CHƯƠNG 8: Một lời thăm hỏi một bữa cơm no

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc thuyền sắc đen, trong khoang thuyền được trang hoàng cực kỳ lộng lẫy, mành tơ sắc tím, bàn khắc hoa văn, trên sàn trải thảm đỏ dày, trên vách treo mấy bức họa sơn thủy, nhưng nổi bật nhất vẫn là người đang nằm trên nhuyễn tháp gần song cửa, chính vì có người ấy, mà tất cả mọi thứ lộng lẫy ở đây đều hóa thành tao nhã, ung dung.

Phong Tức ngồi trên nguyễn tháp, Chung Ly Chung Viên đứng hầu hai bên, một gã đàn ông đang quỳ trên mặt đất, cúi đầu buông mắt, trong khoang thuyền u ám chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt, chỉ có cảm giác như tồn tại một cái bóng mờ nhạt, nhìn không rõ, sờ chẳng ra, chỉ có thể đoán được rằng tuổi của gã cũng không lớn. Sau khi uống hết một chén trà, Phong Tức mới thong dong mở miệng hỏi: "Có chuyện gì?"

Người đàn ông đang quỳ kính cẩn đáp: "Chuyện công tử phân phó đã có manh mối, Vân công tử xin ý kiến công tử có cần trực tiếp xuống tay hay không?"

"Ờ."

Phong Tức đậy lại chén trà, Chung Ly tiến lên nhận lấy, đặt xuống một bên trên bàn trà nhỏ.

"Phát hiện thấy cái gì?"

"Trước mắt, chỉ lần theo tung tích của bọn họ, vẫn chưa tra ra mục đích gì."

"Thế sao?" Phong Tức thoáng trầm xuống, "Tạm thời không cần phải ra tay, chỉ cần theo sát thôi là được."

"Vâng."

"Thêm nữa, bảo cậu ấy không cần quan tâm đến chuyện Huyền Tôn Lệnh, ta tự thu xếp."

"Vâng."

"Lui xuống đi." Phong Tức vung tay.

"Thuộc hạ cáo lui."

Sau khi gã đàn ông đi rồi, bên trong chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh, ánh mắt Phong Tức đang rơi vào một nơi nào đó, dường như trầm tư suy nghĩ, sau một lúc lâu mới quay đầu lại hỏi Chung Ly.

"Thu xếp cho Phượng cô nương ổn chưa?"

"Hồi công tử, Chung Viên đã sắp xếp cho Phượng cô tương ở khoang thuyền trước rồi." Chung Ly trả lời.

"Ừ." Phong Tức gật đầu, người hơi ngả ra phía sau, dựa vào nhuyễn tháp, quay đầu nhìn ra ngoài khoang thuyền, ánh nhìn sâu xa, hoàng hôn đã nặng nề buông xuống.

Cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Chung Viên cầm trong tay một hộp mặc ngọc tiến vào, đi thẳng đến giữa phòng, đặt chiếc hộp trên mặt bàn rồi mở ra, trong thoáng chốc, trước mắt hiện ra ánh sáng rực rỡ, xua đi sự u tối trong căn phòng, trong hộp mặc ngọc đó có chứa một viên dạ minh châu to bằng nắm tay. Chung Ly gỡ xuống chiếc đèn lồng đang treo trên vách khoang thuyền, đặt viên minh châu vào trong rồi treo lên trên đỉnh phòng, ánh sáng rạng rỡ tựa như ban ngày.

"Sáng quá rồi." Phong Tức quay đầu, liếc mặt nhìn lên chiếc đèn lồng, bàn tay xoa nhẹ lên trán, năm ngón tay khẽ khép lại, che khuất đi đôi mắt, cũng che lại hết thần sắc tăm tối chẳng thể nào hiểu được ẩn sâu trong đôi mắt ấy.

Chung Ly, Chung Viên nghe vậy không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, từ khi hầu hạ công tử đến nay, họ biết công tử rất ghét ánh sáng u ám của đèn dầu hoặc nến, cho dù đang ở nhà hay ở ngoài, đều phải lấy dạ minh châu làm đèn, vì lẽ gì hôm nay công tử lại nói sáng quá đây?

"Thắp một ngọn đèn nhỏ lên, các người cũng lui xuống đi." Phong Tức buông xuống bàn tay đang day day trán, đôi mắt khép hờ, vẻ mặt bình lặng phân phó kẻ dưới.

"Vâng." Chung Ly, Chung Viên đáp lại.

Một người gỡ dạ minh châu, một người thắp lên ngọn đèn dầu, sau đó mới rời đi, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Đợi đến khi tiếng bước chân đã rời xa, bên trong phòng ánh đèn nhỏ như hạt đậu, bầu bạn với tiếng sóng êm êm. Trên nguyễn tháp, Phong Tức lăng lẽ nằm, khép hờ đôi mắt, vẻ mặt bình thản, phảng phất như đang suy nghĩ gì đó, lại vừa như đang ngủ thiếp đi.

Thời gian lặng lẽ trôi, chỉ có gió sông hiu hiu thỉnh thoảng phất qua ngọn đèn dầu mờ nhạt, bóng hình lay động, nhưng mọi thứ vẫn thật tĩnh lặng, tựa như sợ kinh động đến người đã chợp mắt trên nhuyễn tháp kia. Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Phong Tức hé mở đôi mắt, ánh mắt dời về phía bờ sông tối đen như mực, ánh đèn thoắt ẩn thoắt hiện bên bờ, rơi vào đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy, khiến đôi mắt ấy phát sáng như minh châu, lóe lên ánh sáng sắc nhọn.

"Huyền Tôn Lệnh!" Ba chữ nặng nề thốt ra, đôi mắt lóe lên tia sáng, tay phải khẽ nâng, nhìn chăm chú vào lòng bàn tay rồi hơi hơi nắm chặt lại, tiếng thở dài như có như không, "Bạch Phong Tịch..."

Sáng sớm, khi Chung Ly, Chung Viên đẩy cửa vào, phát hiện thấy công tử nhà họ vẫn nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, áo mũ vẫn giống hôm qua, liếc mắt qua chiếc giường trải gấm, không hề có dấu hiệu dịch chuyển.

"Công tử." Chung Ly khẽ gọi.

"Ừ." Phong Tức lên tiếng rồi đứng dậy, hơi hơi cử động thân mình có chút cứng nhắc, vẻ mặt vẫn như xưa, chẳng hề thấy mệt mỏi.

Chung Viên tiến lên hầu hạ chàng súc miệng rửa mặt, chải tóc thay y phục, đợi đến sau khi mọi thứ đều chuẩn bị tốt, Chung Ly đã dọn bữa sáng lên trên bàn, một chén nước trong, một bát cháo, một đĩa bánh chẻo, quý ở chất hơn là là ở lượng. Một chén nước trong này là lấy từ Thiên hạ đệ nhất tuyền mang tên "Thanh Thai Tuyền" mà Bạch Phong Quốc có được, bát cháo được nấu từ loại gạo đặc sản của Hắc Phong Quốc "Trân Châu Hương" trộn với tổ yến, mộc nhĩ trắng, sen trắng rang khô, còn đĩa bánh chẻo lấy lõi bắp cải trắng của Hoa Quốc "Bạch Ngọc Phiến" làm nhân,

Phong Tức xưa nay vốn không thích ăn thịt. Phong Tức trước tiên uống chén nước kia, sau đó ăn một miếng cháo, rồi lại gắp một miếng bánh chẻo, chẳng quá đôi đũa vừa mới tới bên môi, chàng liền buông xuống, cuối cùng chàng chỉ ăn hết bát cháo kia.

"Hấp quá lâu, lõi bắp cải bị nhũn, lần sau nhớ để ý kỹ độ lửa." Chàng liếc nhìn đĩa bánh chẻo kia, nói.

"Vâng." Chung Ly đi dọn bát đĩa.

Phong Tức đứng dậy đi tới trước bàn, lấy ra bút và mực viết, trải ra một tấm giấy trắng, tay vung hạ bút, động tác như phượng múa rồng bay, liên tục lưu loát, chỉ khoảng nửa khắc đã viết xong hai phong thư.

"Chung Viên, phái hai người khác nhau đi đưa hai phong thư này." Chàng niêm phong lại hai bức thư rồi đưa cho Chung Viên.

"Vâng, công tử." Chung Viên nhận lấy thư, mở cửa bước ra ngoài, còn Chung Ly lại cầm một tách trà tiến vào.

Phong Tức nhận lấy chén trà uống một hớp, sau đó buông xuống, nâng đầu phân phó, "Chung Ly, chuẩn bị một chút đi, ngày mai đưa thuyền cập bến, chúng ta đi đường bộ, đến Hoa Quốc.

"Vâng, công tử." Chung Ly cúi đầu đáp, dường như cậu nhớ tới việc gì đó, quay đầu hỏi Phong Tức. "Công tử, ngài không phải đã hẹn Tịch cô nương hội họp tại Hoàng Quốc sao?"

Phong Tức nghe thấy vậy cười cười, thoáng lộ ra ý giễu cợt, "Nữ nhân kia nếu đáp ứng người khác chuyện gì, nhất định sẽ làm được, nhưng nếu là ta, nàng sẽ hết sức tự nguyện không làm được, huống chi ngày đó cậu có nghe thấy nàng đồng ý chưa?"

Chung Ly thận trọng nghĩ lại, lắc đầu, quả thật không nghe thấy chính miệng Phong Tịch nhận lời.

"Đó là lý do đấy, chúng ta đi Hoa Quốc." Phong Tức nâng chén trà lên, mở nắp chén, một luồng hơi nóng bay lên, quanh quẩn bên khuôn mặt chàng, ánh mắt chàng cũng như bị che bởi sương mù. "Nữ nhân kia cuối cùng lại thật sự để Huyền Tôn Lệnh rơi vào tay thế tử Hoàng Quốc! Nữ nhân này rõ thật là..."

Vế dưới không được nói ra, giọng nói cũng dường như là không còn cách nào khác.

"Thế vì sao lại phải đi Hoa Quốc, công tử, chúng ta đã rời đi lâu như vậy, vì sao không quay trở về?" Chung Ly cau mày nhăn mặt hỏi. Cậu mới chỉ có 15 tuổi, mặc dù từ khi 7 tuổi đã đi theo công tử, đến nay đã sớm có thói quen phiêu bạt, nhưng là đã rời nhà đi quá lâu rồi, thật sự có chút nhớ mẫu thân.

"Đi Hoa Quốc à, có rất nhiều lý do." Khuôn mặt ẩn dưới sương mù của Phong Từ như sông núi mênh mông, ngẫu nhiên phản chiếu ánh mặt trời mới mọc, chàng đặt chén trà xuống rồi đứng dậy, vỗ vỗ đầu Chung Ly, "Chung Ly, chúng ta sẽ quay trở về, nhanh thôi."

"Vâng." Chung Ly gật đầu một cách an tâm,

"Công tử, tôi lui xuống trước."

Sau khi Chung Ly trở ra, bên trong chỉ còn lại Phong Tức một người, chàng đến gần bên cửa sổ, đón lấy ánh sáng mặt trời, Phong Tức hơi nheo mắt nhìn về phía đàn chim bay lướt qua mặt sông, khẽ tự mình lẩm nhẩm, "Hoa Quốc à..."

Trong khoang thuyền, Phương Tê Ngô vừa mới tỉnh lại đã lập tức thấy một thiếu nữ 14, 15 tuổi đứng bên giường, tóc búi thành hai quả đào tròn, khuôn mặt giản dị chất phác hiện lên hai lúm má đồng tiền, trong đôi mắt to lộ ra ý cười ngọt ngào như có như không, khiến người ta cảm thấy thật thư thái.

"Phượng cô nương, người tỉnh rồi, nô tỳ tên là Tiếu Nhi, công tử phân phó sau này nô tỳ sẽ là người hầu hạ cô nương." Giọng nói của Tiếu Nhi giòn tan.

Phượng Tê Ngô nhẹ nhàng gật đầu rồi ngồi dậy.

"Cô nương đã muốn rời giường chưa? Tiếu Nhi hầu hạ người." Tiếu Nhi vừa nói vừa bắt đầu làm, giúp Phương Tê Ngô thay quần áo, rửa mặt, chải đầu.

Còn Phương Tê Ngô vẫn thủy chung không nói lời nào, chỉ lạnh lùng và lặng lẽ phối hợp với Tiếu Nhi.

"Cô nương trông rất đẹp."

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, nhìn giữa gương đồng kia hiện lên một dung nhan đoan trang thanh nhã, Tiếu Nhi không khỏi cất lời khen ngợi.

"Em đi dọn bữa sáng lên cho cô nương." Tiếu Nhi mở cửa rời đi.

Phương Tê Ngô đứng lên, đi về phía trước đẩy cánh cửa sổ ra, ánh mặt trời thật chói mắt, nàng không khỏi nheo đôi mắt lại, quay đầu đánh giá khoang thuyền này, nàng có thể nhận ra tất cả mọi vật trong buồng đều vô cùng trân quý, nhưng cũng chẳng hề tục tằn, mỗi một vật đều có sự kết hợp thỏa đáng, phóng tầm mắt nhìn quanh, có một loại cao quý trang nhã, tựa nhà mình năm ấy lúc còn phồn thịnh cũng chẳng xa hoa thế này.

Chiếc chiến thuyền này vô cùng rộng rãi, nhưng người thì dường như không có nhiều, trừ bỏ nô bộc cũng chưa hề gặp những người khác, chỉ là có cảm giác chiến thuyền không chỉ có mấy người này, nhưng người đó đâu rồi? Chàng ở đây? Hay ở kia?

"Cô nương, mời ăn sáng." Tiếu Nhi đã quay trở lại.

Phượng Tê Ngô đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống, lặng lẽ dùng bữa sáng, một bên còn có Tiếu Nhi dâng khăn ăn trong tay.

Đối với sự trầm lặng của Phương Tê Ngô, Tiếu Nhi cũng không hề để tâm, từ đầu đến cuối đều mang theo vẻ tươi cười vui thích làm tất cả mọi việc, đến khi cô dọn bát đũa từ phòng bếp trở về, phát hiện ra Phượng Tê Ngô đang gảy tỳ bà. Hai ba tiếng rung động vang lên, vẫn chưa thành một khúc. Ánh mắt Phượng Tê Ngô nhìn xoắn vào đầu ngón tay, ngón tay cuốn lấy dây đàn, dây đàn xoắn lấy...

"Phượng cô nương đã dậy chưa?" Giọng nói nhàn nhạt mà nhã nhặn của Phong Tức chợt vang lên.

Phượng Tê Ngô chấn động, quay đầu đảo mắt xung quanh, nhưng lại không hề thấy bóng hình ai đó.

"Công tử đang ở ngoài khoang thuyền." Tiếu Nhi buột miệng giải thích.

"Qua đây tâm sự có được không?" Tiếng nói của Phong Tức lại vang lên, rõ ràng đến mức có cảm giác như người đang ở trước mặt.

Phượng Tê Ngô ôm tỳ bà đứng dậy, Tiếu Nhi mở rộng cửa, dẫn nàng đến khoang thuyền chính.

Cửa được mở ra, đập vào mắt nàng là một người quay lưng đứng bên cửa sổ, dáng người cao ngất, ánh sáng mặt trời rực rỡ xuyên qua song cửa cổ chiếu lên trên người chàng, khiên toàn thân chàng như nhiễm một tầng sáng mỏng.

Nghe được tiếng mở cửa, chàng hơi hơi nghiêng người quay lại, ánh sáng toàn thân cũng liền chuyển động theo, đưa tay, phất áo, ánh nắng tung rơi; phòng tối mịt mờ cùng tấm lòng u ám, trong nháy mắt đã được chiếu rọi. Ánh sáng mặt trời nhảy nhót, trái tim như đang khiêu vũ, sau đó... con ngươi mặc ngọc chuyển qua, đen đến thuần túy, vậy mà hết lần này đến lần khác nàng đều tìm được sự ấm áp trong màu đen ấy, một tia ấm áp sâu đến thế, được giấu kĩ như thế, như cố tình như vô ý, chỉ là... giấu vì ai?

"Phượng cô nương đã quen chưa?" Phong Tức ôn hòa mà đạm nhạt cười hỏi, khua tay ra hiệu mời ngồi.

"Tê Ngô đã sớm tập thói quen gặp sao yên vậy."

Phượng Tê Ngô cũng thản nhiên nói, nàng đi lại gần, ngồi xuống chiếc ghế mềm đặt trước nhuyễn tháp.

"Phượng Tê Ngô... Tê Ngô... Tên này thật hay!"

Phong Tức đã ngồi xuống nhuyễn tháp, ánh mặt dịu dàng nhìn Phượng Tê Ngô, toàn thân người con gái này chung quy vẫn mang theo sự lạnh lẽo thê lương, "Trong nhà Tê Ngô có bao nhiêu người?"

Nghe thấy Phong Tức trầm gọi "Tê Ngô", con ngươi nàng lóe lên ánh sáng chỉ trong nháy mắt, dịu dàng mà ấm áp, mặt ngọc rực rỡ đến mỗi hoa nhường nguyệt thẹn, tươi đẹp chói mắt, rơi vào con mắt của bốn người trong phòng, không khỏi tự đáy lòng thốt lên lời khen ngợi.

"Vô gia vô thân, nơi nào có ngô, nơi đấy có tê. [1] "

Thanh âm như có như không nương theo chiều gió lạc xuống trần gian, ánh mắt Phượng Tê Ngô nhìn thẳng vào Phong Tức, tựa như mang theo một sự chấp nhất.

Phong Tức nghe vậy nhìn sâu vào đôi mắt nàng, ánh mắt như thế khiến chàng vươn tay, ngón tay thon dài lướt nhẹ qua tóc mai trên trán Phượng Tê Ngô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ theo nét mặt... mi như lông vũ, mắt tựa sao thần, da mịn như tuyết, môi tựa cánh hoa... khuôn mặt chẳng hề trang điểm, đoan trang thuần khiết trời sinh, lạnh nhạt nhưng vẫn có một loại khí chất trong sạch cao quý. Đây là tuyệt sắc khó gặp, mười năm giang hồ, đã lâu rồi không thấy một nhân vật dung mạo khí chất đến bậc này.

"Vì sao?" Phong Tức dường như đang nỉ non, hỏi không đầu không cuối, nhưng Phương Tê Ngô hiểu được.

Mặc cho đầu ngón tay nhẹ lướt qua dung nhan chưa bao giờ cho phép người khác xâm phạm, cảm giác được sự ấm áp trên đầu ngón tay ấy cùng với mùi hương nhàn nhạt thoảng qua, thanh nhã tựa u lan.

Phượng Tê Ngô khẽ khép lại đôi mắt, thì thào nói:

"Bởi vì nguyện ý!"

Đúng vậy, bởi vì nguyện ý! Bởi vì lòng nguyện ý!

Ngón tay Phong Tức dừng lại trên cằm nàng, hơi hơi nhẹ nhàng nhấc lên, khẽ gọi tên nàng tựa như than vãn: "Tê Ngô."

Phượng Tê Ngô mở mắt, đôi mắt kia trong veo như nước, không hề bị vấy bẩn tạp chất gì, không có một tia lưỡng lự, phản chiếu bóng người trước mặt, một bóng hình thật rõ ràng.

Phảng phất như đây là lần đầu tiền nhìn được rõ chính mình như vậy, bóng hình trong đôi mắt thuần khiết kia cũng lộ ra đôi mắt ôn hòa mà vô tình, lời nói đến bên miệng Phong Tức chợt có chút do dự, đầu ngón tay thu hồi, bàn tay buông xuống, mỉm cười, cười tao nhã đến hờ hững, "Tê Ngô, ta sẽ tìm giúp nàng một gốc ngô đồng tốt nhất."

Trái tim trầm xuống, trong tích tắc đau đớn không dậy nổi, vì cớ gì không phải là "vì nàng trồng một gốc ngô đồng"?

"Tê Ngô không thích nói chuyện, vậy thì xướng một khúc đi." Phong Tức nằm dựa trên nhuyễn tháp, chàng vẫn là vị Phong công tử cao quý tựa vương hầu kia, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười nhẹ dù trải qua ngàn năm cũng không hề trút bỏ, "Giọng ca của Tê Ngô giống như âm thanh của trời đất, khiến người ta nghe hoài không chán, ta rất thích nó."

Rất thích thật không? Vậy cũng tốt thôi, xướng cho chàng nghe một trăm năm có được không?

"Công tử đã từng nghe "Tư Đế Hương" Chưa?"

Phượng Tê Ngô cất giọng nhẹ nhàng hỏi.

"Tê Ngô xướng cho ta nghe một chút." Phong tức nhắm mắt, hoàn toàn thả lỏng toàn thân.

"Hoa hạnh xuân bay rợp rợp đầu

Trai trẻ phong lưu bước bước mau

Thiếp ước nguyện chung thân bên chàng ấy

Dẫu chàng vô tình cũng chẳng oán than "

Tiếng ca trong trẻo không nhiễm bụi trần quanh quẩn trong phòng, nhẹ nhàng bay ra ngoài khung cửa sổ, trải dài khắp mặt sông.

Mặt sông bao la, mặt trời chiếu sáng, cỏ lau um tùm, thuyền cá ra khơi, mang theo tiếng ca đánh ca hào sảng, làm bạn với tiếng kêu của chim bói cá, hợp thành một bức tranh, giữa bức tranh rực rỡ đó dường như được bao quanh bởi một làn khói nhạt như có như không.

"Thiếp ước nguyện chung thân bên chàng ấy. Dẫu chàng vô tình cũng chẳng oán than"

Mấy chữ 'vô tình' cùng 'chẳng oán than' không oán không hối si mê triền miên, quấn quanh trái tim sống lớn, mặc cho gió thổi cũng chẳng tan đi.

-

Thái thành, Nam Quốc.

Thái thành tọa lạc ở miền nam Nam Quốc, kế tiếp đó là Nhĩ thành, Nhĩ thành là một tòa biên thành, giáp với Hoàng Quốc. Trước đây muốn đến được Nhĩ thành phải qua được Qua thành, Duẫn thành, thế nhưng tại trận "Qua thành đại chiến" năm năm về trước đã bị Hoàng Quốc thôn tính.

"Tốt rồi, cuối cùng cũng đến được Thái thành."

Đứng ngoài cổng thành, Phong Tịch ngẩng đầu lên nhìn hàng chữ lớn được khắc trên cửa thành, thở dài.

"Phác nhi, đệ đi nhanh lên một chút nào, chúng ta vào thành ăn cơm thôi."

Phong Tịch quay đầu gọi vị thiếu gia được nuông chiều đi ba bước lại dừng lại một bước kia.

"Tỷ có tiền ăn cơm sao?" Hàn Phác ôm lấy cái dạ dày trống rỗng, uể oải nói.

Lúc này hai người trông có vẻ rất sạch sẽ và gọn gàng, ngoại trừ Hàn Phác trông có vẻ xanh xao.

"Không có tiền." Phong Tịch vỗ lấy túi tiền bên người, trả lời vô cùng dứt khoát.

"Không có tiền thì tỷ ăn bằng gì? Lẽ nào muốn cướp?" Hàn Phác ưỡn thẳng lưng, nói.

Đừng nên trách cậu nói năng không lễ độ, chẳng qua mấy ngày nay sống chung với Phong Tịch khiến cậu cảm thấy bất cứ hành vi không bình thường nào gán vào người Phong Tịch cũng trở thành bình thường.

"Cướp?" Phong Tịch kêu một tiếng thất thanh, lắc đầu như trống bỏi rồi nói: "Sao lại thế được, ta đường đường là Bạch Phong Tịch, làm sao có thể làm loại chuyện như thế!"

"Những việc như thế tỷ làm vẫn còn ít sao? Thuốc nhà đệ tỷ cũng đến trộm, số lần cướp còn ít sao?" Hàn Phác bĩu môi nói.

Nghĩ lại lúc đầu cậu ngưỡng mộ tôn sùng hai vị đại hiệp Bạch Phong Hắc Tức đến mức nào, thế nhưng bây giờ mới thấy được bộ mặt thật của hai người đấy, chỉ thấy rằng cái vị được gọi là đại hiệp này này, thi thoảng cũng chả khác biệt với mấy kẻ du thủ du thực cho lắm.

"Hì hì, Phác nhi, cái chuyện thuốc nhà đệ, việc đó người ta gọi là làm việc thiện." Phong Tịch gượng cười hai tiếng, "Về phần tiền ăn ngày hôm nay, ta sẽ tìm cách."

"Tìm cách thế nào?"

"Cứ đi theo ta là được rồi." Phong Tịch chăm chú nhìn vào đôi mắt của Hàn Phác, cười đắc chí dường như có ý đồ khác.

Bị nàng nhìn chăm chú, Hàn Phác chỉ cám thấy sống lưng rét lạnh, lông tơ dựng đứng, trực giác cảm thấy không ổn.

"Mau đi nào, Phác nhi, còn lo lắng gì nữa." Phong Tịch thúc giục cậu.

Hàn Phác chẳng còn cách nào khác, đành phải nối gót bước theo nàng. Hai người rẽ qua hai con đường, khu phố phía trước vô cùng sầm uất, người đi kẻ lại chen lấn lẫn nhau.

"Tới rồi."

Hàn Phác nghe thấy tiếng Phong Tịch gọi bên tai, ngầng đầu lên nhìn tấm biển trước mạt khắc một chữ thật to "Đổ"

"Đây không phải là quán cơm, đây là sới bạc!"

Hàn Phác kêu to. Mặt dù mỗi khi tiên sinh đến dạy, cậu có thể trốn được thì vẫn luôn trốn, nhưng bốn chữ "Cửu Thái đổ phường" này cậu vẫn đọc được.

"Đương nhiên là ta biết đây là sới bạc." Phong Tịch vỗ vỗ đầu cậu, chỉ vào bảng hiệu của của sới bạc đó, "Nghe nói 'Cửu Thái đổ phường này là sới bạc lớn nhất Thái thành, ăn được không tệ, mà cũng không chèn ép lừa gạt!"

"Lẽ nào tỷ muốn dựa vào thắng bạc mà kiếm tiền ăn cơm?" Hàn Phác phỏng đoán ý đồ của nàng.

Chẳng cần tốn tâm tư suy nghĩ làm gì, người phụ nữ được võ lâm xưng tụng kỳ hiệp này biết đánh bạc. Mấy tháng này ở chung với nhau, cậu đã chẳng còn cảm thấy kinh hãi khi thấy mấy chuyện quái dị nữa.

"Phác nhi, đệ cũng không ngốc nghếch lắm đâu nha!" Phong Tịch ca ngợi nói.

"Tỷ không có tiền làm sao mà đặt cược được?"

Hàn Phác nghi ngờ nói, cậu cũng chẳng hề bị những lời nói nịnh nọt đấy mê hoặc nữa, mỗi khi nàng khen cậu cái gì, y như rằng nàng đang có âm mưu gì đổ lên đầu cậu.

"Ai nói ta không có tiền đặt cược." Phong Tịch cười híp cả mắt lại, vẻ tươi cười trên mặt lúc này có chút giống như Phong Tức. Hàn Phác nhìn nàng từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt rơi vào miếng tuyết ngọc hình bán nguyệt trên trán nàng.

"Lẽ nào tỷ muốn dùng khối ngọc hình trăng này cầm làm vốn? Thế thì chẳng bằng đem miếng ngọc đi ra hiệu cầm đồ đổi lấy vài miếng ngân diệp cho an toàn."

Chỉ có điều 'tố y tuyết nguyệt' là ký hiệu của nàng, nếu nàng thua bạc thì làm sao bây giờ? Giống như khối mặc ngọc hình trăng kia của Phong Tức, chỉ có một khối mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net