Chap 1.1 : Shin Soukoku - Rising

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Akutagawa : Hắn , hắn ta , anh

Atsushi : Cậu 

Ngôi thứ ba , xưng hô đa phần là tớ - cậu ( một số trường hợp đặc biệt thì xưng mày - tao ; tại hạ - ngươi

__________ 

"Nói cho tôi biết đi, thám tử. Bạn có tin rằng chúng ta là những sinh vật duy nhất trong vũ trụ không?" Người đàn ông hét lên, nhanh chóng tránh những cái tua của Rashomon.

Atsushi sẽ dừng lại để suy nghĩ, có lẽ sẽ có một cuộc khủng hoảng nhỏ xảy ra khi cậu ở đó, nếu không phải vì người đã đặt câu hỏi là tên tội phạm mà họ đang truy lùng.

Đó thực sự là một câu hỏi hay, nhưng cậu đang bận rộn với việc đảm bảo rằng họ có thể bắt được tên tội phạm trong khi vẫn sống sót thoát khỏi tình huống hiện tại. Tên tội phạm đã thực sự cố gắng hết sức để hạ gục họ, ném bất cứ thứ gì hắn ta có được vào tòa nhà bỏ hoang mà họ hiện đang ở.

Thật là ấn tượng, nếu Atsushi thành thật với chính mình.

"Chạy nhanh lên, jinko," Akutagawa ra lệnh, phá vỡ suy nghĩ của cậu.

(Akutagawa nói thì dễ thôi, vì hắn hiện đang sử dụng hình dạng nửa hổ của Atsushi làm băng cá nhân của mình.)

Atsushu đảo mắt, nhưng dù sao thì cậu cũng tuân theo, tập trung toàn bộ sự chú ý của mình vào việc tăng tốc trong khi tránh tất cả các đường đạn mà tên tội phạm đó hiện đang ném ra. Cậu suýt chút nữa đã ném nhầm thức ăn mang đi bị mốc, nhưng khi né được nó, Cậu đã không nhận thấy tên tội phạm đã kích hoạt khả năng của mình.

Hồi tưởng lại, lẽ ra cậu nên chú ý hơn đến những gì tên đó đang nói bởi vì điều tiếp theo cậu biết là một cái tivi chết tiệt đã bị ném về phía họ và thế giới trở nên tối đen như mực.

-

Khi Atsushi tỉnh dậy, điều đầu tiên cậu ghi nhận được là cảm giác có thứ gì đó ấm áp và rắn chắc bên dưới. Nó không khó chịu nhưng nó cũng không thực sự dễ chịu. Tuy nhiên, cậu rất mệt mỏi  mệt mỏi và cần được nghỉ ngơi nên có lẽ sẽ ổn thôi nếu cậu chỉ...

" Ngươi đừng hòng mà ngủ trên người tại hạ ."

Mắt Atsushi mở to.

Với tốc độ kỷ lục, Atsushi ngay lập tức lăn xuống mặt đất . Cậu có thể thấy Akutagawa từ từ ngồi dậy qua tầm nhìn của mình, Akutagawa có thể đang âm mưu giết cậu . Cái cách lông mày hắn nhíu lại và mắt trái giật giật có lẽ không có nghĩa là có tin tốt lành.

(Haru : Aku có lông mày hả :)?)

 Tuy nhiên, Atsushi không thể quan tâm ít hơn, không phải khi cuối cùng cậu đã nhận ra môi trường xung quanh và nhận ra rằng cậu và Akutagawa không còn ở trong tòa nhà bỏ hoang mà cuộc rượt đuổi đã dẫn họ đến.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Cậu hỏi, tình cờ liếc nhìn Akutagawa.

Ngoại trừ... Akutagawa không thực sự giống Akutagawa. Theo một cách nào đó.

"Tại hạ cũng có thể hỏi ngươi như vậy."

Akutagawa(?) để tóc mái dài hơn che trán, mặc dù kiểu tóc đặc trưng của anh vẫn như thế. Khuôn mặt của anh trông giống nhau nhưng có điều gì đó không ổn lắm về nó. Một cái gì đó Atsushi không thể hoàn toàn ghép lại với nhau. Điều gì đó quá rõ ràng, cậu hoàn toàn bỏ lỡ nó. Đôi mắt của Akutagawa vẫn có cái nhìn cứng rắn như vậy,  đôi môi của hắn vẫn mím chặt vào nhau , cả cái cau mày đặc trưng của hắn ta , có gì khác biệt?

"Trông anh... sai rồi."

Trước điều đó, Akutagawa thốt ra một lời chế giễu khá dễ hiểu. Đó không phải là câu nói hùng hồn nhất, cũng không tâng bốc chút nào. Anh ... lẽ ra có thể nói như vậy tốt hơn.

Có lẽ Dazai đã đúng. Atsushi thực sự cần rèn luyện kỹ năng con người của mình.

"Trông ngươi trẻ hơn đấy. Tại hạ cho rằng tại hạ cũng vậy, dựa trên phản ứng của ngươi. Điều này có thể liên quan đến năng lực của tên đó," Akutagawa nói khi đứng dậy, phủi lớp bụi không tồn tại trên bộ quần áo 'trông' hơi rộng so với hắn .

Vì vậy, nó  là nó. Bây giờ cậu đề cập đến nó, cậu có thể nhìn thấy nó. Cách hàm của Akutagawa ít rõ ràng hơn, cấu trúc khuôn mặt của anh ít nổi bật hơn. Nó... khá hợp lý... Ngoại trừ thực tế là khả năng của tên tội phạm có liên quan đến việc vận chuyển con người đến các vũ trụ khác nhau, tương tự như những gì Poe có thể làm với Khả năng của hắn ta . Không phải... thứ lão hóa ngược mà Fitzgerald gần đây quan tâm.

Tại sao họ sẽ trẻ hơn trong một vũ trụ thay thế?

"Điều này có thể giống với các trang yêu cầu một số loại logic để duy trì sự mạch lạc của cốt truyện không?" Atsushi lớn tiếng thắc mắc, mắt vẫn dán vào tên mafia trước mặt.

Akutagawa nói khi đang cau mày trong lúc cân nhắc khả năng đó, hơi nghiêng đầu sang một bên theo cách mà Atsushi không thấy đáng yêu một chút nào, vì họ khá lịch sự vào những ngày đẹp nhất và tính cả đến việc giết người vào những ngày tồi tệ nhất.

(Tác giả : Chà, ít nhất thì ngày nay họ cũng đang suy nghĩ về nó. Hồi đó, không có suy nghĩ. Chỉ làm thôi.)

Nhận ra những suy nghĩ đáng lo ngại của mình, Atsushi quyết định dành một chút thời gian để quan sát xung quanh một cách chính xác, đôi mắt hướng đến những tòa nhà cao tầng, thiên nhiên và vô số những sinh vật có vẻ ngoài kỳ lạ.... đó có thể là con người. Có tiềm năng.

Họ trông giống con người và họ hành động giống con người... ngoại trừ một số đột biến ở khắp mọi nơi. Những người không có bất kỳ đột biến rõ ràng nào thể hiện một số khả năng. Có vẻ như số người sử dụng năng lực đột nhiên nhân lên gấp mười lần, nếu những đột biến này có thể được coi là tác dụng phụ của những năng lực này. Điều đó chưa từng xảy ra, nhưng dù sao thì họ cũng đang ở trong một vũ trụ thay thế.

Tuy nhiên, điều đó không giải thích được những người đi lại trong trang phục. Trông họ như bước ra từ những cuốn truyện tranh Mỹ về anh hùng và kẻ ác.

Có vẻ như Akutagawa cũng chú ý đến những tình huống kỳ lạ, đánh giá qua cách hắn nhìn xung quanh một cách đe dọa như thể thách thức bất cứ ai lại gần.

"Cách hành động tốt nhất là tìm hiểu xem chúng ta đang ở trong loại vũ trụ nào, nếu khả năng này hoạt động giống như khả năng của thành viên Bang hội. Từ đó, chúng ta có thể tìm ra cách giải quyết câu hỏi cơ bản của vũ trụ này."

Bước đầu tiên của họ là kiểm tra xem họ có còn Dị năng hay không. Hoặc họ có thể đã kết thúc ở một vũ trụ thay thế, nơi họ là những người không có Khả năng và hầu hết những người khác đều có chúng. Hoàn toàn trái ngược với thực tế của họ. Tuy nhiên, khi Rashomon được biết đến và khi Byakko xuất hiện một cái đuôi, họ ngay lập tức loại bỏ khả năng đó.

Bước tiếp theo là thu thập một số loại thông tin liên quan đến nơi họ đang ở. Xem xét thực tế rằng thương hiệu điều tra của Akutagawa thường bao gồm rất nhiều máu, nỗi đau và nước mắt không phải của hắn , Atsushi đề nghị tiếp cận người trông thân thiện nhất ở đó .

Nếu cậu bé có thể ngừng lầm bầm và thực sự thừa nhận sự hiện diện của mình

"Xin lỗi?" Atsushi hỏi sau vài phút lắng nghe cậu bé lẩm bẩm về bùn, All Might(?) và Kacchan(?)...bất kể chúng là gì.

Chàng trai tóc xanh lập tức ngừng nói trước khi rối rít xin lỗi, chuẩn bị tiếp tục một tràng về việc lẽ ra anh không nên lan man khi Atsushi đặt một tay lên vai cậu, ngăn cậu lại.

"Không sao cả. Chỉ là... nếu cậu không phiền tôi hỏi, nơi này được gọi là gì? Và hôm nay là ngày mấy?"

Cậu bé ngay lập tức ngừng nói và nhìn anh một cách nghi ngờ, đôi mắt nheo lại một chút nhưng vẫn trả lời câu hỏi.

"Chúng tôi đang ở Musutafu, Nhật Bản và hôm nay là ngày 31 tháng 3."

Atsushi sống ở Nhật cả đời và chưa một lần nghe nói về Musutafu. Hoặc là cậu bé bị kéo chân, hoặc cuối cùng họ đến một vũ trụ có Musutafu . Anh ấy không có lựa chọn nào khác ngoài việc coi nó theo giá trị hiện tại.

"Phải rồi... Nói đi, bây giờ là năm mấy?"

Bây giờ đó không phải là cách tinh tế nhất để thu thập thông tin và anh thực sự có thể cảm thấy Akutagawa đang lườm như dao găm vào sau đầu mình nhưng cậu quá mệt mỏi, đói và quan trọng nhất là thiếu ngủ. Tất cả những gì cậu đang muốn làm là về nhà và nghỉ ngơi nhưng xét theo cách mà cậu bé đang quan sát anh, anh sẽ không thấy điều đó xảy ra sớm.

"2020."

Được rồi, vậy có lẽ Atsushi đã nhầm. Có thể cậu bé không lườm anh mà chỉ... nheo mắt vì không nhìn được và để quên kính ở nhà hay sao đó.

Anh ta nở một nụ cười, cảm ơn cậu bé đã dành thời gian và đi về phía đối tác của mình. Họ không có bất kỳ vai chính nào nhưng ít nhất họ vẫn còn ở Nhật Bản và vẫn còn ở hiện tại. Họ có thể làm việc với điều đó.

Chà, đó kế hoạch cho đến khi các giác quan của anh ấy bắt đầu ngứa ran và anh ấy ngay lập tức nhảy sang trái, suýt chút nữa đã tránh được viên đạn trông có vẻ màu xanh lá cây đột nhiên xuất hiện.

Atsushi nhìn xuống cậu bé đang rên rỉ, bị sốc và hơi bị phản bội khi nhận ra cậu chính là cậu bé lúc nãy. Cậu bực tức ngước lên khỏi anh, vô tình chạm mắt với Akutagawa, người trông... thích thú? Anh ấy đang lấy tay che miệng và đôi mắt của anh ấy có một chút tinh quái đối với họ nhưng... đó hẳn là một trò lừa bịp của ánh sáng.

Vâng, đó có lẽ là nó.

Buộc mình phải tập trung vào vấn đề trước mắt, cậu đến gần cậu bé và cúi xuống.

"Tại sao?"

Cậu bé từ từ ngồi dậy, bẽn lẽn. Đã không còn dấu vết của pha tắc bóng đầy adrenaline của anh ấy.

"Tớ đã nói dối. Bây giờ không phải là ngày 31 tháng 3 và không phải là năm 2020 nhưng cậu vẫn tin tớ. Cậu không phải người ở đây phải không?"

Atsushi có thể cảm thấy quai hàm của mình rớt xuống vì sốc và xấu hổ. Cậu chỉ nói chuyện với một người và ngay lập tức vỏ bọc của họ bị thổi bay. Chết tiệt, cậu thậm chí đã cố gắng hết sức để chọn một người trông ít thù địch nhất, vậy mà.

"Và nếu chúng ta không làm vậy, ngươi sẽ làm gì với nó?" Akutagawa hỏi, nhích lại gần hơn.

Cậu bé dừng lại để suy nghĩ, mặc dù có vẻ như quyết định của cậu đã được đưa ra.

"Chà, chỉ cần mọi người không ở đây để gây rắc rối, tớ sẽ không làm gì cả. Bên cạnh đó, cậu trông giống như cậu đang cần sự giúp đỡ.

Và cùng với đó, họ đã có thêm một người quen mới : một cậu bé tên là Midoriya Izuku.

Midoriya là một cậu bé nói rất nhiều .

Atsushi chỉ hỏi anh năm thực là bao nhiêu, và bằng cách nào đó anh đã được tóm tắt về 200 năm lịch sử, xã hội học, đạo đức và văn hóa chỉ trong vòng vài giờ.

Họ đã thực sự ngồi xuống một công viên ở đâu đó trong khi anh ấy giải thích Kosei là gì, nó ra đời như thế nào và xã hội anh hùng, cùng những thứ khác.

Rõ ràng, họ không chắc chính xác làm thế nào những điều kỳ lạ hình thành, nhưng 80% dân số thế giới có chúng. Do đó, những người vô năng bây giờ là thiểu số, những người bị xã hội xa lánh. Thật kỳ lạ khi biết xã hội đã khác như thế nào, theo cách mà các vai trò bây giờ đã bị đảo ngược, nhưng cũng giống nhau, theo cách mà họ vẫn xa lánh những người khác biệt .

Đó là đáng thất vọng, để nói rằng ít nhất.

Atsushi lắng nghe Midoriya nói về UA, ngôi trường mơ ước của cậu ,  và là nơi họ đào tạo những đứa trẻ trở thành anh hùng trong một ngày nào đó.

(Về cơ bản, nó giống như việc nuôi dạy những người lính trẻ em, phải không?)

"Nghe như Mafia Cảng," Akutagawa nhận xét, sau đó bị   Atsushi đang hoang mang thục 1 cú vào bụng

Akutagawa càu nhàu nhưng không giải thích gì thêm khi Midoriya hỏi ý anh , khiến cậu nhẹ cả người. Không cần phải nói với cậu bé rằng cách thức hoạt động của ngôi trường mơ ước của cậu ta cũng giống như cách thức hoạt động của một tổ chức tội phạm mặc dù ở các phạm vi đối lập. Thành thật mà nói, mặc dù hắn trông giống như đang cố gắng để có thể sử dụng một số tin tốt vậy .

Cậu bé rất hào hứng khi nói về những điều kỳ quặc, thậm chí còn cho họ xem cuốn sổ cháy đen chứa những phân tích của cậu. Thật tuyệt vời đối với một người ở độ tuổi của cậu bé ấy, toàn diện và mạch lạc. Nó bao phủ tất cả các căn cứ và sau đó là một số. Có thông tin về điểm mạnh, điểm yếu, cải tiến và các ứng dụng thay thế có thể. Thành thật mà nói, nó sẽ chết nếu nó rơi vào tay kẻ xấu. Nếu Mori phát hiện ra cậu ta, có lẽ ông ta sẽ dốc hết sức để chiêu mộ cậu bé.

(Đó... là một ý nghĩ đáng lo ngại. Anh mừng vì Mori ở cách xa cả một vũ trụ.)

Nhưng... có điều gì đó trong giọng điệu của cậu bé khi cậu ấy nói về những điều kỳ quặc trong bối cảnh anh hùng. Nó ít nhiệt tình hơn, và anh ấy nghe có vẻ hơi.... hỏng , đều. Gần như thể đó là một chủ đề nhạy cảm đối với anh ta.

"Cậu có nghĩ rằng tớ có thể trở thành một anh hùng mà không có một Kosei?" Midoriya khẽ hỏi sau một khoảng thời gian im lặng, ánh mắt cụp xuống hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt của cậu lúc nãy.

Atsushi mất một lúc để suy nghĩ.

Cậu chỉ mới biết Midoriya trong vài giờ nhưng cậu chắc chắn rằng cậu bé là một trong những người chân thành nhất mà cậu từng gặp. Niềm đam mê và quyết tâm cứu người khác của cậu bé tỏa sáng trong những câu chuyện được kể, và mặc dù đam mê là chưa đủ, nhưng Midoriya còn hơn thế nữa.

Cậu bé ấy thông minh và nhanh trí, với cách cậu ta đánh lừa Atsushi để xác nhận sự nghi ngờ của cậu ta, và cách cậu ta có thể phân tích những điều kỳ quặc và phong cách chiến đấu với tốc độ ánh sáng. Những cuốn sổ ghi chép mà cậu ấy cho họ xem là bằng chứng cho thấy cậu ấy là một chiến lược gia vĩ đại và tư duy nhanh nhạy của cậu bé  chắc chắn sẽ giúp cậu có lợi thế trong các trận chiến mặc dù với tính cách khó hiểu đó.

Bên cạnh đó, những điều kỳ quặc không phải là tất cả. Đúng vậy, sẽ thật bất lợi nếu gần như toàn bộ dân số đều có những điều kỳ quặc, nhưng nếu có một điều mà sự cố Shibusawa đã dạy cho Atsushi , thì đó là Dị năng (và những điều kỳ quặc) không phải là bất khả chiến bại.

Đó thật sự là một thứ không có trí tuệ

"Tất nhiên là được rồi," Atsushi ấm áp nói cùng lúc Akutagawa phun ra một câu " Rõ ràng rồi ," khiến họ ngạc nhiên.

Atsushi hất đầu về phía Akutagawa khi Midoriya nhìn cậu với đôi mắt ngấn lệ, sự chú ý kết hợp khiến người đàn ông đang cau mày đỏ mặt và nhìn đi chỗ khác.

"Cái gì? Tên nhóc ấy là một bản sao của ngươi , Jinko ngu ngốc luôn luôn hi sinh bản thân . Tất nhiên tên đó sẽ trở thành một anh hùng vĩ đại. Những cư dân ánh sáng các ngươi ghê tởm tại hạ." 

Akutagawa nhìn chằm chằm xuống đất, mặt ngày càng đỏ hơn. Vì lý do nào đó, Atsushi không thể rời mắt khỏi cảnh tượng đó, tim đập thình thịch một dặm một phút khi Atsushi ghi nhận những gì người đàn ông đã nói về cậu.

Akutagawa đã nghĩ rằng Atsushi là một anh hùng vĩ đại. Một anh hùng . Một người như hắn ta, người chỉ mang đến bất hạnh miễn là hắn ta còn sống . Nhưng cậu ta là người đã chiến đấu một cách liều lĩnh để cứu những người khác để cậu ta có một cái cớ cho sự tồn tại của mình. Một người đang cố gắng hết sức để trở thành nhiều hơn những gì mà Hiệu trưởng nói.

Cậu ấy là một anh hùng. Một điều tuyệt vời.

"Cảm ơn," Atsushi thì thầm, mỉm cười dịu dàng.

Akutagawa chuyển ánh nhìn từ mặt đất sang Atsushi, hắn bị sốc bởi điều đó .

"Sao cũng được,"  Hắn trả lời, mặc dù nó không hề mang tính thù địch.

Sự tương tác của họ bị cắt ngắn khi tiếng khóc của Midoriya vang đến tai họ, vô cùng cảm ơn vì đã tin tưởng vào cậu ấy khi không ai khác tin tưởng.

Mafioso di chuyển một cách khó chịu trong khi người hổ cười đáp lại một cách tự nhiên, ôm Midoriya vào lòng. Họ giữ nguyên như vậy trong vài phút, chờ cho tiếng nức nở của Midoriya lắng xuống thành tiếng sụt sịt. Atsushi không bận tâm rằng chiếc áo sơ mi của anh ướt đẫm nước mắt và có thể cả nước mũi. Cậu bé trông có vẻ rất cần nó.

"Chưa ai từng nói với tớ điều đó," Midoriya thú nhận.

Atsushi ngân nga trong khi vuốt tóc cậu bé, lắng nghe khi cậu bé trải lòng về những cuộc gặp gỡ trong quá khứ. Mọi người đã cười nhạo, chế giễu, bắt nạt cậu bé ấy như thế nào chỉ vì cậu ấy nói lên mong muốn trở thành anh hùng.

Thật nực cười khi xã hội đặt giá trị lên trên những điều kỳ quặc. Theo ý kiến ​​khiêm tốn của Atsushi, đó chỉ là một khía cạnh của việc trở thành anh hùng. Điều quan trọng hơn là ý định, quyết tâm và sự cống hiến của họ để giúp đỡ mọi người, sự đồng cảm và lòng trắc ẩn của họ. Sau đó, sẽ là khả năng chiến đấu và giải quyết vấn đề tại chỗ . Một võ sĩ giỏi không được quyết định bởi vũ khí hay kỹ năng của họ, mà được quyết định bởi khả năng đánh giá tình hình và phản ứng phù hợp của một người, tùy thuộc vào những gì họ có trong tay vào lúc này.

Thành viên có giá trị nhất trong Cơ quan là Edogawa Ranpo, một người không có Dị Năng. Nếu không có anh ta, Cơ quan sẽ không còn tồn tại. Nghĩ rằng rất nhiều giá trị được đặt vào những điều kỳ quặc, một thứ tốt nhất nên được coi là một công cụ... Thật nực cười ! .

"Có người... nói với tớ rằng cách nhanh nhất để tớ trở thành anh hùng là nhảy từ trên mái nhà xuống một con thiên nga và hy vọng rằng tôi sẽ được sinh ra với một Kosei trong kiếp sau," Midoriya lầm bầm, mặc dù cả hai đều nghe thấy những gì cậu bé ấy nói. to và rõ ràng.

Cơn giận trắng xóa nóng bỏng trào dâng trong người Atsushi khi nghĩ đến việc ai đó ám chỉ rằng cậu bé nên chết đi thì hơn. Rằng thật vô ích khi Midoriya cố gắng chỉ vì cậu ấy thiếu đi một Kosei . Một người rất trong sáng, tận tâm và tốt bụng.

"Mọi người cần được người khác nói rằng họ xứng đáng được sống hoặc họ không thể tiếp tục. Em rất xứng đáng , Midoriya."

Atsushi sững sờ nhìn Akutagawa, cảm động và ngạc nhiên khi hắn nhớ những gì anh đã nói với hắn trên con tàu đó nhiều tháng trước. Rằng hắn sẽ tìm thấy một số giá trị trong đó và truyền đạt nó cho những người khác. Rằng anh ấy cho rằng nó đáng để chia sẻ.

Người đàn ông phớt lờ Atsushi , nhìn thẳng vào Midoriya, người trông như sắp khóc thêm một lần nữa khi điện thoại của cậu ta reo. Cậu vội vàng lau nước mắt và hắng giọng trước khi trả lời cuộc gọi.

Atsushi bước tới chỗ Akutagawa để cho cậu bé chút riêng tư, mặc dù cậu ta kiên quyết không nhìn cậu. Midoriya không còn đỏ mặt nữa nhưng vành tai vẫn có vẻ hơi đỏ. Tuy nhiên, cậu quyết định không bàn luận về nó. Có vẻ như cậu có thể sử dụng một số biện pháp khắc phục lại tất cả những điều "đáng xấu hổ" mà cậu bé ấy đã làm ngày hôm nay.

"Có vẻ như chúng ta sẽ ở đây một thời gian. Câu  có nghĩ rằng thời gian hoạt động khác nhau không? Thay vào đó, Atsushi chọn tham gia, giả vờ như không nhìn thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của người kia.

"Có khả năng. Tốt hơn là theo dõi những ngày chúng ta bị mắc kẹt ở đây và so sánh nó với thời gian đã trôi qua trong thế giới của chúng ta sau khi chúng ta quay trở lại. Đó có thể là thông tin có giá trị khi chúng ta truy đuổi hắn lần nữa."

_________ 

Được rồi , tôi biết là tác giả fic  gốc rất siêng , nhưng có cần mỗi chap 7k chữ không :'>?

 1:40pm 

25/2/2023



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net