Phiên ngoại 4: Nhà ba người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Tư An năm nay lên bốn, vốn dĩ đã đến tuổi đi nhà trẻ nhưng vì ỷ lại việc mình là bảo bối được ba cưng chiều nhất nhà nên mỗi khi nhắc đến chuyện đi học, bé con lập tức chạy đến ôm ba làm nũng.

- "Ba ơi... có thể không đi học được không ạ...."

Trương Tư An ngã nhào vào trong vòng tay Trần Lập Ba ôm chặt cậu. Đôi tay nhỏ ôm lấy eo Trần Lập Ba và dùng ánh mắt long lanh ngập nước mắt nhìn cậu.

Nhìn bộ dạng đáng thương của bé con nhà mình, Trần Lập Ba cảm thấy tim mình sắp tan chảy. Cho dù bây giờ tiểu tổ tông này nói muốn hái trăng trên trời, cậu cũng sẽ nguyện hái cho bé.

- "Trương Tư An! Con còn giả bộ đáng thương như thế, có tin bố đánh con một trận không?"

Trương Trạch Nghị đi tới bế nhóc con rời khỏi người Trần Lập Ba. Trần Lập Ba sợ Trương Trạch Nghị mạnh tay nên vội vàng ngăn lại: "Anh nhẹ tay thôi."

Trương Tư An thấy có người chống lưng vì thế cậu nhóc không ngần ngại khóc lóc một trận: "Con không muốn bố, muốn ba ôm con!"

- "Con muốn ba."

- "Nếu con còn khóc nữa, cuối tuần bố sẽ không đưa con đến nhà ông bà nội."

Trương Trạch Nghị luôn biết cách trị nhóc con nghịch ngợm này. Sau khi nghe bố nói thế, quả nhiên cậu nhóc lập tức nín khóc nhưng gương mặt vẫn tỏ vẻ đáng thương nhìn bố. Trương Trạch Nghị không quan tâm, dù sao cũng là con trai anh, nhóc con muốn gì, anh còn không biết rõ sao.

- "Nói cho con biết, ba là vợ của bố, con không thể suốt ngày quấn lấy ba rồi đòi ôm này nọ được."

- "Nhưng mà....nhưng mà... con muốn ba ôm con."

- "Bố cũng muốn được ba con ôm, không phải con nói muốn có em gái sao? Nếu bố không ôm ba thì làm sao có em gái chơi cùng con được?"

Trần Lập Ba ngồi bên cạnh thấy miệng lưỡi của Trương Trạch Nghị bắt đầu đi xa thì vội vàng bịt miệng anh lại: "Anh đừng nói tào lao nữa. Con trai mới bốn tuổi, nó có thể hiểu à?"

Trương Trạch Nghị lợi dụng thời cơ liếm lòng bàn tay đang trên miệng mình. Một cảm giác tê dại chạy dọc từ bàn tay đến cơ thể, Trần Lập Ba vội rút tay về.

- "Em cũng không thể cưng chiều nó được. Đã bốn tuổi rồi, cũng nên ngủ riêng được rồi."

Vốn dĩ Trương Tư An cũng có phòng riêng của mình nhưng vì cậu quá bám vào ba nên mỗi đêm cậu nhóc đều khóc lóc đòi ngủ cùng Trần Lập Ba. Để sinh ra được bé con này, Trần Lập Ba đã chịu vất vả đến nhường nào vì vậy cậu luôn luôn chiều chuộng bé.

- "Con còn nhỏ, sợ ngủ một mình cũng là chuyện bình thường mà."

Trần Lập Ba nhéo nhéo cái má bánh bao của Trương Tư An. Cậu nhóc lập tức vùi đầu vào vòng tay của ba mình và ôm chặt hơn. Sau khi thành công nằm trong lòng Trần Lập Ba, Trương Tư An quay đầu lè lưỡi với Trương Trạch Nghị.

Trương Trạch Nghị tức giận trừng đứa con trai của mình. Đây mà là con sao? Rõ ràng là tình địch của mình?

- "Con lại đây. Bố thương lượng với con một chuyện."

Trương Trạch Nghị đưa tay về phía Trương Tư An, vì đang được Trần Lập Ba che chở nên nhóc con tự tin bĩu môi với Trương Trạch Nghị: "Không muốn đâu, bố lừa con."

- "Trương Tư An!"

Trương Trạch Nghị nghiêm giọng. Trương Tư An lập tức vươn tay nắm lấy tay bố. Bé con từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, cậu nhóc biết được khi nào bố mình đùa khi nào bố giận thật.

- "Bố!"

Trương Tư An khép ép đi đến bên Trương Trạch Nghị. Trương Trạch Nghị ôm con trai vào lòng. Anh lấy tay nhéo cái má mũm mĩm của nhóc con sau đó bắt đầu thương lượng.

- "Hôm nay không đi nhà trẻ, nhưng bố có một điều kiện."

Trương Tư An nghe nói không cần phải đi học, hai mắt lập tức sáng lên, cái miệng nhỏ cũng cong lên, nụ cười giống hệt Trương Trạch Nghị.

- "Chỉ cần không phải đến trường, muốn An An làm gì cũng được."

- "Thật sự là làm gì cũng được sao?"

- "Dạ!"

Trương Tư An gật đầu, sau đó nhóc con ôm mặt Trương Trạch Nghị và hôn lên má anh một cái.

- "Bố thật tốt. An An thích bố nhất."

Trương Trạch Nghị không tin được mấy lời đường mật này của con trai, vì vậy anh đưa ngón tay út ra trước mặt Trương Tư An: "Vậy móc tay đi."

- "Bây giờ con đã là một người đàn ông, phải biết chịu trách nhiệm với lời nói của mình."

Trần Lập Ba ngồi nhìn hai bố con đang làm trò trước mặt, đột nhiên cậu cảm thấy mình giống như đang chăm sóc cho hai đứa con trai. Nhưng Trần Lập Ba cũng tò mò điều kiện mà Trương Trạch Nghị đưa ra cho Trương Tư An, vì vậy cậu tiếp tục im lặng lắng nghe.

- "Không đi nhà trẻ, nhưng mà tối nay con phải ngủ một mình."

Đôi mắt to tròn của Trương Tư An đảo một vòng, có vẻ cậu nhóc vận dụng cái não nhỏ bé của mình để phân tích điều kiện mà bố đưa ra. Một lúc sau, bàn tay nhỏ trắng trẻo mập mạp từ từ đưa lên trước và ngón tay út duỗi ra móc vào ngón tay của Trương Trạch Nghị.

- "Móc tay rồi thì con phải giữ lời đấy." Trương Trạch Nghị hài lòng nựng má Trương Tư An. Gương mặt anh tràn ngập sự tự hào khi chiến thắng con trai.

Đêm đó.

Trương Trạch Nghị nghĩ đi nghĩ lại, tên nhóc Trương Tư An này chắc chắn đến đêm sẽ thấy hối hận, những lần trước cũng như thế. Lần này mà còn bị dừng giữa chừng nữa chắc Trương Trạch Nghị bị nghẹn đến chết mất.

- "Đi! Con trai, bố dẫn con đến nhà ông bà nội."

Trương Tư An mừng rỡ, bé con thích nhất là đến nhà ông bà nội. Mỗi khi ở với ông bà, Trương Tư An lúc nào cũng được cưng chiều, mỗi ngày ông bà đều khen bé con ngoan, khen bé con giỏi sau đó sẽ thưởng bánh kẹo cho bé.

Trương Tư An lon ton chạy đi tìm chiếc balo nhỏ trong phòng ngủ của mình, sau đó cậu nhóc đi đến bên cạnh Trương Trạch Nghị và kiễng chân nắm lấy tay anh.

- "Bố, con chuẩn bị xong rồi. Có thể đi được rồi ạ!" Trương Trạch Nghị cúi người bế Trương Tư An. Sau đó anh nghiêng đầu hôn vào má con trai nhỏ.

- "Tối này con ở nhà ông bà ngủ. Sáng sớm mai bố đến đón về."

Trần Lập Ba nhìn đồng hồ, trời cũng đã tối, cậu sợ làm phiền mọi người trong nhà. Nhưng Trương Trạch Nghị đã tính toán kỹ, nếu đêm nay nhóc con này còn ở nhà, anh chắc chắc sẽ không thể ôm vợ ngủ ngon được.

- "Không sao! Anh đưa con đến rồi về. Em ở nhà đợi anh."

Sau khi từ nhà ba mẹ trở về, Trương Trạch Nghị vừa mở cửa liền ôm Trần Lập Ba đi thẳng vào phòng tắm.

- "Này! Chậm chút."

Trần Lập Ba ôm cổ đối phương để giữ thăng bằng. Hai chân cậu quấn quanh eo Trương Trạch Nghị và bên dưới đang ngậm chặt món đồ bên trong.

Lúc Trương Trạch Nghị chuẩn bị thực hiện bước quan trọng, cánh cửa bên ngoài đột nhiên bị gõ ầm ĩ. Trương Trạch Nghị không muốn để ý, anh tiếp tục vùi sâu vào trong Trần Lập Ba.

- "Có người gõ cửa..."

Trần Lập Ba vừa thở dốc vừa lên tiếng. Cậu lấy tay đẩy người phía trước ra nhưng động tác của anh lại ngày càng mạnh mẽ hơn và tốc độ đưa đẩy cũng nhanh hơn.

- "Đừng quan tâm.... kẹp chặt lại..."

- "Ba ơi, bố ơi! Mở cửa cho An An."

Nghe thấy giọng nói của con trai, Trương Trạch Nghị cảm thấy đau khổ. Chẳng phải đã đưa đến nhà ông bà rồi sao? Sao lại chạy về chứ?

Trương Trạch Nghị lấy bừa một chiếc quần mặc vào. Anh vừa mở cửa đã thấy Trương Thiếu Lâm nắm tay Trương Tư An đứng phía trước. Gương mặt nhỏ lấm lem nước mắt nhìn Trương Trạch Nghị. Sau đó bé con đưa tay về phía anh đòi ôm.

- "Cháu trai ba gặp ác mộng nên muốn quay về tìm các con..."

Vài năm sau.

Trương Tư An đã được mười hai tuổi. Từ bộ dạng mũm mĩm trắng sữa đã trở thành cậu nhóc khỏe khoắn, rất ra dáng thanh niên nhỏ.

Trương Tư An càng lớn càng giống Trương Trạch Nghị, ngay cả tính cách và khí chất cũng mang hình dáng của anh. Mỗi ngày cậu nhóc đều giữ bộ mặt nghiêm túc và lạnh lùng khi tiếp xúc với mọi người, nhưng lúc ở bên Trần Lập Ba, cậu nhóc lại như biến thành một đứa trẻ nhõng nhẽo.

Một lần, lúc Trần Lập Ba đang dọn nhà, Trương Tư An cũng phụ cậu như mọi ngày. Hai người đang sắp xếp đồ đạc trong những chiếc hộp cũ dưới bàn thì Trương Tư An nhìn thấy một tờ giấy cũ hơi ố vàng.

- "Ba ơi, đây là gì vậy? Còn dùng nữa không ạ?"

Trương Tư An vừa hỏi vừa mở tờ giấy, thì ra đó là đơn xin kết hôn năm đó Trương Trạch Nghị đã viết.

Trương Tư An vừa đọc vừa cười ngặt nghẽo, hai vai cậu nhóc rung lên rung xuống không ngừng. Không ngờ ông bố nghiêm túc của mình lại có thể ngốc nghếch và sến sẩm như thế.

Đêm hôm đó, lúc Trương Trạch Nghị vừa đi làm về, Trương Tư An liền tặng anh một ánh mắt giễu cợt. Trương Trạch Nghị đã bước sang tuổi bốn mươi, người ta nói đàn ông ở độ tuổi này là hấp dẫn nhất. Như thường lệ, sau khi vào nhà, Trương Trạch Nghị sẽ hôn Trần Lập Ba trước, kế đến mới chú ý đến đứa con trai của mình.

- "Trương Tư An! Con nhìn bố kiểu gì đấy? Lại có chuyện gì?"

Trương Tư An có trí nhớ tốt, cậu nhóc chỉ cần đọc qua một lần là có thể ghi nhớ mọi thứ. Lúc này, nhóc con giả vờ hắn giọng, sau đó bắt đầu lặp lại từng từ từng từ trong tờ đơn xin kết hôn của Trương Trạch Nghị bằng một giọng điệu ngọt ngào đến mức người nghe cũng muốn nổi da gà.

- "Bố, con không nghĩ bố có thể viết được mấy câu sến súa như thế đó nha!"

- "Thằng nhóc này, muốn ăn đòn đúng không?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net