CHƯƠNG 24: Không sợ, cớ sao phải sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thiên "Đông thư. Liệt hầu. Phong vương Tích Vân" , vị sử quan Côn Ngô Đạm danh xưng "bút kiếm" cũng không tiếc lời khen ngợi "Thiên tư phượng nghi, tài hoa tuyệt đại, dụng binh như thần!" Cả đời nàng từng trải qua hơn trăm trận chiến lớn nhỏ, gần như chưa từng chiến bại. Nàng và Hoàng Triều, Lan Tức cùng thời được xưng danh Tam vương loạn thế . Tuy vậy, dù cho trận chiến ấy có long trời lở đất ra sao, dưới ngòi bút của vị sử quan tiếc mực như vàng cũng chỉ dùng dăm ba câu miêu tả.

Vào sáng sớm ngày mười lăm tháng năm, năm Nhân Dĩ thứ mười bảy, tại Lộc Môn cốc, Phong Tích Vân dùng một vạn quân tập kích năm vạn quân Tranh Thiên kỵ Hoàng quốc, lấy ít địch nhiều toàn thắng. Trên sử sách chỉ ghi lại một câu: Sau khi vương bắn hạ tướng quân Hoàng, dường như hồn vía rời thân, suýt đụng tên lạc!

Câu này đã trở thành điều bí ẩn với hậu thế, rốt cuộc trận chiến ấy như thế nào mới có thể khiến vị Tích Vân vương được sử gia bình "tuệ, minh, lý" lại hồn vía rời thân?

Người quan tâm phỏng đoán, có thể do sau một đêm hành quân gấp gặp phải mưa rào, Phong vương thân nữ nhi xưa nay vốn đã suy nhược, khi đó có lẽ cơ thể choáng váng chẳng còn sức tập trung? Người mơ mộng thì lại ngờ rằng vị tướng quân Hoàng đeo mặt nạ đồng bị Phong vương bắn chết là người yêu của nàng, vương buộc lòng xuất thủ, khiến linh hồn nàng đau đớn? Còn một số suy đoán có chút thái quá rằng, trận chiến ấy Phong vương đã giết quá nhiều người, đến nỗi chọc giận trời xanh, nên giây phút đó là sự trừng phạt của ông trời dành cho nàng...

Cho dù phỏng đoán có ít có nhiều, nhưng không một ai biết được sự thật. Ngay cả Phong Vân kỵ những người đã đi theo Phong vương trong trận chiến ấy cũng không biết vì sao lúc đó vương của họ lại có phản ứng như vậy. Họ chỉ biết rằng sau trận chiến, vương của họ có một khoảng thời gian rất lâu không hề cười nữa.

Giờ Sửu ngày mười sáu tháng năm, Phong vương tới Yến thành.

Giờ Thìn ngày mười bảy tháng năm, Phong vương công Yến thành.

Giờ Thân ngày mười bảy tháng năm, Phong vương thu hồi Yến thành. Ba nghìn Tranh Thiên kỵ trú tại Yến thành chết.

Ngay ngoài Yến thành có một ngôi chùa nhỏ mang tên Đức Quang. Có lẽ khi thành bị công phá, toàn bộ tăng nhân trong chùa đã trốn đi nơi khác, nên ngôi chùa lúc này chỉ còn cảnh hoang vắng.

Phong Tịch đẩy cổng chùa đang khép hờ, vừa liếc mắt đã thấy ngay một linh cữu được đặt chính giữa đại đường.

Nàng nhấc chân bước vào, trong không gian chỉ nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ, tầm mắt nàng đặt vào bài vị khắc trên tấm gỗ xấu xí, đôi mắt nhói đau, có cái gì đó nghèn nghẹn trong ngực, hít thở không thông, cổ họng nảy sinh cảm giác đau đớn... Nàng bước từng bước... từng bước tới gần... tới gần chiến hữu ngày xưa, người làm bạn với nàng, bảo vệ nàng hơn mười năm nay...

Trong lúc ngẩn ngơ nàng nhớ lại thời niên thiếu, vào thuở ban đầu mới gặp... thiếu niên đen đúa chạy trong những con hẻm nhỏ ở Phong đô, đuổi theo nàng, gào thét nhất định phải đánh bại nàng. Thiếu niên mặc quần áo cũ nát, mặt đen sưng phù, người cao dong dỏng, đôi mắt màu nâu rực lửa giận bất khuất nhìn nàng... Nếu ngươi đọ sức mà thắng ta thì ta đây cả đời sẽ nghe lời ngươi nói...

"Bao Thừa..." Trước mắt trở nên mơ hồ, âm thanh vỡ vụn như lá lạc trong gió. Chiếc quan tài màu đen dường như đang ở rất xa xôi, trong lúc hốt hoảng dường như đang từ từ rời xa, không... Tay vươn ra, cuối cùng cũng bắt được, "Bao Thừa..."

Cuối cùng nước mắt cũng rơi, buông mi nhìn chiếc quan tài nhỏ đơn sơ, nàng không tin con người đen xì to lớn lại nằm trong đấy, con người được người dân Phong quốc kính xưng "Tướng quân tháp sắt" Bao Thừa.

Tiếng cọt kẹt ngoài cửa vọng lại, là hồn phách của Bao Thừa trở về sao? Anh ta biết nàng tới nên mới tới gặp nàng sao? Nàng đột ngột quay đầu nhìn, dưới ánh sáng ban mai mờ ảo, một tiểu hòa thượng tuổi chừng mười lăm mười sáu xuất hiện, trong lòng còn ôm một bó củi khô.

"Nữ... nữ thí... tướng quân!" Tiểu hoàng thượng hơi ngây người nhìn người con gái xinh đẹp mặc giáp bạc đứng trước quan tài, vị nữ thí chủ này chắc là tướng quân rồi? Nếu không thì sẽ không có sự uy nghi khiến người ta kính sợ như thế, hơn nữa... trên mặt cô ấy nhìn như có vệt nước mắt, hẳn là cô ấy vừa mới khóc, khóc vì Bao tướng quân sao? Thế chắc phải là người tốt nhỉ?

"Cậu là tăng nhân trong chùa này?" Phong Tịch khôi phục bình tĩnh, trầm tĩnh hỏi tiểu hòa thượng.

"Dạ... Tiểu tăng là Nhân Hối." Tiểu hòa thượng buông bó củi trong tay xuống, chắp tay đáp.

"Cậu là người lập linh vị cho Bao tướng quân ư?" Ánh mắt Phong Tịch liếc qua linh cữu hỏi.

"Dạ, tiểu tăng... tiểu tăng hỏi tướng quân Hoàng quốc... tiểu tăng muốn liệm di hài Bao tướng quân. Không ngờ tướng quân Hoàng quốc cũng đồng ý, chẳng hề gây khó dễ tiểu tăng, đưa di thể Bao tướng quân giao cho tiểu tăng... tiểu tăng..."

Nhân Hối ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn Phong Tịch, rồi lại cuống quýt cúi xuống, "Tiểu tăng... tiểu tăng chỉ tìm được bộ quan tài này, tướng quân... tướng quân..."

"Khi thành bị công phá sao cậu không chạy trốn? Tuổi cậu còn nhỏ mà đã dám đi đòi di thể Bao tướng quân từ tay người Hoàng quốc?"

Ánh mắt Phong Tịch dừng trên người tiểu hòa thượng, cậu mặc bộ tăng bào màu tro cũ, khuôn mặt thật thà chất phác, thật sự không có điểm gì đặc biệt. Chỉ có đôi mắt trong vắt ấm nồng và lương thiện, trong như vậy ấm như thế nàng mới chỉ thấy ở một người...

"Cậu không sợ chết sao?"

"Tiểu tăng... tiểu tăng không cha không mẹ, tứ cố vô thân, đi đến nơi nào cũng như nhau, huống hồ mọi người đều đi cả, cũng phải có một người ở lại trông nhà quét bụi chứ." Nhân Hối bị Phong Tịch nhìn chằm chặp cảm thấy hơi xấu hổ. Cậu cúi đầu sờ sờ cái đầu nhẵn thín của mình, rồi sau lại ngẩng đầu nhìn Phong Tịch, rồi lại cúi đầu nhỏ giọng nói, "Người nước Hoàng cũng là người mà, tôi nghĩ họ cũng sẽ không... Vả lại Bao tướng quân là anh hùng... họ nói họ tôn trọng anh hùng!"

"Nhân giả vô úy [1] sao?" Phong Tịch quan sát kỹ tiểu hòa thượng, cuối cùng nàng hơi gật đầu, "Nhân Hối? [2] Tên rất hay!"

[1] Được trích từ trong câu "Dũng giả vô địch, nhân giả vô úy". Tức là người dũng cảm chẳng sợ gian nan khốn khổ, người nhân từ không có kẻ địch.

Bên lề: "vô úy": không sợ gì hết.

[2] Nhân Hối: Nhân là nhân ái, Hối là dạy dỗ. Tên của vị tiểu tăng mang ý nghĩa truyền dạy lòng nhân ái.

Nhân Hối thấy Phong Tịch khen cậu, bất giác hơi hơi cười, sự kính sợ trong lòng cũng đã bớt đi.

Cậu hỏi thăm dò: "Tướng quân là bạn của Bao tướng quân sao?"

Lời còn chưa dứt, bên ngoài vọng lại tiếng vó ngựa dồn dập. Sau đó chỉ thấy Từ Uyên vội bước qua cửa chùa, đi theo phía sau là hơn một trăm Phong Vân kỵ. Đến khi thấy Phong Tịch bình yên đứng đó, Từ Uyên mới thở dài một hơi.

"Vương, người đã hai ngày hai đêm không nghỉ, sao lại một mình tới nơi này? Nếu trong thành còn tàn nghiệt quân Hoàng, người... chẳng phải nguy hiểm sao! Bây giờ người là vương của Phong quốc ta đấy!" Giọng điệu Từ Uyên dồn dập hiếm thấy, anh nói liền một hơi, ánh mắt khiển trách nhìn vị nữ vương trẻ tuổi của họ.

"Được rồi." Phong Tịch vung tay không cho anh ta nói thêm, "Anh..."

Chưa dứt lời thì tiểu hòa tượng đứng bên cạnh đã quỳ xuống, hoảng loạn dập đầu: "Bái kiến... nữ vương... Tiểu tăng... tiểu tăng... không...không... không..."

"Cậu đứng lên đi." Phong Tịch đi tới vươn tay nâng tiểu hòa thượng đang dập đầu liên tục, trán dính đầy bụi đất dậy, vẻ mặt dịu dàng nói, "Tiểu sư phụ Nhân Hối, bản vương còn muốn cảm tạ cậu đấy."

"Cảm tạ tôi?" Nhân Hối hoảng sợ ngẩng đầu, có vẻ không hiểu nhìn nữ vương cao quý trước mặt.

Cậu hơi rút tay mình về, dường như không quen.

"Đúng vậy." Phong Tịch quay đầu, ánh mắt đau thương đảo qua linh cữu giữa đại đường, "Cảm tạ cậu đã thu lưu Bao tướng quân."

Từ Uyên nghe thế không khỏi dời mắt nhìn qua, đến khi nhìn thấy chiếc quan tài màu đen, khuôn mặt vốn lạnh lùng cũng xẹt qua nét bi thương, đôi môi mím chặt, buông mắt nhìn xuống đất, hình như không dám nhìn chiếc quan tài màu đen kia, không tin người anh em của mình đang nằm trước mặt.

"Việc này... việc này người không cần cảm tạ tôi." Mười ngón tay Nhân Hối xoắn lại, vô tình càng lúc xoắn càng chặt, "Tôi nghĩ... tôi nghĩ chỉ cần là người Phong quốc, họ sẽ đều liệm Bao tướng quân thôi."

"Nghĩ là một chuyện, nhưng dám làm lại là một ,chuyện khác." Phong Tịch ngẩng đầu vỗ vai cậu.

"Dạ?" Nhân Hối cái hiểu cái không nhìn Phong Tịch.

Trong lòng lại thầm nghĩ, thì ra nữ vương là thế, không chỉ trông dễ nhìn mà nói chuyện cũng dễ nghe. Hơn nữa còn không giống người khác ngại cậu bẩn, sẵn sàng vỗ vai cậu. Đợi khi sư phụ sư huynh về nhất định phải kể họ nghe!

"Thật ra cậu mới là người dũng cảm nhất." Phong Tịch hơi cong môi, dường như muốn nở một nụ cười hòa ái với cậu. Thế nhưng chung quy cũng thất bại, chỉ trong nháy mắt mà thôi, đôi mắt lại lộ ra sự bi thương vô hạn, thất vọng tận cùng.

Tiểu hòa thượng trẻ tuổi Nhân Hối trong khoảnh khắc ấy chỉ thấy nữ vương cười vô cùng nặng nề, dường như có gánh nặng nghìn cân đặt trên đôi vai mảnh khảnh. Thế nhưng nữ vương vẫn muốn cười. Khi đó, cậu rất muốn giống sư phụ khuyên răn những thí chủ tới chùa bái Phật, nói với nữ vương vài câu Phật lý để nữ vương có thể cười nhẹ nhàng hơn. Chỉ là trong đầu cậu khi đấy xẹt qua rất nhiều Phật ngữ, nhất thời chẳng biết nên nói câu gì mới tốt. Cuối cùng cậu cũng chỉ khẽ nói một câu: "Vương mới là người dũng cảm nhất!"

Cậu nói xong còn nhe răng cười rất đỗi nhã nhặn, không biết là do lời cậu nói hay do nụ cười của cậu mà cuối cùng nữ vương cũng nở nụ cười. Tuy rằng nụ cười ấy cũng chưa nhẹ nhõm nhưng nó thực sự là một nụ cười, trong đôi mắt trong vắt có chứa ý cười.

Rất nhiều năm sau, đại sư Nhân Hối được vạn dân kính ngưỡng, Phật pháp tinh thông đôi khi nhớ lại lần duy nhất gặp mặt nữ vương năm đó, ông vẫn nói rằng: "Phong vương Tích Vân là một người dũng cảm!"

Chỉ là, câu nói đấy là lời khen mà cũng là lời than của đấng Phật gia, có phần nặng nề, chìm đến đáy lòng người. Vì thế dù cho đấy là một lời khen, người nghe vẫn cảm thấy có gì đó thật bi thương!

Phong Tịch dời mắt nhìn linh cữu thêm lần nữa, sau đó mới phân phó kẻ dưới nói: "Từ Uyên, phái người hộ tống linh cữu Bao Thừa về Phong đô."

"Dạ."

"Vương... Xin người chờ một chút!" Nhân Hối dường như nhớ tới điều gì đó, đột nhiên chạy vào hậu đường, một lát sau cầm lấy một mũi tên dài màu đen đi tới.

Thấy mũi tên, trong nháy mắt đôi ngươi Phong Tịch trở nên lạnh lẽo, sau đó nàng hít sâu một hơi, "Đây là..."

"Vương, đây là thứ được rút ra từ ngực Bao tướng quân, tôi nghĩ... tôi nghĩ ngài có lẽ... có lẽ..." Nhân Hối đưa mũi tên cho Phong Tịch, lúng túng nói, đến khi thấy thần sắc Phong Tịch thì ngừng lời.

Phong Tịch nhận lấy mũi tên, đây là một chiếc tên màu đen, đầu tên còn dây một vệt máu đỏ sậm... Ngón tay nàng khẽ vuốt mũi tên dài, đây chính là mũi tên đã lấy mạng Bao Thừa sao? Mũi tên này... Đột nhiên ánh mắt Phong Tịch ngưng lại, trên đuôi tên có khắc một chữ "Thu" tinh tế! Đây là tên của Thu Cửu Sương Hoàng quốc! Vậy thì... người công thành thật sự là Thu Cửu Sương! Có thể một tên lấy mạng Bao Thừa nhất định là nàng! Nhưng người xuất hiện ở Lộc Môn cốc lại là... Vậy nàng đi đâu? Lẽ nào...

Phong Tịch chợt giật mình tỉnh táo, sau đó đột nhiên ngẩng đầu gọi: "Từ Uyên!"

"Có thần!"

"Truyền lệnh, trong bảy nghìn Phong Vân kỵ còn lại ở Yến thành, năm nghìn theo ta xuất phát quay về Vô Hồi cốc, hai nghìn theo anh đóng tại Yến thành, truyền Tạ tướng quân ở Phong đô phái một vạn quân cấm vệ nhanh chóng tới hợp quân tại Yến thành.

Vô Hồi cốc.

"Công tử." Bên ngoài doanh trướng Phong Tức vang đến tiếng gọi của Tề Thư.

"Vào đi." Phong Tức đang nằm nghiêng trên chiếc giường nhỏ, một bàn cờ được bày trước mặt chàng, chàng đang trầm ngâm suy nghĩ thế cờ.

"Công tử, trong quân Hoa hôm nay bỗng nhiên có thêm cờ xí của quân Hoàng!" Tề Thư khom người nói.

"Thế à?" Phong Tức vốn đang chăm chú nhìn thế cờ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn, "Nói vậy là Tranh Thiên kỵ của Hoàng quốc đã tới Vô Hồi cốc rồi?"

"Thư nghĩ đúng là như vậy!" Tề Thư gật đầu, "Thế nhưng vương đã đích thân đi cản Tranh Thiên kỵ, lúc này Tranh Thiên kỵ lại xuất hiện tại Vô Hồi cốc, chẳng nhẽ vương..."

Phong Tức bình thản hất tay đứng dậy, "Nữ... Phong vương đã đích thân đi cản thì Tranh Thiên kỵ chẳng thể nào qua được nàng, hiện tại... nếu Tranh Thiên kỵ xuất hiện tại Vô Hồi cốc vậy thì..."

Ánh mắt chàng lại tập trung nhìn vào ván cờ, trong tích tắc đôi mắt sáng rực, "Vậy thì nhất định là một đội Tranh Thiên kỵ khác!"

"Một đội Tranh Thiên kỵ khác?" Tề Thư hỏi lại, "Chúng tới đây như thế nào?"

"Ái chà, vấn đề này thì phải hỏi công tử Hoàng Triều, ta rất tiếc chẳng thể nào trả lời anh được." Phong Tức cười nhẹ, sau đó nói tiếp, "Tề tướng quân, truyền lệnh, Phong Vân kỵ ngoại trừ tuần vệ, toàn bộ nghỉ ngơi một ngày một đêm."

"Vì sao?" Tề Thư vặn lại, "Hiện tại Tranh Thiên kỵ Hoàng quốc đã xuất hiện, quân ta cần phải dốc lòng cảnh giới mới đúng!"

"Nếu Phong vương ở đây, anh cũng có nhiều nghi vấn vậy sao?" Ánh mắt Phong Tức khẽ lướt qua Tề Thư, đôi ngươi đen như mực, sâu không thấy đáy.

Chỉ là một cái liếc mắt nhưng lại khiến Tề Thư rùng mình, hắn vội vàng cúi đầu đáp: "Thư tuân lệnh!"

"Đi xuống đi!" Phong Tức vẫn ung dung cười, vẻ mặt chẳng hề nhìn ra có chút nào khó chịu.

"Dạ!" Tề Thư cúi người lui ra.

"Tề tướng quân."

Khi Tề Thư đi tới cửa lều bỗng nghe đằng sau có tiếng Phong Tức gọi lại, vội vàng quay người, "Công tử còn điều gì phân phó?"

"Phái người đưa tin cho Phong vương." Phong Tức lại nói một cách thản nhiên, đôi mắt đen đảo qua bàn cờ, sau đó lại quay sang Tề Thư, "Tuy ta biết không cần mệnh lệnh của ta anh cũng nhanh chóng đưa tin tới Phong vương, chỉ là ta muốn nói thêm một câu, người đưa tin chỉ cần đưa thẳng tới Yến thành là được."

"Dạ!" Tề Thư cúi đầu trả lời.

"Anh có thể lui." Phong Tức phất tay.

Đợi đến khi Tề Thư lui ra, Phong Tức đi về trước giường nhỏ nhìn xuống bàn cờ, sau đó nở một nụ cười hứng thú, "Tranh Thiên kỵ quả nhiên đã tới!

Lúc này... Vô Hồi cốc nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt!"

-

"Cửu Sương ra mắt công tử!"

"Vất vả cho cô rồi, Cửu Sương." Trong doanh trướng quân Hoa, Hoàng Triều đưa tay ra hiệu Thu Cửu Sương vừa mới đến đứng dậy.

"Công tử, họ chưa tới sao?" Thu Cửu Sương đảo mắt quanh lều, vẫn chưa nhìn thấy người dự định phải gặp.

"Còn chưa có tin tức." Hoàng Triều nhíu mày, ánh mắt nhìn ra ngoài lều dường cũng có đôi phần lo âu.

"Đáng lý huynh ấy phải đến trước tôi." Ánh mắt Thu Cửu Sương nhìn Ngọc Vô Duyên đang đứng cạnh Hoàng Triều, dường như hy vọng chàng có thể cho cô đáp án.

"Phong vương Tích Vân đích thân đi cản anh ta."

Ngọc Vô Duyên thản nhiên nói, dường như đó là đáp án.

"Phượng vương đích thân đi cản, vậy thì huynh ấy... chẳng lẽ..." Thu Cửu Sương bất giác nhíu chặt mày.

"Đã qua lâu vậy mà không có tin tức gì, vậy thì chỉ có hai khả năng." Ánh mắt Ngọc Vô Duyên liếc sang Hoàng Triều lộ chút ưu tư, "Một là toàn quân bị bao vây không thể truyền tin, hai là toàn quân bị diệt!"

"Cái gì? Không thể!" Thu Cửu Sương hét lên một tiếng kinh hãi.

Nhưng Hoàng Triều nghe thế cũng lặng im không nói, đôi mắt bình tĩnh nhìn chiếc chặn giấy hình sư tử trên mặt bàn, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: "Có thể! Phong Tịch... Phong Tích Vân... Nàng ta có bản lĩnh ấy!"

"Đấy là năm vạn đại quân... hơn nữa... nếu Phong Tích Vân chính là Phong Tịch, nàng sao có thể..."

Thu Cửu Sương lẩm bẩm như không thể tin toàn bộ năm vạn quân Tranh Thiên kỵ bị diệt vong.

"Phò mã!" Ngoài lều vang tới tiếng gọi.

"Vào đi." Ánh mắt Hoàng Triều lóe lên, vội nhìn về phía cửa.

Một tên phó tướng Hoa quốc bước vào trong lều, trong tay cầm một vật, cúi người nói với Hoàng Triều: "Phò mã, khi ti tướng đi tuần tra phát hiện thấy ở trên một đường nhỏ cách đây ba dặm có một binh sĩ Hoàng quốc bị thương khắp người, ngừng thở đã lâu, trong tay nắm chặt lấy nửa chiếc mặt nạ đồng." Nói xong gã trình lên vật trong tay.

Thu Cửu Sương vừa thấy thế liền tiến lên nhận lấy chiếc mặt nạ, khi bàn tay chạm vào lại run rẩy không ngừng. Cô ngẩng đầu nhìn Hoàng Triều, đôi mắt rưng rưng, vết sẹo trên khuôn mặt dường như cũng đang động đậy, "Công tử... đây là..."

Hoàng Triều lặng lẽ vươn tay, nhận lấy nửa chiếc mặt nạ. Trên chiếc mặt nạ ấy còn vương vết máu. Ngón tay y mơn trớn, thật lạnh lẽo, trên phần mép đường vỡ của chiếc mặt nạ có một vết bắn thủng rõ ràng... đây là... một mũi tên chính giữa ấn đường sao? Một tên đoạt mệnh sao? Phong Tịch... Nàng nhẫn tâm ra tay như vậy à?

"Doanh Châu..." Giọng nói trầm thấp bi thương, trong đôi mắt màu hổ phách có cái gì đó lấp lánh, đột nhiên y siết chặt chiếc mặt nạ, nghiến răng lạnh lùng bật ra hai chữ, "Phong Tịch!" Khoảnh khắc ấy, y không thể phân biệt rõ cảm xúc trong lòng là hận... hay là đau...?

"Tướng quân có thể lui trước đi." Ngọc Vô Duyên ở một bên đứng dậy nói với vị tướng quân Hoa đang đứng trình ình giữa lều không biết làm thế nào cho phải.

"Dạ." Hoa tướng khom người lui ra.

"Hôm ấy nhận lệnh từ công tử, Doanh Châu... huynh ấy..." Thu Cửu Sương cúi đầu che giấu ánh nước trong đôi mắt, "Dù huynh ấy không nói gì nhưng Cửu Sương biết huynh ấy... Khi huynh ấy biết Phong vương chính là Bạch Phong Tịch, thần sắc trong mắt huynh ấy... có lẽ huynh ấy..."

"Đây là lỗi của ta! Do ta tính sai!" Hoàng Triều xua tay ý bảo Thu Cửu Sương không nên nói tiếp, "Ta tính được việc nhưng lại không tính được người... tính sai trái tim con người... tính sai tình cảm con người!"

Ngọc Vô Duyên nghe vậy ánh mắt đảo xuống chiếc mặt nạ trong tay Hoàng Triều, cuối cùng nhìn qua đôi mắt nghiêm nghị bi thương của Hoàng Triều, đôi mắt y hiện lên tia sắc bén.

Chàng im lặng thở dài.

"Công tử, xin cho phép Cửu Sương thỉnh lệnh!" Thu Cửu Sương đột nhiên quỳ xuống.

Hoàng Triều buông mắt nhìn thuộc cấp quỳ trên đất, chiếc mặt nạ trong tay vang lộp cộp, bờ môi mím chặt hồi lâu không đáp.

"Cửu Sương, ta biết cô muốn báo thù cho Doanh Châu nhưng cô vừa mới tới, mấy ngày bôn ba đã vô cùng mệt mỏi, không thể liều mạng với quân Phong đã nghỉ ngơi dưỡng sức luôn án binh bất động được." Giọng nói Ngọc Vô Duyên có đôi phần ủ rũ lại có thứ gì đó dịu dàng khiến trái tim thu Cửu Sương thoáng bình ổn.

"Nhưng... công tử, nếu Phong vương dẫn binh đi cản Doanh Châu vậy binh lực quân Phong tại Vô Hồi cốc tất suy giảm lại không có chủ soái. Đây chính là cơ hội tốt để Tranh Thiên kỵ ta và Kim Y kỵ hợp sức hành động!" Thu Cửu Sương ngẩng đầu, ánh mắt sáng như đuốc, giọng nói sang sảng nhìn hai vị công tử trước mặt, "Công tử, xin cho phép ta dẫn binh đi trước!"

"Cửu Sương, trước tiên cô đứng dậy đã." Hoàng Triều cuối cùng cũng lên tiếng, y quay lại ghế ngồi, "Dù Phong Tích Vân vắng mặt nhưng Phong Lan Tức vẫn trấn thủ quân Phong!"

"Công tử..."

Hoàng Triều khoát tay cắt lời Cửu Sương, "Cửu Sương, Vô Hồi cốc hiện nay chí ít còn có ba vạn Phong Vân kỵ, sáu tướng Phong Vân kỵ còn ba người ở lại, lại còn thêm một Phong Lan Tức còn khó dò hơn cả Phong Tích Vân. Thế nên chúng ta tuyệt đối không thể vọng động!"

"Cửu Sương, mấy ngày liền cô lên đường gấp rút, chắc cũng mệt nhọc vô cùng, trước hãy xuống nghỉ ngơi đi." Ngọc Vô Duyên nâng Thu Cửu Sương đang quỳ sụp lên, "Cô là người không phải là sắt."

"Cửu Sương, cô đi trước nghỉ ngơi đi." Hoàng Triều cũng hạ lệnh.

"Dạ, Cửu Sương xin cáo lui." Thu Cửu Sương bất đắc dĩ buộc lòng lui xuống.

Đợi sau khi Thu Cửu Sương rời khỏi, Hoàng Triều cầm chiếc mặt nạ đồng trong tay, nhìn một lúc rất lâu, cuối cùng thở dài, "Lúc đầu ở Bạch quốc khi ta cứu một Doanh Châu gần chết trở về, ta cho rằng ông trời phù hộ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net