Tầng giấy mỏng manh ngăn cách giữa chúng ta(31)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ giây phút đó, hai chữ "động vật nhỏ" cứ quay cuồng trong đầu Win.

Cho đến khi bắt đầu chương trình tập luyện vào buổi chiều, Gun và Bright tập hợp lại thành một đội hình lớn, trận giao hữu của họ sắp bắt đầu, nhưng Win vẫn chưa có thể hoàn toàn trở lại bình thường.

"Này, để tao nói cho mày nghe, kỹ thuật của P'Bright tốt lắm luôn và anh ấy luôn ghi bàn bằng những đường bóng dứt khoác của mình. Tao giờ đây đã là một fan hâm mộ của anh ấy rồi."

Trong thời gian nghỉ ngơi trước khi vào trận đấu, Ohm vừa thấy Win đã vội lôi kéo cậu để nói về chuyện luyện tập của buổi sáng hôm nay. Cả buổi sáng trôi qua, sự sợ hãi và rụt rè của cậu ta dành cho Bright của ngày hôm qua đã biến mất.

"Ừ." Win dựa vào hàng rào sắt trong khán phòng, hơi cúi đầu, nhìn chân của mình. Nghe Ohm nói xong, cậu quay đầu lại nhìn Ohm, sau đó lại cúi đầu.

"Lát nữa rủ anh ấy cùng nhau chơi một bàn đi. Chẳng phải mày quen thân với anh ấy lắm sao?" Ohm lại nắm lấy tay Win.

"Không."

Thật ra thì đầu óc Win vẫn còn đang ở trên mây. Nhưng sau khi nghe câu hỏi của Ohm, cậu đã trả lời trong vô thức, và ngay cả bản thân cậu ấy cũng phải sửng sốt với câu trả lời của mình.

"Ưm... Ý của tao là..." Trong lúc cậu đang định giải thích thì bên tai cậu lại truyền đến thanh âm của Bright.

"Win, cậu có đang bận gì không?"

Khi ngẩng đầu lên, ánh mặt trời xa xăm khiến cậu có chút chói mắt, Win nheo mắt lại Bright đứng về hướng ngược sáng, cho nên không thấy rõ được nét mặt của anh vào lúc này. Tuy nhiên, những giọt mồ hôi chảy ròng ròng trên đôi má đỏ ửng khiến Win hơi choáng váng. Mùi mặn của biển, mùi cỏ của sân vận động, và mùi cơ thể của Bright hòa quyện vào nhau, Win vô thức nắm chặt lấy hàng rào phía sau.

"Có chuyện gì vậy?" Win đảo mắt nhìn chằm chằm vào vành tai màu hồng của Bright được mặt trời chiếu sáng và khẽ nhỏ.

Sau khi nhìn thấy Bright, Ohm ở bên cạnh nhiệt tình chào hỏi: "P 'Bright, anh đến rồi."

Win thấy Bright gật đầu nhẹ với Ohm và nói: "Quản lý đội của trường có chuyện muốn bàn với Win, tôi đến để đưa cậu ấy đến đó trước." Sau đó, anh nghiêng đầu nhìn về phía Win, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của cậu và kéo đi.

Trong khi bị Bright kéo đi, bàn tay của anh đã trượt nhẹ từ khuỷu tay xuống cổ tay của cậu. Và một giây trước khi anh chuyển từ nắm cổ tay sang nắm tay, Bright lại nhẹ nhàng buông tay cậu ra.

Cảm nhận được hơi ấm còn sót lại trên cánh tay mình, Win xoay đầu, có chút khó tin, hỏi: "Quản lý của trường tìm tôi để làm gì??"

Bright - người đang đi phía trước, bật cười đáp: "Không có, là tôi tìm cậu mà thôi."

"Ồ." Win khẽ cong môi, nhưng tốc độ trở nên nhẹ hơn, "Tôi nghi lắm mà."

"Mà anh tìm tôi có chuyện gì không?"

"Về chuyện chia đội để tập luyện." Bright dừng lại khi đi đến bóng cây bên ngoài sân. Anh dựa vào thân cây, chân phải nhẹ nhàng ấn vào rễ cây đã chui lên khỏi mặt đất, "Tôi có nói với Gun là để cậu vào chung đội với tôi, nhưng .. tôi thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra, xin lỗi."

Win nhìn mái tóc cuộn tròn bởi chiếc băng đô mà không khỏi mỉm cười: "Không sao đâu, tôi biết mà."

"Với lại..." Nghĩ đến những chuyện Ohm vừa rồi mới kể với mình, Win khoanh hai tay lại rồi đặt ở trước ngực ngẩng đầu nhìn Bright: "Tôi thấy anh và Ohm cũng khá hợp nhau đó không những vậy khi anh tập luyện cho người khác cũng rất ra dáng đội trưởng đó nha."

"Ừm, dù sao thì đó cũng là bạn của cậu." Bright kéo chiếc băng đô ra và nghiêng đầu có chút khó hiểu nhìn Win:" Sao vậy?"

Win không ngờ Bright lại trả lời như thế này.

Cậu chỉ là muốn trêu chọc , nhưng câu trả lời thẳng thừng của Bright khiến cậu hơi bối rối. Win đá đá nhẹ vào chân Bright một cách tinh nghịch, còn khua chân múa tay thực hiện một vài động tác Muay Thái cuối cùng lại lau lau bàn tay có chút ướt vì ra mồ hôi của mình vào lên quần, nhưng chưa kịp nói lời tiếp theo thì tay Bright đã vươn tay chạm vào đầu cậu.

"Lát nữa vào trận đấu nhớ cố lên nha, tôi ở bên ngoài sẽ cổ vũ cho cậu."

Vì dựa vào gốc cây nên Bright thấp hơn Win khoảng nửa cái đầu. Anh khẽ ngước nhìn đôi má đã đỏ bừng nóng bừng của Win, tay của anh đặt trên đầu cậu nhẹ nhàng xoa xoa vài cái, cảm nhận sợi tóc mềm mềm của cậu. Còn Win thì hơi né tránh ánh mắt của Bright, ánh mắt cậu lướt qua môi Bright và sống mũi của anh, cuối cùng cũng dừng lại ở đôi mắt của anh.

"Bright, anh thích động vật nhỏ sao?"

"Động vật nhỏ?" Bright bối rối trước sự chuyển hướng đột ngột của Win.

"Ừm, giống như là... mèo, chó, thỏ... vân vân." Win đá nhẹ vào mũi giày của Bright, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

Tuy rằng anh cũng không biết vì sao cậu lại hỏi chuyện này, nhưng khi nghe đến từ 'thỏ' anh đã cúi đầu khẽ cười.

"Ừm, đúng vậy, tôi rất thích."

==========

"Có một loại người giống như chất gây nghiện vậy. Chỉ cần thử một lần cả đời cũng không cai được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net