21.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác là một con dơi, Tiêu Chiến nằm trên giường nghĩ.

Từ sau khi trở về từ bãi đá cạn, Vương Nhất Bác đã ngủ 8 tiếng đồng hồ, cánh tay vẫn đè lên eo Tiêu Chiến, hơi thở phả vào cổ anh, ngủ đến trời đất tối sầm, ngủ từ 9 giờ sáng đến bây giờ.

Ánh chiều tà màu cam ngoài cửa sổ, rất nhanh lại sắp tối rồi, Vương Nhất Bác cả ngày đều ngủ, đến giờ này mới trở mình, sắp đến giờ cậu thức dậy.

Sáng nay, trời vừa sáng, Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến và Hà Cửu, ngồi một hàng ở quầy ăn sáng sát vách tiệm mì của Sử Tam, đợi ăn hoành thánh da yến.

Tiệm mì đương nhiên không mở, tên "đầu bếp" và "tạp vụ" trông chừng Sử Tam trời tờ mờ sáng đã bắt đầu lùng sục trên phố tìm người, tiệm mì bị lục tung cả lên.

Quan sát vẻ mặt của hai tên này, tái mét, nghĩ cũng biết, báo với Mực Sử Tam không thấy đâu nữa, bọn chúng cách cái chết không còn xa.

Không nói cũng không giấu được, một ngày sau khi để cho bọn họ lập công chuộc tội, Mực và Sử Tam sẽ điện thoại trao đổi tin tức.

Hà Cửu nghe nói Vương Nhất Bác thả Sử Tam đi, nghi ngờ Vương Nhất Bác đã mất trí, tức giận mắng to:

"Chồng ả bị giết, bị cưỡng ép thì liên quan rắm gì đến anh, anh là Quan Âm Hải Nam hả? Ả có con trai liền có thể rời đi, mẹ anh cũng có con trai thì sao, mẹ anh sao lại chết rồi?!"

Tiêu Chiến ho dữ dội, đổ nửa chai giấm vào bát Hà Cửu, nói cậu câm miệng.

"Họ Tiêu kia, anh tránh ra, làm cái rắm gì hả, chua chết người rồi, lão tử không ăn giấm!"

Hà Cửu muốn đẩy tay Tiêu Chiến ra, Tiêu Chiến nhất quyết kéo cậu đi mua một bát hoành thánh nữa, để Vương Nhất Bác ngồi một mình.

Khi đã cách xa Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mới nói: "Lão Cửu, cậu ít nói một cậu, nói nữa cũng không thể lấy chuyện mẹ em ấy ra nói."

Hà Cửu vỗ mạnh mồm, quả thực không giữ được miệng, cậu cái con người này vừa tức giận liền nói bậy, Hà Cửu lại dò hỏi Tiêu Chiến tình hình cụ thể:

"Mười Tám làm sao vậy? Anh ấy vì tìm mẹ và em gái đã làm biết bao nhiêu chuyện, lần nào không phải ra tay tàn nhẫn, sao đến thời cơ này, đột nhiên không nhẫn tâm được nữa? Không phải kỳ lạ lắm à, lúc thì người lúc thì quỷ."

Tiêu Chiến trả tiền hoành thánh, anh cũng nói không rõ quyết định ở bãi đá cạn, chỉ là sự phóng thích nhất thời, không hợp lý, không có lợi, không giống Mười Tám, nhưng lại là Mười Tám.

"Có lẽ em ấy chính là như vậy, nhẫn tâm nhưng không nhẫn tâm, trong xương cốt rất đơn giản, nếu không tôi cũng không thể sống sót, cậu cũng sẽ không đi theo Mười Tám làm loạn suốt đi?" Vừa nói, Tiêu Chiến không dễ gì phát giác mỉm cười.

Hà Cửu đang ngẩn ngơ, Tiêu Chiến đẩy cậu: "Cậu nghĩ gì vậy?"

Hà Cửu xoa cổ nói: "Nghĩ đến chuyện hai chúng tôi đi lính, tôi vừa mới nhập ngũ đã quen biết Mười Tám, tôi phạm lỗi anh ấy cũng mắng dữ nhất, nhưng khi thực sự gặp rắc rối đều là Mười Tám che chắn. Họ Tiêu kia, anh nói không sai, mạng sống của tôi đều đặt trên người Mười Tám, chết cũng không cau mày."

"Cậu nói chuyện hay ho chút! Đừng suốt ngày cùng sống cùng chết." Tiêu Chiến cười, nhướng mày lại nói: "Lão Cửu, cậu không phải nói chưa từng đi lính sao?"

"Anh thôi đi, còn giả vờ? Hiện giờ tôi phải gọi anh là chị dâu sao? Hay là đại ca? Tôi phỉ, hai người đã có quan hệ này rồi, anh còn giả hồ đồ, hiện giờ anh còn biết nhiều hơn tôi, Mười Tám còn dạy anh dùng súng nữa. Anh nói mắt anh ấy dài bao nhiêu, lại đi tin anh!"

Tiêu Chiến càng muốn cười, nói chuyện phiếm: "Chị dâu quỷ cậu, hai chúng tôi không có quan hệ, lại nói tôi thì làm sao? Tôi nhìn rất đáng tin."

Hà Cửu khịt mũi: "Anh đáng tin? Thôi dẹp đi, tôi thấy bụng dạ anh đặc biệt nhiều! Tôi cảnh cáo anh, thành thật chút, Mười Tám ngờ vực nặng, nếu anh quậy để anh ấy biết được, anh ấy lập tức đuổi anh cút ngay!"

Trong tim Tiêu Chiến run lên, nghĩ đến hôm nay phải gọi lại cho cảnh sát rồi.

Vương Nhất Bác sau khi ăn xong hoành thánh, về phòng liền bắt đầu ngủ, cậu không kiêng dè, ở trước mặt Hà Cửu, kéo Tiêu Chiến ngủ cùng một giường, Tiêu Chiến còn biết chột dạ, nhìn Hà Cửu, Hà Cửu thấy bọn họ cũng lười nhìn, vắt điếu thuốc trên tai, kéo lê giày, ra ngoài hỏi thăm tin tức.

Mười Tám muốn cậu theo dõi động tĩnh, dò la trên biển có gì bất thường không, Mười Tám đoán, hai kẻ trông chừng mất dấu Sử Tam, phạm sai lầm lớn, bọn chúng không dám báo ngay cho Mực, thậm chí có khả năng tiền cũng mất rồi, Mực tức giận, bọn chúng liền sẽ tìm chết.

Hẳn là vẫn nghĩ tự mình tìm trước, đợi đến khi không được nữa mới nói, hoặc sẽ trực tiếp chạy thoát thân, nhưng muốn chạy cũng không dễ dàng, những tên này bị để lại trên đảo, khẳng định có người thân hoặc điểm yếu bị Mực khống chế, một ngày này, hai bọn họ định sẵn như lũ kiến bị hấp trong nồi sôi sùng sục.

Tiêu Chiến cũng đồng ý với suy đoán của Vương Nhất Bác, nhưng sau đó thì làm thế nào, áo khoác dính máu của Sử Tam vẫn còn ném trên xe, điều này khiến mí mắt Tiêu Chiến giật suốt, cả ngày mê mê tỉnh tỉnh, cảm thấy sắp xảy ra chuyện rồi.

Nhưng Vương Nhất Bác vẫn không để Tiêu Chiến dính vào những chuyện liên quan đến Mực, nói anh biết càng ít càng tốt.

Trời sắp tối rồi, vẫn chưa tỉnh, Tiêu Chiến gỡ cánh tay Vương Nhất Bác ra, trở mình xoay lưng về phía cậu.

"Lo sao?"

Giọng nói phía sau tai, Vương Nhất Bác dùng môi chạm nhẹ vành tai Tiêu Chiến, cậu vừa cắn Tiêu Chiến liền tê dại.

"Đừng...tỉnh ngủ rồi? Thật sự có thể ngủ được."

"Lo cái gì?"

Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến, tiếp tục dùng đầu lưỡi chơi đùa lỗ tai Tiêu Chiến, cậu thích cắn như vậy, Tiêu Chiến sẽ toàn thân mềm nhũn, sa vào vòng tay Vương Nhất Bác.

"Ưm...Em định thế nào? Bỏ qua manh mối quan trọng rồi, sao tôi cảm thấy em không gấp nữa, còn rất thoải mái?"

Tiêu Chiến xoay người qua, gối lên cánh tay Vương Nhất Bác.

"Đi thì đi thôi, giữ một người phụ nữ và con trai ả làm con tin, tôi sớm muộn cũng hối hận." Vương Nhất Bác nằm ngửa trên giường, kéo Tiêu Chiến qua ôm lấy.

"Vậy giữ tôi làm con tin, thì em không hối hận?"

Tiêu Chiến cắn cằm Vương Nhất Bác, hỏi xong câu này cảm thấy hơi thở cũng sắp ngừng rồi.

Cuối cùng cũng giả vờ ung dung nói ra lời đã muốn hỏi từ lâu, đáp án có lẽ dễ thấy vô cùng, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác nói với không nói, không giống nhau.

"Không hối hận." Vương Nhất Bác đáp.

Tim Tiêu Chiến đập rất nhanh, cổ đang nóng bừng, lại hỏi: "Tại sao không hối hận?"

"Anh là đàn ông."

"Vương Nhất Bác, em có bệnh đi!"

Tiêu Chiến bật dậy khỏi giường, Vương Nhất Bác kéo anh, bị một tay hất ra, Tiêu Chiến nhấc chân liền vượt qua người Vương Nhất Bác, xuống giường.

Bước quá lớn, lớn đến đau xóc hông rồi.

"Giận rồi?" Trong lời Vương Nhất Bác mang theo ý cười.

"Giận. Phải trách bản thân là đàn ông, lúc đó đừng khóc lóc đến đáng thương, vậy nói không chừng em cũng có thể thả tôi đi."

"Sẽ không."

Vương Nhất Bác ương ngạnh túm lấy Tiêu Chiến, kéo anh đến ngồi không yên, ôm bụng dựa vào cột giường.

"Được rồi, tôi không muốn nói chuyện với em nữa, mau dậy đi!" Tiêu Chiến giận dỗi nói.

Vương Nhất Bác đang cười, không phải cười nhạt, không phải cười giễu, là hiếm khi thật sự muốn cười, Tiêu Chiến nghĩ đến sự căng thẳng ban nãy của mình, càng thêm đau hông.

Vương Nhất Bác ngồi dậy, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, thưởng thức một lúc, rồi thở dài, nói:

"Chuyện sau này, tôi không biết."

Mi tâm Tiêu Chiến khẽ động, bực mình rồi không giận nổi nữa, khó tránh khỏi than tiếc cho tình cảnh của Vương Nhất Bác, cậu có thể sống bao lâu, có thể tìm được em gái hay không, sẽ phải ngồi tù hay không, cậu cũng không biết.

Những chuyện khác, những chuyện xa hơn, lại càng không biết.

Vương Nhất Bác vỗ vỗ đầu gối Tiêu Chiến, giọng điệu trêu chọc đã trở lại bình thường, nói với anh: "Đứng lên đi, ra ngoài ăn cơm."

Bảy giờ tối, nắng chiều tắt dần, đêm đen trên biển lại đến rồi.

Lúc ăn cơm, Hà Cửu gọi điện tới, nói trên biển không có tin tức, Sử Tam và con ả chắc đã thuận lợi rời khỏi vùng biển cấm, trốn thoát rồi.

Vương Nhất Bác không trả lời, Hà Cửu lại nói, hai kẻ theo dõi đúng như Vương Nhất Bác dự đoán, cả ngày tìm người trên đảo, còn cho thuyền đi tìm gần bờ, không tìm được, trời sắp tối mới quay lại nhà Sử Tam, căn nhà giờ đang bật đèn, ước chừng đang thương lượng đối sách.

"Đợi bọn chúng sợ đến giới hạn, chúng ta đi." Vương Nhất Bác cúp điện thoại.

Trong khoảng thời gian bám theo này, bọn họ cơ bản đã mò ra, Sử Tam và Mực cứ vào buổi sáng cách ngày sẽ liên lạc, Sử Tam đã bỏ trốn đêm qua, ả sẽ tránh ngày liên lạc, để bản thân tranh thủ được hai đêm một ngày, cuộc liên lạc tiếp theo hẳn là vào sáng mai.

"Em định làm thế nào? Em cảm thấy hai tên kia sẽ giúp em lừa Mực lên bờ?"

Tiêu Chiến hỏi, anh vẫn chưa biết kế hoạch của Vương Nhất Bác, điều này khiến anh bất an.

"Hy vọng không nhiều." Vương Nhất Bác trả lời.

"Vậy em muốn làm gì? Bọn họ ngâm tin vì ảo tưởng còn có thể tìm được Sử Tam, che đậy quá khứ, nhưng sẽ hoàn toàn phản bội Mực, e rằng bọn họ không dám, hơn nữa em là người lạ, cơ hội hợp tác tính kế cùng em không lớn, lỡ như em không thủ tiêu Mực được, bọn chúng sẽ chỉ thảm hơn."

Tiêu Chiến ban ngày đã suy nghĩ kỹ, trong mắt hai tên kia, Vương Nhất Bác là đơn thương độc mã, tuy Mực không còn lớn mạnh như trước, nhưng lạc đà gầy chết còn hơn ngựa lớn (1), cho dù lừa được Mực lên đảo, Vương Nhất Bác cũng đấu không lại.

Tiêu Chiến lập tức lại nghĩ đến, Mực nổi cơn thịnh nộ lên đảo, Vương Nhất Bác sẽ bị thương hay không, có thể rất nghiêm trọng, có thể...

"Đợi bọn chúng sợ đến cùng cực, tôi lại xuất hiện, bọn chúng sẽ đẩy hết lên người tôi, nói rất khó nghe thì, giúp tôi chọc tức Mực."

Giọng nói của Vương Nhất Bác không chút cảm xúc, đưa tay lên vuốt vuốt tóc Tiêu Chiến.

"Em muốn chọc tức Mực, dụ gã lên đảo để trả thù? Vậy em thì sao, làm sao mà sống?!"

Mí mắt Tiêu Chiến giật nhanh hơn, chọc tức Mực, chơi đùa với nữ nhân của gã trộm tiền của gã, quả thực sẽ khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng không tài nào chịu đựng nổi, tính khí của Mực nhất định sẽ đến báo thù, nhưng trong cơn thịnh nộ, gã là đến giết Vương Nhất Bác.

"Ăn cơm, canh nguội rồi."

Vương Nhất Bác đưa đũa cho Tiêu Chiến, lại nhắc anh không được phép tham gia, Tiêu Chiến không nhận, còn muốn tiếp tục chủ đề lúc nãy.

"Em muốn sống mái một trận với Mực? Muốn đồng quy vu tận có phải không?! Thả Sử Tam đi, em muốn trực tiếp quyết liệt, khó trách em có thể ngủ cả buổi chiều, em cho rằng đang ngủ một giấc cuối cùng đúng không?!"

Tiêu Chiến càng nói càng lo, đánh rơi đũa: "Canh nguội rồi không ăn được, vậy em nguội rồi thì sao!"

"Tôi nguội, anh đi nhặt xác."

Vương Nhất Bác cúi đầu uống canh ngao rong biển, nói một cách qua quýt bình thường.

Tiêu Chiến đứng phắt dậy, không có gì để nói, xoay người liền rời đi.

Tiêu Chiến một đường trở về nhà, leo lên lầu hai, ngồi một hồi trên giường, chạy ra ban công, nhìn thấy Vương Nhất Bác còn đang ngồi trước quầy đồ ăn, vẫn đang húp canh.

Khi cậu nói đến những lời này, những chuyện từng nghĩ qua đã không còn gì, sớm nên rời đi. Tiêu Chiến có chút phát cáu.

Vương Nhất Bác ăn xong canh thật sự không quay lại, thẳng đến nửa đêm hôm nay, cậu còn chưa về nhà.

Ban ngày ngủ quá nhiều ban đêm ngủ không được, Tiêu Chiến cứ cầm máy nhắn tin mãi, không muốn gửi tin nhắn hỏi Vương Nhất Bác đang ở đâu, Tiêu Chiến giận dỗi nghĩ, nói không chừng cậu đã nguội rồi, vội như vậy đi nhặt xác sao.

Đã quá nửa đêm, Tiêu Chiến có chút đứng ngồi không yên, trời vừa sáng, Mực nhất định sẽ biết Sử Tam chạy rồi, anh nghi ngờ Vương Nhất Bác và Hà Cửu đã chặt chém cùng hai tên kia, một người bị thương nặng một người nguội rồi, ý nghĩ này vừa xuất hiện liền khó mà loại bỏ.

Vương Nhất Bác chưa bao giờ cho anh biết tình huống của Mực, Tiêu Chiến vô cùng chán ngán việc chờ đợi mà không hay biết gì, đã bao nhiêu lần trong khoảng thời gian này, bao nhiêu lần rồi.

Tiêu Chiến choàng áo khoác, đội mũ và mang khẩu trang, bỏ khẩu súng Vương Nhất Bác cho mình vào túi, quyết định đi đến nhà Sử Tam.

Từ chỗ dừng chân đến nhà Sử Tam, chưa tới nửa giờ đi bộ.

Tiêu Chiến đi đến vị trí thường theo dõi, phát hiện Hà Cửu đang canh chừng bên ngoài, lúc này, Vương Nhất Bác đang xử lý chuyện nan giải nhất, truyền tin tức cậu đã chuẩn bị xong cho Mực.

Nhà Sử Tam cũng có một căn phòng tối ở lầu một, xung quanh không có cửa sổ, là nơi ngư dân dùng để chứa củi, chỉ rộng năm sáu mét vuông, bóng đèn để lại rất nhiều vòng tròn đồng tâm trên nền xi măng.

Trên sàn phòng tối có hai tên đàn ông, bị trói lưng dựa vào nhau, bọn chúng mặt đầy vết bầm tím, Vương Nhất Bác đánh không nặng, nhưng đánh hết lên mặt, một tên trong đó gãy xương mũi rồi, hẳn đã sợ đến bao nhiêu, nên đánh cũng không nhiều, chỉ cần dạy chúng những tin tức quan trọng nhất.

Tin tức này, có lẽ có thể giúp bọn chúng nhặt về được một mạng.

Vương Nhất Bác ngồi trên chiếc ghế gỗ liễu trơn bóng, tay cầm dùi cui điện, một chân giẫm lên ghế, thái độ cực kỳ thô lỗ và kiêu ngạo, nói:

"Nhận ra quần áo rồi chứ?"

"Nhận... nhận ra rồi, mày đã bắt Sử Tam?" Một tên đàn ông mặt sưng lên nói.

"Bắt? Thứ đê tiện kia, bị ông đây giết rồi, đem đi nuôi cá!"

Vương Nhất Bác quát mắng, hung thần ác sát, nhe răng nhếch mép, y hệt một tên cặn bã mất não.

Hai người kia sợ đến mức hồn bay phách lạc, thảm hơn so với không trông chừng được nữ nhân của đại ca, chỉ có đại tẩu ở ngay dưới mí mắt bị người ta thịt rồi. Bọn chúng giờ phút này hận không thể bị Vương Nhất Bác đánh nặng hơn, bị thương nặng ít nhất cũng nói rõ được bọn họ muốn bảo vệ nhưng đánh không lại.

"Tiện nhân nói lão Mực không cứng nổi, làm ả không sướng, lừa lão tử ngủ với ả, nói về sau đem hết tiền của Mực cho tao, lấy được tiền ả liền muốn độc chiếm, đương nhiên phải đi gặp Diêm Vương! Thứ ngu xuẩn hôi thối, dám chơi tao!"

Vương Nhất Bác giả vờ nổi điên, một chân đá lăn một tên, chửi mắng: "Hai tụi bây cũng là nhân tình của con đĩ kia? Dám cắm sừng tao, tao giết chúng mày!"

"Không phải không phải! Bọn tao không phải..."

Cả hai cuống quýt giải thích, hóa ra là gian phu, cướp tiền của đại ca, còn giết người rồi, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy tên này chỉ là phường lỗ mãng, đầu óc ngu xuẩn, còn không biết mà chọc cho lớn chuyện. Mực xưa nay có thù tất báo, ngủ với đàn bà của gã, giết người, cướp tiền, sẽ chết rất thảm.

Mực tuy đang lẩn trốn, nhưng vẫn có hai thuyền, hơn ba mươi người đi theo, dư sức giải quyết tên lỗ mãng này, có thể lấy hắn ra làm khiên chắn.


Nhân lúc Vương Nhất Bác đang "phát rồ" trút giận, đang điên cuồng dùng dùi cui điện gõ mặt tường, hai tên kia nhanh chóng trao đổi ánh mắt.

Đồng thời lại phát giác dây thừng trên tay trói không chặt lắm, hai kẻ hợp lực cọ xát hồi lâu, đã nới lỏng rồi. Bọn chúng lén lút cởi bỏ dây thừng, bề ngoài vẫn rất sợ hãi, thực tế đang chờ cơ hội, phát động tấn công.

Vương Nhất Bác "phát rồ" mệt rồi, ngồi dài trên ghế gỗ liễu, từ trong túi móc ra một chiếc bình nhỏ, nắp bình vừa bật, phòng tối nồng nặc mùi rượu, cậu ngửa cổ, rót điên cuồng.

Hai tên nhìn nhau, ngón tay ở sau lưng ra hiệu hai cái, thừa lúc Vương Nhất Bác người đầy mùi rượu, một tên đột nhiên nới lỏng dây trói, ôm eo Vương Nhất Bác, đẩy cậu vào góc tường, một tên khác vọt lên, đoạt lấy dùi cui điện, đánh vào mặt Vương Nhất Bác.

Một tiếng vang khó chịu, Vương Nhất Bác bị đánh chảy máu mũi, má đỏ một mảng lớn, toác da giữa hai lông mày, rỉ máu tươi, dùi cui điện không bật điện, nhưng cậu thất thần ngồi xuống, lăn quay ra đất, ngất xỉu.

"Mới vậy đã xỉu rồi?" Một tên nói.

"Uống nhiều rồi đi." Một tên khác nhắm ngay bụng Vương Nhất Bác đạp mạnh hai phát, đến mức vết thương của chính mình cũng đau.

"Đừng đánh nữa! Trói hắn lại, báo tin cho đại ca, chúng ta tìm một chỗ trốn đi, miễn chịu liên lụy, đổ hết trách nhiệm lên người hắn, chờ đại ca tới thu dọn!"

Hai tên nhổ vào người Vương Nhất Bác, chạy khỏi phòng tối, thu thập đồ đạc bỏ trốn.


Hà Cửu nghe thấy trong nhà có động tĩnh, biết Mười Tám thành công rồi, vội vã nấp vào chỗ tối, vài phút sau, thấy hai tên mỗi người vác một túi, từ trong nhà chạy ra, hướng về con đường nhỏ phía sau tìm xe.

Vốn kế hoạch sau khi bọn họ rời đi, Hà Cửu lại vào nhà tụ hợp với Vương Nhất Bác, bố trí bước tiếp theo, ai ngờ Hà Cửu đột nhiên ở chỗ rẽ, nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

Tiêu Chiến cũng ở trong tối, anh cũng nhìn thấy hai tên kia chạy ra, suy nghĩ đã ám ảnh cả đêm càng báo động bên tai, Vương Nhất Bác và Hà Cửu không đánh lại bọn họ, nguội rồi?

Tiêu Chiến chẳng màng nghĩ kỹ, trong tay cầm súng, liền chạy vào nhà.

———————-
(1) Câu này nghĩa là khối lượng của con lạc đà chết đói còn nặng hơn cả con ngựa lớn, nghĩa bóng ám chỉ người có chuyên môn đặc biệt về lĩnh vực nào đó cho dù họ đột nhiên trở nên kém cỏi đi nữa, vẫn tốt hơn những người mới bước chân vào lĩnh vực đấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net