Chapter 24: Safe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione với tay một cách mù quáng trên chiếc bàn cạnh giường ngủ để tìm cây đũa phép của mình. Mấy giờ rồi? Ở đâu-

"Tempus," cô ấy lầm bầm, hoàn toàn từ bỏ cây đũa phép của mình và mở to mắt.

"Đã chín giờ rồi, cô Hermione. Cô cần phải dậy."

Ah! Hermione giật mình ngồi dậy. "Tiggy! Cậu đang làm gì ở đây?"

Cô ấy đang ở Shell Cottage phải không? Hôm qua không phải là một giấc mơ hay gì đó. Cô ấy nhìn quanh những đồ trang trí nhợt nhạt bên bờ biển, xoa xoa mặt. Được rồi, chắc chắn là Shell Cottage.

Cô kéo chăn ra và ngồi xuống mép giường, bối rối nhìn xuống Tiggy. Người đưa ra một mảnh giấy da cho cô ấy lấy.

Gì?

Ta, Bellatrix (Black) Lestrange, hứa sẽ không cố ý gây hại cho Hermione Jean Granger.

"Tiggy?" Hermione hỏi, nhướn mày tỏ vẻ không tin nổi.

Tiggy chỉ tut thôi. "Cô chủ đang nói với cô rằng cô ấy có ý đó, và rằng cô phải quay lại ngay bây giờ. Cho bữa sáng, trước khi cô đi đến hồ."

Ả sẵn sàng...

Cứ như vậy? Cứ như vậy, và cô ấy không phải sợ ả nữa?

Một tiếng cười nghẹn ngào thoát ra khỏi môi Hermione. Điều này không thể xảy ra. Chắc cô ấy vẫn đang nằm mơ.

Con quái vật đã biến mất. Ông kẹ của cô ấy là—

Cô ấy có thể tin tưởng điều này không? Mảnh giấy này?

Cô đứng dậy và mặc quần áo, cau mày. Điều này có vẻ quá tốt để trở thành sự thật.

Cô ấy nhướng mày với Tiggy, người chỉ đứng đó.

"Tại sao, Tiggy? Làm sao tôi biết được - tại sao cô ấy lại làm điều này cho tôi? Điều gì đã thay đổi suy nghĩ của cô ấy?"

Tiggy tiếp tục nhìn chằm chằm. Tốt. Cô ấy không đầu hàng sự bướng bỉnh một cách dễ dàng. Cô bước ra khỏi phòng và vào phòng tắm để rửa mặt và chuẩn bị cho ngày mới.

Sẽ không làm tổn thương cô ấy chứ? Có thật không?

Cô ấy có vẻ sợ hãi. Đây là về sự tin tưởng. Niềm tin không phát triển chỉ sau một đêm, Hermione biết rất nhiều điều đó. Phải mất...

Một tiếng thở dài từ phía sau cô. Cô liếc nhìn vào gương và thấy Tiggy đang đứng dựa vào thành bồn tắm, khoanh tay.

"Cô không tin sao? Đây có phải là vấn đề không?"

Chà... "Có vẻ hơi khác thường đấy, Tiggy. Cô ấy có thể có ý đó ngay bây giờ, trong thời điểm này, nhưng ngay khi cô ấy có được thứ cô ấy muốn từ tôi... cô ấy tiếp tục làm tổn thương tôi. Tại sao điều đó phải thay đổi?"

Cô ấy hất một ít nước lên mặt và mù quáng với lấy một chiếc khăn tắm.

"Đêm qua cô ấy không ngủ, cô biết không? Cô ấy suy nghĩ. Cô xâm nhập vào đầu cô ấy, yêu tinh phù thủy nhỏ. Cuối cùng. Bóng tối này đang làm xáo trộn suy nghĩ của cô quá lâu. Tại sao cô lại nghĩ Tiggy bảo cô quay lại? Cô là cần thiết."

Ồ. Ả-

"Cô ấy không ngủ à?"

Tiggy nghiêm túc lắc đầu. "Cô nói đúng rằng điều này thật khó khăn cho Cô chủ. Cô ấy không dễ dàng tin tưởng. Nhưng... cũng không ai thường tin tưởng cô ấy. Cô đang tin tưởng cô ấy, cô Hermione. Cô đang... nhìn thấy cô ấy. Không nhiều người được nhìn thấy Cô chủ trong đời. Nhìn thấy cô ấy và không cố gắng thay đổi cô ấy. Cô ấy đang nghĩ vị Chúa tể đang nhìn thấy cô ấy nhưng..."

Tiggy lắc đầu cười khúc khích. "Hắn không nhìn thấy gì cả. Hắn không tìm kiếm. Cô đang tìm đấy, cô Hermione. Cô là... một yêu tinh tốt bụng. Một yêu tinh mạnh mẽ. Một yêu tinh biết suy nghĩ. Tôi đang nghĩ Cô chủ không biết tại sao cô ấy lại tin tưởng cô... nhưng cô ấy đang tin tưởng. Và cô ấy đang có ý đó."

Cậu ấy giơ mảnh giấy da ra một lần nữa, và Hermione nhận lấy. Hãy để đôi mắt của cô ấy nghiên cứu các từ.

"Tôi có thể tin lời nói của cô ấy? Lời hứa của cô ấy?"

Cô từ từ nhìn lên. Tiggy đang mỉm cười trìu mến. "Ồ vâng. Tình nhân là yêu tinh trung thành. Một yêu tinh bảo vệ. Cô đã bao giờ thấy cô ấy thất hứa chưa?"

Ồ không. Không thực sự.

Và nụ cười biến thành một cái lườm khi Tiggy chỉ tay vào cô ấy. "Cô ấy có ý này, nên bây giờ cô ấy tin tưởng cô, cô Hermione. Cô hãy tốt với cô ấy. Tiggy đang nói với cô đấy."

Điều này thật khó khăn. Tiggy làm cho nó nghe có vẻ dễ dàng nhưng— Hoàn toàn tin tưởng Bellatrix? Cô ấy đã thử điều đó trước đây, và điều đó đã đưa cô ấy đến đâu? Bị treo ngược, chảy máu và khóc trong khi mụ phù thủy hét lên những lời nguyền rủa cô.

Có lẽ là để giúp cô ấy nhưng—

ha s không làm tn thương mày, Hermione. Và Tiggy đã đúng. Bellatrix có th khá khó đoán, nhưng nếu mày biết bt c điu gì v thì đó là trung thành mt cách ám nh. không qua li gia các lòng trung thành, kiên cưng như cây đũa phép ca mình. Vì vy, nếu có ý này...

Hermione thở dài. "Tốt. Tôi sẽ trở lại."

Tiggy cười toe toét. "Ồ, tôi biết cô là một người tốt, cô Hermione. Vâng, bây giờ cô đang giúp Cô chủ."

Tuyệt.

Cô ấy tìm ra sợi chỉ và biến mất.

---

Bellatrix đang ở trong bếp, đọc báo Tiên tri trong bữa sáng. Thoạt nhìn, ả có vẻ bình tĩnh, thậm chí không nhìn lên khi Hermione đến. Mặc dù ả dường như đang nín thở.

Ả trông không có vẻ mệt mỏi. Ả thật sự không ngủ sao?

Hermione hắng giọng. "Cảm ơn cô. Nếu cô thực sự có ý đó.

Bellatrix lật một trang, liếm ngón tay cái. "Đó là những gì ta đã nói, phải không?"

Hermione ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh. "Vậy... cho dù tôi có làm gì đi nữa? Dù tôi có nói gì đi nữa?"

Bellatrix nhún vai và nhấp một ngụm nước cam.

Và Hermione cảm thấy cổ họng nghẹn lại, một giọt nước mắt xấu hổ lăn dài trên má. Cuối cùng đã kết thúc.

Cô thận trọng đặt tay lên cổ tay của Bellatrix.

Đầu của mụ phù thủy quay lại và ả thực hiện một cú đúp. "Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào? Ta nghĩ đây là điều ngươi muốn, ngươi lại khóc à?

Hermione sụt sịt và lắc đầu mỉm cười. "Tôi rất nhẹ nhõm. Cô, không thể tin nổi— cô sẽ không bao giờ làm tổn thương tôi nữa, cô hứa chứ?"

Bellatrix đảo mắt. "Đừng chà xát nó. Chỉ là để thế giới không nổ tung thôi, được chứ? Nếu chúng ta phải là đồng minh để làm việc này, thì tốt thôi. Ta sẽ chịu đựng nó."

Hermione rụt tay lại với một cái cau mày. "Nhưng cô đã nói là không muốn làm tổn thương tôi mà."

Bellatrix rên rỉ. "Ta không! Tôi sẽ không làm! Tôi— argh! Chết tiệt. Ngươi có muốn làm tổn thương ta không?"

Gì? Tốt...

"Không. Không, tất nhiên tôi không muốn làm tổn thương cô."

Bellatrix quay sang một bên để đối mặt với cô ấy. "Có thật không? Đó không phải là một câu hỏi ngu ngốc. Ngươi đã làm tổn thương ta trước đây. ngươi ghét ta. Tại sao điều đó lại thay đổi đột ngột, hmm? Ngươi chưa bao giờ ghét ta đến mức ngươi muốn làm tổn thương ta?

Chà, cô ấy - đó là khi - đôi khi cô ấy vẫn còn - nhưng không thực sự -

Bellatrix cười khẽ. "Chính xác, cục cưng. Có vẻ như chúng ta đang ở trong cùng một chiếc thuyền."

Ồ.

Hermione mỉm cười. "Vậy...ngay cả khi tôi nói điều gì đó không tốt về cô? Nếu tôi...tôi không biết, làm phiền cô? Bây giờ cô sẽ hoàn toàn ổn chứ?

Bellatrix nhướn mày. "Và ngươi có thể nói gì về ta? Nào, hãy thử một cái gì đó, ta thách ngươi." Có một tia sáng trong mắt ả. Một thách thức.

Hừm. "Cô..." Cô ấy nhìn Bellatrix. Thực sự nhìn cô ấy, ngồi đó với hai chân bắt chéo ở mắt cá chân, đung đưa để đập vào quầy, trong bộ váy đen và áo nịt ngực thường ngày, tờ báo vò nát trong lòng, môi nhếch lên khi ả cố gắng không nhếch mép cười và mắt vẫn còn bầm tím vì sự cố kính viễn vọng.

"Cô không giống bất kỳ người thuần chủng nào khác mà tôi từng gặp," Hermione phát hiện ra điều đó.

Bellatrix dường như đóng băng trong tích tắc. Và sau đó ả cười toe toét. "Ta không giống bất kỳ người nào mà ngươi từng gặp, cưng ạ. Chỉ có một mình ta thôi."

Hermione thấy mình mỉm cười dịu dàng. Đúng thế.

Cô ấy đưa tay ra để Bellatrix bắt tay. "Đồng minh."

Phù thủy không ngần ngại. Chỉ cần đưa tay ra và nắm chặt tay cô ấy, không phá vỡ giao tiếp bằng mắt.

Vâng đó là nghi ngờ. Tại sao ả vẫn trông tinh nghịch như vậy? Có một tia sáng lấp lánh trong mắt ả và—

Ả lật lòng bàn tay của Hermione xuống và kéo nó lại gần hơn, trước khi cúi xuống và đặt một nụ hôn lên các đốt ngón tay của cô.

Hermione cảm thấy hơi thở vụt tắt khỏi phổi.

Bellatrix nhếch mép cười. "Đồng minh."

Một lần nữa với—tại sao ả giữ—

Bellatrix buông tay và xoay người để nhảy khỏi ghế đẩu. "Phải đi thôi. Nhiệm vụ gọi. Ta hy vọng ngươi đã loại bỏ tất cả những thứ này ra khỏi hệ thống của mình ngay bây giờ và chúng ta có thể tiếp tục với công việc nàng tiên cá này sau. Bởi vì ta sẽ đi với ngươi. Cát và biển, nhớ không?"

Hermione lặng lẽ gật đầu, vẫn còn hơi mất thăng bằng.

Bellatrix gật đầu với cô ấy lần cuối và biến mất.

ừm.

Tốt. Được chứ. Giả sử đã đến giờ ăn sáng.

Cô lấy một cái đĩa và vài lát bánh mì nướng, bơ chúng một cách lơ đãng.

Một Bellatrix sẽ không làm tổn thương cô ấy và thực sự muốn dành thời gian cho cô ấy. Thật kỳ lạ.

Cô cắn một miếng bánh mì nướng.

Ai đó cứ hôn cô ấy mà không có lý do rõ ràng.

Có phải cô ấy chỉ...họ không phải là bạn nên không phải—và Bellatrix thích nữ phù thủy nên—có phải Hermione muốn ả—

Thật tuyệt khi được hôn ả trước đây...

Nếu cô ấy thực sự tập trung vào đêm đó, cô ấy vẫn có thể cảm nhận được đôi môi mình, một cơ thể ấm áp bên dưới cô ấy và—

Dng li đi, Hermione. Tp trung. Mày có th b khng hong tình dc sau này. Mày có vn đ ln hơn. Vì Chúa, mày đã quá kh mt thp k!

Du hành thời gian. Những người cá xảo quyệt.

Cô tiếp tục ăn. Vì thế. Hãy suy nghĩ như một slytherin. Trở thành một Slytherin, vì người cá, hoặc ffolk hoặc bất cứ thứ gì họ tự gọi mình.

Mc tiêu ca mày là gì?

Tìm hiu v du hành thi gian.

Mc tiêu ca h là gì?

m. Gi bí mt ca h? Không tương tác vi phù thy? Tìm mt s... nim vui trong cô y?

Vì vy...đng nói vi h nhng gì mày mun. Và đng ch làm bt c điu gì h nói. Nhưng đng đ h biết mày không làm như h nói. Đưc tôn trng. Nhưng đng tuân theo quy tc ca h. Dù đó có th là gì...

Chà, điu đó nghe có v không th.

Cô ấy ăn xong bữa sáng và để đĩa của mình vào bồn rửa.

"Tiggy?"

Tiggy nhìn lên từ nơi họ đang ngồi bên đống lửa. Đan. Cô ấy đã không hỏi, điều đó thật kỳ lạ...dù sao đi nữa.

Cô hắng giọng. "Cậu có thể kể cho tôi nghe thêm về người cá được không?"

Tiggy nhìn xuống. "Tôi có thể."

Hermione đợi. Tiggy tiếp tục đan.

Argh, Tiggy thật là—

"Vậy thì cậu xin vui lòng có thể cho tôi biết."

Tiggy cười khúc khích. "Tôi không thể nói với cô tất cả mọi thứ. Nó bị cấm. Nhưng tôi đang nói với cô rằng họ sẽ cố gắng lợi dụng Cô chủ, chiếm lấy cô ấy và họ không quan tâm đến cô. Tiggy đề nghị cô nên nói với họ rằng cô là bạn đời của Cô chủ."

Gì?! Hermione phun một ngụm nước cam khắp quầy bếp.

"Cái—tôi không—chúng tôi không—"

Tiggy bình tĩnh nhìn cô. "Cho dù cô là ai hay không, cô cũng cần nói cho họ biết cô là ai. Hoặc họ lấy cô ấy cho chính họ. Nếu cô ấy thuộc về cô... có thể họ giết cô... hoặc có thể họ đang chấp nhận bạn. Tôi không biết."

Lấy cô ấy? Thuộc về?

"Ý cậu là lấy cô ấy làm gì? Cậu đã nói họ sẽ lắng nghe cô ấy. Bellatrix đó phải đi. Ý cậu là lấy cái gì? Và một người không thuộc về một ai đó. Ngay cả khi chúng tôi - mà chúng tôi không phải, ý tôi là, tôi sẽ không bao giờ sở hữu cô ấy. Ngay cả cô ấy— cô ấy có chồng và ông ta thậm chí không sống ở đây! Nhân tiện, ông ở đâu? Tôi gần như - tôi quên mất - Ôi Merlin, cô ấy đã kết hôn! Tôi quên mất ông ấy vẫn còn sống! Gì-"

Một tiếng vỗ tay lớn làm cô giật mình.

"Spitsy đúng. Cô là một yêu tinh suy nghĩ quá nhiều. Rất nhiều điều cô không được suy nghĩ. Cô đang nói về ông Lestrange? Ông ấy có nhà riêng. Họ chia sẻ tên, kết nối, tiền bạc, vâng. Đây là tất cả. Đây là hợp đồng. Đây là tất cả. Tình nhân không thuộc về ông ta. Và những người cá biết điều này. Cô ấy thuộc về cô nhiều hơn. Cô có liên kết. Tiggy nhìn thấy nó. Vì vậy, họ đang nhìn thấy nó."

Hermione xoa tay lên mặt. Lại là các liên kết.

"Sợi chỉ đẫm máu này là gì? Và...cậu nói họ có thể giết tôi. Tại sao họ muốn Bellatrix nhiều như vậy? Để làm gì?"

Cô ấy bắt đầu làm sạch cốc nước cam bằng tay và sau đó nhớ ra mình là một phù thủy và lẩm bẩm một câu tergeo và một lời nguyền rủa.

"Họ muốn sử dụng cô ấy. Thao túng cô ấy. Là...chính trị. Xảo quyệt. Họ đang dùng mọi cách để...tôi không được phép nói. Nhưng cô cần phải có giá trị. Quyền lực. Giá trị."

Ôi trời. Hermione có giá trị gì đối với một nàng tiên cá không? Họ thậm chí coi trọng điều gì? Vỏ sò?

Không. Đừng lố bịch, Hermione. Chỉ vì bạn chưa bao giờ liên lạc với những người cá tại nơi làm việc không có nghĩa là bạn chưa đọc về...khu vực hồ cá. Quyền sở hữu. Quy tắc phù thủy. Tốt. Điều đó có thể giúp ích... cô ấy cho rằng.

Một hơi ấm đột ngột lấp đầy trái tim cô, một ánh sáng dễ chịu. Có lẽ hôm nay là một ngày tốt sau tất cả. Cô ấy đang có một buổi sáng khá tốt lành và—

Ồ. Một thần hộ mệnh? Ai là-

Một con nai cái. Ôi trời.

Con nai thận trọng bước đến gần cô, đánh hơi cô. Và rồi một giọng trầm vang khắp phòng. Nó khá đáng lo ngại.

"Tôi cho rằng cô vẫn còn sống và khỏe mạnh, vì thế giới vẫn chưa kết thúc và một phù thủy nào đó đang trở nên trầm trọng hơn như thường lệ. Tại sao cô không liên lạc được với tôi, tôi không thể tưởng tượng được. Vì những khoảnh khắc rảnh rỗi dành cho bản thân tôi rất ít và xa vời, tôi khuyên cô nên nhanh chóng đến gặp tôi ở địa điểm quen thuộc. Tôi sẽ không đợi."

Tên khốn Sarky. Cô ấy không nợ ông ấy thời gian rảnh của mình, ông ấy—

Ông ấy đã cứu mạng Bellatrix. Và giữ bí mật của ả ... có lẽ. Trên thực tế, không! Ông ta nói với Narcissa, kẻ ba hoa! Ông ấy có một số giải thích để làm!

Cô tức giận lao thẳng đến Shell Cottage, thậm chí không buồn gửi thần hộ mệnh của mình trước. Cô ấy cho rằng đó là nơi bình thường.

Nó giống như khi họ rời khỏi, nhà bếp được Snape-Narcissa dọn dẹp một nửa. Cô ấy đã không dừng lại ở tầng dưới đêm qua để sắp xếp mọi thứ, mà chỉ bay thẳng về phòng của mình.

Mì ống đang bị mốc trên bàn. Thật kinh tởm.

Cô chun mũi rồi biến mất, cho bát đĩa vào bồn rửa rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Không có dấu hiệu của Snape. Có phải cô ấy ở sai chỗ?

"Không có homenum revelio? (hiện những người đang vô hình xung quanh) Tôi bắt đầu thực sự nghi ngờ trí thông minh của cô, cô Granger."

Cô ấy xoay sở để không nhảy, và từ từ quay lại, cây đũa phép đã sẵn sàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net