Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin đang trên đường đi tới buổi hẹn hò đầu tiên của mình và Jungkook thì anh nghe thấy một tiếng shhh lớn ở đằng sau. Anh dừng bước và quay lại nhìn xung quanh, đôi tai chậm rãi vểnh lên nghe ngóng một cách cẩn thận, cố gắng để phân biệt nguồn gốc của âm thanh kia. Nhưng sau khi quay lại, anh chỉ thấy duy nhất một người phụ nữ và một đứa trẻ mới tập tễnh đang nắm tay nhau đi đến – không có một ai khác trên phần còn lại của vỉa hè. Nhún vai với một chút giận dỗi, Jimin tiếp tục bước đi. Có lẽ không có chuyện gì đâu.

Anh và Jungkook đã đồng ý gặp nhau ngay khi họ có thể, cả hai đều háo hức đi tới một buổi hẹn hò chính thức, và chỉ có hai người bọn họ. Ngày nghỉ duy nhất của Jimin trong tuần là thứ Hai, bởi vì đó là hôm mà tiệm bánh đóng cửa. Còn lại thì anh làm việc ở đó vào tất cả những ngày khác trong tuần và luôn phụ trách ca sáng hoặc ca buổi trưa. Vì muốn dành một ngày trọn vẹn chuẩn bị cho buổi hẹn hò của mình – anh đã trang điểm, làm tóc và thử quần áo suốt cả hai buổi sáng và trưa. Mái tóc vàng của anh được uốn thành những gợn sóng, tạo kiểu giống của một thiếu niên. Yoongi đã giúp anh, như mọi lần anh ấy vẫn thường làm – anh đã chải tóc của Jimin cho đến khi nó trở nên mềm mại và mượt mà, tiếng Jimin gừ gừ lấp đầy căn phòng tắm bé nhỏ của họ khi cậu ngồi một bên của bồn tắm. Phần trang điểm khá nhẹ và sáng: nhũ hồng cho bầu mắt, eyeliner trắng, phấn má hồng – anh đã làm tất cả cho buổi hẹn hò của mình. Ngoài trời lúc này chói chang và nóng nực vô cùng, bởi vậy Jimin đã chọn một cái quần jeans ngố, một cái áo phông quá cỡ màu trắng và rất nhiều những chiếc nhẫn bạc xinh xắn để tô điểm cho ngón tay của mình. Anh bước ra khỏi nhà với cảm giác xinh đẹp và tự tin, háo hức muốn được thấy bạn cặp của mình sau ba ngày Jungkook không tới thăm anh ở tiệm bánh.

Buổi hẹn hò đầu tiên của họ rất đơn giản: gọi sữa chua đông lạnh, tìm một chỗ mát mẻ trong công viên để thư giãn và nói chuyện, sau đó kết thúc bằng bữa tối tại một nơi Jungkook đã chọn. Jimin cảm thấy tim của mình đang mềm nhũn trước suy nghĩ về Jungkook, cái đuôi vui vẻ ngúng nguẩy. Khoảnh khắc mà anh đặt ánh mắt của mình lên người Jungkook, anh dễ dàng biết được nó sẽ như vậy. Nhân thú giao phối suốt đời, bản năng của họ có thể nói cho họ biết ngay tức khắc khi một ai đó chính là người đấy, bạn đời của họ, nửa kia của đời họ. Và Jimin đã lập tức biết điều này sau khi nhìn thẳng vào cặp mắt ngây thơ của Jungkook, sau khi nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt cùng cổ của cậu ấy đỏ bừng lên chỉ vì một vài lời trêu chọc nhẹ nhàng, sau khi nhận ra nụ cười của cậu đáng yêu đến mức nào. Jimin đã đắm chìm vào cậu ngay từ những phút ban đầu – anh không thể ngừng tặng cho Jungkook những món quà tỏ tình, nướng chúng vào đêm trước đó để biến độ giòn trong món ngọt của cậu trở nên hoàn hảo, ừ thì, điều đó cũng khá ngọt ngào mà. Jimin khẽ cười khúc khích.

"Sao nhìn anh có vẻ vui vậy?"

Jimin nhìn lên, một nụ cười tự động được vẽ lên trên môi trước âm thanh của giọng nói đó, giọng nói thần kì đó. Jungkook đang đứng phía trước một cửa tiệm sữa chua lạnh, mặc nguyên một cây đen – mũ bucket đen, áo phông, quần jeans ngắn, ba lô, và đôi dày hầm hố đậm nét của cậu. Làm cách nào mà cậu đã không chết vì quá nóng trong suốt thời gian qua đến giờ vẫn còn là một bí ẩn đối với Jimin.

"Chào, Kookie!" Anh nói, trước khi chạy đến gần và kéo cậu vào một cái ôm. "Vì anh vừa mới nghĩ đến em," Jimin thừa nhận, ôm Jungkook chặt hơn một chút.

Jungkook phì cười, âm thanh giống như tiếng những chiếc chuông nhỏ kêu lên, làm Jimin cảm thấy ấm áp cả người. "Đáng yêu thật đấy."

"Em mới đáng yêu," Jimin ngay lập tức đáp, lùi lại để nhìn cặp má ửng hồng xinh xắn của Jungkook.

"Well, anh còn đáng yêu hơn. Trang điểm đẹp lắm."

Jimin cười toe toét. "Vẫn ngọt ngào như vậy nhỉ. Bây giờ thì đi vào và mua sữa chua lạnh nào." Anh nắm lấy tay Jungkook bằng tay mình và đẩy cậu vào trong tiệm sữa chua. Tay Jungkook có hơi nhớp nháp, nhưng Jimin không bận tâm – anh thích cách mà bàn tay nhỏ bé của mình được bao bọc trong bàn tay to lớn của Jungkook.

Hai người cùng nhau gọi sữa chua đông lạnh của mình – Jimin với chocolate đen và dâu tây, còn Jungkook thì với việt quất và bánh quy chocolate – rồi ngồi xuống gần cửa sổ. Có rất nhiều cây được đặt bên trong tiệm, làm cả nơi này sáng bừng lên. Họ ngồi xuống một cái ghế dài nhỏ chỉ vừa đủ cho cả hai người, nhưng Jimin thích điều này vì nó tạo cho anh cơ hội có thể ôm ấp Jungkook rồi sau đó đổ lỗi cho không gian có hạn. Ở gần thế này với Jungkook, Jimin có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của cậu: một sự kết hợp giữa hoa oải hương và mùi sạch sẽ của nước giặt quần áo – một mùi hương mà Jimin cảm tưởng như đã gắn liền với Jungkook. Mỗi khi giặt quần áo, anh đều nghĩ đến Jungkook. Anh thậm chí còn mua thêm một chút hạt giống hoa oải hưởng để có thể làm khu vườn nhỏ bé của mình có mùi giống Jungkook. Jimin nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, lấp đầy toàn bộ giác quan của mình bằng Jungkook, và điều đó khiến anh gần như hài lòng mà gừ gừ.

"Ăn sữa chua của anh đi, trước khi nó chảy ra, Jiminie-hyung."

Jimin mở mắt, chợt nhận ra mình vẫn chưa thử đồ ăn. Anh mỉm cười với Jungkook, người đang nhìn chằm chằm anh với đôi mắt nai tơ, không thể giấu nổi sự lo lắng vì Jimin vẫn chưa ăn. Duy nhất chỉ điều này thôi đã làm Jimin muốn gừ gừ thêm nữa rồi, anh còn hơi bị choáng ngợp một chút bởi cách Jungkook quan tâm đến anh nhiều như thế nào. Cậu thể hiện nó ở những khía cạnh dù là nhỏ nhất, giống như bảo anh ấy ăn thêm, hay hỏi một ngày của anh trôi qua thế nào, hoặc là lơ đãng vuốt ve Jimin khi cậu đang học.

Jungkook chọc vào má Jimin. "Quay trở về Trái đất và ăn đi, hyung."

Jimin bật cười. "Xin lỗi, xin lỗi." Sau đó, để cải thiện tình hình, anh xúc một thìa sữa chua lớn, lớn tiếng cảm thán. "Ngon thật đấy!"

Má Jungkook đỏ ửng và Jimin phải ngăn bản thân không được ôm hôn cậu lúc này. Cậu rất dễ bị trêu chọc – có rất nhiều cơ hội để trêu cậu mà Jimin chỉ đơn giản là không thể từ chối. "Của em có ngon giống vậy không, Kookie?"

Jungkook gật đầu. Rồi hít vào một hơi thật sâu, như đang chuẩn bị cho bản thân mình sắp đi lên bục thuyết trình, hỏi anh: "Anh có muốn thử một chút không?"

"Có làm ơn!" Jimin nói với một tiếng cười khúc khích, sau đó mở miệng chờ đợi. Jungkook đút cho anh một thìa sữa chua của cậu, mắt không rời khỏi miệng Jimin, người đang liếm môi đầy quyến rũ sau khi cắn một miếng sữa chua từ cậu, có lẽ phóng đại một chút. Nhưng cũng đáng mà bởi nhờ nó mà toàn bộ khuôn mặt Jungkook lúc này đã đỏ bừng lên. "Cảm ơn, Kookie."

"Không có gì," Jungkook thì thầm, sau đó nhìn đi chỗ khác và giả vờ bận rộn với việc thưởng thức đồ ăn của mình. Jimin bật cười rúc rích nhưng cũng quyết định thôi không trêu chọc cậu nữa – ít nhất là bây giờ.

Hai người ăn đồ ăn của mình trong không gian yên lặng nhưng thoải mái. Có lúc Jimin còn ngồi nghiêng người, tựa lưng vào tay vịn của chiếc ghế dài để có thể gác chân mình lên đùi Jungkook. Khi họ ăn xong sữa chua, Jungkook ném rác của cả hai vào một cái thùng bên cạnh chiếc ghế dài – cậu thậm chí còn không cần đứng dậy khi thực hiện cú ném đó, thứ đã khiến Jimin rất vui vì nó có nghĩa là anh sẽ không phải làm điều đó nữa. Jungkook đặt tay lên mắt cá chân Jimin và bắt đầu hỏi về một tuần của anh, thỉnh thoảng lại bóp nhẹ nó một lần trong lúc Jimin đang nhiệt tình nói về một số khách hàng đáng nhớ nhất mà anh ấy đã gặp cho đến nay. Jungkook cũng nói về một tuần của cậu, lúc mà cậu hầu hết dành thời gian để chơi game với Taehyung ở nhà của anh ấy và Namjoon. Jimin thực sự không chơi game, trừ khi bạn muốn tính cái nông trại trong Animal Crossing trên phím tắt của anh ấy là một loại game, nhưng anh thích nghe Jungkook nói về những lần cậu đánh bại Taehyung trong Fortnite. Anh nhìn thấy ánh mắt phấn khích của cậu lúc này, lâu lâu lại buông cổ chân của Jimin ra để bàn tay to làm vài động tác khi nói về việc Taehyung đã chơi ăn gian một cách trắng trợn như thế nào.

Sau hơn một tiếng đồng hồ nói chuyện, Jimin nhắc Jungkook họ vẫn còn phải đi công viên nữa. Hai người đứng dậy – Jimin đã quên mất nhiệt độ cơ thể của Jungkook, người hầu như không kiềm chế được một tiếng than vãn - khi bước ra ngoài, cao đến mức nào. Trời lúc này đang có nhiều mây, bởi vậy có rất nhiều bóng râm cần thiết được cung cấp. Jungkook nắm lấy tay Jimin trong tay mình, điều đó khiến mặt Jimin như sáng bừng, tận hưởng cảm giác bàn tay to hơn của Jungkook đang bọc lấy bàn tay của mình.

Jimin đã nhận ra chúng một lần nữa khi đang trên đường đi tới công viên – những tiềng xì xào đằng sau họ, như thể một ai đó đang ra hiệu shhh với ai đó khác. Anh nhanh chóng quay lại và nhìn thấy hai người nào đấy đang chạy tới gần một con hẻm, nhưng tiếc là họ không đủ nhanh để giấu cái đuôi đen mỏng và đôi tai mèo khỏi con mắt của Jimin. "Kookie, đợi ở đây."

Jimin giận dữ bước đến con hẻm, Jungkook vẫn theo sát ngay sau anh mặc dù Jimin đã nói cậu đợi ở đó. Đằng nào thì nó cũng không quan trọng – điều quan trọng bây giờ chính là hai con người đang đứng ở con hẻm kia với đôi mắt mở lớn. "Các Hyungie! Các anh đang làm vì ở đây vậy?"

Yoongi và Hoseok nhìn chằm chằm vào anh như những con hươu bị bắt gặp giữa đêm bởi ánh đèn pin. "Thì," Yoongi bắt đầu, sau đó nuốt đánh ực một cái. "Bọn anh... bọn anh chỉ muốn chắc chắn thôi, em biết mà?"

"Không, em không biết gì hết. Giải thích mau," Jimin lạnh lùng nói, khoanh tay trước ngực. Jungkook bước đến phía anh gần hơn và sự xuất hiện của cậu đã làm Jimin bình tĩnh hơn một chút. Chỉ một chút thôi. Anh vẫn đang giận mấy vị hyung của mình lắm.

Hoseok là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. "Anh xin lỗi, Jiminie! Anh đã quá tò mò và không nên theo dõi em như vậy!"

Jimin nhắn mày, buồn bã. "Anh xâm phạm quyền riêng tư của em, các hyungie."

Hoseok bỗng nhiên ngã hẳn xuống đất, cúi đầu thật thấp. "Anh xin lỗi, Jiminie! Anh sẽ không lặp lại nó nữa đâu."

"Còn anh?" Jimin chuyển ánh mắt từ Hoseok sang Yoongi, người cũng đang nhăn mày nãy giờ.

"Anh lo," Anh lẩm bẩm.

"Nhưng anh biết Kookie mà. Em ấy đến tiệm bánh rất thường xuyên, lại còn là bạn thân của Taehyungie. Em ấy sẽ không làm bất cứ thứ gì xấu với em."

"Em thực sẽ không," Jungkook thêm vào, có vẻ lo lắng. Jimin quay lại để nắm lấy tay cậu, yên tâm siết chặt nó.

"Nhưng anh vẫn được quyền lo lắng," Yoongi nói, nhưng khi Jimin giận dữ liếc anh, anh mới đổi ý: "Anh xin lỗi, Minnie. Hyung sẽ không làm vậy nữa."

Jimin nhìn từ Yoongi đến Hoseok, người vẫn đang ngồi ở trên mặt đất, đằng sau Yoongi. "Anh được tha lỗi, cả hai anh. Nhưng còn bây giờ làm ơn hãy đi đi. Em sẽ gặp anh ở nhà vào tối nay, hyungie."

Yoongi gật đầu, sau đó giúp Hoseok đứng dậy. "Đừng lo, Jimin-ah," Hoseok nói, "Anh sẽ để mắt tới Yoongi nên anh ấy sẽ không theo dõi em được nữa đâu."

"Này!"

"Bọn anh về ngay đây," Hoseok nói, mặc kệ âm thanh phẫn nộ mà Yoongi tạo ra, và bắt đầu đẩy anh về hướng ngược lại.

Jimin thở dài. "Ổn rồi, giờ thì nó đã được giải quyết rồi, đi thôi." Anh kéo mạnh cánh tay của Jungkook, tiếp tục buổi hẹn hò của mình và bước tới công viên.

Họ kết thúc bằng việc chọn một vị trí gần với một cái hồ nhỏ. Jungkook đã mang theo một cái chăn để ngồi lên, một cái loa nhỏ để bật nhạc và – một bất ngờ cho Jimin – bánh mì chuối cậu tự làm.

"Em không giỏi trong việc nấu nướng như anh," Jungkook nói, lo lắng nghịch những ngón tay của mình và không nhìn vào mắt Jimin, "nhưng anh đã làm cho em rất nhiều đồ ăn, nên em cũng muốn mình làm gì đó để đáp lại."

Jimin gật gù, khen ngợi. "Cảm ơn em nhiều lắm, Kookie. Anh chắc chắn là mình sẽ thưởng thức tất cả tình yêu mà em đã làm với nó."

Jungkook đỏ mặt và gật đầu. Cậu đã cắt sẵn bánh mì chuối thành từng lát, gọn gàng xếp nó vào trong một cái hộp nhựa nguyên sinh Tupperware. Cậu mời Jimin thử một miếng và Jimin đã chọn miếng lớn nhất, háo hức ăn thử nó. Jungkook nhìn chằm chằm anh khi anh cắn nó. Cứ cho là nó hơi khô đi, nhưng Jimin không phải kiểu người cầu kì kén cá chọn canh, đối với anh tình cảm còn quan trọng hơn hương vị rất nhiều. "Anh yêu nó, Kookie," anh nói, bởi vì anh thực rất yêu nó – yêu cách Jungkook nướng nó cho anh, cố gắng bước ra khỏi vùng an toàn của mình và thử làm một cái gì đó mới mẻ cho anh. "Cảm ơn em," anh nói thêm với một nụ cười lớn.

Jungkook thở phào nhẹ nhõm. "Em rất vui. Taehyung đã cằn nhằn một chút với em vì em làm nó ở nhà anh ấy và em đã phải thử lại bốn lần để có được phần bột nhão đúng cách."

Jimin cười khúc khích, hai mắt cong lại thành vầng trăng khuyết. Anh cảm thấy ấm áp trước suy nghĩ của Jungkook, thức đến tận khuya để làm điều đặc biệt cho Jimin. "Em đáng yêu thật đấy."

Jungkook im lặng sau đó, những vệt đỏ quay trở lại. "Bật một chút nhạc thôi nào," cậu nói, nhanh chóng chuyển chủ đề. Cậu mở một trong số những danh sách nhạc nhẹ nhàng của cậu, âm nhạc êm đềm và thư giãn. Sau đó họ nằm xuống chiếc chăn, xích lại gần với người còn lại, tận hưởng sự hiện diện của nhau và ngắm nhìn những đám mây. Jimin nhích lại gần hơn một chút với Jungkook để có thể tựa đầu của mình lên ngực chàng trai. Để như vậy, anh có thể nghe được nhịp tim đang đập nhanh như cách chim ruồi đập cánh của Jungkook, và anh mỉm cười. Jimin cảm thấy vô cùng may mắn khi được gặp một chàng trai vừa tốt bụng lại ngọt ngào như Jungkook. Lúc này Jungkook bắt đầu chải những ngón tay của mình xuyên qua tóc Jimin, nhẹ nhàng và cẩn thận. Jimin ậm ừ, bằng lòng, và không thể ngăn lại cơn buồn ngủ.

♡♡♡

"Jiminie-hyung, dậy thôi nào. Nhanh lên, mèo con, chúng ta sẽ trễ giờ ăn tối mất."

Jimin rên rỉ, đôi tai ngoe nguẩy trước sự quấy rầy. "Mún ngủ," giọng anh líu lại lè nhè.

"Vậy thì, em muốn đồ ăn," Jungkook nói, cười lớn.

Jimin đưa tay lên dụi mắt, hy vọng sẽ giúp tỉnh ngủ hơn. Tốn hẳn một giây để anh để ý, nhưng khi vừa nhận ra anh lại thấy mình tỉnh táo vô cùng. "Đợi đã. Em vừa gọi anh là mèo con đấy à?"

"Em... khoan, em..." Jungkook lắp bắp. "Nó tệ lắm sao? Em không nên gọi anh như vậy?"

Jimin ngồi dậy và nhìn Jungkook, người đang thực sự chìm đắm trong lo sợ. "Này, Kookie, bình tĩnh nào. Nó không tệ anh hứa đấy. Chỉ là em khiến anh bất ngờ thôi."

Jungkook nhìn anh với đôi mắt mở lớn. "Thật?"

"Ừ, thật." Jimin khẽ cười. "Thật ra anh cũng thích nó. Vậy nên hãy gọi anh như vậy bất cứ khi nào em muốn, hm?" Anh yêu chiều vuốt tóc Jungkook. "Còn bây giờ thì đi ăn thôi."

Họ thu dọn đồ đạc và đi tới nhà hàng. Jungkook đã chọn một nhà hàng món Ý ở gần đó, vì thế nên hai người đã quyết định đi bộ tới đó, tay trong tay bước đi. Nhà hàng được biết đến nhiều bởi không khí lãng mạn của nó – Họ có một sân thượng lớn với những bóng đèn thủy tinh sắc màu được treo ở khắp nơi, những chiếc bàn cách xa nhau một khoảng đủ để tạo ra ảo giác về sự riêng tư, nến và hoa được trang trí trên tất cả các bàn. Hai người ngồi xuống bên ngoài mái vòm của sân thượng, trong lúc Jimin đang trầm trồ nhìn mọi thứ thì Jungkook vẫn một mực dành trọn ánh mắt của mình cho Jimin.

"Ở đây đẹp quá, Kookie. Làm thế nào em tìm được nơi này?"

Jungkook nhún vai. "Namjoon-hyung đã giới thiệu nó cho em. Anh ấy nói ở đây đồ ăn rất ngon và cũng rất cởi mở với nhân thú nữa, nên là." Cậu gãi gãi phần tóc sau đầu, lo sợ trong giây lát.

Jimin cảm thấy những con bướm ở trong bụng mình đang dữ dội hơn bao giờ hết. Jungkook thật là một người chu đáo – cậu ấy đã tìm một nơi cởi mở với nhân thú cho anh, đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cho anh. "Nếu em còn tiếp tục tốt bụng thế này thì anh khóc thật đấy," Jimin nói, một nửa đùa cợt và một nửa nghiêm túc.

Jungkook nhăn mày trước điều đó. "Anh xứng đáng được đối xử tốt, hyung."

"Anh biết, anh biết. Nhưng việc biết mình xứng đáng với nó và việc thật sự được đối xử tốt là hai điều khác nhau." Jimin không thể đếm nổi những lần anh bị phân biệt đối xử vì anh là một nhân thú; đa số mọi người đều cư xử trịch thượng, họ nghĩ rằng chỉ vì anh có đôi tai và đuôi của mèo thì bằng cách nào đó anh sẽ kém thông minh, kém lý trí hơn con người bình thường. Anh đã bị gọi tên bởi những người ngẫu nhiên trên đường phố, bị từ chối xin một số công việc vì "không đủ tiêu chuẩn". Phải may mắn tới mức nào anh mới tìm được Hoseok và Seokjin, lúc hai người đang dán tờ rơi yêu cầu giúp đỡ cho tiệm bánh của họ. Phải may mắn tới mức nào khi cả hai người đều rất tốt bụng và có tư tưởng thoáng, đến mức còn đồng ý nhận cả Yoongi vào nữa. Jimin chỉ đơn giản là từng bị phân biệt đối xử vì một điều mà anh không thể tránh được, đó là trở thành chính mình. Chuyển đến một thành phố lớn với Yoongi là lựa chọn tuyệt vời nhất mà anh từng làm – anh yêu sự đa dạng, sự phóng khoáng về tư tưởng, cách mà gần như con người ở đây để cho anh là chính bản thân mình. Và hầu hết mọi thứ anh yêu đều hội tụ ở Jungkook. Jungkook, người đã luôn nhìn anh như thể cậu sẽ đích thân đi đánh nhau với tất cả những kẻ đã từng dám làm tổn thương Jimin. Jungkook, người đã đến bên kia của chiếc bàn để nắm lấy tay Jimin trong tay mình, yên tâm siết chặt lấy nó.

"Em sẽ cho anh thấy anh xứng đáng được đối xử tốt đến mức nào," Jungkook kiên quyết nói.

Má của Jimin bắt đầu nóng lên, nhưng anh đã không thể che nó đi kịp thời bởi vì Jungkook vẫn đang còn giữ một tay của anh. "Cảm ơn em, Kookie," thay vào đó anh thì thầm và cúi thấp đầu xuống để cố che hai gò má đỏ ửng của mình đi.

Jungkook siết chặt tay một lần nữa và không buông ra, kể cả khi người phục vụ đã đến lấy danh sách món ăn. Jimin không biết gọi món gì vậy nên anh đã để Jungkook chọn cho mình. Jungkook đã gọi mì cho cả hai – mì Ý cùng carbonara cho Jimin và mì ống với toàn phần sốt arrabbiata cho bản thân mình – thậm chí còn chọn cả "món ăn bất ngờ" cho món tráng miệng, cuối cùng được đưa ra với ba phần nhỏ hơn gồm chè Khúc bạch, bánh tiramisu và bánh mousse chocolate. Hai người kết thúc bữa ăn đầy thích thú, chia sẻ tất cả mọi thứ và tán thưởng về việc nó ngon như thế nào. Jungkook còn gọi cả một chút rượu trắng nữa, vậy nên khi tới cuối bữa ăn của họ, Jimin cảm thấy choáng váng một cách dễ chịu – anh đã uống một lượng vừa đủ để cảm thấy hơi lâng lâng, nhưng chưa đủ để đến nỗi say đến bất tỉnh nhân sự. Jungkook cũng ở trong tình trạng thể chất tương tự, nhưng cậu có vẻ cầm cự tốt hơn Jimin một chút.

Họ tay trong tay rời khỏi nhà hàng, Jimin dính chặt vào người Jungkook. Khi Jungkook đưa Jimin về đến nhà của anh, Yoongi đã đợi sẵn ở ngoài. Jimin thuần thục chạy đến chỗ anh và kéo anh vào một cái ôm. Yoongi mỉm cười trước điều này, cánh tay đặt lên eo Jimin một cách bảo vệ. "Vui chứ?"

"Vâng! Kookie đã làm bánh mì chuối cho em," Jimin nói, cười khúc khích ngay sau đó. "Thật là một sự cố gắng đáng yêu." Anh cố gắng thì thầm, nhưng anh đã quá háo hức để nhỏ giọng và anh chắc là Jungkook đã nghe hết câu đó rồi.

"Cảm ơn vì đã đưa em ấy về," Yoongi nói, với một nụ cười trên khoé môi. "Anh chấp nhận cho một buổi hẹn hò thứ hai, nhưng đừng quên cuộc trò chuyện chúng ta đã có, Jungkook."

Jungkook nuốt nước bọt, nhanh chóng gật đầu. "Em sẽ không!"

Jimin nhìn vào giữa hai người, mắt nheo lại. Sau đó anh há hốc khi anh nhận ra: "Hyung, anh đã doạ em ấy?"

Yoongi nhìn anh với đôi mắt to ngây thơ, nhưng cách Jungkook nhìn chằm chằm vào sàn nhà đã nói với Jimin quá đủ. "Anh không có," Yoongi nói dối, cắn môi.

"Anh có!" Jimin nói, tai phập phồng có vẻ giânn dữ. "Ngưng doạ nạt người khác đi! Em có thể tự giải quyết và anh biết mà."

"Anh biết, nhưng điều đó có nghĩa là anh sẽ ngừng trông chừng em," Yoongi phản đối, nhướng mày.

Jimin thoát khỏi vòng tay của Yoongi để chạy lại gần Jungkook. "Cảm ơn vì hôm nay, Kookie. Anh không thể đợi đến buổi hẹn hò thứ hai." Anh thơm lên má Jungkook, cố tình phóng đại âm thanh nũng nịu lên để chọc tức Yoongi, người đang đứng trố mắt nhìn họ. Mắt của anh ấy mở gần như to bằng Jungkook, rõ ràng không ngờ Jimin lại táo bạo như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net