Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kẻ thù đang gần ngay trước mắt!

Villain thực sự đang ở đây!

Trần Lập Ba vội che mặt đi, cậu nấp sau lưng cô gái nhỏ và cố gắng giảm sự tồn tại của bản thân hết mức có thể.

Sau khi PP đi vào, hắn ta nhìn xung quanh rồi lôi một cậu nhóc ở gần cửa nhất đi ra ngoài. Cả một quá trình diễn ra rất nhanh chóng giống như việc đi vào chuồng và bắt một con gà bất kỳ nào đó.

Mọi người ở đây cũng không có phản ứng gì giống như việc sợ hãi hay lo lắng, có lẽ bọn họ cũng đã tự xem mình là những món hàng hóa.

- "Cậu ấy sẽ không trở về được nữa."

Cô gái nhỏ bên cạnh Trần Lập Ba lẩm bẩm một câu tiếng Trung. Nghe thấy thế, cậu lập tức quay sang hỏi: "Cô nói cậu ta không trở về được nữa là sao?"

Cô gái không trả lời.

Trần Lập Ba vừa lo lắng vừa sốt ruột, "Tên cô là gì? Cô hiểu những câu mà tôi nói, đúng chứ?"

Cô gái cúi đầu nhìn xuống đất, Trần Lập Ba nghĩ ngợi một lát, sau đó nói nhỏ vào tai cô: "Cô không được từ bỏ như thế. Hãy nghĩ đến gia đình, bạn bè cô, có lẽ bọn họ cũng đang tìm cách để cứu cô."

Vừa nghe nhắc đến bạn bè và người thân, cô gái lập tức có phản ứng. Cô nhìn Trần Lập Ba và hỏi một cách ngập ngừng: "Thật sự có người đến cứu chúng ta chứ?"

- "Nhất định sẽ có!"

- "Thế nên, cô không được từ bỏ hi vọng."

- "Không kịp đâu ...." Cô gái nhỏ thì thầm: "Chúng ta sẽ sớm bị đưa đi khỏi nơi này thôi."

- "Cái gì?" Trần Lập Ba kinh ngạc.

Cô gái cuối cùng cũng mở lòng để nói chuyện với Trần Lập Ba. Tên của cô ấy là Ninh Tử, đã bị đưa đến đây được năm ngày.

- "Cứ hai ngày sẽ có một vài người bị đưa đi khỏi nơi này và tôi không biết bọn họ bị chuyển đi tới đâu."

- "Vậy cậu nhóc vừa rồi thì sao?" Trần Lập Ba hỏi Ninh Tử. Mặc dù trong đầu cậu đã có suy đoán của riêng mình nhưng vẫn chưa có đủ dữ kiện để chắc chắn.

- "Tôi không rõ. Sẽ có một nhóm người đến đưa người đi. Có lúc đưa đi nhiều người cũng có lúc chỉ bắt một người. Nhưng tất cả số người rời đi, không một ai quay trở lại.

- "Vậy cô có biết người đứng đầu ở đây là ai không?"

- "Anh sẽ sớm biết thôi."

Ninh Tử nói xong thì quay người nhìn vào khoảng không trước mặt. Có lẽ bởi vì cuối cùng cũng có người trò chuyện nên cô không còn trông giống một kẻ ngốc nghếch nữa, nhưng ánh mắt vẫn luôn vô hồn, không tìm thấy bất kỳ tia hi vọng nào trong ấy.

Trần Lập Ba đang suy nghĩ nên động viên cô gái như thế nào thì cánh cửa lại bất ngờ được mở ra. Hai người đàn ông đi vào kéo Trần Lập Ba ra.

Trần Lập Ba cũng không có ý định vùng vẫy chống cự mà cậu cố gắng quan sát mọi thứ xung quanh. Cậu bị đẩy vào một căn phòng đầy mùi hóa chất và bên trong có hai người đàn ông mặc áo blouse trắng. Khi nhìn thấy Trần Lập Ba bị đưa vào, một trong hai người hất cằm về phía chiếc giường được chuẩn bị sẵn.

Trần Lập Ba bị trói trên giường, sau đó có người đưa kim tiêm đến. Lúc này, tim Trần Lập Ba đập mạnh, cậu lập tức giãy giụa muốn thoát khỏi nơi này.

- "Thả tôi ra. Các người muốn là gì?"

- "Đừng căng thẳng! Chỉ là một cuộc kiểm tra nhỏ thôi!"

Ngay sau đó Trần Lập Ba bị giữ chặt trên giường và buộc phải làm xét nghiệm máu. Vừa bị lấy máu xong, cậu còn chưa kịp bình tĩnh thì đã bị lật người nằm sấp xuống giường. Một cảm giác đau nhói ở dưới lưng ập đến, bọn họ thực sự đang chọc hút tủy xương của cậu!

Mục đích của việc kiểm tra này là gì, cũng không cần phải hỏi!

Trần Lập Ba cảm thấy mình giống như một con lợn béo được đưa lên bàn mổ với một cái giá được ước định rõ ràng. 

- "Cái này sao rồi?"

Trần Lập Ba vẫn đang nằm trên giường, đột nhiên bên ngoài của có một giọng nói phát ra. 

- "Máu vừa mới được rút. Làm sao có kết quả nhanh như thế được." 

- "Nhanh cái tay lên! Gần đây không được cái nào. Một lũ vô dụng!"

Người mặc áo Blouse nghe xong thì cau mày khó chịu nhưng không nói gì, hai tay hắn vẫn tiếp tục công việc. Trần Lập Ba nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa, người này không cao nhưng thân hình nhìn rất khỏe mạnh. Hắn đang mặc một bộ đồ vest và trên tay có một hình xăm.

Trần Lập Ba chú ý lắng nghe cuộc trò chuyện giữa bọn họ, trong đầu cậu cũng hình thành một vài ý nghĩ.

Những người bị đưa đến đây sẽ phải tiến hành một cuộc kiểm tra tổng thể. Nếu có kết quả phù hợp thì sẽ giống như Tiểu Bối, nếu không phù hợp sẽ bị chuyển đi tiếp.

Nhưng nếu Tiểu Bối đã phù hợp rồi thì tại sao lại bị cắt đi tuyến thể?

Chẳng lẽ còn điều gì xảy ra ở giữa?

Theo như những gì cậu nhìn thấy thì số người bị nhốt ở đây cũng có giới hạn. Theo như lời Ninh Tử nói, vài ngày sẽ có người bị đưa đi, có vẻ như đây chỉ là một nơi ở tạm thời.

Cuối cùng cũng hoàn tất việc kiểm tra. Một người khỏe mạnh như Trần Lập Ba cũng không chống đỡ nổi khi bị lấy nhiều máu, hiện tại cậu hơi chóng mặt và mệt mỏi. Hai người đàn ông lại mang Trần Lập Ba ra khỏi phòng.

Khi đi qua hành lang, một cánh cửa phòng thí nghiệm đột ngột mở ra, PP bước ra cùng với một người đàn ông nào đó. Hắn ta lướt nhìn Trần Lập Ba một cách thờ ơ nhưng giây tiếp theo dường như trong đầu hắn phát hiện một điều gì đó.

- "Đợi đã. Mọi người có bao nhiêu người?"

PP ở phía sau gọi lại. Trần Lập Ba hồi hộp. Nếu lúc này mà để PP phát hiện, xem như mọi việc đều đổ sông đổ biển.

- "Có chuyện gì sao ạ?"

- "Đây là hàng mới?"

PP chỉ một ngón tay về phía Trần Lập Ba, lúc hắn vừa nhấc chân định đi tới gần thì đột nhiên có giọng Villain ở trong phòng.

- "Những chuyện giao cho cậu đã làm xong chưa?"

- "Em đến ngay đây, anh Villain."

PP lập tức quay trở về phòng thí nghiệm, giữa chừng hắn ngập ngừng muốn quay lại nói gì đó nhưng Villain ở bên trong đang thúc giục nên cuối cùng hắn ta sải bước vào phòng.

Lần thứ hai bị ném vào căn phòng, Trần Lập Ba đã biết tự bảo vệ bản thân để không bị thương. Lúc này không nên để bản thân gặp bất kỳ chấn thương nào, cho dù là nhỏ nhất. 

- "Ninh Tử, cô có nhớ những người bị đưa đi lần đầu tiên thì khi nào sẽ bị đưa đi tiếp không?"

Trần Lập Ba không biết kết quả của mình có phù hợp hay không nhưng cậu cũng muốn biết để chuẩn bị trước.

- "Tôi không biết...., ở đây ai cũng gặp nguy hiểm thì cần gì phải quan tâm đến người khác."

- "Cô có nhớ lần đưa người đi gần nhất là lúc nào không?"

- "Hôm qua? Hoặc là hai ngày trước? Tôi không nhớ."

Trần Lập Ba suy nghĩ, nếu đúng như Ninh Tử nói thì chậm nhất là ngày mai, nếu không phù hợp có thể sẽ chuyển đi nơi khác.

Đợi đến lúc đó, liệu nhân vật X có xuất hiện không?

Nhưng quan trọng bây giờ phải thoát khỏi nơi này!

Trần Lập Ba nghĩ thầm trong lòng, lúc này chắc là Trương Trạch Nghị vẫn còn ở đây. Theo như kế hoạch, sau khi đến nơi, anh ấy sẽ tìm cách truyền vị trí và thông tin ở đây cho Mã Lương để hắn sắp xếp mọi chuyện.

Còn anh vẫn tiếp tục vai của mình, từ từ tiến sâu vào trong tổ chức, bắt gọn bọn chúng!

Nhưng mà, không biết bây giờ đội trưởng thế nào rồi!

Kể từ lúc Trương Trạch Nghị bị Villain ép sống ở đây, mỗi một giây anh đều sống dưới sự giám sát của bọn chúng. 

Trương Trạch Nghị lòng như lửa đốt bởi vì cứ chậm trễ một giây, nguy cơ Trần Lập Ba bị lộ hay bị trở thành nạn nhân lại càng tăng lên. Anh phải mau chóng tìm cách báo tin.

- "Cậu tên gì?" Trương Trạch Nghị lấy ra một bao thuốc lá và đưa cho một cậu thanh niên.

- "Nat."

Người thanh niên này nhìn thấy hình xăm trên tay của Trương Trạch Nghị nên cũng không dám tỏ thái độ nhưng nhiệm vụ đã được giao, cậu ta cũng buộc phải thực hiện.

Sau khi Nat nhận điếu thuốc, cậu ta lấy một chiếc bật lửa từ trong túi ra châm cho Trương Trạch Nghị trước rồi mới đến bản thân.

- "Cậu nghiện thuốc hả?"

- "Một ít. Cảm ơn anh."

Trương Trạch Nghị nghe vậy thì đưa cả một bao thuốc cho cậu ta. Nat nhận lấy rồi cúi đầu cảm ơn, sau đó cất thuốc vào trong túi quần.

- "Mỗi ngày đều lẩn quẩn ở đây, cũng nhàm chán thật!

- "Không được đi ra ngoài, nói này chẳng khác gì một nhà tù!

- "Ngày mai sẽ ổn thôi!"

- "Ngày mai?" Trương Trạch Nghị ngay lập tức bắt được trọng điểm, anh nhỏ giọng hỏi.

- "Ngày mai sẽ có một lô hàng được đưa đi. Anh Kai nói, đợt này sẽ do tôi phụ trách vận chuyển, nghe nói môi trường ở đó tốt hơn ở đây."

- "Cũng có nhiều thứ tốt ở đó."

- "Ở đâu?"

- "Một khu chợ nhỏ, là một căn cứ ở thành phố Laukkai."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net