Ngày 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là sáng thứ 2 và tôi vốn luôn ghét ngày này. Nhưng bây giờ, tôi lại có thêm 1 lí do nữa để ghét nó.

Hôm nay là ngày cuối cùng của tôi và Moonbyul.

Sau 2 tuần hẹn hò tuyệt vời, chúng tôi chuẩn bị chia tay.

Bầu không khí nặng nề tràn ngập khắp xe và cả 2 chúng tôi đều chưa nói câu nào. Thậm chí chúng tôi còn không thể nhìn nhau nhiều hơn 5 giây. Cả 2 đều biết hôm nay là ngày cuối cùng, và từng giây phút trôi qua khiến tim tôi vỡ vụn từng mảnh.

"Chị có muốn ghé qua Pancake House ăn sáng không?" - em mở lời.

Tôi gật đầu trong vô thức, đầu vẫn nghĩ về giao ước của chúng tôi.

Khi đến nơi, chúng tôi lặng lẽ ngồi xuống chỗ quen thuộc. Hwasa tiến tới với nụ cười rạng rỡ và niềm nở nhưng điều đó cũng không khiến chúng tôi vui hơn chút nào. Tâm trạng của cả 2 xuống tận đáy rồi.

Moonbyul cất tiếng hỏi nhỏ giữa bữa ăn. "Chị có muốn đi làm hôm nay không?"

Tôi nuốt nước bọt, không biết phải trả lời ra sao. Tôi không muốn trở nên trông như thiếu thốn tình cảm, nhưng đồng thời cũng không muốn trông như không quan tâm. Vì tôi thực sự có quan tâm.

"Em muốn đi đâu?" - tôi hỏi, tránh ánh mắt của em.

Moonbyul hít 1 hơi thật sâu trước khi nắm lấy tay tôi. "Em không biết. Em chỉ muốn dành trọn từng khoảnh khắc cho chị khi mình còn có thể," - giọng em nhỏ dần và tôi thì rưng rưng nước mắt.

Tôi đưa tay nâng mặt em lên và cố ở nụ cười. "Vậy thì hãy 'bùng' việc đi"

"Nhưng chị yêu công việc của mình mà," - Moonbyul phản đối nhưng trông em chả có vẻ gì là có ý đó cả.

Tôi cười vì thế trận đảo ngược. "Ai sẽ đuổi việc chị đây? Em là sếp mà, nhớ chứ?"

Cuối cùng, em cũng nở nụ cười. "Có lý ha."

Tôi vươn người và hôn lên chóp mũi em ấy. "Chị luôn có lý. Giờ thì ăn nhanh nào để còn đi nơi khác nữa."

Moonbyul gật đầu và bắt đầu bữa ăn. Tay chúng tôi vẫn đan vào nhau, và tôi không thể ngừng nghĩ về việc chúng tôi tay trong tay là 1 điều...đúng đắn. Giống như là thuộc về nhau vậy.

Nhưng chỉ khi điều đó là sự thật.

Chỉ khi chúng tôi thuộc về nhau.

-----------

Moonbyul và tôi quyết định dành cả ngày ở căn hộ của tôi. Ôm ấp nhau và xem phim thú vị hơn bất kì buổi hẹn bên ngoài nào vào lúc này - đặc biệt là khi thời gian là thứ chúng tôi không có.

Tôi ngồi gần vào Moonbyul và dựa đầu vào vai em, vùi mặt vào hõm cổ. "Em có mùi thơm thật đấy," - tôi thì thầm.

Moonbyul giật mình. "Thôi đi"

"Không, em có mùi như dâu tây vậy," - tôi đặt vài nụ hôn nhẹ lên cổ em. "Chị tự hỏi liệu em cũng có vị như dâu tây không nhỉ," - tôi thì thầm với giọng đầy quyến rũ.

"Yongsunnnn...." - em rên rỉ. "Không phải bây giờ"

Tôi cười khúc khích, cực thích thú với việc trêu trọc em ấy. "Nếu không phải bây giờ thì bao giờ?"

"Đêm tân hôn của chúng ta," - em nói, kéo tôi gần hơn.

Trái tim tôi đập liên hồi và tan chảy cùng lúc. Tôi ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt âu yếm của em. Có 1 ngọn lửa nhỏ trong ánh mắt ấy và cả sự trân trọng. Moonbyul nhìn tôi như thể tôi là người từ từ cắt đứt hơi thở của em ấy 1 cách đau đớn. Yêu thương và sợ hãi đều hiện diện trong cái nhìn ấy. Và tôi tự hỏi liệu đó có phải hình phản chiếu của chính ánh mắt của mình không.

"Nêú chị muốn ngay bây giờ thì sao?" - tôi hỏi ngược lại, tiếp tục trò chơi mà tôi bắt đầu.

"Vậy thì hãy cưới em đi," - em thì thầm bằng 1 giọng ấm áp nhất tôi từng nghe. Em nhìn tôi chờ đợi câu trả lời, còn tôi - 1 con thỏ nhút nhát, cố gắng né tránh ánh mắt của em.

"Chúng ta không thể."

"Có, chúng ta có thể," - Moonbyul dùng 2 ngón tay nâng cằm tôi lên nhìn thẳng vào mắt em. "Chúng ta có thể, Yongsun."

Tôi lắc đầu. Khoảnh khắc đó, tia sáng le lói trong mắt em tối dần rồi tắt hẳn.

Nhưng tôi biết tôi phải làm gì đó.

Tôi vùi mặt vào cổ Moonbyul để che đi những giọt nước mắt chuẩn bị rơi và để đánh lạc hướng cả 2, tôi bắt đầu cắn nhẹ lên da em ấy.

"Bản hợp đồng," - em nhắc.

"Kệ m* nó," - tôi trả lời dứt khoát. Bản hợp đồng chính là thứ mà chúng tôi ít quan tâm nhất lúc này.

"Ồ, ồ. Mạnh miệng g--"

Moonbyul không thể hoàn thành câu nói vì tôi đang từ từ ngồi lên đùi em ấy và bắt đầu để lại những dấu vết của mình trên làn da ấy.

"Chị yêu," - Moonbyul nuốt nước bọt lo lắng. "Đây là những gì chị muốn à?"

Tôi lùi lại và nhìn thẳng vào đôi đồng tử tuyệt đẹp ấy. "Hơn bất cứ thứ gì"

Trong tíc tắc, Moonbyul bỗng lật người lại. Tôi đập lưng vào đệm ghế khi em ấy ở trên tôi, cả 2 tay nắm lấy cổ tay tôi và giữ chặt phía trên đầu. Tôi dạng 2 chân để em dễ dàng lọt vào giữa. 2 ánh mắt lại chạm nhau lần nữa và tôi có thể cảm nhận được bầu không khí nóng bỏng lúc này. Mùi thơm từ lẵng hoa kết hợp với hương nước hoa của Moonbyul đã đủ làm tôi chếnh choáng rồi.

Em ấy muốn tôi.

Và tôi muốn em ấy.

Cả 2 chúng tôi ép sát vào nhau hơn cho đến khi 2 đôi môi chạm nhau trong sự nồng cháy. Từng cái chạm của em khiến từng tấc trên da tôi nóng bừng. Tôi nhắm mắt và cảm nhận cái lưỡi quyến rũ đó đang lùng sục khắp khoang miệng mình.

Tôi thực sự như đang trên đống lửa. Và tôi cần em ấy giúp hạ hoả.

Tôi kéo em ấy vào gần hơn, cơ thể chúng tôi hoà hợp và vừa khít đến khó tin. Tôi thử nhấc hông lên và cọ vào em, tạo nên khoái cảm dễ chịu. Moonbyul bật lên tiếng rên nhỏ và siết chặt cái nắm trên cổ tay tôi.

Em rời khỏi cái hôn, thở dốc. "Chúa ơi, chị tuyệt thật đấy," - em nói với 1 giọng khàn khàn.

Tôi kéo mặt em xuống và tiếp tục nụ hôn, tim đập loạn xạ. "Em nói nhiều quá đấy," - tôi thì thầm bên tai và dải từng nụ hôn lên cổ em.

Em nhẹ nhàng tách khỏi nụ hôn khiến tôi có chút hụt hẫng. Moonbyul bỗng nhe răng cười và điều đó thực sự khiến tôi bị hớp hồn. Em buông cổ tay tôi ra và ngồi thẳng dậy. Rồi, cùng với nụ cười tinh nghịch đó, em chầm chậm cởi từng nút áo.

Mỗi nút được cởi ra là não tôi lại hét lên 1 lần. Làn da trắng mịn mằng đó dần lộ ra và miệng tôi thì bắt đầu khô khốc.

Cho đến khi cái áo không còn trên người em.

Em cởi chiếc áo ra và quăng nó xuống đất - nơi nó thuộc về.

Cuối cùng, tôi đang giương mắt lên chiêm ngưỡng 1 Moonbyul bán khoả thân. Em ấy vẫn mặc bra, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy chút gì đó.

Ý tôi là, tôi đã từng nhìn thấy rồi. Nhưng với 1 chút trí tưởng tượng....

"Chị định nhìn em cả ngày đấy à?"

Thực ra điều đó cũng không tệ lắm.

"Có thể"

Em mỉm cười trước khi kéo tôi ngồi dậy. Rồi, với những ngón tôi điêu luyện, em kéo áo tôi lên (và kết cục cũng giống áo của em ấy - nằm đất). Cho đến khi da chúng tôi chạm nhau. Tôi muốn được như thế này mãi mãi, nhưng ngọn lửa trong tôi quá lớn. Tôi vươn tay câu lấy cổ và hôn em.

"Sao em có thể quyến rũ đến thế nhỉ?"

"Em biết mà chị yêu. Em biết" - em cười khúc khích và ngậm lấy vành tai tôi khiến tôi hơi rùng mình.

"Chúng ta có thể làm chuyện này trên giường được không?" - tôi hỏi nhỏ.

"Để sau, chị Thỏ. Em sẽ 'ăn' chị ngay bây giờ, ngay trên cái ghế này. Sau đó sẽ là ở trên giường," - tôi cảm nhận được nụ cười tinh nghịch ấy qua nụ hôn - "Và có lẽ là cả ở trong phòng tắm nữa, hay phòng bếp ~ đặc biệt là trên bàn ăn," - em vừa nói vừa di chuyển bàn tay hư hỏng khắp cơ thể tôi.

Tôi chưa chuẩn bị cho việc cơ thể mình sẽ phản ứng với từng cái động chạm và lời nói khiêu khích của em. Và đột nhiên, phía dưới của tôi trở nên ẩm ướt.

Bàn tay hư hỏng đó đã dừng lại ở ngực tôi, bắt đầu xoa nắn còn tôi thì ưỡn người lên trong sự ngạc nhiên và hài lòng.

Và ngay đúng lúc đó, cánh cửa bỗng bật mở.

"Yongsunnn!"

Trong khoảnh khắc đầy bất ngờ đó, tôi vô tình đẩy mạnh Moonbyul xuống khiến em ngã xuống đất. Tôi ngồi dậy, quay đầu ra phía cửa và bắt gặp 1 Wheein đang há hốc mồm.

"Yongsun? Sao cậu lại không mặc áo thế? Và tại-," - mắt Wheein mở to khi nhìn thấy một Moonbyul cũng đang trong tình trạng bán khoả thân đứng dậy cạnh tôi.

"Chị yêu, ai phá đá- Wheein!" - Moonbyul giật mình.

Cả 3 chúng tôi hoá đá trong vài giây vì không biết phải làm gì tiếp. Cho đến khi tôi nhận ra Wheein đang nhìn chằm chằm bạn gái tôi.

"Wheein! Quay mặt đi!" - tôi nửa nói nửa hét trong khi nhặt áo của Moonbyul lên và đưa cho em.

"Thực sựưưưư xin lỗi 2 người! Chỉ là-....đó là lỗi tại cậu Yongsun!"

Tôi liếc sang Moonbyul cuối cùng cũng cài xong nút áo. Rồi quay sang nhìn Wheein. "Giờ cậu có thể quay lại rồi đấy."

Đỏ mặt, Wheein quay đầu lại và khi nhìn thấy cả 2 chúng tôi đều mặc lại xong đồ, cậu ấy mới thở phào.

"Là sao đây, lỗi của tớ hả?"

Wheein lườm tôi. "Tớ nhận được tin nhắn từ cậu, nói là 'H-K-F-K if' và 1 cái emoticon và 3 chữ 'N' in hoa! Nên tớ đã rất lo lắng. Tớ tưởng cậu bị bắt cóc hay chết đuối, hay bị chấn thương. Tớ không nghĩ đến việc cậu đang 'làm chuyện đó' với bạn gái!"

Mặt tôi nóng bừng. "Ôi Wheein à"

Tôi nằm đè lên chiếc điện thoại và tất nhiên, điều đó giải thích cho cái tin nhắn đó và tôi hẳn là đã dùng mông để nhắn tin cho Wheein trong khi mình và Byulie đang....vật lộn 1 chút.

"Chị yêu, mặt chị đang đỏ lắm đấy," - Moonbyul thì thầm, cười khúc khích phía sau tôi.

"Im đi," - tôi đẩy nhẹ em ấy. Rồi quay sang Wheein, với khuôn mặt như muốn hỏi 'cậu còn ở đây làm gì?' 

Cậu ấy đảo mắt và càu nhàu. "Vâng, vâng, tôi đi ngay đây," - rồi quay sang Moonbyul và nháy mắt. "Chúc vui!"

Tôi lườm Wheein và cậu ấy giơ tay chữ V trước khi rời khỏi căn hộ.

"Vậy là, chúng ta đến đâu rồi nhỉ?" - Moonbyul cố tình ghé sát tai tôi nói vì em ấy biết tôi thích như vậy.

"Chị nghĩ rằng chúng ta đang chuẩn bị xem bộ phim '50 sắc thái'" - tôi trêu.

"Ồ phải rồi," - em ngồi xuống và bật lên, khiến tôi chết lặng. "Chị đang đợi gì thế?" - em hỏi kèm với một nụ cười 'ngây thơ' vô số tội.

Tôi rên rỉ và ngồi vào lòng em.

1 lúc sau, em lại cất tiếng. Lần này, với 1 tông giọng nghiêm túc hơn.

"Yongsun, em không nghĩ mình có thể làm chuyện đó với chị vào thời điểm này."

Phải mất 1 lúc tôi mới hiểu được những gì em đang nói.

"Không phải là vì chị không hấp dẫn. Thề có Chúa, Yongsun, chị là người quyến rũ nhất mà em từng biết. Nhưng," - mặt em trở nên nghiêm trọng. "Nếu chúng ta làm 'chuyện đó', em nghĩ mình không thể chịu nổi việc sống mà không có chị. Chị hiểu chứ?"

Tôi gật. Tôi hiểu em ấy vì tôi cũng cảm thấy như vậy. Nếu cứ tiếp tục, chúng tôi sẽ càng lún sâu hơn - cả thể xác lẫn tâm hồn. Nó sẽ chỉ làm cho sự chia xa trở nên khó khăn hơn. Và tôi nghĩ rằng chúng tôi không thể chịu đựng được nhiều hơn nữa.

Bây giờ, cách xử lý tốt nhất chỉ có thể là không yêu em ấy. Hay ít nhất là, không để thứ tình cảm này ngày càng sâu đậm hơn.

"Moonbyul, trái tim em có đập điên loạn mỗi khi ở cạnh chị không?" - tôi hỏi.

Em quay sang và nhẹ nhàng cầm tay tôi đặt lên ngực em ấy. Và tôi cảm thấy nó, trái tim của em - thực sự đang đập rất nhanh. Em nhìn tôi. "Còn chị thì sao?"

Tôi do dự trong vài giây vì không muốn em biết. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng ấy, tôi không còn quan tâm nữa và cầm tay em lên đặt lên ngực mình. "Cái này có trả lời cho câu hỏi của em không?"

Em mỉm cười. "Có", rồi em cúi xuống đặt 1 nụ hôn nhẹ lên môi tôi.

Chưa bao giờ khoảnh khắc này lại tuyệt vời đến thế. Chỉ duy nhất 1 khoảnh khắc đó thôi là tất cả những gì chúng ta cần để hiểu được thế nào là tình yêu đích thực.

-------------

"Chúng ta đang làm gì ở đây thế?" - tôi hỏi, có chút  bối rối. Moonbyul đưa tôi đi ăn trưa ở khu phố bên cạnh và quyết định đi tản bộ sau đó. 2 chúng tôi đến 1 công viên ngay bên cạnh chuỗi cửa hàng tiện lợi thuộc quyền quản lí của công ty em.

Moonbyul lắc đầu, cười khúc khích. "Chị nhớ gì không?"

Tôi từng sống ở khu phố này nhưng dù cố vận động não hết công suất, chẳng có kí ức nào cả. "Không, không hẳn. Chị cần phải nhớ lại điều gì đó à?"

Em nằm xuống trên bãi cỏ, vòng 2 tay ra sau đầu. "Em không trách chị. Hồi đó chúng ta còn quá nhỏ."

Tôi nằm xuống cạnh em, vẫn bối rối. "Chúng ta?"

Em mỉm cười, nhìn lên bầu trời trong xanh. "Ừm, đây là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu"

FLASHBACK

"Ồ, nhìn xem cậu ta béo chưa kìa"

"Moonbyul béo! Moonbyul ục ịch!". Và tất cả những đứa trẻ xung quanh cô bé đó cười ồ lên.

1 bàn tịch múp míp đưa lên gạt đi những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống. Cô bé chỉ nhìn xuống đất trong khi những đứa nhóc xung quanh tiếp tục trêu chọc.

"Mấy cậu biết gì không? Moonbyul béo tới nỗi 500 người cũng không bế lên được," - 1 đứa nhóc cười phá lên.

"Dừng lại đi," - cô bé, Moonbyul, yếu đuối đáp trả. Nhưng chỉ như 'đàn gảy tai trâu'.

"Đúng đấy. Cậu ta béo tới mức ăn hết cả 1 con bò cho bữa sáng."

Và cứ thế, ngày càng nhiều đứa trẻ đến vây quanh Moonbyul và những đứa nhóc nghịch ngợm kia.

"Có khi cả đàn bò mới đủ ấy chứ!" - 1 đứa trẻ khác hùa vào.

Cô bé chỉ có thể đứng đó và khóc, chờ đợi người quản gia đến tìm.

Đáng ra cô nên ở nhà mới đúng. Không ai muốn chơi với cô cả.

Cô bé quay đi và buồn bã ngồi xuống ghế khi bọn nhóc vẫn tiếp tục trêu trọc. Bỗng nhiên cô bé nghe thấy 1 giọng nói cao vút từ đâu đó. Moonbyul ngẩng mặt lên và thấy những gì đang diễn ra.

"-vậy chúng ta có nên nói về việc mẹ của cậu, người bất cẩn đến mức bị đâm bởi 1 cái xe đang đỗ không nhỉ?"

Hình ảnh 1 cô gái khoảng 7 tuổi, đứng trước mặt cô và đối mặt với những đứa bắt nạt, 2 tay thì chống hông và có vẻ rất sẵn sàng lao vào đánh nhau bất cứ lúc nào.

"Vậy à, còn mẹ cậu thì béo tới mức bác ấy nghĩ rằng 3 chứ đầu tiên của bảng chữ cái là KFC," - 1 trong những cậu bé bắt nạt lên tiếng đáp trả.

"Ha, mẹ của cậu thậm chí còn không biết đánh vần KFC như thế nào?"

Cô bé múp míp bây giờ đã ngừng khóc, tò mò về chị gái dũng cảm đứng trước mặt.

Cậu nhóc kia tức giận đến đỏ mặt, quyết định quay mặt và đi chỗ khác. Và sau đó đám đông cũng tản ra bớt, cho đến khi chỉ còn lại 2 cô bé.

"Em có sao không? Cậu ta là 1 người xấu tính và chị biết mình cần phải làm gì đó," - cô bé cao hơn nói.

Moonbyul gạt vài giọt nước mắt còn vương và mỉm cười với vị cứu tinh của mình, nhìn chị ấy lần đầu tiên. Trái tim cô bé bắt đầu đập loạn xa và bản thân lại trở nên lo lắng lần nữa.

"Em ổn chứ?" - cô bé lớn hơn tiếp tục hỏi. "Đừng buồn. Và cũng đừng để ý đến mấy tên đó. Em rất xinh đẹp đấy, em biết chứ."

Moonbyul đỏ mặt ngượng ngùng. Nhưng em vẫn không đáp lại 1 câu nào.

"Em biết đấy, em nên quan tâm đến bản thân nhiều hơn. Mẹ chị luôn rằng đó là những gì chúng ta nên làm. Nên làm ơn, chị không biết em nhưng nếu chúng ta gặp lại 1 ngày nào đó, chị hy vọng em sẽ trong trạng thái khoẻ mạnh nhất có thể. Ý chị không phải béo là xấu, chỉ là điều đó sẽ khiến em dễ bị bệnh hơn thôi. Chị không muốn em bị bệnh đâu," - cô bé cao hơn tiếp tục nói liên hồi.

'Chị ấy đáng yêu thật đấy' - Moonbyul nghĩ.

"Vậy, em hứa với chị được chứ? Rằng em sẽ quan tâm đến bản thân nhiều hơn?"

Moonbyul chỉ có thể gật đầu.

"Tốt lắm! Còn giờ thì chị phải đi rồi. Gặp em sau!"

"Khoan đã!" - Moonbyul vội vàng lên tiếng - "Chị tên là gì?"

"Yongsun. Kim Yong Sun," - cô bé tên Yongsun đáp lại. Và Moonbyul chỉ còn có thể nhìn thấy bóng chị xa dần.

'Yongsun là 1 cái tên thật đẹp' - Moonbyul nghĩ.

Và, nhìn theo cái bóng xa dần, Moonbyul biết rằng cuộc sống của em sẽ không bao giờ giống trước nữa. Phải mất 1 vài năm, Moonbyul mới hiểu ra được tại sao mình lại thấy quyến luyến với cô gái dũng cảm với nụ cười toả nắng ấy.

Đó là tình yêu.

END FLASHBACK

"Chị thấy đấy, Yongsun? Chúng ta chỉ đồng ý hẹn hò trong 15 ngày, nhưng em đã yêu chị suốt quãng thời gian đó," - Moonbyul kết thúc câu chuyện, mắt hơi rưng rưng và tôi cảm nhận được sự chân thành trong từng câu nói.

Tôi gạt đi giọt mắt. "Không thể tin được đó là em"

Tôi không nhớ rõ lắm về ngày hôm đó, nhưng giống em, tôi không quên. Tôi không quên 1 cô bé buồn bã ngồi khóc mà tôi muốn bảo vệ bằng mọi giá. Tôi không biết liệu mình có thể gặp lại cô bé đó hay không nhưng tôi của ngày đó đã rất muốn làm bạn với em.

Và bây giờ thì tôi bối rối hơn bao giờ hết.

Moonbyul gật và đặt nụ hôn lên trán tôi trước khi đứng dậy, đưa tay ra kéo tôi lên.

"Yongsun, em biết chúng ta đã kí bản hợp đồng, và em biết chị vẫn đang tìm cách để hiểu rõ mọi chuyện, nhưng có lẽ em không thể buông tay nếu không thử 1 lần sau cuối," - Moonbyul hít 1 hơi thật sâu, 1 giọt nước vương trên khoé mắt. "Làm ơn đi, Yongsun. Làm ơn hãy ở cạnh em. Em không thể sống thiếu chị được."

Và rồi, giọt nước mắt rơi xuống. Trái tim tôi đau nhói vì tôi biết mình sẽ làm trái tim em tan vỡ 1 lần nữa.

Vì tôi là 1 đứa hèn nhát.

1 đứa hèn nhát đã chọn chạy trốn thay vì quyết định dứt khoát và làm theo.

Tôi chạy đến ôm chặt lấy em, cố lưu giữ từng khoảnh khắc vì có lẽ đây sẽ là lần cuối tôi còn được ôm em.

"Chị xin lỗi...thực sự xin lỗi...." - tôi lặp lại câu đó hàng trăm lần, hy vọng nó có thể phần nào xoa dịu nỗi đau của cả 2.

Em tách khỏi cái ôm và nhìn tôi với 1 ánh mắt buồn.

"Chị-chị không thể....không thể...chúa ơi!" - tôi cố giải thích nhưng cổ họng nghẹn lại và tôi lại lao vào vòng tay của em. Moonbyul cố dỗ tôi nhưng khi giọt nước mắt của chính em rơi xuống, tôi càng khóc nhiều hơn.

Chúng tôi đứng như vậy 1 lúc cho đến khi em chủ động tách ra. Tôi không thể nhìn rõ qua làn nước mắt, nhưng có thể thấy rõ nụ cười buồn của em.

"Em sẽ không hỏi lí do tại sao nữa. Em tôn trọng quyết định của chị. Ít nhất là, tối nay em sẽ ngủ và biết rằng em đã làm mọi thứ trong khả năng của mình để chị trở thành của em,"

Rồi em quay người bước đi xa dần. Trước khi thực sự rời khỏi, em cất tiếng lần nữa.

"Nhưng em hứa là: Kiếp sau, em chắc chắn rằng chúng ta sẽ thuộc về nhau. Em không biết làm thế nào, nhưng em hứa em sẽ là 'Bạch mã hoàng tử' của chị. Vậy nên, hẹn chị 1 ngày nào đó,"

Tôi thật ngu ngốc, tôi biết. Nhưng tôi chưa bao giờ nhận ra điều đó cho đến bây giờ; tôi thật sự ngu ngốc.

Vì tôi biết.

Tôi cũng yêu em.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#moonsun