Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, Trương Trạch Nghị đã chạy quá tốc độ. Lúc về đến nhà Trần Lập Ba đã bất tỉnh ở ghế sau.

Tên Villain đã cho cậu ấy uống thứ thuốc gì!

- "Alo, Lưu Chính. Cậu còn ở đó không?"

Trương Trạch Nghị đã gọi điện cho Lưu Chính, lúc nãy vì quá lo lắng đến sự an toàn cho Trần Lập Ba nên anh đã không nhớ đến chiếc hộp đựng ống tiêm.

- "Vẫn còn. Có chuyện gì không đội trưởng?"

Trong phòng cuối cùng của lầu 2, đưa người lên lục soát, trong đó có một ống tiêm. Sau khi tìm được thì gửi cho bộ phận kiểm nghiệm. Nói họ nhanh chóng gửi kết quả càng sớm càng tốt."

Đây là lần đầu tiên Lưu Chính thấy Trương Trạch Nghị vội vàng như thế. Hắn ta lập tức đồng ý.

- "Đừng lo lắng đội trưởng. Cho dù phải lật cả Dawn Bar lên cũng sẽ tìm thấy chiếc ông tiêm ấy cho anh."

Trương Trạch Nghị cúp điện thoại. Anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhưng bây giờ một vấn đề lớn khác lại đang đợi anh. Cũng may trời đã khuya nên bãi đậu xe vắng người, nếu không việc anh về nhà cùng một Omega đang bất tỉnh, thật sự không thể giải thích được!

Trương Trạch Nghị dìu Trần Lập Ba lên phòng, sau đó đặt cậu nằm lên giường của anh. Lúc này nhìn thấy Trần Lập Ba có vẻ ổn định hơn trước, không biết kỳ phát tình có qua chưa!

Nhưng Trương Trạch Nghị cũng không dám lơ là, anh đã lăn lộn trong giới cảnh sát bao nhiêu năm rồi, cũng biết được mức độ các Omega phát tình như thế nào.

Anh vào phòng tắm lấy khăn ngâm nước để lau trán và má cho Trần Lập Ba.

- "Apo, có nghe tôi nói không?"

Trương Trạch Nghị cúi người hỏi. Người đang nằm chỉ nhướng mày và mở mắt một cách mơ hồ nhìn anh.

- "Nóng..."

- "Khó chịu quá ..."

Trần Lập Ba nói xong thì lấy tay kéo cổ áo của mình ra. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo phông, bởi vì lúc nãy bị đổ mồ hôi nên áo ướt nhẹp dính sát vào cơ thể, nên giờ có làm cách nào cậu cũng không thể cởi nó ra được.

Trương Trạch Nghị giúp cậu cởi áo ra và ngay lập tức cả cơ thể Trần Lập Ba áp sát vào cơ thể anh.

Mùi hương của Trần Lập Ba bay khắp căn phòng, Trương Trạch Nghị cảm thấy mũi của mình bắt đầu nóng lên, nếu ở lại lâu, có thể xảy ra chuyện mất!

Trương Trạch Nghị muốn đứng dậy đi ra khỏi phòng nhưng Trần Lập Ba đã nhanh chóng vòng tay qua cổ anh và dựa người vào cơ thể anh.

- "Đội trưởng, mau giúp tôi đi!"

Lúc này, Trần Lập Ba không biết mình nói gì nữa. Cậu chỉ biết rằng trong người đang bốc hỏa, dục vọng đang gào thét và người trước mặt là thần tượng bấy lâu của cậu. Bởi vì là anh ấy nên cậu hoàn toàn tin tưởng anh, theo bản năng mà cầu cứu từ phía anh.

Trương Trạch Nghị bị pheromone của Trần Lập Ba câu dẫn và anh sắp mất kiểm soát. Nhưng người trước mặt lại không sợ chết mà còn mím môi lại, sau đó ngậm lấy môi dưới của anh nhẹ nhàng cầu xin.

Trương Trạch Nghị theo phản xạ tự nhiên nắm cằm và đẩy người phía trước ra. Hơi nóng trong miệng của Trần Lập Ba gần như thiêu đốt đầu lưỡi của Trương Trạch Nghị. Và nhờ có tuyến nước bọt của Alpha mà Trần Lập Ba dường như bình tĩnh hơn, cậu đã kiềm chế được sự nóng vội của thân.

Nhưng sự thỏa mãn nhất thời này cũng giống như liều thuốc độc bởi vì giây tiếp theo dục vọng lại kéo đến và lần này nó còn mạnh mẽ hơn lúc trước.

Trần Lập Ba vươn tay định cởi quần áo của đối phương, pheromone của Trương Trạch Nghị không những không giúp cậu hạ hỏa mà ngược lại càng làm cho nó bùng cháy dữ dội hơn.

Cậu đưa tay chạm vào bộ phận phía dưới của Trương Trạch Nghị, nơi ấy vừa nóng vừa căng cứng khiến cậu rùng mình.

- "Đội trưởng, giúp.....giúp.... tôi đi!"

Sau vài ba động tác, Trương Trạch Nghị đã lột sạch quần áo trên người Trần Lập Ba. Anh đưa tay thăm dò nơi vùng hậu huyệt của cậu, một chất lỏng nhớp nháp tràn ra dính vào tay. Trương Trạch Nghị chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để bắt đầu. Thế nhưng, khi đến bước cuối cùng, anh cắn răng dừng lại khiến Trần Lập Ba hụt hẩn.

Trương Trạch Nghị hỏi: "Có biết tôi là ai không?"

Lúc này, Trần Lập Ba đã hoàn toàn đắm chìm trong dục vọng của mình, đầu óc trống rỗng, miệng mơ màng trả lời câu hỏi.

- "Đội trưởng..."

Trần Lập Ba chưa kịp nói hết câu, Trương Trạch Nghị đâm vào không chút lưỡng lự, anh hoàn toàn tiến vào cơ thể cậu. Cái miệng nhỏ bên dưới lập tức ngậm chặt giống như không thể chờ lâu hơn được nữa. Bên trong vừa nóng vừa ướt, dường như lý trí của Trương Trạch Nghị đã sụp đổ, anh bắt đầu đẩy mạnh vào bên trong. Trần Lập Ba vừa đau vừa sướng, tiếng kêu càng lúc càng khiến người nghe đỏ mặt.

Ngay cả một Alpha giống như Trương Trạch Nghị cũng bị mất kiểm soát trước sự quyến rũ của Omega này!

- "A ~~~ Thật thoải mái!"

Trần Lập Ba rên rỉ từng tiếng, mùi đàn hương và mùi băng tuyết giao hòa lan khắp cả căn phòng.

Hai chân của cậu vòng qua eo của người phía trước, kẹp chặt và không ngừng cầu xin.

Trương Trạch Nghị đẩy sâu vào trong thêm nhiều lần, đưa Trần Lập Ba đạt cực khoái. Thế nhưng, một lần vẫn chưa đủ!

Trương Trạch Nghị đổi tư thế, anh xoay người Trần Lập Ba để cậu quỳ trên giường. Nhưng lúc này chân của cậu rất yếu, chỉ cần Trương Trạch Nghị đi vào là cậu lập tức ngã xuống giường. Anh suýt chút nữa đã tiến vào khoang sinh dục của đối phương. Trần Lập Ba vẫn còn chút lý trí, ngay khi đầu dương vật sắp chạm vào cửa, cậu sợ đến mức nước mắt giàn giụa cầu xin.

- "Đừng...... Đừng đi vào đó...!

Trương Trạch Nghị lấy tay xoa nhẹ vùng cổ và hôn lên tuyến thể của cậu, anh dịu dàng nói: "Tôi sẽ không vào, ngoan, nâng mông lên!" Sau câu nói này, một trận cuồng phong lại tới.

Từng đợt đưa đẩy mạnh bạo đâm sâu vào trong.

Trương Trạch Nghị rất thích cảm giác này, như thể anh đã chiếm hữu được người nằm bên dưới. Thân hình của Trần Lập Ba rất đẹp, mảnh mai nhưng khỏe khoắn, đặc biệt là vùng eo rất thon gọn khiến đôi tay của Trương Trạch Nghị không ngừng vuốt ve.

- "Anh không được chạm vào chỗ đó." Trần Lập Ba thở hổn hểnh, cậu xoay người né tránh bàn tay đang sờ mó của anh.

Trương Trạch Nghị vẫn tiếp tục vuốt dọc một đường từ ngực tới eo, anh nghiến răng chậm rãi nói từng từ: "Trên người cậu, còn chỗ nào không được sờ nữa?"

Trần Lập Ba không trả lời, các ngón chân đều cong lại, cậu nắm chặt tấm ga giường đón nhận những cú đâm mạnh từ người phía sau. Trương Trạch Nghị lần tay xuống nhéo mông của Trần Lập Ba, mỗi lần nhéo là một lần đâm vào điểm nhạy cảm của cậu khiến ruột co thắt từng đợt như thể cậu sắp đạt cao trào thêm lần nữa.

Trương Trạch Nghị cuối đầu liếm đôi môi đỏ mọng của Trần Lập Ba, anh cũng biết vào kỳ nhạy cảm, Omega rất cần sự an ủi của Alpha và nếu như hoàn thành được việc đánh dấu tạm thời thì sự tra tấn dục vọng của Omega cũng giảm đi rất nhiều.

- "Chịu được không?" Trương Trạch Nghị ghé sát vào tai hỏi. Đáp lại câu hỏi của anh là những tiếng rên đứt quảng của Trần Lập Ba cùng những đợt co thắt phía dưới của cậu.

Trương Trạch Nghị tìm đến vị trí tuyến thể, anh liếm nhẹ nhàng vài cái để giúp cậu thư giãn. Ngay sau đó, một cảm giác đau đớn truyền đến cơ thể Trần Lập Ba, pheromone đã được truyền vào tuyến thể của cậu. Dưới sự ảnh hưởng của việc đánh dấu tạm thời, Trần Lập Ba gần như hét lên và bắn ra ngoài. Đó là khoái cảm khi pheromone được giao hòa, nó còn sung sướng hơn gấp trăm, gấp ngàn lần những lúc bình thường. Cùng lúc này, Trương Trạch Nghị dường như cũng đạt được cực khoái, sau nhiều lần đẩy đưa, anh cũng bắn ra thành ngoài khoang sinh dục của Trần Lập Ba.

Cả hai đã trải qua một cuộc chiến kịch liệt, ai cũng thở hổn hển, tấm ga trải giường dưới thân của Trần Lập Ba cũng đã ướt đẫm tinh dịch. Trương Trạch Nghị hít thở một hơi rồi bế người dưới giường đi vào trong phòng tắm.

Lúc này, đầu óc của Trần Lập Ba cũng tỉnh táo hơn, cậu im lặng nhìn Trương Trạch Nghị chuẩn bị nước tắm. Ngay lúc anh chuẩn bị ôm Trần Lập Ba đặt vào bồn tắm thì cậu đột nhiên lên tiếng.

- "Đội trưởng, tự tôi làm được. Anh đi ra ngoài trước đi."

Giọng của cậu lúc này đã khàn đến mức không thể khàn hơn được nữa, từ nãy đến giờ cậu vẫn không dám ngước mặt nhìn anh.

Vừa rồi bản thân cậu không thể kiềm chế được, cậu đã dụ dỗ đội trưởng của mình.

Nhìn thấy sự bối rối của cậu, Trương Trạch Nghị chỉ nói một tiếng "Ừm", sau đó anh đi ra khỏi phòng tắm. Trong lúc Trần Lập Ba đang tắm rửa, Trương Trạch Nghị trahh thủ dọn dẹp lại giường và thay tấm ga mới.

Trần Lập Ba nằm trong bồn tắm, từ từ chìm vào dòng nước. Cậu nhắm mắt, những giọt nước mắt tuông ra một cách không kiểm soát. Cậu đã khóc.

Phải đối diện với anh ấy như thế nào đây!

Trần Lập Ba ngâm mình quá lâu, lúc này nước cũng đã trở nên nguội lạnh và dục vọng lại tìm tới cậu thêm lần nữa. Nhưng lần này, dù có thế nào, cậu cũng không cho phép mình quyến rũ anh nữa.

Trần Lập Ba lập tức lấy vòi sen xả nước lạnh lên người, nhưng sự lạnh lẽo của dòng nước cũng không giúp gì cho cậu. Ở bên ngoài, Trương Trạch Nghị nhận thấy điều gì đó không ổn, mùi đàn hương theo khẽ hở của cửa bay vào phòng ngủ.

Anh biết đợt phát tình thứ hai sắp bắt đầu! "Apo, cậu ổn chứ?"

Trương Trạch Nghị gõ cửa.

- "Tôi..... không sao! Anh đừng vào." Ở một góc bồn tắm, cậu cắn ngón tay chịu đựng, ngoan cố không phát ra bất kỳ thứ âm thanh nào.

Trương Trạch Nghị biết kỳ phát tình của Omega khó khăn đến mức nào, lúc này Omega không thể không có Alpha bên cạnh, nhất là vừa mới đánh dấu xong.

Trần Lập Ba đang cần anh!

- "Tôi vào đây!"

Nói xong, Trương Trạch Nghị không đợi đối phương lên tiếng, anh trực tiếp đẩy cửa đi vào. Vừa bước vào, đập vào mắt anh là hình ảnh Trần Lập Ba cuộn tròn người, cúi đầu ngồi một góc. Trương Trạch Nghị đi tới, anh thử đưa tay vào dòng nước, tay anh lạnh cóng nhưng cậu ấy cứ ngồi im lặng như thế.

- "Mau đi ra, nếu không cậu sẽ đông cứng mất!"

Trương Trạch Nghị ôm người ra khỏi dòng nước lạnh lẽo ấy, anh đặt cậu lên bồn rửa mặt sau đó lấy khăn quấn lại. Đôi môi Trần Lập Ba từ đỏ chuyển sang tím tái, cả khuôn mặt như không còn sức sống. Trương Trạch Nghị cảm thấy đau lòng!

- "Để tôi giúp, có được không?"

Đôi mắt ngấn lệ của Trần Lập Ba ngước nhìn người trước mặt, giọng nói nghẹn ngào phát ra từ cổ họng: "Đội trưởng. Anh có ghét tôi không?"

Đôi môi ấm áp của Trương Trạch Nghị trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu. Làm sao anh có thể ghét Trần Lập Ba được khi chính anh mới là người lợi dụng cậu!

Trần Lập Ba đang tự đấu tranh với chính bản thân mình. Cơ thể lúc này dường như đã sẵn sàng đón nhận đối phương nhưng lý trí bảo cậu không được làm như thế.

Trương Trạch Nghị ngày càng ép sát, anh lấy tay nâng cằm cậu lên, mặt đối mặt. Sau đó anh nhìn thẳng vào mắt cậu, vừa chân thành vừa an ủi: "Hãy để tôi giúp, được chứ!"

Nói xong, anh cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy đầu ngực của Trần Lập Ba. Miệng anh ngậm mút liên tục khiến cậu bị kích thích đến mức ngửa cổ thở dốc. Cậu cố gắng kìm chế tiếng rên rỉ trong miệng nhưng phía dưới đã cương cứng đến phát đau.

Trương Trạch Nghị vẫn tiếp tục dùng đầu lưỡi liếm một vòng tròn xung quanh đầu ngực, còn một tay thì xoa nắn bên ngực còn lại. Chỉ trong phút chốc, cả hai bên núm vú đã căng cứng.

Ngay sau đó anh đưa tay xuống xoa nắn bộ phận bên dưới của Trần Lập Ba đồng thời tách hai chân của cậu ra. Lúc này, Trần Lập Ba phải chống hai tay ra sau để hai chân có thể dễ dàng vòng qua eo Trương Trạch Nghị.

Hậu huyệt của cậu đã chảy nước, dưới cái nhìn của Trương Trạch Nghị, cái miệng nhỏ đang đóng mở liên tục như đang dụ dỗ anh thâm nhập vào trong. Lúc này, chút lý trí còn sót lại dường như bị mất sạch, bởi giây tiếp theo anh đã đưa dương vật vừa đau vừa cứng của mình vào sâu bên trong.

Lần này cả hai đều đang tỉnh táo!

Sau nhiều lần đưa đẩy, Trương Trạch Nghị thì thầm vào tai cậu: "Có thoải mái không?"

Trần Lập Ba lúng túng không biết trả lời như thế nào, cậu chỉ lấy tay ôm chặt anh thêm. Trương Trạch Nghị ôm cậu, lấy chân đá tung cách cửa đi ra khỏi phòng tắm.

Lúc đến giường, anh nhẹ nhàng đặt cậu xuống, sau đó lại tiếp tục.

Trương Trạch Nghị ngày càng gia tăng tốc độ, anh tìm đến môi cậu hôn ngấu nghiến, đầu lưỡi linh hoạt khuấy đảo trong khuôn miệng sau đó lại mút mạnh lưỡi của đối phương.

Suốt cả một đêm, cả hai không ngừng thỏa mãn nhau. Đến khi trời gần sáng, căn phòng mới chìm vào yên tĩnh.

Về phía Mặc Linh, vụ án đã có tiến triển mới!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net