Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều hôm nay, Tiêu Chiến như thường lệ xoa bụng nằm dưới gốc cổ thụ, dạ dày vẫn còn đọng lại dư vị món vịt quay ngon lành của bữa trưa. Đầu bếp trong phủ tướng quân tay nghề không tệ, tuy rằng không bằng phủ vương gia, nhưng so với tửu lâu quán trà bên ngoài vẫn tốt hơn nhiều.

Tiêu Chiến rất hài lòng.

Ăn no liền buồn ngủ, y nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên cảm thấy trên đầu phủ xuống một mảng bóng đen, chống đỡ nửa người trên ngồi dậy liền thấy Vương Nhất Bác đang đứng ngay phía sau.

"Vương Nhất Bác?"

Vương Nhất Bác chắp hai tay sau lưng, muốn dùng tư thế hiên ngang đứng thẳng để che đi biểu tình mất tự nhiên lộ rõ trên mặt. Hắn vốn dĩ cho rằng Tiêu Chiến đã ngủ rồi, đành phải viện cớ: "Khụ, ta đến đây luyện công." Vì để tăng thêm tính chân thật, hắn vung chân đá mấy cước, vung vài đấm vào không khí.

Tiêu Chiến đứng dậy, hơi nghiêng người hành lễ: "Vậy ta không quấy rầy ngươi nữa."

"Đợi đã", Vương Nhất Bác vội vàng gọi y lại, "Chiến ca có phải cũng biết một chút võ công không?"

"Biết chút võ mèo cào thôi." Tiêu Chiến đáp. Kỳ thực y một chút cũng không biết, dẫu sao ở phủ vương gia xưa giờ cũng không có chuyện gì xảy ra. Chẳng qua là so với Vương Nhất Bác xông pha chiến trường, thương giáo bom đạn đều là thật, y chỉ sánh ngang loài giun dế.

"Ta đây có một bộ quyền pháp, có lẽ đối với Chiến ca có chút hữu ích." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến vậy mà lại phì cười thành tiếng. "Không được rồi, ta quả thật chịu không được. Vương Nhất Bác, ngươi không cần cứ gọi ta Chiến ca Chiến ca đâu, trực tiếp kêu Tiêu Chiến đi. Ta rất không quen đó."

Vương Nhất Bác cũng cười nói: "Vậy được, vượt phép rồi, ta liền gọi ngươi là Tiêu Chiến vậy."

"Đúng rồi đó", Tiêu Chiến dựa vào thân cây, thoải mái duỗi eo. "Mặc dù ta là thế tử, nhưng vẫn là không quen người khác khách khí với ta như thế. Cha nói để ta nghe lời ngươi, vậy nên Vương Nhất Bác ngươi có thể tùy ý sai khiến ta."

"Nhưng ta không hề xem ngươi là khách." Vương Nhất Bác nghiêm mặt đáp: "Ngươi chính là Chiến ca của ta."

Trái tim Tiêu Chiến ấm áp, cúi đầu mỉm cười nói: "Vương Nhất Bác, ngươi đúng là một người tốt. Trước giờ chưa từng có ai nói với ta như thế cả."

Vương Nhất Bác nhìn thân hình gầy yếu trước mặt, trong tim ngập tràn yêu thương. "Tiêu Chiến, ta dạy ngươi đánh quyền."

"Được thôi, cảm ơn Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến tươi cười, hai lúm đồng tiền hiện lên nhàn nhạt, hai mắt cong thành hình trăng khuyết, Vương Nhất Bác nhìn thấy trái tim liền căng chặt.

Vì để không phụ ý tốt của Vương Nhất Bác, khoảng thời gian này Tiêu Chiến đều siêng năng ở trong phòng luyện công, dự định sẽ đem bộ quyền pháp này luyện thật tốt để cho Vương Nhất Bác một bất ngờ.

Luyện miệt mài đến gần tối, ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi một hồi, khóe mắt đột nhiên chú ý đến mảnh vải đỏ trong góc phòng. Tò mò trỗi dậy, y bước đến nhặt vải đỏ lên, bên dưới hóa ra là một vò rượu ngon.

Giờ này vốn dĩ chính là thời điểm Tiêu Chiến đói nhất, không cưỡng lại được hương rượu mê hoặc, y nhặt vò rượu lên hớp một ngụm lớn. Hương vị mặc dù có chút cổ quái, nhưng vẫn có thể xem như rượu ngon, hơn nữa cũng không quá nồng. Vò rượu này vốn nhỏ, mới vài hớp đã bị y uống cạn.

Vương Nhất Bác bước vào phòng luyện công, nhìn thấy Tiêu Chiến khoan khoái vỗ vỗ bụng, lại nhìn vò rượu trong tay y, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vã đoạt lại vò rượu. "Uống hết rồi?"

Tiêu Chiến vụng trộm thè lưỡi, hai tay chắp trước ngực nhẹ giọng thủ thỉ xin tha thứ. "Xin lỗi Vương Nhất Bác, ta nhất thời ham mê không nhịn được."

Dáng vẻ đáng thương này khiến người ta làm sao cũng giận không được, Vương Nhất Bác chỉ đành thở dài. "Ngươi có biết đây là rượu gì không?"

Tiêu Chiến lắc đầu. "Vẫn nếm không ra."

"Ngươi đương nhiên nếm không ra." Vương Nhất Bác tiếc nuối nhìn chằm chằm vào vò rượu trống không. "Đây là rượu thuốc quý có thể giúp cường tráng thân thể, ta chưa uống bao giờ, cả một ngụm cũng chưa nếm qua."

"A!" Tiêu Chiến biết chính mình lần này gây ra đại họa, gấp đến mức thoáng cái đã khóc luôn rồi. "Ta thật sự không biết, xin lỗi xin lỗi, Vương Nhất Bác......"

Đôi mắt to ướt sũng khiến trái tim người ta mềm mại, Vương Nhất Bác đặt vò rượu xuống, làm ra vẻ thoải mái vung tay nói: "Bỏ đi, xem như hời cho tiểu tử ngươi rồi. Lần này ngươi phải chăm chỉ luyện công cho tốt, biết chưa?"

Tiêu Chiến tinh thần sa sút gật đầu, nhỏ giọng nói: "Thật sự xin lỗi."

Trái tim Vương Nhất Bác giống như bị siết chặt một cái, cảm thấy đau lòng không nỡ. Mang tiểu gia hỏa ủ rũ nhẹ nhàng ôm vào lòng, an ủi nói: "Được rồi, ta không trách ngươi. Ta chỉ là tiếc không nếm thử được, cũng không biết mùi vị thế nào."

Tiêu Chiến từ trong vòng tay hắn ngẩng đầu lên, liếm liếm khóe môi, nghiêm túc hồi tưởng lại: "Sau khi uống vào có chút đắng, nhưng vị rượu rất êm dịu."

Khuôn mặt cách rất gần, đầu lưỡi phấn hồng khẽ liếm khóe môi, trong mắt Vương Nhất Bác dậy lên thứ cảm xúc khó tả, hắn nuốt một ngụm nước bọt, thanh âm có chút khàn đi: "Còn nữa không?"

"Còn có?" Tiêu Chiến lại liếm môi, "hình như có chút vị thảo dược."

Vương Nhất Bác cúi đầu, tiến lại gần hơn thì thầm khẽ nói: "Để ta nếm thử được không?"

Nếm kiểu gì? Giữa lúc Tiêu Chiến đang băn khoăn khó hiểu, đôi môi thình lình bị hôn xuống, lập tức kinh ngạc đến không còn phản ứng, để mặc Vương Nhất Bác ở trong khoang miệng y càn rỡ khuấy động, nụ hôn quá sâu quá thẳng thừng, toàn thân đều trở nên mềm nhũn.

"Đúng là có mùi vị thảo dược." Ngón tay Vương Nhất Bác lau nhẹ cánh môi dưới bị hôn đến đỏ hồng của Tiêu Chiến, "nhưng lại không nếm ra được vị đắng, ngược lại cảm thấy ngọt ngào."

Tiêu Chiến che miệng, cuối cùng cũng phản ứng lại. Người này vậy mà......vậy mà lại dùng phương thức này để nếm vị!

Vương Nhất Bác xoa xoa đầu y, "Bây giờ ta nếm xong mùi vị cũng đã không luyến tiếc nữa rồi, cho nên chuyện này bỏ qua đi, không cần phải áy náy."

Tiêu Chiến mơ mơ hồ hồ gật đầu, trong lòng vẫn còn hỗn loạn.

Mặc dù rượu thuốc đã hết, nhưng lại nhận được nụ hôn càng ngọt ngào hơn. Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn vò rượu rỗng, hơi lộ ra nụ cười không dễ phát hiện.

Tiêu Chiến dần dần hồi phục tâm tình, sự vỗ về của Vương Nhất Bác tiêu trừ đi áy náy bất an của y, khiến y cảm thấy tin cậy, cho nên được người ôm trong vòng tay cũng không có kháng cự.

Nhân lúc bầu không khí không tệ, Vương Nhất Bác bày ra hết khía cạnh mà hắn cho là quyến rũ nhất, chất giọng nhu hòa nói: "Tiêu Chiến, ta......"

Ùng ục, thanh âm dạ dày kêu gào cắt ngang lời lẽ dịu dàng sắp nói, cũng phá hỏng bầu không khí điềm đạm nhẹ nhàng.

Tiêu Chiến ôm bụng, ánh mắt long lanh sáng ngời, khuôn mặt ngây thơ trong sáng vui vẻ nói: "Vương Nhất Bác, ta đói rồi."

Vương Nhất Bác đành phải hít sâu một hơi, đem tất cả ảo tưởng mê hoặc bóp chết từ trong trứng nước, lại âu yếm mỉm cười: "Được, chúng ta đi ăn cơm thôi."

"Vương Nhất Bác, vì để bày tỏ lời hối lỗi của ta, ta sẽ đem gà nướng nhường cho ngươi."

"......"

"Không thích gà nướng hả? Vậy, chia cho ngươi một miếng bánh nướng?"

"Không cần đâu, ngươi tự mình giữ lại ăn đi."

"Ò, vậy lần sau ngươi muốn ăn gì nhất định phải nói cho ta biết."

"Được......"

"Tuyệt đối đừng ngại nha."

"Ờ......" Vương Nhất Bác bất lực đỡ trán.

Hình như muốn đợi gia hỏa này thông suốt, vẫn còn một đoạn đường rất dài phải đi đấy.

----TBC----

WEB: Hôn trước một phát, ngày sau còn dài!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net