Phiên ngoại 2: Phòng tân hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Chính và mọi người tranh cãi suốt cả một đêm để tìm ra lý do vì sao Trương Trạch Nghị lại thích Trần Lập Ba. Cuối cùng bọn họ quyết định bắt Trương Trạch Nghị thừa nhận nhưng không ai có thể khiến vị Diêm Vương trong truyền thuyết kia mở miệng được.

Mọi người náo loạn một hồi, trước khi rời đi, Lưu Chính kéo tay Trần Lập Ba đến một góc tường rồi lén lút gửi cho cậu một món đồ gì đó. Hắn ta vừa nhét đồ vừa nói nhỏ: "Tất cả những thứ này là do tôi đích thân chọn lựa ở trên mạng."

- "Tiểu Bảo Bảo, tôi giao nó cho cậu, nhớ giúp đội trưởng phát huy hết năng lực của mình!" Sau khi nói xong, Lưu Chính còn nháy mắt vài cái với cậu rồi mới rời đi. Trần Lập Ba ôm đống đồ trên tay không biết phải làm gì. Đột nhiên Trương Trạch Nghị thình linh xuất hiện phía sau vỗ vai cậu.

Trần Lập Ba giật mình nhét đồ vào trong áo sau đó quay người nở một nụ cười gượng gạo nhìn anh.

- "Anh Chính tìm em nói chuyện phiếm chơi thôi."

- "Vậy bây giờ chúng ta về phòng được chưa?"

Tầng trên cùng của khách sạn được chuẩn bị để làm phòng tân hôn. Hoa hồng được rải đều từ cửa vào thẳng đến chiếc giường. Trần Lập Ba đi đến bên cửa sổ. Lúc này ngoài trời đã tối, nhìn qua ô cửa kính, có thể thấy đèn đường cùng xe cộ tấp nập qua lại và xa xa là những vì sao lấp lánh của bầu trời Lâm Viên.

- "Trước giờ em chưa từng nghĩ cảnh đêm của Lâm Viên lại đẹp đến thế!"

Trần Lập Ba kéo tay Trương Trạch Nghị lại chỗ mình. Cậu vừa ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ vừa cảm thán. Trương Trạch Nghị nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt rực sáng của đối phương, anh vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau và thì thầm vào tai.

- "Vậy hay là chúng ta mua một căn nhà có cửa sổ kiểu Pháp đi? Sau này, em có thể ngắm cảnh mỗi đêm."

- "Thôi!"

Trần Lập Ba xoay người lại nhìn đối phương bằng một đôi mắt yêu thương.

- "Nhìn mỗi ngày như thế cũng không còn hào hứng nữa. Em vẫn thích ngôi nhà nhỏ của chúng ta hơn."

- "Thế em nhìn anh mỗi ngày như vậy, có phải cũng sẽ cảm thấy hết hứng thú không?" Trương Trạch Nghị ghé sát người tìm kiếm đôi môi của đối phương. Trần Lập Ba thuận thế điều chỉnh tư thế thoải mái sau đó vòng tay qua cổ anh, mặt đối mặt đáp lại một nụ hôn nồng cháy.

Trương Trạch Nghị hôn bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ, anh ngậm lấy môi dưới của Trần Lập Ba thì thào nói: "Đi tắm đi."

Mỗi khi được Trương Trạch Nghị hôn, đầu óc Trần Lập Ba liền trở nên mê mụi. Khi nghe thấy câu này, đột nhiên cậu nhớ đến đống đồ Lưu Chính đưa cho cậu.

- "Anh đi tắm trước đi..... đi trước đi!"

- "Tắm chung."

Trương Trạch Nghị không chịu buông đôi tay đang ôm eo người kia ra. Bàn tay đó cũng bắt đầu lần mò vào trong chiếc áo vest của Trần Lập Ba. Lúc này, cậu căng thẳng đến mức nín thở, những thứ đồ đó không thể để Trương Trạch Nghị nhìn thấy được.

Mặc dù bản thân cậu cũng không biết bên trong là thứ gì, nhưng nếu là đồ do Lưu Chính gửi, nhất định không có gì tốt đẹp!

- "Anh đi tắm trước đi. Em muốn ngắm cảnh đêm thêm một chút nữa!"

Trần Lập Ba chỉ tìm một cái cớ nhưng không ngờ Trương Trạch Nghị thật sự ghi nhớ trong lòng. Nếu như Trần Lập Ba biết vì lần vạ miệng này mà sau này cậu sẽ nhận lấy hậu quả như thế, ngày hôm nay cậu nhất định sẽ không nói ra câu này!

Vừa làm tình vừa bắt cậu ngắm cảnh, chỉ có Trương Trạch Nghị mới có những ý nghĩ biến thái như thế! Nhưng đó là chuyện của sau này!

Rất nhanh, tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm, sau đó là mùi hương quen thuộc của Trương Trạch Nghị.

Trần Lập Ba đứng yên không biết nên làm gì. Đồ vật này hơi lớn, cậu không dám lấy nó ra nhưng lại tò mò muốn biết. Bây giờ chỉ có thể cầu mong Trương Trạch Nghị mau mau đi ra để cậu vào phòng tắm xem đó rốt cuộc là thứ đồ gì.

- "Anh xong rồi."

Trương Trạch Nghị từ phòng tắm bước ra trực tiếp đi thẳng đến chỗ Trần Lập Ba đang đứng. Trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo làm lộ ra cơ bụng cùng những đường nét quyến rũ.

Trần Lập Ba nhìn một cái rồi lập tức quay mặt đi chỗ khác. Mặc dù đã thân mật vô số lần nhưng cậu vẫn không kìm chế lại được mỗi khi nhìn thấy cơ thể của anh.

Trần Lập Ba vội chạy nhanh vào trong phòng tắm. Mùi hương của người kia vẫn còn quanh quẩn bên trong, cậu lấy tay quạt khuôn mặt đang đỏ bừng của mình.

Khi lấy từng món đồ trong túi mà Lưu Chính đã đưa, lúc này, Trần Lập Ba mới biết thế nào gọi là lửa cháy trên mặt!

Những thứ này là sao đây?

Tai mèo, dải ruy băng, còn có một số mảnh vải không biết mặt như thế nào. Trần Lập Ba chỉ ước có thể lập tức xả hết những thứ này xuống cống!

Đột nhiên lời dặn dò lúc chiều của Lưu Chính văng vẳng bên tai cậu. Trần Lập Ba cầm chiếc tai mèo giơ lên trước mặt và bắt đầu do dự xem có nên đeo nó không?

Trong đêm tân hôn, cũng có thể đeo cái này được nhỉ?

Bình thường bản thân cậu quá thụ động, anh ấy có cảm thấy cậu hơi nhàm chán không?

Trần Lập Ba lại nhìn sang những mảnh vải kìa, không thể nào mặt nó lên người được!

Sau khi tắm rửa xong, Trần Lập Ba vẫn đứng trong phòng tắm đấu tranh tư tưởng một lúc lâu. Cậu chấp nhận mặc những thứ kia lên người nhưng tuyệt đối sẽ không đeo cái tai mèo này lên đầu!

Trần Lập Ba lấy khăn tắm quấn kín hết người sau đó lửng thửng mở cửa phòng bước ra.

Lúc này, gương mặt cậu đã đỏ như tôm luộc. Chân vừa bước tới giường thì ngay lập tức chui thẳng vào chăn. Trương Trạch Nghị nhìn thấy đối phương ngượng ngùng như thế, trên mặt lập tức nở nụ cười thích thú, sau đó vươn tay kéo người vào trong lòng.

- "Sao vẫn còn xấu hổ?"

Trương Trạch Nghị hôn vào cổ Trần Lập Ba và hít một hơi mùi hương ngọt ngào của đối phương. Bàn tay anh đưa trực tiếp vào trong áo ngủ của cậu, sờ một vòng mới phát hiện hình như có gì đó không đúng, tại sao bên trong lại có thêm một lớp vải nữa?

Trương Trạch Nghị liền lấy tay kiểm tra thử. Có một chiếc vòng quấn quanh cổ nối liền với một mảnh vải nhỏ che phần ngực cuối cùng kết thúc bằng một nút thắt ở phần lưng dưới.

Trương Trạch Nghị muốn di chuyển xuống phía dưới nhưng Trần Lập Ba đã chặn bàn tay anh lại.

- "Để anh xem thử nào?"

Trương Trạch Nghị cắn vào tai cậu và đưa tay chạm vào một dải ruy băng nhỏ phía sau. Ngay lập tức anh nhận ra đó là thứ gì.

Cuối cùng thì Omega của anh cũng đã biết cách lấy lòng anh rồi!

- "Em đã mặc nó tại sao lại không để anh nhìn!"

- "Xấu hổ quá! Tất cả cũng tại anh Chính đưa bậy!"

Trương Trạch Nghị thầm cảm ơn công lao to lớn của Lưu Chính, ngoài miệng không ngừng dụ dỗ đối phương: "Để anh nhìn đi? Chỉ nhìn một chút thôi!"

- "Vậy anh tắt đèn đi."

Trương Trạch Nghị vội tắt đi bóng đèn lớn trong phòng chỉ chừa lại một phần ánh sáng mờ ảo của đèn giường. Anh nhanh chân vén chăn trên người của Trần Lập Ba ra và rút luôn dây buộc áo choàng tắm trên người cậu xuống. Áo choàng từ từ trượt khỏi cơ thể Trần Lập Ba, một hình ảnh sống động chưa từng thấy hiện lên trước mắt Trương Trạch Nghị.

Hầu kết của Trương Trạch Nghị chuyển động lên xuống vài lần sau đó anh lao đến và bắt đầu hành trình săn mồi.

Sau này mỗi khi nhớ lại, Trần Lập Ba vẫn không quên được hình ảnh của Trương Trạch Nghị trong đêm tân hôn, anh ấy giống như một con thú dữ đói khát lâu năm.

Sao mà có thể làm liên tục một đêm như thế chứ?!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net