1'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tiệc hoàn toàn là ý tưởng của Yeonjun. Một bữa tiệc nhỏ, nhưng dù sao cũng là một bữa tiệc, để kỷ niệm kết thúc tuần đầu tiên quảng bá album mới, và cuối cùng họ có thể trực tiếp gặp MOA trong hơn một năm.

Họ đã kết thúc một tuần với thành tích cao, và để ăn mừng, họ thưởng thức bánh trứng và bánh mì, do Bang PD chiêu đãi. Mọi thứ đang diễn ra tuyệt vời cho đến khi bằng cách nào đó, ai đó đã mang đến một chai soju. Mọi thứ đã kết thúc với việc Huneingkai ngái ngủ ôm Soobin trong khi trưởng nhóm của họ đang cố gắng tìm đường về ký túc xá, với sự giúp đỡ của Yeonjun, người thứ hai vẫn còn tỉnh táo, nắm tay bạn trai của mình. Yeonjun chúc Beomgyu ngủ ngon trước khi kéo hai thành viên còn lại về phòng, trong khi Huening thì thầm vào tai Soobin điều gì đó về việc Tobin cần được ôm ôm.

Beomgyu, có chút khó chịu khi ngồi trên sofa, nhìn vào chiếc bàn đầy đồ uống đã cạn một nửa, chai soju mà giờ anh hơi hối hận vì đã mở ra, thức ăn vương vãi khắp nơi và tất nhiên, Taehyun, đang cuộn tròn thành một cục bông nhỏ xíu, ngủ gật yên bình trong góc của chiếc ghế.

Beomgyu thở dài, nhìn vào đống hỗn độn. Như thường lệ, anh làm nhiệm vụ dọn dẹp, cho nên, giờ anh bắt đầu thu dọn đĩa và chất thành đống, rồi dành một chút thời gian để trộm nhìn Taehyun, người vẫn còn đang say sưa ngủ gật. Anh sẽ giải quyết chuyện đó sau. Sẽ không khó để kéo Taehyun ra khỏi ghế và đặt em lên giường, đúng không?

Và rồi Taehyun đột nhiên vươn vai, mở mắt ra và ngáp một cách ngái ngủ, đôi mắt mơ màng khi em cố gắng tập trung ánh nhìn vào Beomgyu, người đã tạm dừng nhiệm vụ dọn dẹp của mình.

"Sao anh lại dọn dẹp thế? Tụi mình vẫn đang tiệc tùng mà!" em lầm bầm, khiến Beomgyu nhướng mày.

Taheyun đứng dậy khỏi chiếc ghế dài, bước đi hơi lắc lư, hướng ánh nhìn trống rỗng về chiếc bàn lộn xộn. Beomgyu đi vòng đến bên cạnh Taehyun khi em đột nhiên ngã sang một bên, và Beomgyu may mắn đỡ được Taehyun khi em lại trượt dần xuống đất, trong khi vẫn đang cười khúc khích.

"Buổi tiệc...." cậu em nhỏ hơn lầm bầm, khi Beomgyu cố gắng giữ em đứng thẳng.

Taheyun không nặng tí nào. Thực tế thì, em ấy là người nhẹ nhất trong số họ, nhưng dù sao việc giữ thăng bằng toàn bộ trọng lượng của em vẫn không hề dễ dàng.

"Thôi nào, để anh giúp em trở lại ghế nào." Beomgyu nói, cố gắng nhấc Taehyun lên bằng cách luồn tay dưới cánh tay em và đặt em xuống chiếc ghế dài, trong khi người nhỏ hơn vô tình ngã vào người anh, và vẫn cười khúc khích.

"Ngồi xuống! Để em ngồi xuống đi mà!" Taehyun lầm bầm, vùi mặt vào áo Beomgyu, trong khi Beomgyu nhẹ nhàng đặt Taehyun xuống, anh lập tức vung cánh tay phải qua bàn, làm đổ ly soju đã cạn một nửa vẫn còn vài viên đá đang tan chảy. Chất lỏng bắn tung tóe khắp nửa bàn, làm ướt sũng thức ăn và dao nĩa.

"Tuyệt vời! Giờ mình phải dọn thêm mớ hỗn độn này nữa!" Beomgyu phàn nàn, khi anh lao vào bếp, lôi bừa ra những cuộn khăn giấy, hy vọng thế là đủ, và thầm nguyền rủa các thành viên khác vì đã để anh giải quyết mớ hỗn độn này. Có lẽ họ nghĩ rằng Taehyun sẽ là ngoan nhất cả bọn khi say xỉn, nhưng họ không thể sai lầm hơn được nữa.

Khi Beomgyu quay lại, anh thấy Taehyun vẫn đang nằm trên sàn, cánh tay dựa vào bàn và cằm tựa vào thành, nghịch những viên đá và xoáy ngón tay vào ly soju.

"Làm ơn đừng nghịch nữa cưng à! Em chỉ đang làm cho mớ hỗn độn trở nên tồi tệ hơn mà thôi!" Beomgyu càu nhàu, cảm giác như thể anh đột nhiên trở thành một người anh có trách nhiệm một lần hiếm hoi trong đời, và anh không biết phải cảm thấy thế nào về điều đó.

Taheyun không để ý đến anh, thậm chí không thèm nhìn anh, chỉ lẳng lặng nhặt một viên đá đã gần như tan hết, rồi lại để nó rơi qua các ngón tay của mình.

"Anh có biết mấy viên đá này làm em nhớ đến điều gì không?" Taehyun ngái ngủ hỏi, say sưa ngắm nhìn viên đá rơi trở lại vũng nước, và em cố gắng nhặt nó lên một lần nữa, nhưng nó cứ trượt qua các ngón tay em.

Beomgyu đến gần hơn, đang phải cố gắng dọn dẹp đống lộn xộn khi anh ấy trả lời:

"Anh không biết. Nước? Cái lạnh?" anh hỏi, nhận ra mớ khăn giấy trên tay đã thấm đẫm chỉ trong vài giây, và tự hỏi liệu mình có cần lấy thêm giấy không.

Taheyun thở dài đầy drama, rồi hếch cằm lên, mở to mắt tập trung vào Beomgyu phía bên kia bàn, vẻ mặt nghiêm túc khi em nói, vô cùng vô cùng nghiêm túc:

"KHÔNG. Hiện tượng nóng lên toàn cầu."

Beomgyu gần như mắc nghẹn.

"Gì cơ? Mấy viên đá này làm em nhớ đến... hiện tượng nóng lên toàn cầu?"

Taehyun nghiêm túc gật đầu, và sau đó, cứ như thể cuộc trò chuyện vừa nãy chưa hề diễn ra, em lướt những ngón tay của mình trên những viên đá đang tan chảy và một lần nữa, một biểu cảm mơ màng xuất hiện trên khuôn mặt.

Beomgyu lắc đầu, kinh ngạc, nhưng lặng lẽ để Taehyun chìm đắm trong những tưởng tượng về sự nóng lên toàn cầu của em trong khi anh thu dọn đĩa, ly và cuối cùng lau sạch đồ uống bị đổ, kể cả mớ đá viên, trong khi Taehyun chỉ lặng lẽ đứng nhìn với nét mặt buồn bã.

Beomgyu sau đó quay lại và nói:

"Được rồi. Tụi mình cần phải đi ngủ thôi, đặc biệt là em đấy. Đi nào, đứng dậy."

Và rồi, anh đi vòng qua bàn đến chỗ Taehyun, người đột nhiên trông có vẻ bối rối khi Beomgyu kéo em đứng dậy.

Taehyun vẫn chưa đứng vững và vô tình giẫm phải ngón chân của Beomgyu, trong khi Beomgyu nhăn mặt và cố gắng giữ lấy Taehyun bằng cả hai tay, cố gắng dẫn em về phòng.

"Không! Em không đi đâu!" Tahyun bắt đầu nhõng nhẽo.

Taehyun sau đó dường như bỏ cuộc, ngã về phía sau, trong khi Beomgyu nhanh chóng bước tới và đỡ lấy em, nhưng anh không đủ nhanh để giữ thăng bằng cho cả hai.

Taehyun ngã ngửa ra ghế, Beomgyu loạng choạng và suýt chút nữa đã đè bẹp người nhỏ hơn, nhẹ nhàng tách các ngón tay ra để chống tay mình hai bên một Taehyun đang cười khúc khích, sau đó em chỉ nằm im ngoan ngoãn và nhìn chằm chằm Beomgyu như thể anh là điều buồn cười nhất trên thế giới.

Và vâng, một Kang Taehyun cười khúc khích trong khi đang say mèm vừa buồn cười vừa dễ thương, nhưng ngay bây giờ, điều này thật bất tiện, xét về mọi mặt.

"Cố lên nào. Anh không cho em ngủ ngoài này đâu." Beomgyu cố gắng một lần nữa và cố nắm lấy tay Taehyun, nhưng Taehyun ré lên và khoanh tay trước ngực khiến người anh cùng nhóm không thể nắm tay em được nữa. Beomgyu thở dài bực bội. Anh sẽ mất cả đêm để xử lý ổn thỏa việc này mất.

Và rồi Taehyun ngừng cười khúc khích, nhẹ nhàng nói:

"Anh có muốn biết một bí mật không?"

"Ờm... để ngày mai nhé, khi em thực sự tỉnh táo?" Beomgyu nói, khoanh tay và nhịp nhịp chân, hy vọng sự thờ ơ của anh sẽ khiến người em nhỏ tuổi hơn tỉnh táo hơn đôi chút, nhưng vô ích.

"Awww, làm ơn đi! Em muốn nói với anh bây giờ cơ!" Taehyun nài rỉ, đưa tay về phía Beomgyu, nắm lấy tay anh, và bây giờ Beomgyu không thể không mỉm cười. Chúa ơi, sao em ấy lại dễ thương như này chứ.

"Ừ ừ. Vậy thì nói anh nghe bí mật của em nào." Anh nói, cảm thấy hơi tò mò, nhưng Taehyun chỉ đơn giản ra hiệu cho anh lại gần, và anh ấy làm theo, hơi cúi xuống.

Taehyun bĩu môi, và đột nhiên, em vươn tay nắm lấy vạt áo trước của Beomgyu, kéo anh ấy xuống khiến Beomgyu kêu lên vì ngạc nhiên.

"Này! Em định làm gì- ...?" Anh ấy kêu lên, nhưng Taehyun càng bám chặt anh hơn, móng mèo cuộn chặt, và vì vậy Beomgyu không còn lựa chọn nào khác, tai anh cách môi Taheyun chỉ vài milimet, cố gắng giữ thăng bằng khi cậu em nhỏ hơn hơn thì thầm:

"Anh có hứa là sẽ không kể với ai không?"

"Được rồi! Anh hứa mà!"

"Nhìn em nè"

Beomgyu làm theo lời cậu bé nhỏ hơn, quay đầu lại để họ nhìn vào mắt nhau, và Beomgyu đã chút bối rối trước khi-

"Bùm!"

Taehyun nhấc ngón tay lên và bóp nhẹ chóp mũi của Boemgyu, sau đóphá lên cười.

"Được rồi, thế là xong. Đi nào." Beomgyu nói, quyết tâm không để Taehyun đánh lừa anh một lần nào nữa khi anh nắm lấy tay người nhỏ nhắn hơn và kéo em ấy đứng thẳng dậy, trong khi người nhỏ tuổi hơn cười khúc khích suốt. Thật may là em ấy đã để yên cho Beomgyu vòng tay ôm chặt lấy eo của mình khi cả hai bắt đầu chậm rãi bước về phía hành lang.

Cuối cùng nọi chuyện cũng khá hơn chút xíu.

Beomgyu tựa cằm vào vai cậu em trai, Taehyun lầm bầm những từ không rõ ràng khi họ bước đi. Dù chậm, nhưng ít nhất họ cũng đã ra khỏi phòng khách, và Beomgyu không thể không mỉm cười một mình.

Thật hiếm khi Taehyun để anh làm điều này, ở thật gần và ôm ấp em gần gũi như thế, và mặc kệ tình trạng say xỉn của em, Beomgyu vẫn rất thích điều này. Họ sắp sửa đi đến hành lang, thang máy sẽ đưa họ đến ký túc xá, thì Taehyun bất ngờ dừng lại giữa chừng.

"Sao thế? Đi tiếp nào, tụi mình gần đến nơi rồi." Beomgyu khích lệ khi Taehyun không chịu nhúc nhích dù chỉ một inch, và anh tự hỏi trong giây lát liệu có khả năng Taehyun đã ngủ gật giữa đường hay không.

Nhưng, trước sự ngạc nhiên của anh, Taehyun luồn lách để đối mặt với Beomgyu, vòng tay quanh cổ Beomgyu và ngước nhìn anh với đôi mắt to tròn trong veo của mình.

"Tụi mình chơi một trò chơi đi." em nói, như thể việc cả hai đứng giữa hành lang công ty vào ban đêm để chơi một trò chơi ngớ ngẩn nào đó là điều bình thường nhất trên thế giới,.

"Anh thích lắm. Nhưng mà để ngày mai nhé." Beomgyu nói, trái tim thắt lại khi Taehyun cau mày với anh, một nếp nhăn nhỏ xuất hiện giữa lông mày của cậu em trai.

"Anh hổng có vui gì hết! Tụi mình hãy chơi một trò chơi đi mà. Anh sẽ là hyung trong một ngày. Anh có muốn thử điều đó không?" Taehyun hỏi, khuôn mặt em đầy hy vọng khi em ngước nhìn Beomgyu một cách ngây thơ, trong khi anh đang cố gắng xử lý những gì mình vừa nghe một cách tuyệt vọng.

"Anh là hyung mà. Anh lớn tuổi hơn em, nhớ không?" anh hỏi một cách không chắc chắn, tự hỏi liệu anh nên cười hay nên khóc vào thời điểm này. Cái quái gì đã xảy ra với Taehyun vậy?

"Hông hông hông. Hông phải đâu. Em mới là anh. Nhưng bởi vì em thích anh lắm ó, nên em sẽ để anh làm hyung một ngày. Chỉ hôm nay thôi." Taehyun nói, trông có vẻ hài lòng với lời đề nghị này, tay vẫn quàng quanh cổ Beomgyu, và về phần mình, Beomgyu không dám buông tay khỏi eo Taehyun. Anh gặp đủ khó khăn khi đứng dậy và di chuyển cả hai mà không cần lùi lại.

"Được rồi." anh nói, quyết định đơn giản là đồng ý với bất cứ điều gì Taehyun nói, bất kể có vô lý đến đâu, nhưng em ấy lắc đầu.

"Họ nói anh rất 'tí hon'." Taehyun giải thích, nụ cười càng rạng rỡ hơn, và Beomgyu cau mày, bối rối. Logic của Taehyun, hoặc là chẳng có cái logic nào ở đây, chẳng có ý nghĩa gì. 'Họ' là ai? Và câu trả lời ngay lập tức bật ra khỏi đầu.

"Ồ! MOA gọi anh là 'tí hon'. Chà, điều đó không có nghĩa anh không phải là hyung. Nó chỉ khiến anh trở thành một hyung dễ thương thôi." Beomgyu nói, hài lòng với lập luận của mình, mặc dù vậy, anh vẫn luôn khao khát được xếp vào hyung-line. Sau đó anh nói thêm.

"MOA cũng gọi em là 'tí hon' đấy! Họ cũng nói em trông như một 'em bé nhỏ xíu đáng yêu' khi đứng cùng cả nhóm! Và giống như hành động của em ngay bây giờ. Một đứa bé dễ thương!" Beomgyu nói, ngoắc ngoắc ngón tay trêu chọc Taehyun và nhếch mép cười, trong khi Taehyun cố gắng vùng vẫy thoát ra và lùi lại một chút, vẻ mặt kinh ngạc.

"Anh biết hỏ? Làm sao anh biết chứ?" Taehyun nói, mắt mở to, vẻ mặt ỉu xìu và cảnh giác, nhưng Beomgyu vẫn có thể thấy gò má em đỏ bừng vì rượu, vẻ ngoài đáng yêu tương phản với biểu cảm của em lúc này nom rất hài hước.

Đến mức Beomgyu dường như không thể kìm được bản thân khi anh nói:

"Anh đã đọc các bình luận trên Weverse và Twitter, cũng như em! Mọi người đều bảo trông em rất nhỏ xinh. Người hâm mộ biết, Toto biết, và Hobak, Hobak biết tận mắt em nhỏ xíu và dễ thương như thế nào- rõ ràng là vậy." Beomgyu vừa nói vừa huơ huơ tay để tạo hiệu ứng và tùy tiện đáp, nhưng khi cuối cùng nhìn lên Taehyun, anh hoảng hốt khi thấy sự trêu chọc của mình đã khiến nước mắt Taehyun trào ra, môi dưới run run, hai tay buông thõng ủ rũ hai bên.

"Là anh đã nói? Anh đã nói với mọi người? Làm sao mà anh có thể? Đó là bí mật giữa em và người hâm mộ. Chỉ có những người hâm mộ được gọi em là em bé! Vậy mà anh đã nói điều đó với Toto!'' Taehyun mè nheo, nước mắt giờ đã lăn dài trên má, và Beomgyu, hơi hoảng hốt, bước tới, đưa tay ra an ủi, nhưng em đẩy anh ra sau bằng cả hai tay, khiến Beomgyu loạng choạng lùi lại.

"Anh xin lỗi anh xin lỗi. Anh không có nói với ai hết á. Không ai biết ngoài MOA. Bí mật của em 'an toàn với tôi, ok?" anh nói, hy vọng điều này sẽ giúp Taehyun bình tĩnh lại, và nó có vẻ hiệu quả, vì vài giây sau, Taehyun đã lao vào Beomgyu, vẫn còn sụt sịt, và bây giờ tất cả những gì anh có thể làm là ôm em ấy vào lòng khi em khóc trong ngực anh, vỗ về nhẹ nhàng trên lưng Taehyung.

Họ đã ở đó hơi lâu hơn dự định, nhưng khi Taehyun cuối cùng cũng buông ra, em không còn khóc nữa, nhưng mắt vẫn hơi đỏ.

"Em muốn đến phòng tập thể dục." Taehyun lầm bầm, ngái ngủ dụi mắt, và trước khi Beomgyu có thể nói bất cứ điều gì, Taehyun đã rời đi và bây giờ đang kéo Beomgyu với tốc độ đáng báo động đến mức anh bắt đầu thở dốc, đi qua thang máy và đi xuống hành lang, rẽ vào một góc, gần như khiến Beomgyu va vào tường.

"Này! Dừng lại nào! Giờ không phải là lúc đâu!" Beomgyu hét lên, tay anh gần như không cần cảm giác gì vì Taehyun nắm quá chặt, và tất cả những gì anh có thể nghĩ là làm thế nào để ngăn Kang Taehyun đến địa điểm yêu thích của em trong tòa nhà, bởi vì Chúa ơi, em ấy khỏe thật đấy.

Họ đi vòng qua một góc khác, Beomgyu gần như không thể theo kịp, nhưng anh không cần phải lo lắng, bởi vì ngay khi họ chạm tới một chiếc máy rửa tay được đính vào tường, Taehyun bỗng dưng đứng lại, khiến Beomgyu suýt đâm sầm vào em. Sau đó, Taehyun thả Beomgyu ra và đưa tay vào dưới máy, chờ gel chảy ra, nhưng tất nhiên là không. Bạn phải nhấn nút để nó hoạt động, nhưng Taehyun, người đang nhìn chằm chằm cái máy đầy mong đợi, dường như đã quên mất điều này.

"Giờ thì em đang làm gì đây? Sao em lại nhìn chằm chằm vào máy rửa tay thế?" Beomgyu hỏi, tay vẫn đỡ lấy hông mình trong khi thở dốc vì thấm mệt, còn Taehyun vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc máy, trả lời với giọng trống rỗng:

"Anh từng gọi nó bằng một cái tên khác cơ." khiến Beomgyu chớp mắt ngạc nhiên. Anh gặp nhiều khó khăn trong việc giải mã ngôn ngữ say xỉn của Taehyun mà anh phải nghe cả buổi mà chẳng hiểu gì.

"Gì cơ?" anh hỏi một lần nữa, và rồi Taehyun thả tay xuống hai bên và quay sang anh, đảo mắt như thể Beomgyu mới là người khiến em khó hiểu.

"Anh đã từng gọi cái này là 'máy gửa tay'. Hoặc 'mái rửa tay' ....cái gì đó đại loại thế. Anh từng gọi nó bằng cái tên khác cơ." Taehyun nói, bĩu môi như thể đang thất vọng.

Beomgyu đột nhiên nhận ra em đang nói về cái gì, và cố gắng không bật cười khi trả lời:

"À ra là cái đấy! Yeah, ừ thì, dạo này tiếng Anh của anh tốt hơn mà."

Và anh ngước lên nhìn Taehyun, người gật đầu nghiêm túc trước lời giải thích của anh, và Taehyun cố nén một cái ngáp, lấy tay che miệng trước khi nhắm mắt lại, em lắc lư như một con lật đật khiến Beomgyu phải bước tới và giữ hai vai em.

"Em mệt quá." Taehyun lầm bầm, đôi mắt em mở ra một lần nữa, ánh mắt mơ màng nhìn Beomgyu, đôi môi xinh xắn hơi hé mở. Em nhìn Beomgyu với cái nhìn mông lung, trước khi đầu em ngã về phía trước và tựa vào ngực Beomgyu.

"Anh ước mình có một cái máy ảnh ở đây. Và anh sẽ dùng đoạn phim này để đống tiền em đó." Một ý nghĩ tinh ranh nảy ra trong đầu trong khi anh ôm Taehyun lại gần mình hơn, để Taehyun ôm chặt lấy mình trong vài giây trước khi em đẩy anh ra xa vừa đủ để bắt gặp ánh mắt của anh.

"Bây giờ tụi mình có thể ngủ một chút không?" em hỏi, và không nói thêm một lời nào, Taehyun khẽ gật đầu, và để Beomgyu ôm em, họ đi như vậy suốt quãng đường trở lại thang máy, nơi mà mọi thứ yên bình một cách đáng ngạc nhiên. Trong suốt thời gian thang máy di chuyển lên tầng trên, Taehyun chỉ lẩm bẩm lời bài hát "Anti-Romantic" ngay cả khi đầu em tựa vào vai Beomgyu, mắt vẫn nhắm nghiền.

Nhưng ngay khi họ bước ra đầu cầu thang, Taehyun không thèm tự di chuyển nữa, và Beomgyu cảm thấy chân của Taehyun khuỵu xuống khi em ngã xuống sàn, Beomgyu đành nắm tay em để ngăn em khỏi ngã nhào. Taehyun ngồi đó, hai chân bắt chéo và đôi mắt chỉ mở hờ, mái tóc màu xám khói giờ đã rối tung khi em nhìn Beomgyu một cách mơ hồ, người đã nghĩ rằng điều tồi tệ nhất đã qua. Rõ ràng là không phải thế.

"Anh phải làm gì với em đây?" anh bực bội, cảm thấy rất giống một bậc cha mẹ khi nhìn chằm chằm vào Taehyun đang say ngủ. Chúa ơi, anh phải ghi nhớ trong đầu rằng sẽ không bao giờ để Taehyun dính líu đến rượu nữa.

"Cõng em- đi mà?" Taehyun nói, giờ đang ngước nhìn Beomgyu qua hàng mi dày, đôi mắt nai to tròn và nài nỉ khi em nắm lấy tay Beomgyu, trông đáng yêu lắm luôn. Và vì vậy, Beomgyu, không muốn bắt em đứng dậy và bước đi, cuối cùng đã ôm Taehyun vào lòng và bế em đi một quãng đường ngắn đến phòng ký túc xá của họ.

Khi họ đi, Taehyun vòng tay quanh cổ Beomgyu, đầu em vùi vào ngực Beomgyu và mặc dù mệt mỏi nhưng Beomgyu không thể không mỉm cười dịu dàng. Em ngủ trông thật yên bình, giống như một thiên thần nhỏ say giấc nồng.

Khi họ đến phòng của Taehyun, nơi em ở chung với Hueningkai, Beomgyu rất vui khi thấy nhóc maknae đã ngủ say, hoàn toàn bất tỉnh. Nhẹ nhàng nhất có thể, anh bế Taehyun vào phòng và lúng túng kéo chăn ra sau, nhẹ nhàng đặt em xuống.

Sau đó, Beomgyu kéo chăn lên đến cằm của cậu em nhỏ, hy vọng sẽ nhanh chóng rời đi mà không đánh thức em, nhưng ngay khi anh chuẩn bị rời đi, một bàn tay đang nắm lấy vạt áo của anh.

"Ở lại đi anh. Cho đến khi em ngủ í."

Beomgyu quay lại và nhìn thấy Taehyun, đôi mắt em mở to, ủ rũ nắm lấy tay áo của anh, và anh không thể rời đi, nhất là khi em đang ngước nhìn anh như vậy, vì vậy thay vào đó, anh quỳ xuống sàn cạnh đầu của giường, khoanh tay trên đệm và chống cằm khi Taehyun chuyển từ tư thế nằm ngửa sang nằm nghiêng, đối mặt với Beomgyu.

Họ im lặng trong vài giây, rồi Taehyun thì thầm:

"Em thích tóc của anh lắm. Nhìn mềm mềm mượt thích lắm í."

Beomgyu mỉm cười, vén mái tóc đã dài ra khá nhiều của mình, vừa đủ chạm vào vai. Thành thật mà nói, đó có lẽ là một trong những kiểu tóc yêu thích của anh trong bất kỳ lần comeback nào của họ.

"Cảm ơn. Anh biết mà." anh nói, cảm thấy hài lòng, và Taehyun đột nhiên đưa tay ra và nhẹ nhàng xoa đầu Beomgyu, như thể anh là một chú cún con vậy.

Nhưng Beomgyu không thực sự bận tâm, bởi vì Taehyun đã say và chẳng còn nhận thức được nhiều hơn nữa, nhưng ngay khi Taehyun bỏ tay ra, anh không thể không hỏi:

"Em đang làm gì thế?" anh hỏi, nhưng sự nghiêm túc vơi đi chỉ còn một nữa.

Taehyun thở dài, nhắm mắt lại, và trong một giây, Beomgyu nghĩ rằng rốt cuộc thì em cũng đã ngủ quên rồi, và anh sẽ có câu trả lời vào lúc khác, nhưng rồi Taehyun lại mở mắt ra một lần nữa. Sau đó em mỉm cười, ngọt ngào đến mức khiến Beomgyu muốn bế em lên và ôm em một lần nữa.

"Em đang trả đũa anh đó. Ai bảo anh làm rối tung tóc của em trong suốt buổi VLive lần trước." em lầm bầm trong chăn, và Beomgyu giờ nhướng mày kinh ngạc khi nhớ lại buổi VLive mà Taehyun đã ngồi trước mặt anh trên sàn, trong khi anh ngồi trên sofa. Đó là một Vlive của cả nhóm, nhưng Beomgyu đã cố gắng làm rối tung mái tóc của cậu trai nhỏ hơn, vì nó trông đặc biệt xinh đẹp và mềm mại vào ngày hôm đó.

"Em không thích như vậy sao?" anh hỏi, vì lý do nào đó, một chút hoảng sợ dâng lên trong lồng ngực khi anh nhấc cằm ra khỏi tay để nhìn thẳng vào mắt Taehyun, nhưng em khẽ cười khúc khích, đôi mắt lấp lánh.

"Em có nói là hông thích đâu."

"Ồ." Đó là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC