CHƯƠNG 1: YÊU ĐƯƠNG VỚI MỘT ĐẠI MINH TINH... THẬT SỰ ĐƯỢC SAO?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi qua đoạn hành lang đầy mùi thuốc sát trùng.

Biện Bạch Hiền dùng nước rửa tay rửa đi rửa lại tay mấy lần, lấy một chiếc khăn mới chưa sử dụng lau lại tay, rồi ném vào sọt rác, đeo găng tay và khẩu trang y tế, rồi mới gật dầu với trợ lý đứng ngoài cửa.

"Hôm nay không phải cuối tuần, người tới khám bệnh sẽ ít hơn."

Trợ lý kéo cửa, người bệnh sau khi đăng ký đang chờ ngoài cửa thấy vậy mắt sáng lên, lần lượt từ ghế đứng dậy xép hàng.

Ngoài cửa mấy cô nữ sinh trung học xếp hàng đầu tiên, rõ ràng chỉ có một người là cảm mạo phát sốt, vậy mà nguyên một đoàn người tiến vào làm Biện Bạch Hiền bị dọa một trận.

Cậu nâng kính mắt, đằng hắng hai cái: "Là ai đăng ký khám bệnh?"

Một cô gái xinh đẹp cột tóc đuôi ngựa ở giữa bước ra, gương mặt có chút nhợt nhạt, nhưng căng thẳng đến mức động tác đưa bệnh án cũng có chút trì độn.

Biện Bạch Hiền là bác sĩ về tính cách hay ngoại hình đều nỗi tiếng nhất bệnh viện này, năm nay 25 tuổi là quý ông ôn nhu, sau khi tốt nghiệp từ trường đại học Y nổi tiếng đến làm việc tại bệnh viện trung tâm.

Bởi vì bản thân cậu là omega, người nhà không an tâm cho cậu ra nước ngoài làm việc, cậu đành đồng ý làm tại bênh viện trong nước, thu nhập cao, có nhà có xe, còn là người tình trong mộng của các y tá của bệnh viện này.

Cậu sợ mình nói không rõ ràng, kéo xuống khẩu trang, cười hiền một cái, làm cho nữ sinh trước mặt nhìn thấy tim cũng run lên.
"Nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ cho bạn thuốc cảm mạo, uống nhiều nước,  đừng ăn đồ nóng, ah... cái này?"

Có một nữ sinh gan lớn đưa qua một tờ khăn giấy, đỏ mặt nói: "Bác sĩ Biện, có thể cho xin số Wechat không?"

"Có thể chứ." Biện Bạch Hiền tự nhiên cười, viết số Wechat bệnh viện, thấy mấy cô gái la hét bỏ đi, không chịu được mà xoa huyệt thái dương, thở dài.

Trợ lý bên cạnh cười nói: "Mị lực của bác sĩ Biện không hề giảm a."

Mấy bệnh nhân sau đó vấn đề cũng không lớn, Biện Bạch Hiền ngẩng đầu xem thời gian, ngáp một cái, đi đến bồn rửa tay lấy nước sát trùng lại lau bàn.

Gần đây bệnh sạch sẽ của cậu càng ngày càng nghiêm trọng, người khác đụng vào đồ đạc một chút là không chịu được, phải dùng nước sát trùng lau qua 2-3 lần mới miễn cưỡng dễ chịu, bệnh viện có lúc tụ tập cậu cũng vắng mặt, ăn không quen được thức ăn bên ngoài, sau khi cùng người khác bắt tay nếu không dùng khăn giấy lau đi, có thể cậu sẽ điên mất.

Cậu vì chuyện này đặc biệt đi xem bác sĩ tâm lý, sau khi tiếp nhận điều trị được một thời gian mấy tháng, sau đó thì càng ngày càng nặng hơn. Cậu không lo lắng chuyện yêu đương của bản thân ở tuổi này, nhưng bản thân thế này thực sự là rất rắc rối.

Biện Bạch Hiền đeo lên bao tay, quay lại: "Người tiếp theo."

Người đi vào đeo khẩu trang và nón đều màu đen, còn thêm một cái kính che nửa mặt cũng màu đen, lúc tiến vào đầu thiếu chút nửa là đụng phải khung cửa, Biện Bạch Hiền ngẩng đầu còn tưởng anh ta là ngôi sao, đóng nắp bút, cất giọng của một bác sĩ ôn nhu hỏi: "Tiên sinh có vấn đề gì?"

Người trước mặt sau khi ngồi xuống tháo khẩu trang, Biện Bạch Hiền nháy mắt trợn tròn mắt nhìn anh ta, gương mặt của người này, chính là tùy tiện đi đến ven đường cũng có người nhận ra mặt của anh ta.

Phác Xán Liệt.

Thực ra chính là đại minh tinh, ngay cả cậu người không quan tâm gì đến giới âm nhạc cũng bị danh tiếng của người này làm kinh sợ, người này ngồi trước mặt cậu, thực sự là dọa cậu đến nỗi nói chuyện cũng có chút không lưu loát.

"Ah... ah, là Phác tiên sinh."

"Cậu biết tôi sao?" Anh ta tháo mắt kính xuống, đôi mắt hoa đào xinh đẹp híp lại, miệng nhếch lên cười một tiếng.

Biện Bạch Hiền biết anh là do thời gian trước, người này đã làm một chuyện chấn động cả giới âm nhạc, sau khi công khai thừa nhận tính hướng còn tự nhiên nói: "Không quan trọng, cùng lắm thì rút lui khỏi giới âm nhạc." Biện Bạch Hiền rất ngưỡng mộ người này, gặp chuyện gì cũng bình thản như không.

"Vậy thật khéo quá" Phác Xán Liệt lúc trong túi, lấy ra bệnh án, "Tôi cũng nghe qua danh tiếng của bác sĩ Biện rất lâu rồi." Anh ta thực sự rất đẹp, biều tình trên mặt tùy ý qua cùng làm thành một bức tranh đẹp, Biện Bạch Hiền nhìn đến có chút ngây người, đằng hắng hai tiếng.

Phác Xán Liệt biết đến Biện Bạch Hiền thực sự cũng không lạ, Biện Bạch Hiền trong thành phố này rất nổi tiếng, một người xinh đẹp như vậy, hơn nữa y thuật rất giỏi, video lúc làm việc sớm đã bị mấy nữ sinh tung đầy trên mạng, là hot search trên mạng xã hội, không khác người nổi tiếng trên mạng là mấy.

Phác Xán Liệt cuối đầu nhìn bao tay trên tay cậu, quả nhiên đúng như lời đồn, khiết phích trầm trọng.

Hơn nữa... còn là một omega.

Thế này thì làm sao yêu đương? Cùng người khác ôm ấp cũng sẽ không chống cự chứ?

Anh lại đối với cảm tình của một người bình thường để tâm như vậy, Phác xán Liệt bối rối chà tay, ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người người trước mặt, đầu mũi tự nhiên ngứa.

Biện Bạch Hiền mở ra bệnh án của anh xem qua tư liệu, miệng ngẫu nhiên hỏi: "Phác tiên sinh là alpha?"

Phác Xán Liệt gật đầu, " Bác sĩ Biện cho tôi ít thuốc cảm mạo là được rồi, chút nữa tôi còn phải đi phim trường quay phim, vốn dĩ định truyền chút nước."

Giọng người trước mặt rất dễ nghe, giọng nói nhu hòa, mở ra tủ thuốc lấy ra hai chai thuốc, "Cái này 1 ngày 2 lần", cậu cầm đến gạc lưỡi và đèn pin, ý muốn Phác Xán Liệt mở miệng.

Hơi thở của alpha truyền đến, Biện Bạch Hiền mặt có chút đỏ, dù sao thì bất luận là omega nào đối diện với một điều kiện ưu tú thế này hơn nữa còn là alpha vẻ ngoài không thể chê trách, cũng không thể tâm không động được.

Nín thở kiểm tra khoang miệng của anh, Biện Bạch Hiện đứng thẳng lại, "Quả hạch có chút viêm, chủ ý ăn những thức ăn thanh đạm, tùy ý có thể dể dàng nóng lên."

Trước khi đi, Phác Xán Liệt cong lưng, lấy viết, mở miệng hỏi: "Trước khi đi, có thể mạo muội hỏi một chút, phương thức liên lạc với bác sĩ Biện?"

Biện Bạch Hiện nếu không biết đây là ý gì thì chính là đồ ngốc, mắt nhìn lại vấn đề của của bản thân mình, nhưng cũng quá không nỡ bỏ qua thời khắc quý giá, ném đi ý định viết xuống số công tác, lần nữa viết lại số riêng của mình.

.

Ánh mắt đầu tiên của cậu đối với Phác Xán Liệt rất tốt.

Vốn dĩ tưởng anh ta là người gian xảo, dù ssao cũng là đại minh tinh. Ai biết được tính cách ôn hòa như vậy hơn nữa còn rất đẹp, Biện Bạch Hiền độc thân hai mươi mấy năm, hiểu biết đối với chuyện này có chút ít ỏi, hồ hồ đồ đồ.

Nhưng các điều kiện của đồi phương đều rất tốt, làm cho cậu lần đầu tiên có một loại bốc đồng muốn thử xem thế nào.

Vừa rồi cây bút bị Phác Xán Liệt chạm vào đang yên tĩnh nằm trên bàn, Biện Bạch Hiền liếc mắt nhìn mấy lần, chán nẳn bốc đồng trong lòng, ôm hy vọng và hưng phấn nhỏ, tháo xuống bao tay, đầu tay trắng nõn thử lại gần cây bút.

Một chút, một chút...

Ầm!

Không được!

Cậu mãnh liệt lấy lại tinh thần, chậm chạp thu tay lại, cây bút vãn như cũ nằm ở đó, nhưng trong mắt của cậu dường như không phải vậy, vi khuẩn ở trên như đồng thời dính lên, giương nanh múa vuốt ý muốn dính vào tay cậu.

Biện Bạch Hiền thở dài đeo lại bao tay, thần kinh căng thẳng đến mức muốn xuất hiện ảo giác.

Không được, không được... căn bản là không được.

.....

Điện thoại bên cạnh rung lên mấy hồi, mồ hôi lạnh của Biện Bạch Hiền toàn bộ thấm vào tóc mai, cầm lấy điện thoại xem thử, mấy giấy trước Phác Xán Liệt gửi tin nhắn hiện trên mặt.

[Bác sĩ Biện, tối nay muốn mời cậu ăn tối.]

[Lúc nảy tôi đã uống thuôc, ngủ một giấc, cảm mạo cũng đỡ nhiều rồi.]

[Có phải tôi rất may mắn, có được số Wechat riêng của cậu? (mặt cười)]

..... cái gì? Anh ta sao lại....?

Biện Bạch Hiền mở điện thoại, đánh mấy câu đi.

[Phác tiên sinh....?]

Rất nhanh bên đó đã trả lời, Biện Bạch Hiền nhìn thấy nhịn không được cười ra tiếng.

[Tôi nghe nói, bác sĩ Biện đối với các tấn công bên ngoài đều cho số công tác, có phải tôi là người đặc biệt?]

[.... Phác tiên sinh]

Biện Bạch Hiện không ngờ rằng Phác Xán Liệt là người nhanh thẳng như vậy, lời đều nói ra mặt rồi, Biện Bạch Hiền cầm điện thoại không biết làm sao trả lời trả lời anh, lỗ tai đỏ cuối cùng tay sờ cũng nóng lên.

[Bác sĩ Biện khi nào tan làm, tôi đến đón cậu.]

Cậu sau khi trả lời thời gian vội vàng tát điện thoại, tim không không chế đập nhanh, cậu che miệng có chút không biết làm sao.

Mở máy tính lên làm cho suy nghĩ của cậu quay lại, cậu nhấp vào thanh tìm kiếm, ngón tay dừng lại trên bàn phím, sau một hồi mới đánh vào 3 chữ .

'Phác Xán Liệt'

Rất nhanh màn hình hiện ra 1 núi tin tức.

Khiến người ta quan tâm nhất chính là tin thời gian trước anh công khai tính hướng, Biện Bạch Hiền nhấp vào, nhìn thấy một câu lúc Phác Xán Liệt phỏng vấn.

Q: "Phác tiên sinh có vì tình yêu mà bỏ đi sự nghiệp của mình?"

Anh trả lời: "Điều đó là tự nhiên."

Tim Biện Bạch Hiền run lên một cái, cậu cảm thấy bản thân tự nhiên có chút xấu hổ.

Đem bản thân chôn xuống cánh tay, mặt nóng đến lợi hại.

Yêu đương với một đại minh tinh..... thật sự được sao?

Điện thoại bên cạnh lại run lên, Biện Bạch Hiên ngẩng đầu qua xem, thiếu chút nữa rớt điện thoại.

Từ từ nằm chặt điện thoại, lại xác nhận tin nhắn vừa mới tới.

[Bác sĩ Biện có bệnh sạch sẽ mà phải không? Tôi có một câu hỏi muốn hỏi: Lúc yêu, cậu làm tình như thế nào?]

.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net