[1.5] Phụ Khê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác cảm thấy sự kháng cự trong lời nói của Tiêu Chiến, nhưng đợi hắn ngẩng đầu nhìn, biểu cảm của Tiêu Chiến vẫn đầy thờ ơ, rặt vẻ cà lơ phất phơ. Tiêu Chiến dùng ngón chân đá ra một khoảng trống từ chiếc ghế đầy hộp giấy và đồ lặt vặt, nói với Vương Nhất Bác: "Em ngồi đây đi, đừng mong có nước uống, đợi lát nữa chúng ta xuống lầu hẵng đi mua nước hoa quả."

Ngôi nhà không lớn, không chỉ bên ngoài, đến cả kết cấu bên trong cũng có chút giống với căn nhà Tiêu Chiến thuê, chỉ nhiều hơn một phòng ăn, dùng giá trúc kiểu bình phong ngăn với phòng khách. Người đàn ông khập khiễng bước vào hành lang, biến mất ở sau cánh cửa phía cuối, trong phòng truyền đến vài tiếng thì thầm. Tiêu Chiến nghe một lát, bỗng đứng dậy, định đi vào. Vương Nhất Bác nhìn sắc mặt gã không đúng, kéo gã lại nói: "Anh đừng có lộn xộn."

Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi nói: "Em không phải cảnh sát sao? Không định bắt mại dâm?"

Vương Nhất Bác ngớ người, Tiêu Chiến nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng, lôi kéo hắn đá mở cửa phòng. Bọn họ nhìn thấy một nam sinh ngồi trên chiếc giường đôi quay mặt ra cửa, vẫn đang mặc đồng phục học sinh, khoá kéo cặp sách chưa đóng, cứ vậy vứt ở chân giường. Người đàn ông trung niên nghi là cha của Tiêu Chiến đang đứng trước mặt học sinh, hai người cùng ngước đầu nhìn Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác xông vào.

Tiêu Chiến có lẽ không ngờ đối phương hoá ra là học sinh, cũng sửng sốt, người đàn ông trung niên nhếch mép, lộ ra hàm răng ố vàng.

"Ông đây là phạm luật!" Tiêu Chiến tỉnh táo lại, rống vào mặt ông ta, "Trẻ vị thành niên ông cũng ra tay?"

Học sinh kia nghe được hai chữ "phạm luật", sợ đến mức giật mình, rụt người về đầu giường. Tiêu Chiến bổ nhào qua túm lấy học sinh, nói: "Còn cậu, sao một chút tự trọng cũng không có hả? Ông ta già ngang tuổi cha cậu, cậu còn để ông ta cắm vào đít mình, không thấy tởm sao?"

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói lời quá trớn, vội tách gã và học sinh ra, nói: "Anh bình tĩnh chút, cậu ta —— cậu ta vẫn là một đứa trẻ, cậu ta không hiểu chuyện."

"Cậu ta không hiểu chuyện, có người ăn tốn cơm mấy chục năm, cả đời cũng không hiểu chuyện." Tiêu Chiến tức giận với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến ra, nghiêm túc nói với người đàn ông: "Tôi không can thiệp xu hướng tính dục của ông, nhưng lạm dụng trẻ vị thành niên có thể bị kết án."

Người đàn ông nói: "Chuyện tôi tình anh nguyện, sao có thể gọi là lạm dụng? Đồng chí cảnh sát, cậu thế này hù doạ trẻ nhỏ thì được, với tôi thì vô dụng."

Ông ta ngồi trên giường nói với cậu học sinh đang run rẩy: "Phải không, cậu tình nguyện đúng chứ? Tôi không có ép cậu."

Nam sinh cấp ba sợ hãi lắc đầu, Tiêu Chiến nghe được câu này, tức giận đến mức định bổ nhào qua, Vương Nhất Bác không muốn thêm rắc rối, ôm chặt lấy eo Tiêu Chiến, nói với gã: "Tin tôi, tôi sẽ xử lý."

Người đàn ông nhìn hai người họ như đang xem kịch, Vương Nhất Bác nói với học sinh: "Tôi là cảnh sát, cho tôi xem thẻ học sinh của cậu."

Nam sinh sợ tới mức sắp bật khóc, cầu xin: "Chú cảnh sát...không, anh cảnh sát, tôi thật sự là lần đầu, xin anh bỏ qua cho."

Vương Nhất Bác nói: "Không phải tôi muốn bắt cậu, tôi chỉ muốn bảo vệ cậu. Cậu vẫn chưa thành niên, không có đầy đủ năng lực hành vi dân sự, tuy hành vi của ông ta không thể cấu thành cưỡng hiếp, nhưng..."

Vương Nhất Bác vẫn chưa nói xong, nam sinh liền ngắt lời hắn, nói: "Là tôi tự nguyện."

Tiêu Chiến đỡ trán, mắng một câu "Đm", Vương Nhất Bác cũng bùng lên ngọn lửa giận vô danh, hắn kìm nén phẫn nộ, nhẫn nại nói: "Có phải ông ta nói với cậu, nếu cậu bằng lòng phát sinh quan hệ với ông ta, ông ta liền cho cậu tiền hay thứ khác để đổi chác không?"

Nam sinh gật gật đầu, nhìn thấy biểu tình của người đàn ông, lại lật đật lắc đầu. Vương Nhất Bác thấy hỏi không ra kết quả, hơn nữa hiện trường không có chứng cứ trực tiếp cho thấy người đàn ông và nam sinh đã xảy ra quan hệ, chỉ có thể cưỡng chế đòi thẻ học sinh của cậu. Kết quả học sinh này nói, bản thân không phải học sinh cấp Ba, mặc đồng phục chỉ để chơi nhập vai, còn móc chứng minh thư ra cho bọn họ xem, quả thực đã thành niên.

Tiêu Chiến rất tức giận, trút lên đầu cậu ta mắng một lượt, từ sao mày dám lừa dối cảnh sát đến mắng đồng tính luyến đều là lũ biến thái chết tiệt, mắng mãi đến khi đối phương xanh mặt. Vương Nhất Bác càng nghe càng thấy không hợp lý, nhanh chóng đuổi tên giả làm học sinh kia đi.

Người đàn ông trung niên vẫn luôn ôm cánh tay, tựa tiếu phi tiếu nhìn bọn họ, vẻ mặt trùng xuống khớp với cái tên dương dương tự đắc ở bệnh viện trong trí nhớ của Vương Nhất Bác. Tên kia chọc vào mũ cảnh sát của Vương Nhất Bác, ngạo mạn nói với hắn, dù bản thân có làm gì đi nữa, thẩm phán cũng không bao giờ có thể kết tội mình.

"Bởi vì tôi quan trọng hơn cô ta nhiều." Gã ta nói với Vương Nhất Bác, "Ai sẽ tin lời một cô gái bé nhỏ vu khống một trí thức thành đạt? Nếu cậu cảm thấy tôi xâm hại tình dục cô ta, mang chứng cứ đến đây."

Tiếng cười càn rỡ của tên kia vang vọng bên tai Vương Nhất Bác, cơn giận không kiềm chế được, hắn tung một cú đấm, tên đàn ông bị đánh ngã ra đất, có chút kinh ngạc nhìn hắn.

"Ngồi đi, tôi hỏi ông cái gì thì thành thật trả lời." Vương Nhất Bác thở dốc nói, "Tôi không có kiên nhẫn."

Cha Tiêu Chiến ngồi ở khoảng trống mà Tiêu Chiến đã dọn ra, khoé môi sưng lên một khối nhỏ, rướm máu. Vương Nhất Bác ra tay vẫn tính có nặng nhẹ, bản thân cũng không nhạy cảm với đau đớn, nên lúc nhìn thấy ông ta vừa xoa khoé môi vừa hít khí lạnh, bèn khó mà che giấu sự khinh bỉ trong lòng.

Hắn quét qua những túi đựng đồ ăn và bát mì rỗng trên bàn trà bằng gỗ, ở trong hộp bánh quy ăn đến sạch trơn sáng bóng, con gián dài bằng một ngón tay kinh sợ, nhảy lên, hoảng loạn bò quanh trên bàn. Vương Nhất Bác chưa kịp phản ứng, Tiêu Chiến đã một chân giẫm rầm trên bàn trà, còn nghiền qua nghiền lại mấy cái, Vương Nhất Bác thậm chí nghe thấy tiếng vỏ cánh nát vụn và tiếng nước bắn tung toé của con gián.

Vương Nhất Bác ánh mắt một lời khó nói hết nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến mỉm cười, nói: "Không cần cảm ơn."

Vương Nhất Bác bỗng nhớ đến ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau, lúc Tiêu Chiến giả vờ hỏi hắn từ an toàn, chính mình nói "con gián", một từ ghê tởm tới nỗi hắn tuyệt đối không có khả năng sẽ đề cập đến trong chuyện tình dục. Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được liếc nhìn Tiêu Chiến, người phía sau đang nhặt một cục giấy không biết đã lau qua nơi nào, bọc xác gián, tiện tay ném nó vào chậu hoa đã héo rụi trên bậu cửa sổ.

Vương Nhất Bác không ngồi trên bàn trà nữa, hắn châm thuốc, nói với người đàn ông: "Ông và Tiêu Chiến có quan hệ gì?"

"Tôi là cha nó, còn có thể quan hệ gì?"

Tiêu Chiến cười giễu một tiếng, Vương Nhất Bác quay đầu nhìn gã, gã méo miệng, làm ra động tác "em cứ tiếp tục".

"Quan hệ giữa cha con các người không tốt sao?" Vương Nhất Bác lại hỏi.

Lần này người đàn ông cũng cười rộ lên, nói với Tiêu Chiến: "Mày nói với cậu ta, cha con chúng ta quan hệ thế nào?"

Vương Nhất Bác nói: "Hỏi ông, đừng đá sang người khác."

"Thì vậy đó, cậu cũng thấy cả rồi."

"Anh ta rời nhà lúc mấy tuổi?"

"Đồ chó đẻ, ông đây cực khổ nuôi nó tới 18 tuổi, đến lúc nó nên báo hiếu. Hôm đó trời mưa to, tôi vừa dậy, trong nhà trống không, nó lấy trộm 5000 tệ chạy mất. Mẹ kiếp, giống hệt con mẹ mày."

Người đàn ông hung hăng phun ra một ngụm nước bọt đầy máu.

Tàn thuốc rơi xuống khỏi đầu ngón tay Vương Nhất Bác, hắn mới phát hiện điếu thuốc mình châm vẫn chưa hút hơi nào. Hắn đổi thành dùng ngón trỏ và ngón cái vê đầu thuốc, tranh thủ từng giây phút hút vài hơi, mới dụi tắt trên bàn trà.

"Mẹ anh ta đi đâu rồi?"

"Ông đây biết đéo!" Người đàn ông chửi bằng tiếng địa phương, mí mắt đang cụp xuống của ông ta nhướng lên, lộ ra một tia hung dữ: "Cậu là cảnh sát, chuyện này còn phải đến hỏi tôi? Nếu tôi tìm được mụ đàn bà kia, nhất định đánh chết cô ta."

Tiêu Chiến lại khịt một tiếng, xen vào: "Ông tài giỏi quá nhỉ."

Vương Nhất Bác móc di động ra, định tìm mấy tấm ảnh nhật ký trò chuyện của hắn và Tiểu Triệu. Vừa mở phần mềm, đã thấy tin nhắn Tiểu Triệu gửi cho hắn mười phút trước.

"Chuyện sau này liên quan đến vụ án, hỏi nữa tôi cũng không thể nói. Đừng trách nhé người anh em."

Cổ họng Vương Nhất Bác nghẹn lại, trong bụng đột nhiên dâng lên một trận buồn nôn dời sông lấp biển, hắn dùng nắm tay ấn mạnh vào bụng mấy cái mới vượt qua cơn này.

Hắn lướt điện thoại, tìm được tài liệu đã dùng điện thoại phục chế. Hắn phóng to bức ảnh trên cùng, đưa cho cha Tiêu Chiến xem ảnh của một người đàn ông nhuộm tóc vàng.

"Giờ tôi đưa cho ông xem hình của năm người, nếu có người ông quen biết, ông hãy hô dừng."

Hắn vuốt màn hình sang phải, lúc vuốt đến tên thứ ba cha Tiêu Chiến nói: "Đây mẹ kiếp không phải Lý Kiến Cương sao?"

Vương Nhất Bác xoay điện thoại lại, nhìn thấy một khuôn mặt bình thường, không có sức sống. Hắn trước tiên liếc nhìn Tiêu Chiến mặt vô biểu tình, mới tiếp tục nhìn xuống. Trên dòng thời gian, đây là nạn nhân đầu tiên, khó trách trước đây Vương Nhất Bác không để ý đến, bởi vì quê quán của Lý Kiến Cương không phải ở Phụ Khê, mà là Hiệp Nam cách xa ngàn dặm.

"Ông với hắn ta có quan hệ gì?"

Cha Tiêu Chiến cười bỡn cợt, liếc Tiêu Chiến nói: "Lúc tôi với Lý Kiến Cương đang tốt đẹp, không cẩn thận bị mẹ nó phát hiện, con điếm này lúc đó bỏ chạy. Tôi cứ tưởng cô ta sẽ dẫn Tiêu Chiến theo, không ngờ cô ta cũng không muốn cái thứ phiền toái này."

Tiêu Chiến không nói gì, cha gã tiếp tục: "Lúc mày lên cấp ba, không phải cũng như vừa nãy, mặc đồng phục đi quyến rũ Lý Kiến Cương sao?"

Sắc mặt Tiêu Chiến tối sầm, vớ lấy chiếc ghế gập bên cạnh định ném vào người cha gã.

"Tôi đụ cụ ông."

Ghế gập giống như đã được sử dụng rất nhiều năm, được buộc bằng một sợi dây nhựa màu đỏ, vì vậy Tiêu Chiến như ý nghe thấy một tiếng "bang" vang dội. Gã dùng hết sức lực, ghế gặp phải chướng ngại vật lập tức vỡ thành bốn năm mảnh, sức giật rung đến mức gan bàn tay gã tê dại.

Gã bình tĩnh lại, chợt nhận ra có gì đó không đúng.

Hoá ra Vương Nhất Bác đã chắn trước mặt cha gã, đột ngột dùng sống lưng nhận một cú này, mà cha gã ló đầu ra từ phía sau Vương Nhất Bác, mỉm cười vui vẻ lại đắc ý.

Tiêu Chiến cầm mảnh vỡ của ghế gập trong tay, sững sờ vài giây. Đó là một chiếc ghế bằng gỗ, bên dưới dán hình dán trẻ con đã nhiều năm, hình con thỏ, không những đã phai màu, viền xung quanh còn bị quăn.

"Cậu, cậu mẹ nó có bệnh à?" Tiêu Chiến nói lắp, không rõ Vương Nhất Bác rốt cuộc bán thứ thuốc gì trong hồ lô. Vương Nhất Bác cứng đờ một lúc liền thẳng người, trên mặt không có biểu tình đau đớn nào. Hắn hoạt động cổ một chút, xoay qua nói với Tiêu Chiến: "Đừng nóng nảy như vậy, ông ta dù sao cũng là cha anh."

"Tôi đụ..." Tiêu Chiến ném thứ đồ trong tay xuống đất, cào tóc chửi tục, "Cậu mắc bệnh thánh mẫu chắc?"

Vương Nhất Bác nghiêng đầu tiêu hoá câu nói này, mới lắc đầu, lại nói với cha Tiêu: "Ông và Lý Kiến Cương quen biết như thế nào? Là sau khi ông kết hôn với mẹ Tiêu Chiến sao?"

Đây là một bước đột phá xuất sắc, giống như có người cầm kim thêu vá từng mảnh vỡ trong tâm trí của Vương Nhất Bác lại với nhau. Lý Kiến Cương, cha mẹ Tiêu Chiến, Tiêu Chiến, hắn cảm thấy bản thân đã nắm bắt được manh mối rất quan trọng.

Cha Tiêu cười khục khặc, nhặt chai bia vẫn còn đáy dưới bàn trà, ưỡn cổ rót vào họng, nhếch môi thoả mãn. Vương Nhất Bác xoa cổ tay vừa bị động tác lớn của Tiêu Chiến làm đau, nghe thấy cha Tiêu nói: "Lúc đầu chỉ vì sinh con mới kết hôn, ông đây nhìn thấy bộ dáng đàn bà kêu ca lầu bầu liền phiền. Về Lý Kiến Cương..." Ông ta dừng lại, biết Vương Nhất Bác sốt ruột, nên cố ý thừa nước đục thả câu, dùng phần móng tay màu vàng ngà dài một inch trên ngón út xỉa xỉa răng, cạo chút cao răng, lại búng bay vào không khí.

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm ông ta, không để ông ta nhìn ra sự gấp gáp trong lòng mình.

Cha Tiêu không hứng thú ợ một cái, không tình nguyện nói: "Hắn ta vốn là cu li ở công trường, sau khi chúng tôi quen biết, hắn nói không chịu được cực nhọc, cả ngày chơi bời lêu lổng, chỉ biết bám tôi đòi tiền. Chẳng qua tôi thích hắn ta, hắn trên giường cũng hăng hái, nên mỗi tháng tôi đều đưa hắn 1000 tệ, nói hắn ở nhà khách bên kia đường đối diện chúng tôi. Hôm đó tôi đi tìm hắn, không biết sao mẹ Tiêu Chiến lại phát hiện được, con điếm thối, quậy một trận lớn, ông đây không biết giấu mặt vào đâu."

Khi Vương Nhất Bác nghe thấy hai chữ "trên giường", cổ họng động đậy, muốn ngăn ông ta nói tiếp, nhưng chẳng biết làm sao câu nói kia rốt cuộc vẫn mắc kẹt trong họng, không thoát ra được. Vương Nhất Bác do dự một lúc, bao thuốc mềm chỉ còn một nửa cùng chiếc bật lửa bằng nhựa màu hồng kia, đều nhét cả vào tay Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đứng bên cạnh hắn, nhìn hai thứ mồ hôi nhễ nhại trong lòng bàn tay một hồi, cười khì một tiếng, cũng không biết có ý gì.

Cha Tiêu nói một cách thích thú, khuôn mặt vàng vọt hiện ra một tia đỏ kỳ dị: "Mẹ nó lén bỏ chạy, gì cũng không cần. Ông đây sớm đã biết cô ta có bồ nhí bên ngoài, hình như là giáo viên tiểu học nào đó. Phải không, Tiêu Chiến? Cô ta chắc đã chạy đến bên tên kia. Mẹ kiếp, dám cắm sừng ông đây, tốt nhất cô ta đừng bao giờ để tao gặp phải."

"Sau đó ông ta liền dẫn Lý Kiến Cương về nhà, ở cùng chúng tôi, ban đêm làm tình đừng nhắc đến động tĩnh ồn ào bao nhiêu. Tôi đã nói vài lần, bị ông ta đánh cho mặt mũi bầm dập, sau đó tôi cũng lười nói." Tiêu Chiến gạt đi phần tóc bên trái, chỉ vào vết trắng dài khoảng ba phân, ở đó chẳng có sợi tóc nào mọc được nữa: "Đây là do ông ta đánh, tôi chảy máu đầu, nửa đêm một mình đi cấp cứu khâu vết thương."

Cha Tiêu nói: "Mày chính là thằng nhãi hai mặt khẩu thị tâm phi, trước mặt tao ngày ngày tỏ vẻ khó ưa, sau lưng nhân lúc tao không ở nhà leo lên giường hắn ta. Sao, làm chuyện đó với đàn ông, có sướng không?"

Tiêu Chiến cười khẽ một tiếng, nói: "Đối với hắn ta mà nói, làm sao cũng sướng hơn so với ông nhỉ? Ông không dựa vào mấy thứ đồ kia, còn có thể cứng sao?"

Cha Tiêu phớt lờ sự công kích của Tiêu Chiến dành cho ông ta, ông ta nhìn Vương Nhất Bác, trong mắt có một tia vui vẻ: "Sau khi bọn họ bị tôi tóm được, Lý Kiến Cương liền mất tích, sau đó không xuất hiện nữa. Sau này nghe nói hắn chết rồi, Tiêu Chiến cũng bỏ chạy, tôi liền hiểu chuyện gì đã xảy ra."

Tiêu Chiến im lặng nghe cha gã nói xong câu này, bỗng giơ chân lên, ra sức đá vào háng ông ta. Tiêu Chiến đang đi đôi giày thể thao đế rất dày, một cú này đá rất tàn nhẫn, cha gã hét lên như lợn bị thọc tiết.

Trên mặt Tiêu Chiến lộ ra vui mừng thống khoái, có chút quái dị, giống hệt lúc gã nhìn Vương Nhất Bác giãy dụa.

Gã lôi kéo Vương Nhất Bác, nói: "Cậu có đi hay không?"

Vương Nhất Bác cũng cho rằng không hỏi được tin tức nào hữu dụng nữa, bèn gật đầu, bọn họ trong từng tiếng thét thảm thiết của cha Tiêu, cùng nhau rời khỏi cánh cửa sắt. Dưới chân tường có một bát hương nhỏ màu xám, bên trong đang cắm mấy cây hương tàn, không biết đã bỏ đấy bao năm rồi, chấn động đóng cửa khiến chúng tan thành mây khói. Tiêu Chiến nhìn bát hương, cuối cùng giống như cú đá vào cha gã, một chân đá nó vào sâu trong hành lang tối mịt. Nó lộn vòng lăn đi rất xa, tàn hương vương vãi khắp mặt đất, Vương Nhất Bác hãi hồn khiếp vía, nghe thấy Tiêu Chiến nói: "Dù sao cũng không có thần thánh nào nguyện ý phù hộ tôi."



Sau khi bọn họ ngồi trên xe Tiêu Chiến mới hỏi Vương Nhất Bác có muốn đi ăn gì không, vì vậy bọn họ lại ra ngoài, đi đến chợ đêm gần đó, tìm một gian hàng lớn bán đồ nướng.

Tiêu Chiến ngồi xuống gọi một tá bia trước, lại kêu vài que thịt xiên linh tinh, sau đó móc điếu thuốc vừa nãy Vương Nhất Bác đưa gã. Phụ Khê vào đêm tuy mát hơn chút, nhưng cái nóng ban ngày vẫn không tìm thấy lối ra, vẫn quanh quẩn trong không trung. Thái dương Tiêu Chiến rịn một tầng mồ hôi mỏng, gã kéo mở nắp bia lạnh, hung hăng nốc một mạch. Bọn họ hai tay nối với nhau đặt trên mặt bàn đầy dầu, 10 người hết 9 người qua đường phải quay đầu lại nhìn, trên mặt một vẻ "Người trẻ bây giờ chơi lớn thật đấy".

Khi xiên que lên Tiêu Chiến đã để bụng đói uống hết hai lon bia, trên mặt ửng hồng, xem ra tửu lượng của gã cũng chẳng ra gì.

"Cha tôi, ông ta là một lão già khốn nạn!" Tiêu Chiến lè lưỡi nói. Vương Nhất Bác đang chuyên tâm dùng răng cửa xử lý xiên nướng, nói: "Anh có biết lời khai của ông ta rất bất lợi đối với anh không?"

"Lời khai?" Tiêu Chiến cười lớn tiếng, khiến mấy người bàn bên liếc mắt nhìn, "Lời một tên sâu rượu nói cũng có thể tính là lời khai? Ông ta hận tôi, lời này xen lẫn cảm xúc cá nhân."

Vương Nhất Bác đặt xiên tre xuống bàn, hắn không dám uống bia, trước mặt là một lon nước dừa.

"Vậy tôi hỏi anh, anh thành thật trả lời."

Tiêu Chiến bĩu môi, khoé mắt rũ xuống, lộ vẻ đặc biệt tủi thân: "Cậu hỏi tôi, tôi có lần nào không thành thật à?"

"Cha anh là người đồng tính, trong hôn nhân cha anh vượt quá giới hạn với Lý Kiến Cương, mẹ anh vì vậy bỏ nhà đi, ba chuyện này có đúng không?"

Tiêu Chiến gật đầu, Vương Nhất Bác nói tiếp: "Anh rất hận cha, cũng hận Lý Kiến Cương, đây chính là động cơ gây án; hơn nữa cha anh nói, sau khi Lý Kiến Cương chết anh liền rời khỏi Phụ Khê, nếu không phải sợ tội chạy trốn, anh còn có thể cho tôi lời giải thích nào hợp lý hơn?"

Hai tay Tiêu Chiến đỡ má, mơ mơ hồ hồ nói: "Tôi cũng không biết, có lẽ là trùng hợp thôi. Tôi trượt cao trung, không thi lên đại học, lại không muốn ở cùng cha tôi, điều này cũng không khó hiểu."

Gã lúc này đỏ bừng một mảng, không biết do say rượu hay do muốn khóc. Không thể không thừa nhận, khi một nam nhân dùng khuôn mặt này thuật lại cuộc đời bi thảm của anh ta, thật khó không sản sinh lòng đồng cảm.

Vương Nhất Bác nhấp một ngụm nước dừa, hắn vốn cũng chẳng trông chờ từ trong miệng Tiêu Chiến hỏi ra lời chân thật nào. Chỉ là nhìn Tiêu Chiến như thế này, Vương Nhất Bác quyết định cho dù thế nào cũng phải tìm được mẹ gã, tận dụng hết khả năng khôi phục lại Tiêu Chiến của 8 năm trước, rốt cuộc giữa gã và Lý Kiến Cương đã có ân oán tình thù gì.

Bọn họ ăn đến gần mười một giờ đêm, Tiêu Chiến uống cạn bia, nằm dài trên bàn ngáy. Vương Nhất Bác tính tiền, vác Tiêu Chiến trên vai, tìm một khách sạn nhỏ gần đó để ở. Giường khách sạn này là giường khung sắt, vừa hay thuận tiện để hắn còng một tay Tiêu Chiến vào đầu giường. Tiêu Chiến nằm trên giường ngủ đến mùi rượu bao trùm không khí, Vương Nhất Bác tắm xong, chỉ mặc một chiếc quần lót đi ra. Hắn mở cửa sổ ra xa nhất có thể, lấy di động gửi tin nhắn, toàn thân ướt dầm dề nhoài người trên bệ cửa sổ hút thuốc. Hút xong hai điếu, di động đặt trên bệ cửa sổ vang vài tiếng, là tin nhắn, nội dung chỉ có một cái tên, theo sau là một chuỗi địa chỉ ở thành phố Phụ Khê.

Qua một lúc, bên kia lại gửi tin nhắn, hỏi hắn bình an không. Vương Nhất Bác đáp lại một dấu chấm tròn, vừa ấn phím gửi tin nhắn, liền nghe thấy Tiêu Chiến rên hai tiếng ở sau mình, than nóng.

Vương Nhất Bác vốn chả muốn để ý đến gã, không hiểu làm sao Tiêu Chiến ngày càng rên lớn tiếng, vì vậy Vương Nhất Bác chỉ có thể xoay người bật quạt, sau đó leo lên giường cởi quần áo cho gã. Vương Nhất Bác không dễ gì lột sạch kẻ say rượu đang lẩm bẩm rầm rì, cả người cũng đổ mồ hôi, ngay lúc đầu óc bốc hoả, Tiêu Chiến trái lại thoải mái, lật người mở mắt, díu mắt nhìn Vương Nhất Bác, ngữ khí kinh ngạc: "Sao cậu lại cởi quần áo của tôi? Cậu định cưỡng hiếp tôi à?"

Vương Nhất Bác nhịn không được mắng một câu, nói: "Con mẹ anh tỉnh táo chút, tôi không thích đàn ông." Nói xong, bèn tức giận lầm bầm định xuống giường. Tiêu Chiến dùng cẳng chân móc một cái, Vương Nhất Bác không phòng bị, ngay lập tức ngã dập mặt, úp mặt xuống tấm thảm vừa bẩn vừa hôi hám của khách sạn.

Tiêu Chiến bật ra tiếng cười quái đản đã đạt được ý đồ, Vương Nhất Bác tức giận bò dậy khỏi mặt đất, nhào lên giường đè Tiêu Chiến, nói: "Anh có tin tôi đánh anh không?"

"Tin chứ, cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net