not sold separately

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Từ điển

Jaemin là người mang nó về nhà. Nhà là căn hộ một phòng ngủ quá nhỏ để chứa được tất cả bọn họ. Nó là bốn bản sao của cùng một cuốn từ điển Trung-Hàn.

"Tại sao chúng ta lại cần tới bốn bản sao của cùng một quyển từ điển khi chúng ta sống trong cùng một căn nhà?" Jeno hỏi, liếc nhìn những cuốn từ điển trên chiếc bàn cà phê bé tí tẹo của họ nơi Jaemin đặt chúng xuống như thể đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một cuốn sách. Mặt khác, Donghyuck thậm chí còn không thèm lại gần.

"Chẳng lẽ em là người duy nhất cảm thấy bị đe dọa mỗi khi Renjun đi chơi với Sicheng hyung hoặc Hendery, hay là cả hai người họ cùng lúc à? Em có dự cảm rất mạnh, và nó nói với em rằng họ đã nhắc đến chúng ta," Jaemin lý luận, và rồi quay sang phía Renjun. "Nhân tiện thì, em biết tên tiếng Trung của mình, vì vậy em có thể biết nếu em được nhắc đến trong cuộc hội thoại."

Renjun, người đang nằm trên ghế sô pha và chiếm hết tiện nghi trong khi Donghyuck và Jeno ngồi trên sàn nhà, húng hắng ho nhưng không nói gì và nhanh chóng hướng sự tập trung về lại chiếc điện thoại của mình cùng một nụ cười nhếch lên trên môi. Cái cách mà cậu gõ quá nhanh khiến Jaemin lo lắng.

"Tại sao bạn lại nghĩ là mua không chỉ một, mà bốn quyển từ điển tiếng Trung có thể giải quyết được vấn đề?" Donghyuck cuối cùng cũng dịch lại gần hơn, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách đủ xa.

"Thì, chúng ta phải bắt đầu từ đâu đó chứ?" Jaemin nhún vai. "Tôi đã vô cùng chu đáo khi mua một bản cho mỗi người, và mấy tên vô ơn các người thậm chí còn chẳng nói lời cảm ơn. Tôi thậm chí còn nhờ được Jisung cho tôi ưu đãi giảm giá nhân viên của em ấy."

"Chà, thực ra không có ai yêu cầu mà?" Donghyuck đáp trả.

Jaemin trông như thể nó sắp sửa phang cả cuốn sách 400 trang lên đầu Donghyuck khi Jeno chen vào. "Chẳng phải một ứng dụng từ điển sẽ dễ dàng hơn sao? Anh dùng nó để dịch bất cứ khi nào Kun hyung đăng gì đó lên Weibo."

Donghyuck chớp mắt. "Anh ấy đăng bài mỗi ngày đó."

"Chính xác. Một tay tự anh nâng cao khả năng tiếng Trung của bản thân. Hơn là những gì Renjun đã từng làm cho anh."

"Tất cả những gì mà Renjun từng dạy em là những từ chửi bậy."

"Bạn muốn anh dạy những từ chửi bậy đó còn gì." Renjun lớn tiếng phản đối, nhưng chẳng ai chú ý đến cậu.

TV thì vẫn phát tiếng ầm ĩ phía sau và không ai thèm bận tâm giảm tiếng hay tắt nó đi, và Jaemin khá chắc rằng điều hòa trong phòng ngủ vẫn đang bật. Nó đã cho họ một bài giảng dài về tiết kiệm năng lượng một lần. Có lẽ họ cũng đã chẳng dành sự chú ý nào cho nó vào thời điểm đó hết. "Tốt thôi," nó nói. "Nếu không ai muốn từ điển, tôi sẽ lấy lại chúng."

"Này, anh chưa nói gì hết nhé." Renjun nói, đứng dậy khỏi ghế đi văng. "Và bạn đáng nhẽ đã nên nói với anh về việc muốn học tiếng Trung. Anh đã có thể dạy riêng bạn rồi."

Jaemin nhướng mày. "Bạn sẽ ư?"

"Tất nhiên rồi," Renjun nói, một nụ cười trêu đùa ẩn giấu nơi khoé môi khi cậu lấy một bản của cuốn từ điển. Jaemin hiểu quá rõ điều đó là gì.

"Bạn cũng sẽ dạy em chứ?" Jeno hỏi cùng lúc với Donghyuck "Thế còn em thì sao?"

"Đáng tiếc là vị trí có hạn, và nó đã được giữ cho em," Jaemin trả lời thay, ôm lấy tất cả số bản còn lại của cuốn từ điển trước khi hai người họ có thể giật lấy bất cứ cuốn nào. "Hah! Tạm biệt, lũ thua cuộc. Hay là em nên nói, zaijian."

<Cái này không nói rõ nhưng chắc mọi người cũng đoán được giờ học của Renjun và Jaemin sẽ là gì rồi nhỉ? Có lẽ sẽ không học thêm được chút tiếng Trung nào hết =)))>

2. Album của Chenle

"Trước khi bất cứ ai trong mấy bạn có thể phản đối, không, nó không có trên Melon hay Spotify. Hay Genie Music," Renjun làm rõ trước khi bất cứ ai trong số họ có thể mở miệng.

Donghyuck nhíu mày trước cuốn album được kí tặng mà Renjun vừa ném vào lòng em. "Nhưng chúng ta thậm chí còn không có máy nghe đĩa CD mà?"

Không có cái máy tính xách tay nào của họ có thể chơi đĩa CD. Ít nhất, cái máy Pro cổ của Jaemin có thể, cho tới sự cố đáng tiếc xảy ra khi Donghyuck phát đĩa DVD Kiêu hãnh và Định kiến bản lậu trên đó bởi em cần nộp một bài tiểu luận về tiểu thuyết này trong vài giờ. Điều khiến nó tồi tệ hơn đó là bộ phim được phát thậm chí còn chẳng phải là Kiêu hãnh và Định kiến, mà là Kiêu hãnh, Định kiến và Zombies, và nó ngừng hoạt động khi thậm chí chưa được 10 phút vào bộ phim, đồng thời phá hủy luôn cái máy của Jaemin mãi mãi.

Jaemin đảm bảo chắc chắn việc định kỳ nhắc Donghyuck nhớ về thảm kịch ít nhất một lần mỗi tháng.

"Chenle không cần phải biết rằng chúng ta không bao giờ nghe nó." Renjun nhún vai. Nghe thì có vẻ khá khả thi, ngoại trừ việc Chenle luôn tìm ra bằng một cách nào đó nếu bất kỳ ai trong số họ chưa nghe các bài hát của cậu nhóc.

"Em vẫn không thể tin là bạn và Chenle biết nhau. Đứa trẻ đó giống như một siêu sao vậy. Em tưởng Trung Quốc là một đất nước rộng lớn?" Jaemin nói. Nó có ý đúng. Buổi hòa nhạc gần đây nhất của Chenle bán cháy vé nhanh hơn cả việc Jaemin có thể phát âm chính xác tên của thằng nhóc ("Một lần đó thôi!"), nhưng đôi khi họ về nhà và để rồi thấy Chenle nấu mỳ trong căn bếp của họ như thể nhóc con chỉ là một đứa trẻ trong khu phố.

"Trung Quốc có thể rộng lớn, nhưng nó là một thế giới bé nhỏ. Và lẩu thậm chí sẽ mang mọi người lại gần nhau hơn," Renjun đáp lời, đưa cho họ xem album được ký tặng của mình. Ba người gần như chỉ có thể nhận ra từ 'lẩu' từ chữ viết tay khó hiểu của Chenle. Sau tất cả, có lẽ từ điển của Jaemin thật sự có ích.

"Chẳng nhẽ chúng ta không thể nghe nó trên Youtube sao? Anh khá chắc là ai đó sẽ đăng lên toàn bộ album đó," Jeno gợi ý.

"Jeno, điều tối thiểu chúng ta có thể làm cho Chenle khi chúng ta thậm chí còn chẳng mua nổi một cái album là không nghe nhạc lậu đó," Donghyuck nói một cách khô khan.

"Bạn đang nói như thể bạn chưa bao giờ nghe toàn bộ album của Michael Jackson trên Youtube vậy. Đừng có nói dối em. Em đã thấy nó rồi." Jaemin nói.

"Michael Jackson không phải là Chenle. Ngoài ra, ông ấy cũng chết rồi nên nó thậm chí cũng chẳng thành vấn đề nếu ông ấy không nhận được tiền bản quyền."

"Em không thể tin bạn vừa nói điều đó về ca sĩ mà bạn tuyên bố là thần tượng của mình."

Donghyuck thậm chí còn không thèm nhìn lên từ điện thoại của mình. "Đó là sự thật."

Với vốn tiếng Trung hạn chế của Jeno và Jaemin (không lời cảm ơn nào tới Renjun - người chẳng đưa ra nổi lời đề nghị giúp đỡ nào) (không lời cảm ơn nào tới Donghyuck - người thậm chí còn không bao giờ cầm cuốn từ điển lên), họ cuối cùng cũng tải được QQ Music về và bằng cách nào đó đã thành công tạo được một tài khoản để phát trực tuyến các bài hát.

"Nếu bạn chơi bài hát đó thêm một lần nữa," Donghyuck cảnh cáo khi cùng một đoạn nhạc intro bắt đầu lấp đầy căn phòng.

"Em đang cố gắng trở thành một người anh tốt và ủng hộ em ấy, không giống như bạn!' Jaemin vặn lại.

"Nhưng mà bạn đang không thông cảm cho sức khỏe tinh thần của anh chút nào hết! Bạn có biết rằng Jeno chơi toàn bộ các đĩa hát của Chenle khi bọn anh quan hệ lần trước không? Anh không bao giờ có thể nhìn thẳng vào mắt Chenle nữa."

Jaemin há hốc miệng. "Bạn làm chuyện đó mà không có em ư?"

Donghyuck đảo mắt. Đã tin tưởng Jaemin có thể phân định rõ ràng sự ưu tiên. "Đây là lý do tại sao anh không thể có một cuộc nói chuyện với bạn được," Donghyuck lẩm bẩm, cầm lấy điện thoại và đi về phòng.

"Từ từ đã! Khi nào vậy? Tại sao em lại bị loại ra khỏi điều này? Tại sao Jeno không nói gì hết? Renjun có ở đó không? Trả lời em đi mà!"

Cánh cửa đóng sầm lại không thương tiếc.

3. Xe ô tô của Mark

"Ở thời điểm này, em thậm chí còn không biết liệu Mark chỉ là ngờ nghệch hay thật sự ngu ngốc đây," Jaemin nói khi họ cuốn gói để rời khỏi căn phòng sau khi nhận được tin nhắn của Donghyuck.

Jeno chớp mắt. "Có gì khác nhau nhau à?"

Jaemin không trả lời. Tiếng còi xe ầm ĩ dù sao cũng cắt ngang lời nó rồi. Họ quan sát khi một chiếc xe quen thuộc rẽ đến từ đằng xa, tăng tốc trở lại trước khi phanh gấp và dừng chuẩn xác ngay trước mặt ba người đồng thời làm mù mắt họ với ánh đèn pha trong quá trình đó. Donghyuck kéo cửa xe xuống và cười toe toét với họ. "Nhảy vào đi, lũ thua cuộc."

"Một ngày nào đó kỹ năng lái xe khủng khiếp của bạn sẽ giết chết anh và rồi cuộc đời anh sẽ qua đi trong vô ích," Renjun nói, nhưng dù sao thì cũng đã trèo lên xe. Cậu chiếm lấy ghế lái phụ trong khi Jeno và Jaemin ngồi vào ghế sau.

"Chết dưới tay em sẽ là một cuộc phiêu lưu to lớn." Donghyuck nháy mắt. Renjun giả vờ như không thấy và thắt chặt đai an toàn.

"Đây không phải là lần thứ ba chỉ riêng trong tuần này thôi sao? Anh không biết tại sao Mark hyung vẫn tin tưởng em với chìa khóa của anh ấy," Jeno nói khi anh rướn người về phía trước để thay đổi kênh radio với cánh tay dài vô dụng của mình.

"Mark hyung tin tưởng em với cả mạng sống của mình," Donghyuck trả lời một cách tự mãn.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Donghyuck cướp xe của Mark ít nhất một lần mỗi tuần và bạn thì vẫn hỏi cùng một câu hỏi mỗi lần," Jaemin nói.

"Đó là bởi vì không ai trong chúng ta từng biết chúng ta sẽ đi về đâu và rồi kết thúc ở nơi mờ ám và tồi tệ nhất mỗi lần," Renjun phản lại, cùng một lúc khi Donghyuck nói. "Nó không phải là cướp nếu em sẽ trả lại nó."

"Chúng ta đâu phải lúc nào cũng đến mấy chỗ tồi tệ nhất. Bạn có nhớ lần đó Donghyuck lái xe lên một ngọn đồi với khung cảnh thành phố rất đẹp không?"

"Làm sao em có thể quên được? Renjun đã cho em một màn dạo đầu tuyệt vời nhất cuộc đời em," Donghyuck hồi tưởng, trao đổi những nụ cười hứng chí với Renjun trong khi đan hai bàn tay của họ lại với nhau.

Jaemin im lặng đến mức họ gần như quên mất nó cũng đang ở trong xe cho tới khi nó cuối cùng cũng lên tiếng. "Em đã không ở đó."

"Cái gì cơ?"

"Cái chuyến xe lên đồi khỉ gió gì đó. Em đã không ở đó," nó nói. "Cái khỉ gì vậy? Đây thậm chí còn chẳng phải lần đầu tiên! Tại sao tôi luôn bị bỏ rơi?"

Tiếc thay, không ai có câu trả lời.

"Dừng xe lại!" Jaemin rít lên. "Cho tôi ra khỏi đây - từ từ đã, không không không không. Đừng dừng xe lại! Nếu tôi rời đi mấy người sẽ lại làm việc đó mà không có tôi, và tôi sẽ không để điều đó xảy ra."

<Cái này cũng không nói rõ và bản tiếng Anh thì từ dùng có hơi khác cơ mà mình không muốn dịch chính xác tới vậy nên thôi chúng ta tự hiểu với nhau nhé =)))>

4. Bùa yêu

"Thật ngọt ngào khi mẹ bạn coi chúng ta như con trai bà ấy," Renjun nói.

"Bạn biết rằng bà ấy nghĩ rằng chúng ta chỉ là những người bạn sống cùng nhà bình thường đó chứ?" Donghyuck cười khẩy, châm biếm nói. "Chứ không tại sao bà lại xin bùa yêu và thậm chí còn cầu nguyện cho mối quan hệ tương lai của chúng ta?"

"Em không biết. Có thể bà ấy nghĩ chúng ta có thể làm tốt hơn là hẹn hò với con trai bà ấy."

Jeno lườm họ. "Này! Mẹ anh đi cả quãng đường đến thăm một ngôi chùa ở trên núi để cầu nguyện cho sự an lành của chúng ta và đây là cách mà mấy người trả ơn bà ấy đó à?"

Donghyuck không bị ảnh hưởng. "Bọn em chưa bao giờ nói điều gì xấu về dì ấy. Bọn em chỉ nói điều đó về bạn thôi."

"Lũ vô ơn," Jeno lẩm bẩm dưới hơi thở.

"Cơ mà bạn có thể tưởng tượng nếu bà ấy biết về chúng ta không?" Jaemin hỏi, trở về từ căn bếp với dưa hấu đã cắt lát - cũng được mẹ của Jeno gửi cho. "Jeno, niềm tự hào và niềm vui của bà, người con trai hiếu thảo không bao giờ làm bà thất vọng trong cuộc sống, không chỉ có một, mà tới ba người bạn trai. Và cả ba người họ đang sống cùng với anh."

Donghyuck bắt đầu cười phá lên trong khi mặt Jeno chuyển đỏ. "Chắc anh sẽ khóc mất," Renjun trang trọng nói.

"Dì ấy thật sự có thể khóc òa vì lòng biết ơn bởi chúng ta đều quá tốt cho con trai dì ấy," Donghyuck nói thêm.

"Chúng ta có thể ngừng nói về mẹ anh được chưa?" Jeno càu nhàu. "Nó có thể buồn cười với mấy người, nhưng nó không vui với anh đâu."

"Nhạt nhẽo quá."

Renjun vươn tay ra để vỗ lên vai anh. "Không sao đâu, Jeno à. Một ngày nếu bà ấy từ bỏ bạn, bọn anh có một chỗ dành riêng cho bạn."

"Thật ư?" Jeno cảm động hỏi lại.

Jaemin mỉm cười rạng rỡ với anh. "Đương nhiên rồi. Nhưng trước hết thì chúng ta chỉ cần tìm hiểu xem liệu những chiếc bùa này có thật sự hoạt động không."

5. Yangyang (?)

"Tôi không thể hiểu nổi tại sao mấy người luôn tìm đến tôi khi mấy người cãi nhau," Yangyang gắt gỏng, day hai thái dương của mình. "Tôi thậm chí còn không được trả tiền cho việc này."

"Bọn mình còn ai khác nữa đâu? Chenle chắc chỉ cười vào mặt bọn mình. Jisung có lẽ sẽ làm điều tương tự. Nó khá là kì cục để mà hỏi Doyoung hyung, nhưng dù sao thì anh ấy cũng sẽ đứng về phía Jeno thôi. Sicheng hyung thì sẽ về phía Renjun. Hendery chẳng bao giờ đưa ra nổi lời khuyên nào tốt. Lời khuyên của Mark thì cũng vô dụng như vậy. Yukhei sẽ chỉ vỗ vào lưng bọn mình bồm bộp với bàn tay khổng lồ của anh ấy. Jungwoo hyung thì sẽ chỉ bảo bọn mình hôn nhau và làm hoà và rồi đá lông nheo nhìn bọn mình."

"Tôi đánh giá cao khi biết rằng mình là lựa chọn đầu tiên của mấy cậu. Wow. Cảm ơn mấy cậu rất nhiều," Yangyang trả lời. "Cơ mà tại sao mấy cậu không hỏi Xiaojun?"

Donghyuck lắc đầu. "Bọn mình làm thế một lần, nhưng mà anh ấy quá triết lý. Bọn mình ngừng nghe sau năm phút."

"Kun?"

"Quá già," cả bốn người họ đồng thanh trả lời. Họ nhìn nhau, rồi lại quay ra chỗ khác.

"Dù sao đi nữa, quan điểm của bọn mình là cậu là người hoàn hảo cho vai trò này," Jeno kết luận.

Renjun gật đầu đồng tình. "Ừ, cậu không thiên vị bất kỳ ai trong bọn mình và cậu đưa ra ý kiến công bằng nhất."

Khoanh tay trước ngực, Yangyang tựa người lại và toe toét cười với họ. "Nói cho mình biết thêm đi."

"Cậu là người sáng suốt nhất, thông minh nhất, khôn ngoan nhất, nhanh trí nhất, tài năng nhất..." Donghyuck ngọt ngào nói.

"Người ngầu nhất, hài hước nhất, tuyệt vời nhất, rạng rỡ nhất, nhất của nhất," Jaemin nối tiếp.

"Vô địch không gì sánh bằng--"

"Thật ra là kẻ tồi tệ nhất trong tất cả," Renjun không cảm xúc thẳng thừng đáp lời, ghế của cậu rít trên sàn nhà khi cậu đứng dậy. "Thôi đừng bận tâm, bọn mình sẽ đi hỏi Ten hyung."

"Đúng vậy, dù sao nó cũng đang trở nên quá mức cho lòng tự trọng của em," Donghyuck lên tiếng cùng với sự thay đổi đột ngột trong giọng điệu.

"Này!" Yangyang hét lên khi cả bốn người họ bước ra khỏi quán cafe. "Mấy người sẽ quay lại với tôi sau hai ngày thôi và tôi sẽ lờ mấy người đi đó! Và mấy người sẽ hối hận vì đã quay lưng với tôi bây giờ!"

Không ai trong số họ nhìn lại.

——————————

Một câu chuyện nhẹ nhàng, không nặng nề về plot dành cho 00-line yêu dấu của mình.

Coi như là để ăn mừng lần comeback này và chuẩn bị mong chờ cũng như chào đón một Dream đầy tươi mới với sự trở về của anh Mark cùng cách hoạt động khác.

Trên hết là để quên đi sự tiêu cực cách đây mấy hôm về những đấu đá không đáng có chỉ vì một bức ảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net