Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Lập Ba suýt nữa thì phun cả ngụm nước trong miệng ra, không phải đang nói chuyện về tên giết người sao!

- "Chú Lâm, không phải lúc trước nói là không đề cập đến vấn đề này nữa sao!"

Trương Thiếu Lâm có một người con trai cũng đang làm điều tra viên. Bởi vì lời hẹn ước khi xưa mà ông đã đề cập chuyện này vài lần với Trần Lập Ba. Nhưng vì Trần Lập Ba cứ lảng tránh nên ông không nhắc tới nữa.

- "Chú không ép buộc con đâu. Nhưng mà có cơ hội thì cứ thử gặp mặt một lần xem sao!"

- "Mấy người trẻ các con suốt ngày cứ công việc công việc, phải biết chăm sóc cho bản thân nữa chứ. Công việc làm vừa phải thôi!"

- "Bà nội con dạo này thế nào?"

- "Bà nội vẫn khỏe, mỗi ngày con đều gọi cho bà, giọng bà vẫn còn vui vẻ lắm!" Nhắc tới bà nội, giọng của Trần Lập Ba trở nên dịu dàng hơn.

- "Ừ, lâu rồi chú cũng không gặp bà. Để cuối tuần này chú ghé thăm."

Trương Thiếu Lâm chăm sóc cậu rất tốt. Nếu không nhờ có ông, có lẽ Trần Lập Ba cũng không nộp đơn vào học viện cảnh sát. Sau khi cha mẹ qua đời, cậu trở thành một đứa trẻ bất cần đời. Ngày qua ngày cậu đều gây chuyện với mọi người, suýt nữa còn làm liên lụy đến bà nội.

Trần Lập Ba vẫn nhớ ngày hôm ấy. Lúc cậu về đến nhà, đồ đạc trong nhà đều bị đập vỡ tan hoang. Bà nội đang ngồi ở phòng khách lau nước mắt. Lúc đó cậu mới nhận ra, bản thân mình thật khốn nạn!

[ Năm năm trước.]

- "Con thật sự muốn hủy hoại cuộc đời của mình đúng không?"

Lần đó, Trương Thiếu Lâm đã đến tìm Trần Lập Ba và mắng cậu. Trần Lập Ba lúc đó là một đứa trẻ nổi loạn, cậu ghét Trương Thiếu Lâm, chỉ cần nhìn thấy ông là cậu tức đến nghẹn cổ.

- "Không liên quan đến chú. Chú là cái quái gì,  lấy tư cách gì mà đứng ở đây dạy dỗ tôi!"

- "Tư cách gì hả? Lúc trước khi mất, cha mẹ cậu giao cậu cho tôi chăm sóc. Chỉ nhiêu đó đã đủ tư cách dạy cậu chưa!"

- "Cha mẹ? Tôi không có cha mẹ. Bọn họ đã bao giờ quan tâm đến tôi chưa? Trong mắt bọn họ chỉ biết đến ma túy và những bọn buôn bán ma túy!"

- "Hỗn láo!" Trương Thiếu Lâm tức giận khi nghe những lời này. Ông không kìm chế được nên đã tát cậu một cái. 

- "Con mẹ nó, ông dám đánh tôi?" Trần Lập Ba tức giận nắm lấy cổ áo Trương Thiếu Lâm đánh trả.

- "Tôi sẽ thay mặt cha mẹ cậu dạy dỗ cậu! Cậu có biết mẹ cậu đã phải đánh đổi bao nhiêu mới có được cậu không? Nếu không vì bảo vệ sự an toàn cho cậu thì họ đã không bị lộ để rồi bị bọn chúng sát hại. Thậm chí đến lúc chết họ vẫn còn lo lắng cho cậu!

- "Nhìn xem, bộ dạng cậu bây giờ, có xứng đáng với sự hi sinh của họ không?"

- "Kẻ sát nhân vẫn sống ung dung ngoài kia, còn cậu, đứa con trai duy nhất của hai người họ, không muốn trả thù, mà còn sống sa đọa như thế này!"

Trương Thiếu Lâm đã mắng cậu rất nhiều, nhưng lần này đã có tác dụng. Sau lần ấy, cậu không còn giao du với đám bạn xấu kia nữa, tóc nhuộm đen lại, quay về trường học. Cuối cùng cậu trúng tuyển vào học viện cảnh sát với số điểm vừa đủ đậu.

.....

Sau khi tạm biệt Trương Thiếu Lâm, Trần Lập Ba lửng thửng đi bộ về nhà dưới ánh trăng sáng vào ban đêm. Khi biết Villain rất có thể là kẻ đã giết hại cha mẹ, lúc này cậu chỉ muốn mau chóng nhận được tin chấp nhận của tổ chức, sau đó sẽ đưa tên Villain ra trước công lý.

Lúc về đến nhà, cậu tắm rửa và leo lên giường đi ngủ. Đột nhiên có tin nhắn từ Phương Tiểu Phong gửi tới.

- "Cậu đã nhận được bài kiểm tra chưa?" - Phương Tiểu Phong.

Trần Lập Ba lập tức lấy lại năng lượng. Cậu soạn tin nhắn gửi lại cho cô.

- "Vẫn chưa. Cô nhận được rồi hả? Tình hình thế nào?" - Trần Lập Ba.

- "Tôi vẫn chưa, nhưng mà Tiểu Bối nói cô ấy đã làm kiểm tra xong rồi. Kết quả không được tốt. Người đó nói cô ấy bị loại."  - Phương Tiểu Phong.

- "Sau đó tôi đã liên lạc với cô ấy nhưng lại không kết nối được. Cậu nói xem cô ấy không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?" - Phương Tiểu Phong.

Trần Lập Ba rơi vào trầm tư sau khi nhận được tin nhắn này. Tiểu Bối chính là Omega nữ ngày đó, trông cô ấy rất yếu đuối và sắc mặt cũng không được tốt.

Khi đó, Villain chỉ nói rằng nếu kiểm tra không đạt, có thể sẽ bị phạt rất nặng, nhưng hình phạt sẽ như thế nào?

Trần Lập Ba đã chụp màn hình tin nhắn gửi cho đội phòng chống ma túy và nhờ Tôn Thời Hải kiểm tra nơi ở cũng như tình hình hiện tại của Tiểu Bối. Xong việc cậu lại gửi một tin nhắn khác cho Phương Tiểu Phong.

- "Người kiểm tra có yêu cầu kết bạn với cô không? Tên ID là gì?" - Trần Lập Ba.

- "Yuw" - Phương Tiểu Phong.

Quả nhiên, Villain có hứng thú với cậu. Nhưng mà mục đích và động cơ của hắn ta là gì?

Ngày hôm sau, Trần Lập Ba đến văn phòng từ sáng sớm. Tôn Thời Hải đang ngáp ngắn ngáp dài bước vào thì bị cậu bắt được.

- "Sao rồi? Phía Tiểu Bối có tin tức gì chưa?"

- "Từ từ cho tôi uống một ly cà phê để duy trì cuộc sống này đã. Tôi đã báo cáo cụ thể với đội trưởng, lát nữa vào họp chúng ta sẽ bàn tiếp."

Trong phòng họp.

Tôn Thời Hải cầm một ly cà phê lớn, đôi mắt lờ đờ, ngáp lên ngáp xuống. Tối đêm qua, hắn thức cả đêm để tìm kiếm thông tin của Tiểu Bối. Tính thời điểm hiện tại, hắn đã không ngủ 48 giờ đồng hồ.

- "Mọi người đều ở đây sao?" Trương Trạch Nghị đẩy cửa đi vào. Trên tay anh cầm một xấp tài liệu. Lúc đi ngang qua Trần Lập Ba, anh không dừng lại mà lướt qua nhẹ nhàng như một cơn gió.

Trần Lập Ba ngửi được một mùi sảng khoái trong làn gió ấy. Đó là mùi của nước cạo râu.

Trương Trạch Nghị ngồi xuống ghế, anh phát tài liệu cho mọi người rồi quay sang nói với Trần Lập Ba: "Apo giải thích cụ thể đi."

Trần Lập Ba bắt đầu kể lại những chuyện cậu đã nói với Phương Tiểu Phong, sau đó nói lên suy nghĩ riêng của cậu.

- "Tôi nghi ngờ, Tiểu Bối có thể đang gặp nguy hiểm."

- "Suy nghĩ này của cậu rất có khả năng." Trương Trạch Nghị tiếp lời cậu.

- "Bạn cùng phòng của Tiểu Bối nói đã nhiều ngày không gặp được cô ấy."

- "Lần cuối cùng cô ấy xuất hiện trong camera giám sát là từ ba ngày trước. Mọi người có thể xem thông tin tôi gửi để biết rõ thêm."

Cao Thiên Minh lật tài liệu xem, hình ảnh cuối cùng của cô ấy xuất hiện ở một con hẻm nhỏ. Đêm đó trời mưa rất to, khuôn mặt nhợt nhạt của Tiểu Bối xuất hiện trên camera. Ngay sau đó, cô bị kéo đi bởi hai bàn tay lạ ở phía sâu trong hẻm.

- "Đây là hình ảnh cuối cùng của Tiểu Bối xuất hiện trên camera, mọi người có ý tưởng gì không?" Trương Trạch Nghị nhìn xung quanh.

- "Hãy mạnh dạn đưa ra giả thiết." Trương Trạch Nghị nói thêm. Sau khi nghe câu này, Trần Lập Ba biết đối phương đã có ý tưởng, chỉ là anh ấy muốn nghe mọi người nói trước.

- "Tôi có một giả thiết hơi đáng sợ." Trần Lập Ba giơ tay nói.

- "Nói."

- "Liệu cô ấy có phải đã bị bắt đi làm "công chúa" không?"

Trần Lập Ba nói xong, sắc mặt ai cũng trầm xuống. Mặc dù giả thiết này táo bạo nhưng nó lại phù hợp với cách làm việc của tổ chức này.

- "Không tồi!"

Trương Trạch Nghị nhìn Trần Lập Ba với ánh một mắt khâm phục và có chút tự hào. Ánh mắt này như cổ vũ cậu, như tiếp thêm động lực cho cậu. Trái tim cũng đập trật đi một nhịp!

- "Thiên Minh, cậu dẫn vài người đi tiếp cận những người thân cận của Tiểu Bối để xem cô ấy có vô tình tiết lộ những điều kỳ lạ gì cho họ biết không. Không được để sót bất kì chi tiết nào."

- "Mặc Linh, dẫn Tiểu Hải tiếp tục đi điều tra tung tích của Tiểu Bối. Tuy con hẻm đó sâu, nhưng tôi nhớ phía sau hẻm có một khu phố buôn bán, xung quanh có nhiều cửa hàng."

- "Hiểu rồi!"

Trần Lập Ba nhìn thấy Trương Trạch Nghị từng bước tháo gỡ một vụ án có vẻ phức tạp ra thành nhiều mảnh nhỏ chỉ trong thời gian ngắn, cậu không thể không ngưỡng mộ và khâm phục người này.

Thần tượng quả nhiên là thần tượng!

Sự thật đã chứng minh không phải chỉ cần may mắn là có thể leo lên đến vị trí như ngày hôm nay!

- "Đúng rồi, tình hình phía nhà máy thế nào?" Trương Trạch Nghị hỏi Lưu Chính.

- "Đại khái đã xác định được vài nhà máy nhưng bên ngoài vẫn chưa có gì bất ổn. Chi tiết cụ thể bên trong như thế nào thì chắc phải điều tra thêm vài ngày nữa."

- "Tốt. Nhớ chú ý giữ an toàn."

- "Vâng."

Khi mọi người sắp xếp thông tin và chuẩn bị rời đi, điện thoại di động trên bàn của Cao Thiên Minh đột nhiên nghe thấy tiếng "Ting", đó là chiếc điện thoại di động đang điều tra.

Cả chục cặp mắt lập tức dán chặt vào điện thoại, chờ xem đó là tin tức gì.

- "Xem không?" Cao Thiên Minh cũng có chút căng thẳng, nhìn về phía đám người hỏi.

- "Xem!"

Cao Thiên Minh mở khóa điện thoại, nhấp vào biểu tượng tin nhắn của ứng dụng và một tin nhắn chưa đọc nằm trong thanh tin nhắn. 

- "Tối ngày mốt - 9 giờ - Dawn Bar" - Gửi từ người dùng Villain.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net