08.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gà trống gáy, trời tờ mờ sáng, tạnh mưa rồi, trời trong lộ ra mặt trời.

Hà Cửu ngủ no giấc, đang ngồi trên giường, mắt dại cả ra, Tiêu Chiến dậy sớm hơn hắn mấy phút, vẫn đang nằm, đêm qua anh ngủ không ngon lắm.

Trời mưa đến sau nửa đêm, tí ta tí tách, tắm rửa xong bèn không ngủ được.

Tiêu Chiến nằm song song với Vương Nhất Bác trên giường lớn, ở giữa chừa ra một khoảng rộng, có thể nhét thêm một Hà Cửu.

Tay chân cũng không bị trói, anh vốn có thể ngủ thoải mái, nhưng Tiêu Chiến mở to mắt nhìn trần nhà, mãi cho đến khuya. Bên Vương Nhất Bác một chút tiếng động cũng không có, chẳng biết đã ngủ hay còn thức.

Mười Tám hai ngày nay anh gặp được, đâu mới là cậu.

Tội phạm trốn chạy hung ác, người đàn ông mặc đồ đen trừng phạt anh, hay là "bạn học" ngồi xổm trên mặt đất giặt quần áo, chừa lại nước nóng cho anh.

Nếu Mười Tám bị bắt, sẽ ngồi tù mấy năm, nghiêm trọng hơn, có thể sẽ...

Cậu có tìm được người nhà không, người nhà cậu đã gặp phải chuyện gì...

Vì sao khi bà cụ nói đến con trai, biểu cảm của cậu lại trở nên dị thường...

Những việc này đều nghĩ không ra, Tiêu Chiến thiếu quá nhiều thông tin mấu chốt, những chuyện chỉ có Mười Tám biết, anh vĩnh viễn không có cơ hội biết.

Nửa đêm về sáng vất vả lắm mới ngủ được, trời còn tối, Tiêu Chiến nhớ Vương Nhất Bác rời giường, lúc đó anh đã tỉnh, người bên cạnh dựa vào rất gần, Tiêu Chiến thậm chí đã sờ được thân thể ẩm áp.

Đây là những ký ức ban đêm hay là chuyện xảy ra trong mộng, không phân rõ, chỉ cảm thấy bên người ấm áp, đêm mưa, vẫn luôn dựa hướng về bên kia.

Ngủ dậy rửa mặt, Tiêu Chiến và Hà Cửu cũng không nhìn thấy Vương Nhất Bác, bà cụ bưng một chậu bánh bao trắng từ bếp ra, đang định hỏi, đã nghe cụ ông trong sân, ngước lên trời nói chuyện:

"Cậu trai trẻ, cậu cẩn thận một chút, xong việc thì xuống ăn sáng."

Tiêu Chiến ồ một cái đứng dậy khỏi ghế, anh lập tức nghĩ ra Vương Nhất Bác đang ở đâu. Tiêu Chiến chạy vào trong sân, ngẩng đầu, nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ngồi trên nóc nhà, trong tay là xi măng, bên chân là một mảng ngói mới lợp.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến gật đầu một cái.

"Đệch mợ, Mười Tám, anh chạy lên nóc nhà làm gì vậy?"

Hà Cửu ngậm bánh bao cũng vừa ra tới, hắn ngủ suốt, không rõ tình huống như thế nào.

Ông cụ cười đến không khép được miệng: "Cậu này đúng là người tốt nha! Buổi sáng mưa vừa ngớt, cậu ấy đã dậy trộn xi măng, trát lại mấy chỗ mái ngói bị mưa dột, còn thay ống nhựa cho chúng tôi, máy bơm dùng được rồi! Cứ vậy bơm nước là được, các cậu xem, về sau không cần kéo dây thừng nữa rồi!"

Cụ ông cụ bà thay nhau khen máy bơm mới, Tiêu Chiến lòng bàn chân như đổ chì, đứng trong sân không động đậy, anh ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, ánh mặt trời chói chang, không nhìn rõ mặt cậu, ngược lại chiếu đến chảy nước mắt.

Vương Nhất Bác đang thu dọn chậu xi măng, từ nóc nhà đi xuống, thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi, Tiêu Chiến đã buột miệng hét:

"Mười Tám, nói cho tôi biết, nhà cậu đã xảy ra chuyện gì, vì sao cậu phải sống như vậy?"

Sau này Tiêu Chiến nghĩ, nếu buổi sáng sớm hôm đó, anh liền hỏi, anh ép Vương Nhất Bác nói, sự tình sau này phải chăng sẽ khác đi.

Hôm ấy trời nắng, Tiêu Chiến đi theo Vương Nhất Bác vào trong thôn làm "công tác địa chất", Hà Cửu ăn sáng xong thì không thấy đâu nữa.

Cụ ông cụ bà dẫn hai người bọn họ đi một vòng trong thôn, Vương Nhất Bác diễn như thật lấy rất nhiều bùn đất, còn bắt chuyện cùng dân làng, nói chuyện khí hậu, chuyện lượng mưa vân vân.

Tiêu Chiến vừa ghi chép, vừa tìm cơ hội chạy trốn.

Sau đêm hôm đó, kế hoạch chạy trốn của Tiêu Chiến đã xảy ra những biến hóa rất nhỏ, bây giờ anh muốn trực tiếp chạy trốn, như chưa hề bị bắt cóc.

Từ báo cảnh sát, cho đến chuyện Vương Nhất Bác có thể tìm được người nhà hay không, Tiêu Chiến mặc kệ hết thảy.

Có lẽ anh vốn mềm lòng, cũng có thể trong ánh mặt trời buổi sớm hôm nay, anh bị hình ảnh Vương Nhất Bác ngồi trên mái nhà làm dao động rồi.

Tóm lại, chỉ cần thoát thân, Tiêu Chiến không nghĩ đến việc quản ai là chính nghĩa, ai là quỷ nữa, anh không phải quan tòa, không phán xét được đúng sai.

Đi suốt một ngày trong làng, cả đến lúc đi vệ sinh, Vương Nhất Bác đều ở trong vòng bán kính 1 mét quanh Tiêu Chiến, không có cơ hội chạy trốn.

Bây giờ nhà nào cũng biết trong làng có sinh viên tới khảo sát địa chất, Vương Nhất Bác đến từng nhà chào hỏi, mỗi nhà bao nhiêu nhân khẩu đều mò mẫm rõ ràng.

Chạng vạng hôm đó, bọn họ rốt cuộc đã tới căn nhà cuối cùng, ở tít phía đông, cách các nhà khác rất xa.

Vương Nhất Bác tiến tới cửa sân đã khóa, Tiêu Chiến ôm sổ tay, đứng sau lưng cậu, có chút bồn chồn.

Đây là mục tiêu của chuyến đi lần này, nếu Mực có thể khiến Vương Nhất Bác và Hà Cửu e ngại ba phần, thì con của hắn chắc chắn cũng không phải hiền lành lương thiện gì. Trực tiếp gõ cửa có thể gặp nguy hiểm không, trong sân có bao nhiêu người còn chẳng biết.

Cửa sân từ bên trong hé ra độ khoảng một bàn tay, giọng đàn ông, cố tình đè thấp giọng nói chuyện:

"Mấy người tìm ai?"

"Chào đại ca, bọn em là sinh viên khảo sát địa chất, nghe bà con nói, sân nhà anh xảy ra sụt lún, hoa màu không lớn nổi, chúng em muốn vào lấy mẫu vật, lỡ như có vật chất phóng xạ..."

"Không có sụt lún, chúng mày đi đi."

Người đàn ông ngắt lời Vương Nhất Bác một cách thô bạo, dùng sức đóng cửa, "rầm" một tiếng, chấn động đến mức khung cửa rớt xuống một tầng bụi.

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu chiến, thấy anh lo lắng đến mức không dám lớn tiếng thở dốc, có chút bất ngờ.

Tiêu Chiến có lúc gan rất lớn, có khi lại quá căng thẳng, tựa hồ anh đối với nguy hiểm có trực giác trời sinh.

"Đi thôi." Vương Nhất Bác nói.

"Thế này liền rời đi?"

"Tôi với hắn đánh nhau, anh giúp ai."

Vẫn như cũ là một câu hỏi không có giọng điệu nghi vấn, Tiêu Chiến giờ đã rõ, Vương Nhất Bác có thói quen dùng cách này để trả lời câu hỏi.

Thật ra ý cậu muốn nói là: Tôi với anh ta đánh nhau, anh giúp anh ta, tôi sẽ phiền, cho nên đi thôi.

"Không thể nói rõ chút..." Tiêu Chiến vừa đi, vừa nhỏ giọng lầm bầm.

Căn nhà ở tít phía đông này cách các nhà khác rất xa, đi về tới cửa thôn nhà ông bà cụ phải đến non nửa giờ, hoàng hôn kéo bóng hai người ra thật dài, Tiêu Chiến đi trước, Vương Nhất Bác theo sau, lòng bàn chân dẫm lên bóng nhau, nhìn như một người.

"Biết rồi."

"Hả?"

Tiêu Chiến rất nhanh hiểu được. Vương Nhất Bác đang đáp lại lời nói thầm ban nãy của anh, bất đắc dĩ mà nhún vai.

Ban ngày Mười Tám mồm mép nhanh nhảu, chỉ là "sắm vai nhân vật", bản thân cậu, nhiều hơn một chữ cũng không thích nói.

Hiểu biết tương quan với thời gian, mà đôi khi cũng chẳng liên quan, mới có mấy ngày, Tiêu Chiến cảm thấy mình đã rất hiểu Vương Nhất Bác.

Về đến nhà ông bà cụ còn chưa đến giờ cơm chiều, không muốn quấy rầy, Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến về phòng thu dọn hành lý, Hà Cửu như cũ không có ở đó, Tiêu Chiến muốn hỏi, lại thôi.

Bọn họ ở trong sân từ biệt hai cụ bèo nước gặp nhau, trước khi đi, Vương Nhất Bác mượn điện thoại, tim Tiêu Chiến đập nhanh, như bị công khai hành hình.

Bà cụ nhét đầy hai bình nước của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, một bình là nước đường, một bình là trà trứng. Nhất định bắt hai người lưu lại số điện thoại, Tiêu Chiến thật ra muốn để lại manh mối, lỡ như có người tìm đến đây. Đại loại chắc chẳng ai tìm đâu, Vương Nhất Bác đã gửi cục trưởng tin nhắn từ chức, giờ phút này trong cục, đoán chừng ai cũng đã nghe nói Tiêu công thần kinh có vấn đề.

Đào Hinh thì sao, có tìm anh không? Tiêu Chiến vốn nghĩ sau hai ngày sẽ lại dỗ cô, nhưng trước mắt... Dù có quay về, anh với Đào Hinh cũng chỉ có thể kết thúc. Mấy ngày nay lần đầu tiên nhớ tới bạn gái, là bạn gái cũ, Tiêu Chiến kinh ngạc, vậy mà đã quên sạch chuyện thất tình.

Ông bà cụ hết sức kiên trì, Vương Nhất Bác thở dài, nhận sổ từ tay Tiêu Chiến, viết một dãy số, xé tờ giấy kia xuống, nhét vào tay ông cụ, cứ vậy cáo từ.

Vương Nhất Bác nói, đêm nay bọn họ sẽ xuống núi, xe sửa xong rồi, đang đợi ở ngã ba đường.

Cả ngày không gặp Hà Cửu, chẳng biết hai người bọn họ ở trong hồ lô bán mê hồn canh(1), từ biệt ông bà cụ xong, đi vào thôn thêm hai ba trăm mét, Tiêu Chiến rất nhanh đã biết Vương Nhất Bác có dự tính khác.

Vừa rẽ lối, Vương Nhất Bác túm Tiêu Chiến vào rừng trúc, lôi anh theo sườn dốc bò lên trên, thân trúc cứng rắn, đi vài bước đã đụng phải cẳng chân, Tiêu Chiến không đi nhanh được, anh nói mấy lần, Vương Nhất Bác vẫn như không nghe thấy, tóm lấy anh, đi rất nhanh.

"Mười Tám, rốt cuộc là đi đâu?"

"Tá túc."

"Đi đâu tá túc, đỉnh núi còn có làng?"

Vương Nhất Bác không trả lời, xoay người bắt lấy cổ tay Tiêu Chiến, kéo anh đi rất nhanh, nhưng vết bầm hôm qua chỗ buộc dây thừng còn chưa khỏi, Vương Nhất Bác dùng sức kéo, Tiêu Chiến đau đến cong cả eo, chóp mũi lấm tấm mồ hôi mịn, đi càng chậm hơn.

Vương Nhất Bác do dự vài giây ngắn ngủi, lại thở dài, trở tay nắm lấy tay Tiêu Chiến, không nói tiếng nào mà rẽ trúc leo lên trên.

Một tiếng đồng hồ sau, Tiêu Chiến rất yên lặng, không hỏi han cũng không lên tiếng, giờ phút này có chút kì quái, sau khi trưởng thành, anh không chỉ một lần nắm tay người ta, cũng không chỉ một lần được người ta dắt tay, nhưng anh nghĩ, những lần đó, đều là người yêu mà.

Xuyên qua rừng trúc, mặt trời chỉ còn lại một mảnh hồng phấn cuối chân trời, bọn họ thế mà lại vòng về ngay sau làng, đứng trên sườn núi cao. Từ đây nhìn xuống có thể thấy 13 mái nhà dưới thung lũng, phía xa ống khói nhà ông bà cụ đang nghi ngút khói...

Ở ngay bên dưới, chính là nhà của người đàn ông hôm nay đóng cửa không gặp.

Vương Nhất Bác từ lúc nào đã phát hiện ra đường mòn? Có thể trốn tránh ánh mắt của cả làng, xông thẳng vào bên trong, bây giờ cậu định làm thế nào? Trực tiếp chạy xuống, phá cửa mà vào?

Không đúng, muốn phá cửa vào thì buổi chiều đã làm rồi. Cậu là đang tung hư chiêu, làm mọi người đều nghĩ bọn họ đã rời khỏi làng, bởi vì người đàn ông kia, rất có thể đang ở trong bóng tối quan sát bọn họ, hắn không tin bọn họ.

Giờ thì sao, cú đánh bất ngờ, khiến hắn trở tay không kịp, chế ngự người đàn ông kia?

Cũng không đúng, bọn họ chưa hề tiến vào nhà của người đàn ông, bên trong có thể còn người hay không, hơn nữa, Vương Nhất Bác từng nói, nếu bọn họ đánh nhau, Tiêu Chiến giúp ai sẽ quyết định cục diện, Mười Tám sẽ không mạo hiểm.

Cho nên, chỉ có một loại khả năng, Tiêu Chiến đoán được rồi.

Vương Nhất Bác buông tay Tiêu Chiến ra, lúc này cậu ngồi xổm trong rừng trúc, từng vòng từng vòng quấn băng vải đen vào tay.

Chờ cả hai tay đều quấn đen ngòm, cậu đến cạnh Tiêu Chiến, trong tay còn thừa một cái băng vải.

Tiêu Chiến đoán bừa mà đúng, anh cúi đầu cười khổ, anh luôn nghĩ hiện thực và con người quá mức tốt đẹp.

Bàn tay vừa nãy dắt anh, giờ đang trói hai tay anh lại, quấn rất nhiều vòng, vẫn kiểu thắt nút đó, lần này đôi tay bị trói sau lưng, cố định trên một bó trúc.

Muốn chạy trốn, trừ khi Tiêu Chiến sức lớn như trâu, có thể nhổ bật gốc một bó trúc, chuyện này không có khả năng, ai mà chẳng biết, cái gì mà "bám chặt núi xanh chẳng buông ra" (2).

"Phải bịt lại, miệng."

Vương Nhất Bác đã chuẩn bị sẵn vải, cậu không trực tiếp động thủ, nhìn Tiêu Chiến nói.

"Cậu đang hỏi ý kiến tôi?"

Tiêu Chiến đối mắt với Vương Nhất Bác, nhìn thẳng, trong lòng tức đến bốc hoả, không chút khách khí.

Vương Nhất Bác tránh ánh mắt Tiêu Chiến, vo vải thành một cục, nhét vào miệng Tiêu Chiến, hai giây liền xong. Tiêu Chiến chưa bao giờ bị bịt miệng như vậy, lúc trước xem trên TV, anh còn nghĩ, vì sao không thể nhổ vải ra...

Thực tiễn chiến thắng lý thuyết, đừng nói nhổ ra, miệng ngoác đến cực hạn, cả hai má căng lên cực đau, huyệt thái dương nhảy thình thịch, ngũ quan không thoải mái tí nào.

Vương Nhất Bác đứng cúi đầu, tay chống xương hông, chỉ lộ ra ngón tay màu đen, Tiêu Chiến nghe thấy cậu thở dài, cho rằng Vương Nhất Bác sẽ giải thích một câu, nhưng cậu không nói, vác túi lên lưng hướng sườn núi đi xuống.

Chẳng mấy chốc trời đã tối, bị trói một mình nơi hoang dã, mắt thấy bóng Vương Nhất Bác xa dần, Tiêu Chiến đột nhiên luống cuống, không kìm chế được sự đè nén vừa nãy, anh ra sức giãy giụa, miệng phát ra những tiếng ưm ưm, nhưng rừng trúc xào xạc, Tiêu Chiến lăn lộn, động tĩnh cũng không bằng một cơn gió thoảng.

Vương Nhất Bác vậy mà lại nghe thấy, cậu chạy về, đối diện với ánh mắt phẫn nộ, khẩn cầu, sợ hãi của Tiêu Chiến, làm như không thấy, chỉ nói:

"Đợi."

Lần này hoàn toàn đi xa rồi.

Tiêu Chiến giãy giụa trong chốc lát, như nhụt chí, chậm rãi trượt xuống, ngồi trên cỏ, tựa vào cây trúc. Trời tối rất nhanh, không nhìn thấy đường trong thôn, chỉ có ánh đèn điện chiếu sáng mơ hồ.

Nhất định phải trốn, nhất định phải trốn, có cơ hội lập tức chạy trốn, không được hồ đồ, Tiêu Chiến không hề do dự.

Vương Nhất Bác từ rừng trúc vòng ra đằng sau căn nhà, ngồi xổm sau đống đất đợi một lát, nghe thấy tiếng TV trong nhà, nhìn thời gian, 7 giờ 14 phút 45 giây buổi tối, 15 giây sau, trong sân truyền ra một tiếng "chíp chíp", Vương Nhất Bác đáp một tiếng "líu lo".

Vương Nhất Bác đứng dậy, đi đến sân chính diện, gõ cửa, không ai đáp, lại gõ cửa.

Giọng nói của người đàn ông lúc chiều: "Ai?"

"Sinh viên đến nghiên cứu, bạn học của tôi té bị thương ở sau nhà anh, có tiện hay không, để chúng tôi vào nhà nghỉ ngơi một chút."

"Cút!"

Giọng nói của người đàn ông cách cửa sân không xa, Vương Nhất Bác lùi về sau mấy bước, dựa vào bóng, nhìn thấy một đôi chân đang tiến gần về phía cửa.

"Giúp bọn tôi với được không, chân cậu ấy không nhúc nhích nổi, mượn nhà anh sạc điện thoại, chúng tôi liền gọi điện báo cảnh sát cầu cứu..."

"Cạch", khóa cửa mở, Vương Nhất Bác nhếch nhếch khóe miệng.

Người đàn ông ló đầu ra, mặc hoodie liền mũ màu nâu, mũ đội lên đầu, hai tay giấu sau cửa, không cầm gậy thì cầm dao, nói không chừng còn có súng.

"Chào anh, có thể để chúng tôi vào không, sạc điện thoại, chúng tôi muốn báo cảnh sát cầu cứu, đưa bạn học đi bệnh viện."

"Báo cảnh sát?"

"Tối thế này, không báo cảnh sát không xuống núi được."

Vương Nhất Bác biết đối phương đang do dự, cho bọn họ vào, không rõ nội tình, có nguy hiểm. Không để bọn họ vào, nếu bọn họ đến nhà khác xin sạc điện thoại, khi cảnh sát tới, sinh viên khó tránh khỏi nói ra sự kỳ quái của nhà này.

Im lặng quá lâu, trong bóng đêm đi dây diễn xiếc, chờ con mồi lọt bẫy.

Người đàn ông cuối cùng cũng nói: "Bị thương ở xương? Nhà tao có rượu thuốc, không nhất thiết phải đi bệnh viện."

"Cảm ơn anh nhiều, tôi đi dìu cậu ấy tới đây ngay."

Vương Nhất Bác làm bộ lui về sau, đồng thời xuyên qua khe cửa mở, nhìn chằm chằm bóng đen trên mặt đất, đối phương đang di chuyển cánh tay, định buông vũ khí trong tay.

Ngay sau đó, trong sân truyền đến tiếng kim loại chạm vách tường, cậu chính là chờ thời khắc này. Vương Nhất Bác một chân đá văng cửa, người phía sau bị ván cửa đập vào giữa trán và mũi, nhất thời lùi vài bước, máu mũi chảy ròng ròng, hắn nhanh chóng đi về phía trước, định nhặt lại vũ khí vừa rời tay.

Ngón tay còn chưa đụng được đến côn điện, một bó dây thừng từ phía sau đã thít chặt cổ người đàn ông, đôi tay Hà Cửu quấn quanh dây thừng, kéo hắn vào trong sân, người đàn ông mặt nghẹn đến đỏ bừng, đôi tay gắt gao túm lấy dây thừng, không phát ra được âm thanh nào.

Vương Nhất Bác phá cửa đi vào, đạp luôn mấy cái vào ngực hắn, dùng lực rất nặng, người đàn ông đau đến cuộn chân, đá mạnh trên mặt đất, cảm giác cổ bị thít đến không thở nổi càng lúc càng mạnh, hai đấm khó địch bốn tay, hắn còn sống sờ sờ bị lôi đi 5 mét, xương sống đập vào bậc cửa, hai mắt đỏ ngầu, bất tỉnh.

Hà Cửu đã khống chế được người nọ, Vương Nhất Bác xoay người xem xét thôn làng trong bóng đêm, từng nhà, đèn dầu đong đưa, không ai để ý đến khoảng sân hẻo lánh này, cậu khóa trái cửa, đi vào nhà.

Hà Cửu trói chặt tay chân người đàn ông, trán hắn bị đập nát, máu mũi chảy đầy đất.

"Lục soát rồi, chỉ có mình hắn ta, dưới gối còn có món đồ chơi này."

Hà Cửu nói xong lôi từ trong túi ra một khẩu súng lục lắp ráp, tay nghề thô kệch. Vương Nhất Bác nhấp nhấp trong tay, tháo băng đạn, ném vào túi.

"Có thiết bị liên lạc không?"

"Di động và điện thoại. Em ngồi xổm cả ngày, hắn chỉ lo nhìn lén hành tung của hai người, buổi chiều đã gọi điện, đòi thuốc lá với gà mái, ngày kia sẽ đưa lên núi. Mười Tám, may mà anh cẩn thận, trong nhà còn có mấy khẩu súng bắn điện, còn là hàng thật, cứng rắn không dễ chơi."

Vương Nhất Bác gật đầu, sau nửa đêm hôm qua, cậu và Hà Cửu gần như không ngủ.

Sau khi Tiêu Chiến ngủ, Vương Nhất Bác cùng Hà Cửu bắt đầu bàn cách đối phó, suốt đêm tìm ra một con đường mòn.

Đây là con trai thằng Mực, không chừng trong nhà còn có người, dẫu không có, chi viện hẳn cũng không cách quá xa, khả năng có khi ở ngay dưới chân núi.

Không rõ hắn có súng hay không, có thiết bị báo tin kịp thời hay không, đến trước dò la tình hình, thần không biết quỷ không hay mà ra tay, cho nên Vương Nhất Bác quyết định nội ứng ngoại hợp, một phát ăn ngay, không chừa lại cơ hội báo tin.

Ban ngày Vương Nhất Bác dắt theo Tiêu Chiến khua chiêng gõ trống, tung hỏa mù, lực chú ý của người này bị sinh viên mới tới hấp dẫn một cách bất ngờ, vội vàng giám sát, Hà Cửu liền tìm cơ hội trèo tường vào sân sau.

Buổi chiều Vương Nhất Bác tới gõ cửa, cùng Hà Cửu cách một cánh cửa ra hiệu, đợi trời tối, lại từ con đường nhỏ mới tìm thấy đêm qua, mai phục, bọc lót, tốc chiến tốc thắng.

"Mang theo vũ khí rồi sao? Tra hỏi ở đâu?"

Hà Cửu ngồi xổm trên mặt đất, đè đầu người đàn ông, chân trái của hắn hơi co giật, chắc là sắp tỉnh.

"Dưới hầm?"

"Có."

"Bật điện lên, xuống hầm, ban đêm tra hỏi."

Vương Nhất Bác nhanh chóng nhìn sơ bài trí trong nhà, từ dưới bàn ăn lấy ra một khẩu súng bắn điện, chuyển động bắp tay, thân côn truyền điện, đánh vào sau lưng người nọ, người kia run lên mấy cái, phun ra một ngụm, bất động.

Hà Cửu kéo người đàn ông bị điện giật về phía hầm, thấy Vương Nhất Bác ném súng điện xuống rồi chạy về phía sân sau, hỏi cậu đi đâu, Vương Nhất Bác không đáp, một tay chống tường sân, nhảy qua.

————————
(1) Trong hồ lô bán mê hồn canh, thành ngữ, chỉ việc làm những việc vô nghĩa để lừa người khác.

(2) Rễ trúc bám chặt núi xanh: ý xuất phát từ bài thơ "Trúc Thạch" của Trịnh Tiếp thời nhà Thanh.

Bám chặt núi xanh chẳng buông ra,
Gốc mọc vững bền nơi vách xa.
Va đập ngàn muôn vẫn cứng chắc,
Bốn bề gió cuộn mặc thổi qua.

Bài thơ ca ngợi sự kiên cường của cây trúc. Trúc Thạch cũng là một bài hát của Tiêu Chiến, trong bài cũng dùng lại 4 câu thơ này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net