04.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời tác giả:
(Mừng quá, nội dung chính thức bắt đầu rồi! Cảm ơn độc giả đã nhẫn nại, cảm ơn các bạn mỗi ngày đều để lại lời nhắn, viết truyện lần này, thời gian cách vài tháng, đã hiểu được sự nhiệt tình của bạn đọc, các bạn thật sự rất tốt bụng, rất rất nice, môi trường sáng tạo trong vòng bx tốt thật đấy, lần nữa cúi đầu.)

(Vậy nên, đọc văn không cần gánh nặng, có gì muốn nói thì nói với tôi, đôi câu vài lời cũng được. Nếu không có gì muốn nói, điều này rất bình thường, ngàn vạn lần đừng cảm thấy khó xử, tôi không quan tâm đến những con số, hoàn toàn vô nghĩa, tôi đã đạt được rất nhiều trong quá trình rồi.)

(Làm việc học tập cực khổ rồi, đọc truyện là một loại giải trí, đừng cảm thấy mệt mỏi, các bạn bỏ thời gian đọc, tôi đã rất vui rồi.)

Trên đây là mấy lời thừa thãi thật tâm.

Sau đây là chính văn.

***

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm cạnh giày trên đầu, lo lắng đến quên cả ngẩng lên.

Anh đang dốc sức suy nghĩ, hiện giờ đừng ngẩng đầu, giả vờ không thấy mặt, có lẽ còn có thể sống.

Người đàn ông mặc đồ đen sẽ không nhớ, càng sẽ không biết, Tiêu Chiến vẫn nhớ đến cuộc gặp gỡ ngắn ngủi một ngày trước đó.

Tiêu Chiến vắt óc suy nghĩ, nếu cậu hỏi mình đến lúc nào, nghe được bao nhiêu, thì phải trả lời như thế nào. Trả lời như thế nào mới có thể sống.

Tuy nhiên sự im lặng giữa hai người kéo dài rất lâu, sóng biển liên tục vỗ vào cabin, Tiêu Chiến bắt đầu suy đoán, đừng nói cậu ta đến xem xét cũng sẽ không xem, vừa bắt đầu đã diệt khẩu rồi...

Mãi đến khi Hà Cửu không quá nhanh nhẹn xách theo gậy sắt, bước ra khỏi cabin, Vương Nhất Bác đã bảo hắn không cần ra mặt, nhưng trên boong không có tiếng động, Hà Cửu không yên tâm lắm, ra ngoài chi viện.

Tiêu Chiến nghe thấy âm thanh của gậy sắt đang trượt trên nền đất kim loại, tiến đến gần mình, anh không thể ngồi yên chờ chết, vì vậy không đếm xỉa gì hét lớn:

"Các người không thể giết tôi, tôi là công nhân viên chức, là cán bộ thành phố! Là lãnh đạo! Tôi chết rồi các người đời này cũng chạy không thoát!"

"Ồ?"

Tiêu Chiến nghe thấy giọng nói trên đỉnh đầu, kèm theo một tiếng cười hừ, điệu cười khinh thường, như thể nghe được một câu chuyện hài vô cùng ngu ngốc.

Điều này khiến Tiêu Chiến rất tức tối, tội phạm đào tẩu cũng có thể cười nhạo anh, bực dọc trong lồng ngực thậm chí còn vượt qua cả nỗi sợ nguy hiểm.

Tiêu Chiến lại nói: "Không tin? Vậy cậu thử đi, tôi đảm bảo chỉ cần tôi biến mất hai ngày, cậu sẽ trở thành tội phạm truy nã toàn quốc!"

"Ờ. Có nên cho là thật hay không." Vương Nhất Bác dừng lại, nói: "Tiêu công."

Câu hỏi không có giọng điệu nghi vấn, có thể thấy người hỏi không cần đáp án.

Tiêu Chiến kinh ngạc, bàn tính nát rồi, người đàn ông này vẫn nhớ tối qua...một cơ duyên gặp mặt, một điếu thuốc, cậu không chỉ nhận ra mặt mũi Tiêu Chiến, còn gọi tên anh, nhắc anh đừng có giả vờ.

Tiêu Chiến liên tục phủ nhận: "Tôi không quen biết cậu, tôi...Tôi đang tìm tàu vượt biển, tôi mới nãy không nghe rõ gì hết, cũng sẽ không quản chuyện của các người, tôi phải đi rồi, tạm biệt."

Nói xong Tiêu Chiến dứt khoát ngẩng đầu lên, nắm chặt nắm tay, hăng hăng đứng dậy khỏi boong tàu, đối mặt với người đàn ông mặc đồ đen, cách nhau chưa đầy nửa mét.

Đêm nay người đàn ông mặc đồ đen không đội mũ, mái tóc lộn xộn ngắn ngủn bị gió biển thổi về sau, lộ ra toàn bộ vầng trán, trong mắt có ý cười, cười đến mức khiến Tiêu Chiến rùng mình.

Lần này cuối cùng đã nhìn rõ mặt người đàn ông, đuôi mắt nhướng lên, xương cằm sắc như dao...Tiêu Chiến chưa bao giờ nghĩ, tử thần có thể sắp đoạt mạng mình, tử thần miệng đầy đánh giết, có vẻ ngoài rất anh tuấn.

Không chỉ đẹp trai, ánh mắt thậm chí sáng rõ chẳng hề vẩn đục. Người ta nói tâm sinh tướng, khuôn mặt mọc ở trên cổ của nhân vật vô cùng nguy hiểm như vậy, toàn là lừa dối...

"Muốn đi?! Xem lão tử là đồ ngốc sao! Hôm nay mày chạy lên tàu, nghe hay không nghe rõ đều là mày xui xẻo, xuống gặp Diêm Vương cũng đừng trách tao, muốn trách thì trách cái chân mình ấy!"

Nghe Tiêu Chiến muốn đi, Hà Cửu gấp gáp, anh ta khẳng định đã nghe thấy hết rồi, nếu không có thể ngay lúc Mười Tám nói về cá chình liền nôn thốc nôn tháo? Còn muốn giả vờ, đêm nay nếu thả người này đi, anh ta xuống tàu khó tránh sẽ đi báo cảnh sát ngay.

Hà Cửu cầm gậy sắt lên, nện về phía Tiêu Chiến ở trong bóng tối, Tiêu Chiến vô thức lùi ra sau, giơ cánh tay lên che đầu, cái chết chưa bao giờ cận kề anh như vậy, đêm nay sắp chết rồi, tốt nhất đừng quá đau, đừng quá khó coi.

Đau đớn trong dự kiến không đến như hứa hẹn, gậy sắt bỗng im bặt, hai mắt Tiêu Chiến mở ra một khe hở, gậy sắt dừng ở trong không trung cách đỉnh đầu anh chưa tới 10 cm, bị bắt lấy rồi.

Vương Nhất Bác mạnh mẽ dùng lòng bàn tay trái nâng gậy sắt lên, Hà Cửu đã dùng hết sức để nện gậy sắt, Vương Nhất Bác đón được cũng không dễ dàng, xương vai cậu bởi vì sức bật mới nãy phát ra âm thanh "răng rắc".

Tiêu Chiến nghe thấy người đàn ông mặc đồ đen hít một ngụm khí, mím chặt môi, sau chốc lát, thở ra một hơi nặng nhọc.

Rất đau?

Tiêu Chiến lén lút ngẩng đầu, đèn pin ở trong cabin quá tối, anh rất muốn nhìn rõ biểu tình của người này.

Đúng lúc này, mây đen che phủ trăng sáng cả đêm nay nhanh chóng tản ra, vầng trăng ló ra khỏi khe hở trong đám mây đen, ánh trăng vỡ vụn trên mặt biển, cũng rơi lên mặt Vương Nhất Bác.

Mặt cậu đẫm mồ hôi mịn, tóc mái bết dính mồ hôi.

"Mười Tám, vết thương của anh!"

Hà Cửu ném gậy sắt, chạy tới đỡ tay trái của Vương Nhất Bác, lột áo khoác ra kiểm tra, miệng vết thương bị lão Rùa cắn nát quả nhiên đã bị hở rồi.

"Quay về cabin đi."

"Mười Tám?"

"Để anh giải quyết."

Hà Cửu không biết vì sao, thấy Mười Tám tại miệng vết thương hở, đau đến sắc mặt trắng bệch, vẫn đang đẩy tay hắn ra, đẩy Hà Cửu quay về cabin, Hà Cửu lại nhìn nhìn người đàn ông đột nhiên xông vào này, đang mặc một chiếc áo khoác gió nhã nhặn, sức lực không đáng là bao, nghĩ rằng không phải vấn đề gì lớn, bèn gật gật đầu với Mười Tám, rời đi.

Tiêu Chiến còn mù mịt hơn cả Hà Cửu, người đàn ông mặc đồ đen nhớ ra mình, trực tiếp gọi "Tiêu công", không nghi ngờ gì nhắc nhở Tiêu Chiến về cuộc gặp gỡ tối qua. Giờ khắc này cậu không thay quần áo, đã lộ mặt, gặp gỡ thẳng thắn như vậy, nhưng vẫn ngăn đồng bọn diệt khẩu, rốt cuộc là định thế nào đây?

"Mua bật lửa chưa?" Vương Nhất Bác đột nhiên nói.

"Hả, cái gì?"

"Bỏ đi, tôi có, anh qua đây lấy."

Vương Nhất Bác lấy bao thuốc ra khỏi túi áo, chỉ còn một điếu, Tiêu Chiến nhận ra, đây là bao thuốc anh đưa cho tối qua.

Vương Nhất Bác một tay cầm thuốc, ngậm ở giữa môi, lại nhướng nhướng mày với Tiêu Chiến, thúc giục anh nhanh chút.

Hà Cửu từng nói, khi Mười Tám nhìn chằm chằm người khác, ánh mắt cậu rất dễ tẩy não, ảo tưởng rằng trước mắt là người tốt hiếm mà gặp được.

Tiêu Chiến tiến lên trước một bước, tử thần bảo anh châm thuốc, ngoan ngoãn châm, nói không chừng có thể đổi một cách chết thoải mái.

Tiêu Chiến thò tay vào túi áo khoác của Vương Nhất Bác, không có bật lửa, anh ngẩng đầu muốn hỏi bật lửa ở đâu.

Lời chưa thốt ra, chỉ có lòng bàn tay lạnh thấu ấn đè lên gáy Tiêu Chiến, khống chế anh trong phạm vi tầm tay của Vương Nhất Bác, cậu còn đang ngậm điếu thuốc kia, tay trái bị thương, chỉ dùng tay phải khống chế Tiêu Chiến.

Hơi thở của Vương Nhất Bác rất gần, hơi thở phả ra cũng lạnh, bở vai Tiêu Chiến run rẩy, lúc này anh là con mồi bị khoá trong cánh cổng sinh mệnh, mỗi một động tác đều phải hết sức cẩn thận, bước sai một bước, vạn kiếp bất phục.

"Trong túi quần, bật lửa."

"Ờ, cậu buông tôi ra trước..."

Tay Tiêu Chiến duỗi vào trong túi quần của Vương Nhất Bác, quần quá rộng so với chân người mặc, khi lòng bàn tay Tiêu Chiến đang dán sát xương hông của Vương Nhất Bác và thò vào trong túi, Tiêu Chiến cuối cùng cũng cảm nhận được hơi ấm trên người người này.

Cơ thể đang toả nhiệt, đùi đang toả nhiệt.

"Sờ cái gì? Lấy ra."

"Tôi, tôi không tìm thấy."

"Nói dối."

Lại là tiếng cười hừ khinh thường, Vương Nhất Bác nhấc đùi lên, quần co rút lại, một khối hình hộp chữ nhật nhựa đụng phải đầu ngón tay Tiêu Chiến, anh chạm vào, nắm lấy nó, nhanh chóng lấy ra, ngón cái trượt qua vòng lăn kim loại, ngọn lửa màu xanh phựt lên, ngọn lửa phập phồng trong gió biển.

Vương Nhất Bác môi ngậm thuốc, sáp đến gần, thuốc lá đang đốt, mùi hắc ín tràn ngập trong không khí giữa hai người bọn họ, nồng độ quá nhiều, khiến cổ họng người khác ngứa ngáy.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác rít một hơi sâu, sau đó phun nhả một làn sương mờ, cậu đã buông mình ra, dùng ngón trỏ và ngón giữa của tay phải kẹp điếu thuốc, nheo mắt, nhìn con mồi trước mặt.

"Cũng muốn hút? Chỉ còn một điếu này."

"Điếu này cũng được, còn lại rất nhiều."

"Ha ha, lá gan không nhỏ."

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến nghe thấy Vương Nhất Bác cười, không phải chế nhạo, không phải giả dối, hình như thực sự cảm thấy thú vị.

"Tiêu công, biết tại sao không để cậu ta giết anh không?"

"Vì cậu sẽ không giết tôi."

"Đoán sai. Bởi vì, tôi muốn tự mình động thủ."

Vương Nhất Bác thu lại nụ cười, điếu thuốc đã hút vài ngụm thổi ở bên đùi, đầu thuốc đỏ rực đang nhảy múa trong bóng tối, phát ra một tín hiệu chạm vào là nổ.

"Tôi đoán không sai. Cậu sẽ không giết tôi, tôi nghe các người nói chuyện, em gái cậu bị người xấu bắt đi rồi, cậu hận bọn họ, cậu phải báo thù, để cứu em gái cậu. Cậu không phải quỷ dữ, cũng sẽ không để tôi trở thành một người chết oan uổng khác."

"Anh bảo anh không nghe thấy."

"..., mới nãy tôi nói dối, nhưng giờ thì không. Đêm nay cậu thả tôi đi, tôi sẽ không nhắc đến một chữ nào về chuyện ở đây, chân trời góc biển, đường ai nấy đi."

Tiêu Chiến không biết dũng khí của mình đến từ đâu, thực sự nói ra những lời như vậy, đối mặt với Diêm Vương tuỳ thời sẽ giết người diệt khẩu, anh dần dần không sợ nữa, không nghĩ cách chỉ có thể chết, anh muốn sống sót dựa vào kỹ năng.

Cảnh ngộ này lại khiến Tiêu Chiến có chút hưng phấn, đã không nhớ qua bao lâu rồi, không thể nói chuyện dựa vào năng lực, không thể quyết định sống chết của mình dựa vào kỹ năng.

"Tiêu công, cảm thấy mình rất thông minh sao?"

"Tôi thông minh hay không không quan trọng, quan trọng là cậu biết tôi quả thực là công chức, giết tôi rồi sẽ không thể yên lòng. Cậu quan tâm đến mạng của huynh đệ, không để cậu ta giết tôi, là vì cậu không muốn để cậu ta gánh mạng người, Mười Tám, tôi đoán đúng không?"

Vương Nhất Bác dùng tay kẹp thuốc, nắm chặt vạt áo trước của Tiêu Chiến, kéo anh về phía trước cậu vài bước, lại vung tay, Tiêu Chiến đụng phải thiết bị nâng, hai tay che xương sườn, chật vật muốn đứng dậy.

"Sao, tôi nói đúng rồi? Cậu rất sợ bị người khác nhìn thấu, sợ đến mất bình tĩnh?"

Đau đớn không khiến Tiêu Chiến chùn bước, thậm chí có chút sảng khoái, người đàn ông được đồng bọn gọi là "Mười Tám" này, phản ứng của cậu vừa vặn chứng minh suy đoán của anh hoàn toàn đúng.

Tiêu Chiến ngã ở vị trí cách Vương Nhất Bác hai mét, anh bò dậy, nhìn Vương Nhất Bác đã khôi phục vẻ mặt băng giá, còn mỉm cười, cười đến nhếch khoé môi, nhếch về hướng bên phải.

Lúc này Tiêu Chiến vẫn không biết, Mười Tám cười như vậy, chính là cậu đã đưa ra quyết định, một quyết định nguy hiểm.

"Tiêu Chiến, người Trùng Khánh, địa chỉ hộ tịch xxxxx, sinh nhật là...3 ngày sau?"

Trong tay Vương Nhất Bác đang cầm một chiếc ví màu nâu, cậu dùng chất giọng bình tĩnh nhất, đọc to thông tin cá nhân của Tiêu Chiến, giống như đang ghi sổ một con cừu bị giết thịt.

Tiêu Chiến lập tức sờ vào túi áo gió của mình, ví tiền đã không còn, mới nãy bị tóm đã lấy đi mất rồi. Tiêu Chiến vậy mà chẳng hay biết.

Chỉ thấy Vương Nhất Bác lấy ra một tấm ảnh đầu to từ trong ví, lại nói:

"Ở quê nhà Trùng Khánh còn có người sao? Vợ anh trông rất xinh đẹp, đáng tiếc trẻ tuổi đã phải ở goá, muốn tôi tìm người chăm sóc không?"

"Câm miệng! Cậu muốn làm gì, cậu dám..."

"Tôi dám hay anh dám? Tiêu công kỹ nghệ anh cao lá gan anh lớn, cái chết ập lên đầu còn đoán tôi sẽ không giết anh, còn đoán tôi là người hay quỷ!"

Giọng điệu của Vương Nhất Bác lúc này khác với lúc trước, không phải giễu cợt, không phải khinh thường, là một loại phán quyết, cậu bị chọc giận rồi.

(Bản quyền hình ảnh: 春夏夜)

Gió biển lạnh giá, Tiêu Chiến mặc đồ mỏng, nhưng vẫn đổ mồ hôi, móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay, anh phải dùng đau đớn để tự mình duy trì đầu óc tỉnh táo, không thể hoảng, hoảng rồi sẽ mất mạng.

Nếu Mười Tám bị chọc giận, lại lần nữa nói rõ anh đã đoán đúng, còn chưa đến lúc phải từ bỏ mạng sống.

Tiêu Chiến hít thở sâu, gắng sức làm cho giọng nói nghe như điềm tĩnh: "Cậu đã xem chứng minh thư của tôi, cậu đều biết thông tin cả rồi, sau này tôi ở ngoài sáng cậu trong tối, nếu tôi lên bờ liền báo cảnh sát, cậu tuỳ thời có thể trả thù, làm hại người nhà tôi và...bạn gái tôi."

"Tiêu công, anh rất biết nói dối."

"Tôi không nói dối! Cậu thả tôi đi, tôi sẽ không tố cáo, vẫn là câu nói đó, chân trời góc biển, đường ai nấy đi."

Vương Nhất Bác bắt đầu rảo quanh Tiêu Chiến, một vòng, hai vòng, quan sát người đàn ông trước mặt, là một kỹ sư, con trai của một gia đình, bạn trai của một người phụ nữ...

Anh rất thông minh, đoán đúng phần lớn, Vương Nhất Bác không muốn giết người vô tội, chưa bao giờ làm điều đó.

Vương Nhất Bác cũng không muốn anh em mình dính đến mạng của công nhân viên chức, vì vậy lúc nãy mới đón lấy gậy sắt. Sự biện bạch của Tiêu Chiến rất giả dối, nếu không phải đã đến đường cùng, Vương Nhất Bác có lẽ đã bỏ qua cho anh...

Điếu thuốc cháy đến tận cùng, ánh lửa yếu ớt nhạt dần, thời gian đã hết.

Vương Nhất Bác nhả ra vòng khói cuối cùng, giơ cánh tay lên cao, ném tàn thuốc xuống biển.

Cậu đưa tay vào trong áo khoác màu đen, móc ra một khối sắt màu đen, một viên đen lạnh lẽo, nằm trong tay cậu trông rất nhỏ nhắn xinh xắn.

Một khẩu súng lục lắp lại, linh kiện Vương Nhất Bác mua từ nước ngoài, tự sửa đổi và ráp lại, nòng súng và vận tốc ban đầu đã tăng lên, đủ để bắn chết một con bò đực nặng 400 kg.

"Tiêu Chiến, tự cho mình là đúng, anh đoán thiếu một chuyện, tôi phải kiếm em gái mình, vì chuyện này, tôi có thể làm quỷ, quỷ dữ."

——————
Tặng mọi người lời dịch BGM:
Ngươi xuất hiện tựa một ngọn đèn không ngừng nhảy múa
Loé qua đồng tử của tôi
Tỉnh giấc hoá ra chưa từng có ánh đèn nào
Nhưng đôi mắt lưu lại một chấm đỏ
Chúng ta cái gì cũng chẳng hiểu
Chỉ biết mỉm cười trong khoảnh khắc
Là vận mệnh dựng nên một vở kịch chơi khăm đôi ta
Yêu ngươi là vinh quang lớn nhất của tôi
Sinh mệnh tầm thường từ nay không còn xoàng xĩnh nữa
Hãy nói tôi yêu ngươi xiết bao cho dù là vô ích
Cũng có chút ít cảm động thoáng qua
Điểm cuối của hai người chỉ có hai loại

Không thể dừng lại chỉ có thể đi tiếp
Hãy nói với tôi ngươi đã nhận ra bầu trời không có tôi
Chẳng thể nào giống trước
Tình cảm tựa một đoạn hoà âm không ngừng kích động
Mắc kẹt trong cổ họng tôi
Lời nên nói không thể thốt ra
Muốn nằm một giấc mộng
Chỉ còn gió thổi bên tai
Yêu tôi phải chăng là vẻ vang của ngươi
Hồi ức này phải chăng chẳng đứt đoạn
Hãy nói tôi yêu người xiết bao cho dù chỉ là vô ích
Cũng có chút cảm động ngang qua
Lối thoát cho hai ta chỉ có hai con đường
Không thể vui vẻ cũng chỉ có thương tâm
Hứa với tôi ngươi sẽ ở trên bầu trời không tìm thấy tôi
Đợi chờ cầu vồng


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net