6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungmin không thể rời mắt khỏi Minho. Cậu say thật rồi, còn Minho thì đẹp quá mức chịu đựng.

Vấn đề là Seungmin cứ ngắm anh suốt đêm hôm nọ, và rất lâu sau đó nữa, kể cả khi cậu không còn chút men rượu nào, vẫn cứ say như vậy.

Tất cả là tại Jisung, bởi vì, trước hết, Seungmin cần một ai đó chịu trách nhiệm cho vấn đề này và, dù sao thì, chính Jisung là người khiến cậu nhận ra rằng Lee Minho có nhiều điểm thu hút như vậy. Và bây giờ Seungmin không thể cưỡng lại được khao khát muốn tìm hiểu sâu hơn về Minho, về những thứ mà cậu có thể đã bỏ lỡ trước đây.

Càng chú ý quan sát anh, cậu càng khó rời mắt. Seungmin cảm thấy may mắn khi Minho không bao giờ để ý đến việc đó - à, hoặc là anh ấy không muốn vạch trần cậu. Dù thế nào thì, Seungmin rất biết ơn, thật đấy.

"Quan sát anh ấy rất thú vị đúng không?" Jisung nói với cậu vào một buổi tối mà cả hai đều đang ngồi trên chiếc ghế dài trong phòng khách, TV đang chiếu lại một số chương trình tạp kỹ của Yoo Jaesuk trước mặt họ.

Minho vừa đi làm về, anh lặng lẽ đi ngang qua hai người họ mà không chào hỏi gì cả. Một chuyện hết sức bình thường, nhưng Seungmin thực sự không thích điều đó ở Minho chút nào. Tuy nhiên, cậu vẫn không thể kìm được ánh mắt nhìn theo từng chuyển động của người lớn hơn.

Thật không may, Jisung bắt gặp ánh mắt đó.

“Mình không biết cậu đang nói gì”, Seungmin trả lời khi cậu đã hướng mắt về phía TV.

Jisung phá lên cười. Sự thật là cậu ta đứng thứ 2 trong danh sách những người Seungmin không thể chịu đựng nổi. Bởi vì, cũng giống như Minho, Jisung luôn nói cười và hành động như thể cậu ta biết điều gì đó về bạn mà bạn thì không. Còn lí do duy nhất khiến cậu ta không đứng đầu danh sách là bởi vì, không giống như Minho, Jisung rất thẳng thắn, cậu ta sẽ luôn tiết lộ chính xác những gì cậu ta nghĩ là cậu ta biết.

“Minho hyung rất dễ nhìn, đừng cố mà giả vờ rằng cậu không nghĩ vậy! Không phải gần đây cậu đã nhìn hyung rất nhiều à? Mình còn ngạc nhiên là anh ấy vẫn chưa tan chảy dưới sự soi xét của cậu đấy.”

Seungmin lầm bầm. "Hãy cho mình một chút bình yên đi, Jisung."

“Ha! Cậu hết đường chối nhé!” Jisung tuyên bố một cách đắc thắng.

"Bởi vì mình không cần phải từ chối bất cứ điều gì hết!"

“Chắc chắn rồi, Seungminnie, nếu cậu cho là như vậy ~” Jisung nghiêng người và líu ríu bên tai cậu. Seungmin nhanh chóng đẩy cậu ta ra, nhưng Jisung chỉ càng cười nhăn nhở hơn nữa. “Tuy nhiên, nếu cậu thắc mắc thì - hyung thích con trai. Anh ấy nói với mình như thế. Hyung nói với mình mọi thứ.”

Seungmin lắc đầu và không trả lời nữa. Cậu không hiểu tại sao Jisung lại cảm thấy rằng cậu cần phải biết điều đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net