguyệt Sơn đã không làm được, vậy thì trong đám người này, ngoại trừ Hoàng Triều sẽ chẳng có người nào có năng lực ấy nữa!

Còn về phần Hoàng Triều à, Phong Tịch khẽ cười...

Mọi người nghe thấy câu hỏi của công chúa đều không dám đáp lời. Không đáp, vậy thật quá hèn nhát; có đáp, thế nhưng lại không có bản lĩnh ấy. Nhất thời mọi người đều giật mình đứng nguyên.

"Thuần Nhiên từ nhỏ đã lập chí nhất định phải gả cho anh hùng đệ nhất, nếu không Thuần Nhiên cam lòng cả đời cô độc! Nếu chư vị cao sĩ tự cho rằng mình không đủ sức vượt qua hồ này, vậy xem ra lần này Thuần Nhiên đã không thể tuyển được phò mã."

Bên tai nghe được những lời quả quyết của công chúa, mọi người không có đều có chút sốt ruột, đại hội kén rể này chưa so tài gì đã kết thúc như thế? Rõ là uất ức!

"Công chúa, Sơn Diệp Thành tôi có lời muốn hỏi." Một văn sĩ ăn vận khá trẻ tuổi đi tới trước lan can cao giọng nói.

"Tân khoa Trạng nguyên năm nay của Bạch quốc, Sơn Diệp Thành sao? Chẳng biết anh có điều gì muốn hỏi?"

"Công chúa ra hai đề này, chúng tôi thật sự khó làm được. Diệp Thành cũng không tin trên đời này có người nào có thể làm được hai điểm này! Bởi vậy xin hỏi công chúa, hai điểm này đã có người từng làm được chưa? Nếu chưa ai làm được, chúng tôi đây đều phải hoài nghi công chúa kén rể lần này chẳng qua là chơi chúng tôi một vở hí kịch mà thôi. Công chúa cũng không phải thật sự muốn tuyển một vị phò mã!" Sơn Diệp Thành hùng hồn nói.

"Sơn trạng nguyên quả nhiên có tâm tư cẩn thận! Bản cung có thể nói cho các người biết, hai điểm này đều có người đã làm được! Trước đây vài ngày, bản cung từng kết bạn với một người, cô ấy tuy là giới nữ lưu, thế nhưng có thể nhảy từ thủy tạ tới Thải Liên đài, trong quá trình không hề mượn lực bất kì cái gì." Âm thanh trong Thải Liên đài lộ ra ý cười.

"Là ai?" Minh Nguyệt Sơn buột miệng hỏi. Khinh công của Minh gia anh ta đã là đệ nhất giang hồ, ngay cả anh ta còn chật vật, không biết có cô gái nào lại có khinh công đến mức ấy.

"Bạch Phong Tịch!"

"Là nàng ấy?" Mọi người đều chấn động. Hoàng Triều nghe thấy vậy, chén rượu trong tay run lên, rượu tràn ra ngoài.

"Thì ra Bạch Phong Tịch thật sự đang ở Hoa quốc, xem ra còn đang ở Hoa cung này chứ đâu." Ngọc Vô Duyên thản nhiên cười nói.

"Còn viết áng văn hơn hẳn [Luận cảnh đài] , công chúa Tích Vân năm mười lăm tuổi đã làm một áng [Luận vi chính] , thái sư nước ta, đại nhân Tiền Khởi đã phê bình áng văn này so với [Luận cảnh đài] , lý luận càng hoàn thiện hơn, văn chương càng xuất sắc hơn! Chư vị nghĩ thế nào?"

Mọi người đều hoàn toàn im lặng.

"Hai người con gái này đều có thể làm được, chư vị đường đường là nam nhi bảy thước lại không bằng hai vị nữ nhi ấy, vậy làm sao có thể khiến Thuần Nhiên ngưỡng mộ trong lòng?" Giọng nói trong Thải Liên đài ẩn chứa chút ý trào phúng, "Các vị đều tự nhận mình là anh hùng tài tử, xứng lấy mỹ nhân làm vợ, chỉ là Thuần Nhiên cũng tự nhận mình là giai nhân, xứng với anh hùng thật sự, tài tử thật sự!"

"Một lời công chúa, Diệp Thành tự lấy làm thẹn." Sơn Diệp Thành tâm cao khí ngạo tuy không cam lòng, nhưng không thể không phục.

Còn những người vốn tự cho mình xuất sắc, khi thấy hai người tài ba Minh Nguyệt Sơn, Sơn Diệp Thành đều cúi đầu khâm phục cũng đều đã rõ trong lòng, mọi người đều đã hết hi vọng!

"Chư vị mặc dù không thể làm phò mã của Thuần Nhiên, nhưng các vị xác thực đều là tuấn kiệt thế gian, bởi vậy trước hết xin tới Kim điện, phụ vương của Thuần Nhiên ở tại nơi đó tiếp kiến các vị. Phụ vương khao khát cầu tài, tất sẽ trọng dụng các vị!"

Khi mọi người đang nản lòng thì gió bỗng về, đường bỗng chuyển; đúng là tiền đồ rực rỡ.

"Nếu các vị không còn dị nghị, vậy trước hết xin hãy đi theo chúng cung nhân đến Kim điện!"

Tiếng nói vừa dứt, trước mắt mỗi người đều có một cung nhân đi tới làm người dẫn đường. Moi người không khỏi đồng loạt đứng dậy, thế nhưng trước khi đi đều lưu luyến nhìn về phía Thải Liên đài.

"Công chúa, vừa rồi người từng đồng ý gặp mặt chúng ta, chẳng biết..." Rốt cuộc cũng có một người mạnh dạn đưa ý kiến.

"Gặp mặt một lần phải không? Được!"

Một giọng nói thanh thúy nhẹ nhàng vang lên, kèm theo chút ý cười mỉa mai. Lời nói vừa dứt, tấm màn lụa trong Thải Liên đài phấp phới bay, sau đó một bóng trắng bay ra, xiêm y như tuyết, tóc đen như mực, vạt váy tung bay, tóc vờn theo gió, uyển chuyển như múa, lặng lẽ đáp xuống đóa hoa.

"Yên Chiêu vời Quách Ngỗi,

Sai người đắp đền vàng.

Kịch Tân từ Triệu đến,

Trâu Diễn ở Tề sang

Cớ sao kẻ cao sĩ,

Vứt bỏ như rác đường

Châu ngọc mua cười hát,

Tấm cám nuôi hiền lương

Hạc vàng khi cất cánh,

Bay bổng khắp muôn phương."[2]

[2] Thơ Cổ phong - Bài 15 - Lý Bạch : nội dung coi khinh bọn quyền quý, phê phán bọn mũ cao áo dài xa hoa thối nát

Bóng trắng trong hồ ngẩng đầu hát vang, giọng ca trong vắt, xa xôi như thanh âm trong cốc, mũi chân chạm nhẹ đóa hoa, nhanh nhẹn bay múa, tay ngọc khẽ giang, bay như hồng nhạn, tay áo hất cao, vọt như rồng bơi, tóc dài như tơ, che nửa dung mạo...

Nhất thời mọi người trong thủy tạ chỉ cảm thấy hoa mắt, có thể thấy giữa hồ có một bóng trắng hát vang bay múa, thế nhưng không cách nào nhìn rõ diện mạo của người đứng giữa hồ. Chỉ là phong thái tiên nhân giẫm hoa mà múa, đạp nước mà đứng này đã khiến mọi người khắc sâu vào trong đầu. Rất nhiều năm sau có người đã biên soạn cuộc kén rể của công chúa Thuần Nhiên thành truyền kỳ cố sự lưu truyền hậu thế.

Thế nhưng về sau lại có người nói công chúa Thuần Nhiên ngày ấy thật ra là Bạch Phong Tịch giả trang, công chúa Thuần Nhiên chân chính có,dung mạo khuynh quốc nhưng không có võ công tuyệt thế như vậy!

"Các vị đã thấy ta, xin hãy nhanh chóng đến Kim điện, để phụ vương đợi lâu, chư vị chẳng phải vô lễ?"

Bóng trắng hát xong, cả người vụt lên, bay về phía bầu trời rộng lớn, cuối cùng đáp xuống nhà thủy tạ của Hoàng Triều, quay lưng về phía mọi người.

Lời này vừa nói ra, cho dù tất cả mọi người đều không muốn cũng không dám ở lại nữa. Trong khoảng nửa khắc, mọi người đều đi hết, chỉ là trong lòng lại thầm nghĩ, không biết người trong nhà thủy tạ cao nhất kia là người phương nào mà công chúa có thể đích thân tới?

Trong nhà thủy tạ, Hoàng Triều và Ngọc Vô Duyên vốn đang ngồi yên ổn trên ghế khi bóng trắng đáp xuống trước mặt liền bất giác đứng dậy.

Ánh mắt Phong Tịch lướt qua Hoàng Triều, sau đó lại quét về phía Ngọc Vô Duyên. Liếc mắt một lần không khỏi thán phục, khó trách người ta được xưng là thiên hạ đệ nhất công tử. Chưa bàn đến bề ngoài, cũng chưa bàn tới phong thái, chỉ một đôi mắt kia thôi..., đôi mắt ấy phảng phất như dung nạp toàn bộ thiên hạ, không ai có thể tới được! Trong đôi mắt ấy không hề chứa chút tối tăm, hẹp hòi, đố kỵ, hận thù, ham muốn mà con người vẫn có... hoàn toàn chỉ có sự hòa nhã, bình thản, cảm thông, tựa như là vị thần Tâm Hồ thời viễn cổ, an tường, tĩnh nhiên.

So sánh bốn vị công tử, Phong Tức quá mức quý khí, mất đi sự thanh dật; Hoàng Triều quá mức ngạo khí, mất đi sự đạm nhiên. Vị này đây thật là tiên nhân trên trời tham dự tiên hội Dao Trì, chẳng biết vì lẽ gì mà lạc bước xuống phàm trần?

Ánh mắt Hoàng Triều nhìn không dời miếng trang sức bằng ngọc trên trán người con gái áo trắng kia. Sau một lúc lâu y mới tiến lên một bước, đầu ngón tay khẽ chạm vào mảnh trăng, phảng phất như thề nguyền, khẽ nói: "Nếu ta có một ngày làm Đế, nàng có nguyện gả cho ta làm Hậu?"

"Không muốn!" Thắng thắn dứt khoát, câu trả lời không hề có chút do dự, bóng trắng chợt lóe lên, lùi về sau ba bước.

"Ha ha ha..." Hoàng Triều nghe vậy cũng không hề nổi giận, chỉ thoải mái cười to, "Nữ nhi trong thiên hạ này cũng chỉ có mình cô đối xử với ta như thế!"

Ngọc Vô Duyên nhìn người con gái trước mắt, xiêm y trắng tuyết, suối tóc đen tuyền, đơn giản thuần khiết như hắc sơn bạch thủy trong tranh.Mi mày khẽ vươn, đôi mắt đang cười, gò má ý nhị, đôi môi ẩn tình, phảng phất như thế gian này không có bất kỳ chuyện gì có thể khiến chân mày kia nhiễm làn khói u sầu, khiến đôi mắt như nước kia ôm màn sương mù, nét mặt cười như hoa kia tựa như vĩnh viễn không bao giờ biến mất phai tàn, tựa như có thể tươi đẹp đến vĩnh viễn sánh cùng trời đất... Đột nhiên chàng rất muốn che đi đôi mắt của bản thân, như vậy sẽ không bị đau đớn bởi ánh sáng chói lọi của nàng. Vẻ rạng rỡ, nụ cười không tì vết kia không thể lay chuyển tựa như Tâm Hồ giếng cổ.

"Bạch Phong Tịch!" Ngọc Vô Duyên khẽ bật ra ba chữ.

"Đúng vậy, ta là Bạch Phong Tich, không phải Hoa Thuần Nhiên." Phong Tịch cười rạng rỡ, ánh mắt chuyển sang Hoàng Triều, "Vừa rồi ta hát như thế nào?"

"Hay." Hoàng Triều nâng cao bầu rượu, rót đầy ba chén.

"Ta hát cho hai vị nghe đấy!" Phong Tịch vươn tay nâng chén rượu lên, sau đó cả người bật lại phía sau, nhảy lên lan can ngồi xuống, "Xem như là đáp lễ lần trước huynh đã mời ta ăn cơm."

Ngọc Vô Duyên nhìn chén rượu trong tay rồi lại nhìn Phong Tịch, đôi mắt luôn luôn yên bình thư thái lúc này lại hiện lên một màn sương mù dày đặc, thì thào khẽ nói: "'Tố y tuyết nguyệt, phong hoa tuyệt thế' thì ra là thật sự."

"Ha ha ha..."

Phong Tịch cười thích thú, tức thì toàn bộ Kim Hoa cung đều có thể nghe được tiếng cười của nàng, sang sảng khoan khoái tựa như dòng nước tuôn ra từ khe núi.

"Có phải chỉ cần là người ở cùng một chỗ với cô thì có thể cười vui tới già?" Hoàng Triều nhìn nàng, chưa từng có người nào cười tùy tính tùy ý như nàng hết.

"Sẽ không." Phong Tịch ngừng cười, tay vung lên, chiếc chén trong tay nàng bay lên rồi rơi xuống, "Hoàng thế tử, huynh cũng biết một phen hành động của ta ngày hôm nay cũng có thể khiến huynh mất đi nửa Hoa quốc, vậy huynh còn cười được nữa không?"

Hoàng Triều nghe vậy ánh mắt chợt lóe sáng, sau đó lại cười nói: "Nếu hôm nay ta có thể lấy nàng làm vợ, vậy còn hơn một nửa Hoa quốc!"

"Ha ha..." Phong Tịch nghe vậy cười to, "Hoa vương đã mời huynh ngồi đây xem náo nhiệt, chắc chắn cũng có thâm ý khác! Chỉ là không biết Hoàng thế tử huynh lần này đến cầu thân nắm chắc mấy phần đây?"

"Ban đầu vốn chỉ năm phần, nhưng về sau ta cho rằng có mười phần." Hoàng Triều nhìn vào chiếc chén chứa đầy rượu nói.

"Bởi vì công tử Lan Tức của Phong quốc chưa tới có phải không?" Phong Tịch chớp mắt, cười vô cùng thần bí, "Thế nhưng đối thủ của huynh cũng không phải chỉ có một người đâu!"

"Ngoại trừ Lan Tức, trên đời này còn có người phương nào là đối thủ của ta?" Hoàng Triều không cho rằng thế gian này sẽ có người thứ hai là đối thủ ngang tài ngang sức với y.

"Người quá mức kiêu ngạo luôn luôn thất bại rất nhanh rất thê thảm đó!" Phong Tịch ném chiếc chén trong tay thẳng về phía Hoàng Triều.

"Nhân tài có tài năng thực sự, nhìn nhận thực tế luôn có tư cách kiêu ngạo!" Hoàng Triều cũng ném chén rượu trong tay đi, nhắm thẳng, nghêng đón chiếc chén của Phong Tịch đang bay tới.

"Choang!" Hai chén rượu trên đường chạm nhau, đồng thời vỡ thành phấn bụi.

"Đối nhân xử thế hẳn là cần khiêm tốn!" Phong Tịch vung tay áo lên, toàn bộ bụi chén vỡ cuốn về phía Hoàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net