Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh sau, Ngụy Vô Tiện chuyển dời ác trú trên người mình, Tiêu Chiến cảm thấy có chút kỳ quái, khập khiễng đi lên cầu, nhìn thấy Lam Vong Cơ cũng đang đứng đến cầu, bạch y phiêu phiêu.

Bởi vì Vương Nhất Bác không bế được Tiêu Chiến, vì vậy Trần đạo chỉ có thể nhịn đau đổi thành Vương Nhất Bác cõng Ngụy Vô Tiện vậy, nhưng lúc Vương Nhất Bác cõng thật, Tiêu Chiến vẫn cảm thấy kỳ cục, anh nghiêng đầu qua, thấy tai Vương Nhất Bác cũng đỏ cả lên.

Anh đành phải nhịn cười, Vương Nhất Bác cũng chẳng có gì để nói, bàn tay Tiêu Chiến lén lút trượt trên lưng cậu, dùng ngữ khí ỏn ẻn, nói, "Lam nhị ca ca, ngươi xấu hổ." Giọng nói của anh rất nhỏ, giống như những lời bên tai giữa tình nhân với nhau, Vương Nhất Bác nghe thấy toàn thân phát run, muốn trừng mắt với Tiêu Chiên một cái, nhưng cái tư thế này không cho phép.

Đợi đến khi đạo diễn hô cut, mọi người xung quanh đã cười ồ lên nhìn hai người, Vương Nhất Bác vừa đặt Tiêu Chiến xuống, liền lập tức quay người lại nhìn anh, Tiêu Chiến đưa tay ra, "Hê hê, Vương Nhất Bác, bình tĩnh."

Vừa nói xong đã liền chạy đi, Vương Nhất Bác cũng đuổi theo ngay, hai người mỗi lần như vậy đều khiến những người xung quanh xem như là hành vi của bọn nhóc tiểu học, nhưng mà dường như hai diễn viên chính lại lấy đó làm vui, không có chút nào cảm thấy ấu trĩ thì phải.

Bởi vì đã là buổi tối, tiếp theo là cảnh Lam Vong Cơ say rượu cũng là buổi tối, vì vậy Trần đạo liền sắp xếp cho hai cảnh quay cùng luôn, ở giữa có nghỉ ngơi một lúc cũng không đáng kể, Tiêu Chiến còn cùng Vương Nhất Bác đứng sóng đôi.

"Ôi trời, Vương Nhất Bác, đàn ông con trai như em tâm tư sao còn nhỏ hơn cả cây kim thế hả."

Trong miệng Tiêu Chiến trêu ghẹo là vậy, nhưng nụ cười trên gương mặt lại chưa từng mất qua, Vương Nhất Bác cũng cảm thấy rất mất thể diện, nhưng đối với khiêu khích của Tiêu Chiến chính là không có chút sức đề kháng nào, huống chi người nọ còn kêu cậu là lam Nhị ca ca, khiến cậu cũng không phân rõ mình là thẹn thùng nhiều hơn một chút, hay là phiền não nhiều hơn một chút.

"Thầy Tiêu, không biết nói chuyện thì bớt nói đi." Vương Nhất Bác nghiến răng nói, Tiêu Chiến lại vô cùng không sợ chết cười cười đốp lại, "Nếu em đã nói như thế, vậy thì anh cung kính không bằng tuân mệnh vậy, Nhất Bác, tai em đỏ thật, hahaha."

Vương Nhất Bác nhịn lại xung động muốn đánh Tiêu Chiến, giơ tay lên vẫy Tiêu Chiến một cái, Tiêu Chiến hồ nghi bước lên, không phòng bị mấy, Vương Nhất Bác chỉ cười chúm chím, gương mặt cực kỳ vô hại.

Đợi đến khi người lại gần, Vương Nhất Bác liền ghé sát đến bên tai Tiêu Chiến, thổi một luồng khí nóng, "Thân thể Tiêu Chiến ca ca thực mềm, em còn tưởng là con gái nữa cơ."

Nói xong, liền hướng Tiêu Chiến cười càn rỡ một tiếng, nghênh ngang dời đi.

"AAA, cái đó... cái đó, Vương Nhất Bác!"

Tiêu Chiến đứng yên tại chỗ, giống như một chiếc máy chạy bằng hơi nước đang xì khói bốc hơi, Vương Nhất Bác không nhịn được che miệng cười trộm, mặt vì nín nhịn mà đỏ bừng. Phía sau còn đang bận bịu bố trí cảnh Lam Vong Cơ say rượu, Trần đạo bận bịu đến tối tăm mặt mũi.

Mọi người đều vào vị trí, cảnh phim liền được quay, Tiêu Chiến xách eo đứng ở trong kịch trường, ánh mắt tìm kiếm bóng dáng Vương Nhất Bác, Vu Bân cười ha hả chạy tới mập mờ hỏi, "Thầy Tiêu, đang đợi ai sao?"

Nhìn thấy nghi vấn thật to trong đôi mắt Vu Bân, Tiêu Chiến lập tức cười lớn, dời đi ánh mắt, "Đâu có, haha, đúng rồi, sau cảnh này chỉ còn chúng ta thôi đúng không?"

Anh biết rõ còn hỏi, Vu Bân bất giác liếc Tiêu Chiến một cái, cười hì hì, "Ồ ~ Hóa ra thầy Tiêu đang đợi thầy Nhất Bác, cậu ấy hình như mới ra ngoài, chắc là lát nữa sẽ trở lại thôi, thầy Tiêu nếu như anh lo lắng, có thể đi hỏi Trần đạo một chút."

Vu Bân chỉ qua chỗ người đang bận bịu điên đảo, Tiêu Chiến lập tức lắc đầu, cười lúng túng, "Cái đó không cần đâu, tôi cũng không vội tìm em ấy, đi thôi."

Cảnh này, là sau khi Lam Vong Cơ say rượu, chạy vào trong sân nhà người ta trộm gà.

Tiêu Chiến đứng bên ngoài cảnh quay, cùng các nhân viên khác vào vị trí của mình, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng đến, ánh mắt của cậu dường như quét đến chỗ Tiêu Chiến, sau đó mỉm cười, Tiêu Chiến đỏ mặt, cúi đầu xuống.

Sau khi vào cảnh, Vương Nhất Bác cơ hồ như trở thành Lam Vong Cơ vậy, bước chân lơ đễnh, ánh mắt mơ mơ màng màng, cũng đến lượt Tiêu Chiến xuất hiện, anh giống như kịch bản ngăn cản Lam Vong Cơ.

"Gà này có béo không?"

Tiêu Chiến dở khóc dở cười, dụ dỗ nói, "Béo."

"Đều cho ngươi."

Vương Nhất Bác đem toàn bộ hai con gà dúi vào tay Tiêu Chiến, anh không biết làm sao nhìn về phía cậu, đối phương cũng đang nhìn tới, anh ngẩn người, quên mất đoạn sau phải diễn thế nào, ánh mắt Vương Nhất Bác khẽ mở một nửa, nhẹ giọng nói, "Ngươi muốn cái gì, ta đều sẽ cho ngươi."

Đây không phải là thoại trong kịch bản, Tiêu Chiến còn nghe rõ tiếng tim đập của mình, chấn động đến tai anh đỏ cả lên, anh cứ nhìn Vương Nhất Bác như thế, không nói gì cả, đạo diễn bèn hô cut.

"Có chuyện gì thế, sao không diễn tiếp? Ngây ra đấy làm gì?"

Trần đạo không thể giải thích nổi, đoạn trước còn diễn tốt là vậy, sao hai người này đột nhiên lại giống như là đang ngồi thiền, Tiêu Chiến lúc này mới hiểu ra mấy người kia không nghe thấy câu Vương Nhất Bác nói đó.

Vương Nhất Bác mở mắt ra, ánh mắt trong thoáng chốc lại trở nên rõ ràng, Tiêu Chiến đặt gà xuống, lại gần, ngửi thấy một mùi rượu nhàn nhạt, "Em uống rượu à?"

"Ừ."

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng trả lời một câu, Tiêu Chiến không biết nên như thế nào mới hỏi câu kia, anh xoa xoa tay, rất là xoắn xuýt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net