04.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, túi chườm nóng dưới chân Tiêu Chiến vẫn còn ấm.

Nửa đêm Vương Nhất Bác thức dậy, thay một lần nước nóng cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đã ngủ say.

Rời khỏi phòng đi ăn sáng, ở quầy hàng bên đường, hai bát mì Tây Tạng, hai bát trà bơ, Vương Nhất Bác tọng hết vào mồm, ăn rất nhanh, ăn xong ngồi trên ghế đẩu dài đợi Tiêu Chiến, ngáp liên tục, dụi mắt nãy giờ.

"Nhất Bác, em ngủ không ngon sao?"

"Cũng tạm, Chiến ca anh ngủ ngon chứ?"

"Anh cũng tạm......"

Tiêu Chiến rót nước nóng vào hai phích nước, pha trà cho Vương Nhất Bác.

Trương đại ca nằm giường đối diện đang ngồi bàn sát vách bọn họ, đứa nhỏ ngậm kẹo ô mai trong miệng, còn bu quanh mẹ đòi thêm, Trương đại ca nói: "Kẹo của chú kia cho đó, mau đến cảm ơn chú đi."

Đứa nhỏ chạy đến trước mặt Tiêu Chiến, ôm cánh tay Tiêu Chiến lắc lắc, "Chú" "Chú", gọi một cách lấy lòng.

Da mặt Tiêu Chiến mỏng, đứa trẻ náo hai câu, liền mỉm cười đưa tay vào trong túi, Vương Nhất Bác nâng đứa trẻ lên, giương cao qua đỉnh đầu, xoay một vòng.

Trẻ em đều thích trò ôm lên cao xoay vòng vòng này, Trương đại ca tuổi không còn trẻ, cũng không cao, đứa trẻ này lần đầu được nâng cao như vậy, vui đến mức cười khúc khích.

Vừa đặt xuống đất, lại la lên muốn nữa muốn được nhấc lên cao nữa, sư phụ tiểu Vương dễ tính, không nói một lời lại bế đứa nhỏ lên chạy nhảy lung tung. Tiêu Chiến, Trương đại ca và chị dâu Trương, cùng nhau nhìn, đều cười đến vui vẻ.

"Nhóc con, muốn kẹo của chú này, trước tiên phải quyết đấu với anh, đánh thắng mới được!"

Vương Nhất Bác nói một cách nghiêm túc, Tiêu Chiến chống tay lên bàn cười trộm: "Vương Nhất Bác, em có thể thôi trêu chọc thằng nhỏ không?"

Trước khi đi, Trương đại ca đưa cho bọn họ một mảnh giấy, trên đó có ghi địa chỉ, nói bọn họ sau này nếu đi Thành Đô, đến nhà họ ăn bữa cơm.

Loại chuyện này phần nhiều là khách khí, chạy đường dài trên quốc lộ, gặp được nhau chính là hữu duyên, sau này kẻ Nam người Bắc, vẫn là mỗi người tự sống cuộc đời của riêng mình.

Trước khi xuất phát, Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến đi mua 5 quả táo ở một sạp hàng nhỏ bên đường, ôm đầy ắp trước ngực, lại đòi đi mua quýt, Tiêu Chiến nói với cậu, ăn quýt nóng trong người.

Ngày 24 tháng 12, là đêm Bình An của người phương Tây, ngụ ý đêm chúa Giê-su ra đời sẽ đem đến bình an cho mọi người trên thế giới.

Đây là những gì Vương Nhất Bác mới được biết.

"Anh, nói như vậy, đêm Bình An chính là đêm Giao thừa, Giáng Sinh chính là ngày đầu năm mới sao?"

Ví von vô cùng hợp lý, Tiêu Chiến dựng thẳng ngón cái: "Sư phụ tiểu Vương, học một biết mười. Anh thấy em không giống Quách Tĩnh, trái lại giống tiểu vương gia Hoàn Nhan (1)."

"Em mới không muốn làm Dương Khang, đến cả quan tài cũng không có."

"Dương Khang cũng rất khổ tâm."

"Đúng vậy, hắn ta nhận giặc làm cha, ngộ nhận đến 18 năm. Cả đời làm tiểu Vương Tử, lúc chết chỉ được bọc một chiếc chiếu rơm đem chôn cất, chết là hết."

"Cũng không phải chết là hết." Khoé miệng Tiêu Chiến mấp máy, âm thanh chỉ mình anh có thể nghe.

"Ca, anh nói gì cơ?"

Tiêu Chiến lắc đầu, đừng nói cái này nữa. Hai ngày nay cùng Vương Nhất Bác chạy xe đường dài, điều kiện gian khổ, nhưng Tiêu Chiến lại cảm thấy vui vẻ một cách vô cớ, tuy nhiên mỗi lần cao hứng nhất, lại cảm thấy ngột ngạt trong lòng, giống như niềm vui này tất cả chỉ là trải nghiệm cuộc sống, càng hạnh phúc càng gần đến điểm kết thúc.

"Nhất Bác, em ăn táo không? Anh gọt vỏ cho em."

"Chiến ca, mấy người học đại học các anh ăn táo còn gọt vỏ, anh đưa em em trực tiếp ăn luôn."

Thật ra không phải.

Dương Khang không phải chết là hết.

Lúc hắn sắp lâm chung, Quách Tĩnh vẫn xem hắn là huynh đệ kết nghĩa, đợi Mục Niệm Từ (2) đến, Dương Khang nói với nàng, cùng nhau quay về Ngưu Gia Thôn, nàng kéo sợi ta cày cấy, đợi con trai ra đời.

Sau khi Dương Khang chết, Mục Niệm Từ thỉnh cầu Quách Tĩnh đặt tên cho đứa trẻ, Quách Tĩnh nói: "Ta và Dương Khang nghĩa kết kim lan (3), chỉ tiếc không có kết cục tốt đẹp. Hy vọng đứa trẻ sau này lớn lên có thể sửa đổi. Dung nhi, huynh không rành chữ nghĩa, muội cho nó một cái tên đi."

Hoàng Dung nói: "Dương Quá, tự Cải Chi, có được không?"

Dù cho ngàn sai vạn sai, đối với Niệm Từ không sai, đối với Dương Quá cũng không sai.

Dù cho nghĩ không thông, Tiêu Chiến cũng không biết đã sai ở đâu, làm sao mới có thể sửa đổi.

Qua một lúc, Vương Nhất Bác nghe thấy Tiêu Chiến cứ thế ngâm nga bài hát, cũng nằm trong 《Anh hùng xạ điêu》, nói về một đoạn tình của Dương Khang và Mục Niệm Từ, Vương Nhất Bác liền ngâm theo:

"Sớm đã biết rõ yêu chàng, lúc bắt đầu liền không nên......Ta thà đổi mạng mình, lòng si mê tuyệt đối không nguyện đổi."

Kể từ hôm nay, sắc trời không còn sáng trong nữa, mây dày đặc và bầu trời xám xịt.

Vương Nhất Bác lái xe một cách vững vàng, trước khi ăn trưa liền đi ngang qua Ranwu, dọc đường chỉ có địa hình sông băng cổ đại, hoang dã và hùng vĩ.

Đường đi ngày càng có nhiều người Tạng hành hương khấu đầu, bước vào lãnh thổ Tây Tạng rồi.

Tiêu Chiến cầm ly trà sữa nóng do Vương Nhất Bác mua, nghe cậu nói, tối nay muốn ăn thịt cừu.

"Tối nay ăn thịt cừu nướng, cắt thành từng lát nhỏ, dùng khoan sắt xuyên qua, nướng trên than hồng, rắc bột ớt và thì là. Nướng đến khi thịt chảy mỡ bóng nhẩy, mặt thịt cháy vàng, cắn một miếng không khét không tanh."

"Em quá biết ăn đi, sư phụ tiểu Vương."

"Chiến ca, thịt cừu nướng Tây Tạng thật sự rất ngon, anh ăn một miếng nhất định sẽ thích. Nhưng nếu anh đang bị nhiệt, cũng không thể ăn nhiều được."

"Vương Nhất Bác, anh làm gì có nhiều cái phải chú ý như vậy. Em lái xe cho tốt đi, bị em nói đến đói rồi."

"Được rồi!"

Người Tây Tạng thích ăn thịt cừu, thịt cừu nướng, quay, món súp đều có đủ.

Đặc biệt là trong những tháng mùa đông lạnh giá, một bát canh thịt cừu cùng với bánh nướng, chính là "đãi ngộ quốc yến" dành cho những tài xế chạy tuyến Tứ Xuyên - Tây Tạng.

Những gì Vương Nhất Bác nói là sự thật, cậu trước giờ không sử dụng từ ngữ hoa mỹ, nhưng luôn có hình dung đặc biệt, cậu nói đến thịt cừu, Tiêu Chiến cũng phải nuốt nước bọt theo.

Nơi đây còn cách xa Lâm Tri, Tiêu Chiến nhanh chóng chuyển chủ đề, nói về lúc Vương Nhất Bác ở Trùng Khánh không chạy xe thì làm gì để tiêu khiển.

Không nhắc đến chuyện này thì không sao, nhắc đến Vương Nhất Bác mới nhớ ra, còn có chuyện chưa nói với Tiêu Chiến:

"Chiến ca, vào cái đêm đầu tiên chúng ta gặp nhau, quyển sách anh đọc, tên là 《Nguyệt hạ tiểu cảnh》, ôi vãi, cái tên hay như vậy, câu chuyện cũng quá khó chịu đi!"

"Em đọc rồi?"

"Đọc rồi nha, em không phải mua cho anh mấy cuốn sách sao, lúc không chạy xe, em liền ở ký túc xá lật xem."

"Câu chuyện sao lại khó chịu?"

"Mấy bài hát trên núi ở Miêu trại nghe rất hay, phép tắc quy củ thì đúng là nhảm nhí! Rõ là một cặp đẹp đôi, lại bị ép đến mức uống thuốc độc tự sát. Tuy nhiên, Chiến ca, nói đi cũng phải nói lại, thật sự có người yêu đương đến cả mạng cũng không cần sao?"

"Không biết, chắc là có đi."

"Con người thật kỳ lạ. Em thích khúc sau của《Long Chu》hơn, đó mới là hạnh phúc!"

Tiêu Chiến đã đọc qua đa số tác phẩm của Thẩm Tòng Văn tiên sinh, tuyển tập《Nguyệt hạ tiểu cảnh》(Cảnh nhỏ dưới trăng) là tập hợp những đoản văn ban đầu của ông, Tiêu Chiến đã đọc nhiều lần, đặc biệt yêu thích lời nói đầu của tiểu thuyết "Cảnh nhỏ dưới trăng" cùng tên.

Thiếu trại chủ và thiếu nữ dùng bài hát để bày tỏ tình yêu, tình yêu xung đột với luật lệ của bộ tộc, lửa lòng đã nảy sinh, ai cũng không chịu thoả hiệp, họ hẹn ước cùng nhau chết vì tình dưới ánh trăng, nói với nhau rằng, đó là một hành trình dài cùng nhau đi đến nơi không bao giờ quay trở lại nữa.

"Nàng là ánh sáng, là hơi ấm, là suối nguồn, là cây trái, là vạn vật trong vũ trụ."

Là tuỳ bút viết năm 1932 của Thẩm Tòng Văn tiên sinh, mắt thấy còn mấy ngày nữa sắp bước sang năm 1992, vẫn không khác gì.

Cuối cùng khi đến địa phận Lâm Tri, đã 10 giờ đêm, trời tối đen, lái xe một lúc lâu, mới nhìn thấy ánh đèn đuốc lập loè của một hộ gia đình.

Thịt cừu nướng chắc chắn đã không còn.

Vương Nhất Bác hôm nay lái xe đường dài 14 tiếng, lúc bước xuống xe, chân trái tê rần, mệt đến mức không muốn đi đâu, không muốn ăn gì nữa.

Tiêu Chiến ở quán ăn nhỏ chỗ lối vào nhà khách mua hai bát cơm rang, nhoài người trên bàn ăn với Vương Nhất Bác.

"Nhất Bác, sao vậy?"

Từ lúc đem cơm rang đến, Vương Nhất Bác cứ cúi đầu và cơm, đem phần thịt cắt hạt lựu cùng phần rau ít đến đáng thương bỏ vào bát Tiêu Chiến, xuống xe liền không muốn nói chuyện.

"Không có gì, chỉ là tê chân thôi." Xuống xe liền tê, sớm đã khỏi rồi.

"Vương Nhất Bác, không phải em đã đồng ý, có cái gì liền nói cái đó sao?"

Vương Nhất Bác đặt đũa xuống, rút giấy vệ sinh lau miệng, cúi đầu, qua một lúc mới nói: "Đang nghĩ đêm nay ngủ ở đâu, đêm qua ngủ không ngon, mệt rã rời."

Bên cạnh chính là nhà khách. Đêm qua Tiêu Chiến cũng ngủ không ngon.

Hai người một trước một sau bước vào nhà khách, đa số các quán trọ nhỏ bên cạnh đường cao tốc Lâm Tri mùa này đều không hoạt động, chỉ có chỗ này là còn kinh doanh, có mấy chiếc xe tải đậu ở trước cửa.

Vương Nhất Bác vác túi của hai người, Tiêu Chiến xách theo phích nước nóng. Hai người bước đi chậm rãi, không ai lên tiếng.

"Em trai, chúng tôi còn một chỗ nằm phòng 4 người, một chỗ nằm phòng 6 người, là hai phòng khác nhau, còn có phòng phản ghép, các cậu chia nhau ra ở hay ở phòng phản ghép?"

Sắc mặt Vương Nhất Bác càng khó coi hơn, cắn môi cúi đầu nhìn xuống dưới giày, không thể ở chung một phòng, cậu hạ quyết tâm rất lớn, định nói với ông chủ chia nhau ra ở.

Vừa ngẩng đầu lên, còn chưa mở miệng, liền nghe thấy giọng nói của Tiêu Chiến: "Ông chủ, chúng tôi ngủ phòng phản ghép, 8 tệ đúng không?"

Tiêu Chiến nhìn vẫn như thường lệ, lấy từ trong túi ra 10 tệ, đưa cho ông chủ.

"Đi thôi, Vương Nhất Bác, em không phải nói buồn ngủ sao?"

"Anh Chiến......"

"Hả?"

"Không có gì, đi thôi."

Đi thôi! Dù ở trong hang động cũng được.

Chỗ dựa sát tường lại có người, cũng đang ngủ say, Vương Nhất Bác muốn lấy tiền từ trong túi ra đi thương lượng, Tiêu Chiến nói nhỏ bên tai cậu: "Không sao, chúng ta ngủ ở giữa đi, hai bên cũng không có người."

Phòng phản ghép chứa khoảng hơn 10 người, trước khi bọn họ đến có 3 người đàn ông đang ngủ, nằm cách xa nhau, Tiêu Chiến bước đến phía giữa phòng, có một khoảng trống lớn, anh để phích nước xuống đất. Đưa tay ra sờ đệm giường, khô ráo, vì vậy vuốt gối phẳng phiu.

"Căn phòng này còn rất ấm nha." Tiêu Chiến ngồi ở đầu giường nói, thực ra không hề ấm, không có cái lò than nào.

"Ừm, anh, em đi lấy nước cho anh rửa mặt."

"Cùng nhau đi đi." Tiêu Chiến lấy ví tiền mang theo trên người, ném túi lên giường rồi đi cùng Vương Nhất Bác.

Phòng nước sôi cũng không có người, Tiêu Chiến ngồi trên chiếc ghế gập nhỏ, dùng khăn nóng lau chân, Vương Nhất Bác ngồi xổm dưới đất, cầm bình rót nước vào túi chườm nóng cho Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác đêm nay nói rất ít, cũng không chọc Tiêu Chiến cười.

Tiêu Chiến cảm thấy cậu chắc đã lái xe rất mệt, theo bản đồ, Lâm Tri đến Lhasa chỉ phải đi một quãng đường 6-7 tiếng nữa, ngày mai có thể dậy muộn chút.

Quay về phòng, đèn đã tắt, 3 người đàn ông kia đều đã nằm xuống ngủ.

Hai người lần theo ánh trăng leo lên giường, Vương Nhất Bác ngồi dém chăn cho Tiêu Chiến, đem túi chườm nóng đẩy đến bên chân anh, sắp xếp ổn thoả rồi mới nằm xuống bên cạnh anh, mặt đối mặt.

Tiêu Chiến gối lên cánh tay mình, mượn ánh trăng nhìn Vương Nhất Bác:

"Sư phụ tiểu Vương, mệt hay không a?"

"Không mệt, rất tốt."

"Trẻ tuổi thật là tốt."

"Anh Chiến cũng còn trẻ."

"Không so với em được, năm sau anh 26 tuổi rồi."

Tiêu Chiến trở mình, nhìn lên trần nhà, mạng nhện giăng trên đèn chùm, lủng lẳng trong ánh trăng.

"Vương Nhất Bác, em có muốn kết hôn không?"

"Không muốn, tiền không có, chỗ ở cũng không có, lấy gì để kết hôn. Không phải chứ......Chiến ca, anh muốn kết hôn rồi sao?"

Vương Nhất Bác từ trong chăn ngồi dậy, chống đỡ thân trên, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.

"Phải nha, cha mẹ anh đang gấp, em gái anh cũng gả đi rồi, đầu năm nay đã thúc giục anh."

Vương Nhất Bác vẫn nhìn chằm chằm Tiêu Chiến: "Không phải anh không có đối tượng sao?"

Tiêu Chiến đẩy đẩy Vương Nhất Bác, nói cậu nằm xuống, lại xoay mình qua, đối mặt với Vương Nhất Bác, sau đó nói: "Hiện tại chưa có. Em đừng ngồi dậy a, lạnh."

Tiêu Chiến với ngoại hình, công việc, gia đình như vậy, muốn tìm đối tượng chắc chắn là chuyện rất dễ dàng.

Chủ đề này thật lúng túng, Vương Nhất Bác không nói thêm gì nữa, cũng nằm xuống, đối mặt với Tiêu Chiến.

Cậu cứ vậy nhìn Tiêu Chiến, người như thế này cùng cậu chạy đường dài, chịu đủ khổ cực, hôm nay lại theo cậu ngủ ở phòng phản ghép, thậm chí một cái lò than cũng không có.

Trong lòng Vương Nhất Bác liền nóng ran, vươn tay vào trong chăn Tiêu Chiến, nắm lấy bắp chân anh, kéo đến bên chỗ mình, lại cởi tất Tiêu Chiến ra, nhét chân anh vào trong quần áo mình ủ ấm.

Tiêu Chiến ngại ngùng, khẽ đá hai cái cũng không động nữa:

"Nhất Bác, chân anh không lạnh."

"Lát nữa ban đêm sẽ lạnh."

"Có túi chườm nóng nha."

"Không cần nữa."

Tiêu Chiến không nói nữa, cơ thể lủi về phía trước, duỗi chân vào trong chăn của Vương Nhất Bác, chân kẹp giữa hai đùi Vương Nhất Bác, tìm một tư thế thoải mái, liền ngủ thiếp đi.

Càng ngủ càng cúi thấp, trán đặt trên cằm Vương Nhất Bác.

Hiếm khi Tiêu Chiến ngủ nhanh hơn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác vươn tay kéo một cái, đem chăn của mình đắp cho hai người, nhấc chân đạp chiếc chăn đang quấn người Tiêu Chiến ra.

Tiêu Chiến khẽ động, nhỏ giọng thì thầm, đầu vùi vào cổ Vương Nhất Bác, tiếp tục say giấc.

Sư phụ tiểu Vương hôm nay còn chưa ngủ đã cảm thấy tràn trề sức sống.

Một giấc ngủ đến 8 giờ sáng, có người đi đi lại lại, Tiêu Chiến ngẩng đầu khỏi vòng tay Vương Nhất Bác, đúng lúc bắt gặp một người đàn ông đang nhìn bọn họ, nhìn thấy Tiêu Chiến đã tỉnh, vội vã quay đầu cầm túi rời đi.

Vương Nhất Bác vẫn đang nhắm mắt, như thể không hài lòng với việc Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, sau đó cánh tay cậu siết chặt, Tiêu Chiến chôn đầu lại trong vòng tay của Vương Nhất Bác, tiếp tục ngủ.

Đến 9 giờ, động tĩnh bên ngoài phòng quá lớn, hai người không thể ngủ được nữa, ngồi dậy trên giường mặc quần áo, Vương Nhất Bác ngủ rất ngon, sáng sớm dậy mặt đỏ bừng, tóc có chút rũ dài, khom lưng cả đêm một cách cẩu thả.

Tiêu Chiến đưa tay xoa xoa tóc cậu.

"Chiến ca, hôm nay chúng ta sẽ đến Lhasa. Trước bữa tối khẳng định có thể đến nơi, em dẫn anh đi ăn thịt cừu nướng."

"Được. Lái xe chậm chút, không gấp."

"Em nói với anh, kỹ thuật của tiểu Vương ca, anh yên một vạn cái tâm! Em là người đầu tiên trong lớp lấy được bằng lái xe đó, ngay cả khi hỏng hóc trên núi, tiểu Vương ca cũng có thể xử lý tốt cho anh xem."

"Vương Nhất Bác, không được phép nói mấy lời này, thật xui xẻo."

"Chiến ca, anh không phải là Đảng viên sao, giai cấp vô sản chúng ta không để ý mấy chuyện mê tín lạc hậu đâu."

"Vậy cũng không được phép nói."

"Không nói không nói, xí xí xí."

Hoàng Dung cầm lấy mấy đồng tiền trong bát của người ăn mày, xoay người bỏ chạy, Hồng Thất Công đuổi theo phía sau.

Quách Tĩnh chặn nàng lại, nói đừng ức hiếp ông cụ, Hoàng Dung hất cằm nói: "Cha muội cũng không quản muội, huynh cứ đến quản muội."

Lúc đó Quách Tĩnh vẫn chưa biết, cha của Hoàng Dung là Đông Tà Hoàng Dược Sư, lão ăn mày trước mặt là bang chủ cái bang Hồng Thất Công.

Xuất phát từ Lâm Tri, một đường đồng hành cùng sông Nhã Lỗ Tạng Bố.

Lâm Tri nằm ở khu vực trung lưu sông Nhã Lỗ Tạng Bố, khúc sông có hình dạng chuỗi hạt có đoạn rộng đoạn hẹp đan xen, từ thung lũng đi tiếp có một bãi bồi ven sông.

Sông Nhã Lỗ Tạng Bố ở trong tiếng Tây Tạng cổ được gọi là Yangchabu Zangbu, có nghĩa là nước chảy xuống từ trên đỉnh cao nhất.

Một dòng chảy quanh co, dưỡng nên nền văn minh của ba triều đại.

Một đường nhìn chằm chằm sông Nhã Lỗ Tạng Bố, Tiêu Chiến tự hỏi, nước con sông này bắt nguồn từ trên đỉnh cao nhất, vốn dĩ là dòng nước thuần khiết nhất, chảy qua nhiều nơi, đi qua mỗi nhà mỗi hộ, sớm đã thay đổi diện mạo.

Tiêu Chiến nghĩ, thực tế vẫn là nước mình uống trước cửa nhà, vẫn là tự sống cuộc đời của chính mình.

Ánh nắng hôm nay không còn chói chang như hôm qua, mây dày hơn, gió lớn hơn.

Tiêu Chiến vừa ra cửa liền giữ lấy túi chườm nóng, ngồi cuộn tròn trên ghế ngắm cảnh.

Những rặng núi dưới bầu trời trong xanh thật kỳ vĩ, ở dưới những đám mây cũng có tư vị thật đặc biệt.

Thật thư thái, nháy mắt nhìn rõ, nháy mắt lại mờ ảo, càng khiến Tiêu Chiến không thể rời mắt, bỏ lỡ một khoảnh khắc, quay đầu lại đã là một thế giới khác.

Hôm nay mới vừa qua buổi trưa, sắc trời đã nhá nhem tối.

"Nhất Bác, tuyết sắp rơi rồi."

"Ừm, trời rất tối. Trước tiên tìm một nơi ăn cơm đã."

"Buổi sáng ăn còn no, chúng ta ăn bánh nướng đi, mang đi từ quán phở xào ấy, không ăn cũng không tốt."

Những chuyện này luôn là Tiêu Chiến tự nói tự sắp xếp, Vương Nhất Bác tìm một con đường rộng thẳng tắp, đậu xe tải cho ổn thoả.

Tiêu Chiến kẹp dưa muối đen vào giữa bánh nướng, dùng giấy vệ sinh bọc ngoài đưa cho Vương Nhất Bác, hai người liền dừng xe ở bên đường quốc lộ và ăn.

Vương Nhất Bác đến từ vùng nông thôn, từ nhỏ chưa bao giờ sống tỉ mỉ chu đáo, ăn uống không kén chọn, canh hầm từ xương đuôi bò Tây Tạng hay dưa chua quê mùa đều ăn rất ngon, hai ba miếng liền giải quyết xong một bữa, lau miệng hai cái, nhìn Tiêu Chiến lại cho mình thêm một miếng dưa muối đen.

"Chiến ca, vất vả cho anh rồi."

"Vương Nhất Bác, sau này đừng nói như vậy. Đã đi đến đây, nhất định không cảm thấy vất vả nữa."

"Vậy anh sau này còn theo em ra ngoài không?"

"Có ngày nghỉ liền đi."

"Wow! Cảm ơn anh Chiến! Đợi đến Lhasa, em mời anh ăn thịt cừu nướng, rất nhiều rất nhiều thịt cừu."

Cùng ngày 4 giờ chiều đã đến Lhasa, Vương Nhất Bác nói sắp vào trong thành, một đường này vẫn chưa vào thành đâu. Tiêu Chiến cũng muốn nhìn thử cung điện Potala, hai người liền lái xe tìm nơi ngủ trọ trước đã.

Vừa bước vào nội thành Lhasa, Vương Nhất Bác lại bắt đầu lo âu, tìm quán trọ đã trở thành chuyện vừa mong đợi nhất vừa đau đầu nhất mỗi ngày của cậu, may mà đêm qua Tiêu Chiến đã thay cậu lựa chọn.

Tìm thấy bãi đậu xe của một công ty vận chuyển hàng hoá đem xe và hàng gửi lại, hai người lang thang đến phố Bát Giác, tuỳ tiện tìm được một quán trọ nhỏ, Lhasa cao hơn mực nước biển, Vương Nhất Bác lúc chạy sẽ có chút thở gấp, Tiêu Chiến trái lại thong thả đi dạo.

Phố Bát Giác xây dựng bao quanh chùa Đại Chiêu, là con phố phồn thịnh nhất Lhasa.

Nhiều người đi qua đi lại mặc y phục Tây Tạng, tay cầm Chuyển Kinh Đồng (4).

Vào cuối mùa đông có ít tín đồ hơn bình thường, tuy nhiên quảng trường phía trước chùa Đại Chiêu, tín đồ vẫn đang ngồi hoặc quỳ, chen chen chúc chúc.

Đi bộ một vòng phố Bát Giác, ngửi thấy toàn là mùi trà bơ và nến hương.

Ông chủ quán trọ nhỏ là người Tạng, tiếng phổ thông không chuẩn, Tiêu Chiến hỏi ông có phòng đơn hay không, vừa nghe thấy có phòng đơn, Vương Nhất Bác vội vàng giành trả tiền.

Cái gọi là phòng đơn, không đến 10 mét, lớn hơn một chút so với phòng ký túc xá của Tiêu Chiến.

Vừa vào cửa có kê một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net