Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- "Chỉ tuyển Omega?" Trương Trạch Nghị cau mày, trên mặt lộ một nét tức giận.

- "Việc này....Chúng ta đi tìm Omega ở đâu chứ?" Lưu Chính cũng than thở.

- "Không phải đội phòng chống mại dâm thứ Hai đang có sẵn hay sao?" Tôn Thời Hải vừa rụt rè nói nhỏ vừa nhìn vào mặt Trương Trạch Nghị. 

Gương mặt Trương Trạch Nghị tối sầm lại khi nghe câu này. "Tôi không đồng ý!"

Việc này quá nguy hiểm!

Trần Lập Ba không phải là thành viên đội phòng chống ma túy. Anh không thể làm liên lụy cậu được. Hơn nữa việc này quá nguy hiểm.

- "Cậu ấy là người thích hợp nhất." Mặc Linh lên tiếng, giọng nói cũng rất nghiêm túc.

- "Cậu ấy là em trai tôi. Tôi biết rõ khả năng của cậu ấy."

- "Tôi dám khẳng định rằng một nửa số người có mặt ở đây không phải là đối thủ của cậu ấy."

Sau khi nghe những lời Mặc Linh nói, mọi người bắt đầu bán tín bán nghi. Làm sao có thể được. Alpha lại không thể đánh bại Omega sao?

Mặc dù Trần Lập Ba không giống như những Omega khác nhưng Alpha có bản chất áp đảo được Omega, không ai có thể tin được rằng Alpha lại để thua Omega!

- "Có cơ hội mọi người cứ thử đi!" Mặc Linh nhìn thấy sự nghi ngờ và chế nhạo trong mắt các đồng nghiệp. Cô nhướng mày thách thức.

- "Có thế nào cũng không được!" Trương Trạch Nghị tiếp tục phản đối.

- "Cậu ấy không phải là thành viên của đội chúng ta. Và chúng ta cũng không có tư cách gì để ép thuộc cậu ấy chấp nhận sự nguy hiểm này." Trương Trạch Nghị đưa ra một lập luận rất công bằng.

- "Nếu cậu ấy tình nguyện thì sao?" Mặc Linh tiếp tục nói.

Mặc Linh là người hiểu rõ Trần Lập Ba mong muốn tham gia vào đội phòng chống ma túy như thế nào. Chỉ không ngờ sau khi tốt nghiệp, cậu lại được sắp xếp sang đội phòng chống mại dâm. Nếu Trương Trạch Nghị mở lời, chắc chắn Trần Lập Ba không cần suy nghĩ mà đồng ý ngay lập tức.

Trương Trạch Nghị muốn nói điều gì đó nhưng Tề Minh đã cắt ngang: "Tại sao không thử đăng ký trước đi. Quá trình đăng ký cũng mất nhiều thời gian. Có thành công hay không cũng chưa chắc."

- "Nếu như đăng ký thành công, vấn đề quan trọng là chuyển một Omega từ một bộ phận khác sang. Đội chúng tôi cũng có một Omega."

Hầu hết các bộ phận kỹ thuật mạng thường làm việc trong văn phòng, không phải đi ra ngoài nên vẫn sẽ có một vài Omega làm việc.

- "Vậy đăng ký trước đi." Trương Trạch Nghị thở phào.

Sau khi nhận được lệnh, Tề Minh bắt tay vào việc. Một lúc sau, hắn dựa người vào ghế nói: "Được rồi. Bây giờ chờ xem chúng ta có được nhận hay không."

- "Mất bao lâu?" Trương Trạch Nghị hỏi.

- "Không nói trước được. Trước tiên cứ chờ đợi. Tôi sẽ trông chừng, nếu có gì mới sẽ báo ngay cho sếp."

- "Cảm ơn. Vất vả cho cậu!

- "Haizzz, chúng tôi là cảnh sát mạng, hằng ngày chỉ ngồi văn phòng gõ máy tính. Mọi người thì ngày ngày đi chiến đấu ở bên ngoài. Thật sự đang sống dưới lưỡi dao!"

Tề Minh thu dọn đồ đạc đi ra ngoài. Sau khi thấy người đi khỏi, Mặc Linh gọi Trương Trạch Nghị.

- "Đội trưởng, tôi có chuyện muốn nói."

Những người khác nghe Mặc Linh nói, ai cũng hiểu ý đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người. Cô lên tiếng: "Đội trưởng, Apo thực sự không tồi. Vụ án này đi đến được ngày hôm nay không dễ dàng gì. Nếu muốn tìm một Omega, Apo thật sự là người thích hợp hơn bất kỳ ai!"

Tất nhiên Trương Trạch Nghị đã nhìn thấy được kỹ năng chiến đấu của Trần Lập Ba và cũng hiểu được những lời Mặc Linh nói. Nhưng trong tiềm thức, anh không muốn lôi cậu ấy vào vụ án này. Anh không chắc tâm lý này của mình là gì!

Không tin tưởng cậu ấy? Dường như không phải!

- "Tôi sẽ suy nghĩ." Trương Trạch Nghị xoa lông mày. Anh không nói gì thêm. Mặc Linh làm việc với anh đã lâu nên hiểu được tính của anh. Cô cũng không nói gì nữa.

Mặc Linh đã cố gắng hết sức nói giúp cho Trần Lập Ba. Còn giờ kết quả thế nào? Cô cũng không thể quyết định được.

Trương Trạch Nghị cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ vì ngày hôm sau Tề Minh báo tin quá trình đăng ký đã thành công.

Cả chục con mắt đang nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại mà Tề Minh đang cầm. Sau khi đăng ký cần phải nhập một vài thông tin cần thiết như tên, tuổi, chiều cao, cân nặng,...

Tề Minh quay sang hỏi Trương Trạch Nghị: "Điền thế nào đây?"

- "Theo như thông tin trên ứng dụng thì sẽ có một đợt xét duyệt nữa. Nếu đợt này thành công thì sẽ bắt đầu một khóa đào tạo trực tiếp, vì vậy chúng ta không thể điền thông tin một cách sơ sài được."

Điền sơ sài chắn chắn không được. Vậy phải điền cụ thể như thế nào? Tìm ai đây?

Trương Trạch Nghị không nói lời nào, Mặc Linh biết anh có suy nghĩ riêng của mình. "Anh hãy tin tưởng cậu ấy, cậu ấy có thể làm được." Mặc Linh nói gì đó với Trương Trạch Nghị, vài người trong đội cũng biết người Mặc Linh nhắc đến là ai nên cũng bắt đầu thuyết phục anh.

- "Đúng đó đội trưởng. Trần Lập Ba là Omega duy nhất mà chúng ta có thể tin tưởng trong văn phòng cảnh sát này."

- "Dù thế nào đi nữa, Trần Lập Ba so với các Omega khác.... Cậu ấy đã có kinh nghiệp thực địa."

Trương Trạch Nghị bị một nhóm người ồn ào bên cạnh làm phiền, nhưng cuối cùng anh cũng hạ quyết tâm. Trương Trạch Nghị lấy điện thoại trong túi quần ra gọi cho Trần Lập Ba. Một lúc sau, cậu ấy đi lên lầu.

Trương Trạch Nghị giải thích ngắn gọn vấn đề và cố tình nói những hậu quả có thể xảy ra cho Trần Lập Ba, sau đó anh nói thêm: "Việc này là trái với quy định nên tôi sẽ nộp đơn lên Cục, tạm thời chuyển cậu sang đội phòng chống ma túy."

- "Cậu không cần lo lắng về vấn đề an toàn. Bên trên sẽ cung cấp một danh tính mới cho cậu. Tạm thời sẽ xóa thông tin cảnh sát của cậu."

- "Cậu có ý kiến không?"

Trần Lập Ba còn đang ao ước được chuyển lên đội phòng chống ma túy hơn ai, làm sao có ý kiến gì được chứ. Thế là cậu bắt đầu cùng Tề Minh điền thông tin cá nhân vào ứng dụng.

Sau khi Tề Minh thực hiện các thao tác trên điện thoại liền đưa cho Trương Trạch Nghị: "Vậy thì cứ đợi thông tin từ ứng dụng. Cần gì cứ đến gặp tôi."

Trương Trạch Nghị nhận lấy điện thoại, suy nghĩ một hồi lại chuyển sang cho Trần Lập Ba.

Trần Lập Ba được chuyện lệnh chuyển đội ngay sau đó nên cậu phải trở  về thu dọn đồ đạc ở đội thứ Hai. Dù sao giờ đang làm việc cho đội phòng chống ma túy nên cũng không thể ở đội phòng chống mại dâm được.

Quách Hạo nhìn Trần Lập Ba thu dọn đồ, vẻ mặt trêu chọc nói: "Cậu thật sự đang ở bên tên Diêm Vương sống đó hả?"

Trần Lập Ba trở nên nhạy cảm với câu hỏi của Quách Hạo. "Cái gì? Đây chỉ là đi làm nhiệm vụ. Bọn họ đang cần một Omega."

- "Ồ ~~~" Quách Hạo còn đang muốn trêu chọc nhưng bị Lý Tiểu Ngư ở phía sau nhéo tai rồi hằn giọng.

- "Sắp xếp xong hồ sơ hết chưa?"

- "Ôi ôi, mẹ ơi. Nhẹ nhẹ tay xíu."

- "Không!"

- "Apo đừng để ý đến cậu ta. Cậu ta lúc nào cũng như thế."

- "Ừm, vậy tôi đi đây. Vài ngày sau tôi sẽ trở lại."

Trần Lập Ba nói xong thì đi lên lầu với một đống đồ đạc trên tay. Bàn làm việc mới ở phía đối diện với Trương Trạch Nghị, cậu nhìn lên là có thể thấy. Nhưng bàn làm việc của đội trưởng lúc nào cũng không có người, vắng tanh, lạnh lẽo, không có gì để xem.

Lần xét duyệt thứ hai được diễn ra khá lâu. Phải mất một tuần hệ thống mới gửi thông báo.

Trần Lập Ba mở điện thoại đọc tin nhắn trước tất cả mọi người. Chỉ có một dòng duy nhất.

"Địa điểm phỏng vấn: Tòa nhà Hoàn Vũ. Đến một mình."

Sau đó là thời gian cụ thể là địa điểm chi tiết. Trần Lập Ba liếc nhìn thời gian, là vào cuối tuần này. Trương Trạch Nghị nhìn thấy nét mặt lo lắng của cậu liền trấn an nói: "Chúng tôi sẽ triển khai kế hoạch vào ngày hôm đó, cậu sẽ mang thiết bị liên lạc. Nếu có vấn đề gì xảy ra hãy thông báo cho mọi người."

- "Đừng căng thẳng."

Trần Lập Ba nhìn vào mắt Trương Trạch Nghị rồi gật đầu.

Vào cuối tuần, đội phòng chống ma túy đã tập kích xung quanh tòa nhà Hoàn Vũ từ sớm. Mặc Linh giúp Trần Lập Ba đeo thiết bị lên người. Cô nhìn thấy nét mặt tái nhợt của cậu thì đưa tay sờ đầu cậu, vừa cười vừa nói: 

- "Căng thẳng hả?"

- "Một chút."

Trần Lập Ba nuốt nước bọt. Đây là lần đầu tiên cậu làm việc độc lập, cũng là lần đầu đối diện trực tiếp với tội phạm.

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Trần Lập Ba mở cửa xe bước xuống. Hôm nay cậu mặc một bộ đồ giản dị ngày thường, giống như một sinh viên đại học. 

Cậu gõ cửa một công ty theo như chỉ dẫn. Công ty này rất nhỏ, chỉ có vài phòng, phía trong có hai người trông giống sinh viên đang ngồi trên ghế. Lúc nhìn thấy Trần Lập Ba, họ vẫy tay chào cậu.

Trần Lập Ba tranh thủ cơ hội bắt chuyện với họ: "Hai người cũng tới đây phỏng vấn hả?"

- "Đúng vậy. Chúng tôi đều được một đàn anh giới thiệu. Thật không ngờ cơ hội tốt lại rơi xuống đầu chúng ta."

Một trong hai người đang nói chuyện hào hứng với cậu tên là Phương Tiểu Phong.

Trương Trạch Nghị nghe được cuộc hội thoại thì dặn dò Trần Lập Ba thông qua thiết bị gắn trong tai: "Cố gắng tiếp cận họ và hỏi thử xem vị đàn anh đó là sao?"

Sau khi Trần Lập Ba nhận được thông tin thì quay sang nói chuyện với hai người bên cạnh: "Vậy là hai người may mắn thật đây. Tôi phải đăng ký rất lâu mới được."

Phương Tiểu Phong nói tiếp: "Đúng vậy. Công việc này lúc rảnh rỗi có thể nhận, mỗi lần được rất nhiều tiền. Tôi năng nỉ mãi anh ấy mới đồng ý giới thiệu cho chúng tôi."

- "Chỉ là giờ không biết phải làm gì tiếp." Trần Lập Ba giả vờ như không biết gì, tiếp tục hỏi Phương Tiểu Phong.

- "Cái này thì không cần lo lắng. Chúng tôi nghe nói về nó rồi. Chỉ là công việc giao nhận hàng lặt vặt bình thường thôi."

Trái tim Trần Lập Ba chùng xuống khi nghe những lời này. Phương Tiểu Phong dường như không biết những việc lặt vặt này là gì. Những kẻ đó thật sự điên rồi!

Đường dây vận chuyển thuốc "dẫn hoa" thật sự phức tạp hơn tưởng tượng. Nhiều sinh viên còn không biết đây là đường dây buôn bán ma túy.

Có lẽ họ không bao giờ nghĩ rằng, công việc giao hàng lặt vặt ấy lại chính là phương thức vận chuyển ma túy.

Trần Lập Ba muốn hỏi thêm vài điều nhưng đột nhiên cánh cửa phóng mở ra. Một người đàn ông bước tới và nói: 

- "Mọi người, vào phỏng vấn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net