CHƯƠNG 4: HÔN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 4: HÔN

.

Vừa may lúc đó Phác Xán Liệt đã uống hết một nửa bình nước, niềm vui mãnh liệt trong tim như muốn phá thân anh nhảy ra ngoài, anh đằng hắng hai tiếng, muốn xác định thử xem có thật là người kia đang nói, hay là ảo giác của bản thân, anh nắm chặt tay, thở ra một hơi: "Bác sĩ Biện, cậu nói cái gì?"

Bên kia yên lặng mấy giây, âm thanh của Biện Bạch Hiền nói ra nghe rất khẩn trương, bởi vì xấu hôt mà không dám mở lời, vốn dĩ cứ tưởng bên kia sẽ không trả lời, Phác Xán Liệt thật sự muốn bay tới bên đó mà ôm chặt người kia vào lòng, hôn lên đỉnh đầu cậu.

"Tôi..." Biện Bạch Hiền ngập ngừng mấy giây, "Phác tiên sinh, có thể giúp tôi không? Tôi muốn nắm tay anh."

Câu này chính xác là một câu tỏ tình, Biện Bạch Hiền cậu không hề nghĩ tới lời mình nói ra có bao nhiêu kích động người khác, mắt Phác Xán Liệt có chút u ám, thanh âm cũng có chút khàn: "Một người con trai nói ra những lời này, cậu biết có ý tứ gì không?"

Một hồi trầm mặc.

"... Xin lỗi." Biện Bạch Hiền giờ mới phát hiện câu nói này quá trực tiếp, không để ý cảm giác của anh, nhừng tự nhiên cậu có chút ủy khuất buồn bả, lúng túng sờ mũi: "Tôi không nghĩ nhiều như vậy."

Phác Xán Liệt đối với một người mà bản thân yêu thích nói như vậy, trong lòng có chút khó nhịn mà ngứa, anh mở miệng cười ra tiếng: "Ý của tôi là, cậu nói như vậy, sẽ rất làm cho tôi động tâm."

Bên kia nhất thời không có tiếng động, thậm chí ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Biện Bạch Hiện cảm thấy cổ họng có chút cứng, cậu căng thẳng liếm môi, lại mở lời đã là run rẩy rồi: "Phác tiên sinh..."

Rõ ràng cậu đã người thành niên hơn hai mươi tuổi rồi, chỉ vì mấy lời tán tỉnh này mà ngay cả nói chuyện cũng nói không được.

Bình thường ở bệnh viên lđược hình dung là người tình tình ôn hòa, phong độ phất phới, cùng người khác giao tiếp sẽ không để lộ ra những mặt quẫn bách như thế này, nhưng mà ngược lại trước mặt người này... cái gì cũng thành không khí hết

"Cậu bây giờ đang ở đâu?" Ý cười của Phác Xán Liệt không thể dừng lại, trợ lý cũng thấy kỳ quái.

"Ở Bệnh viện tâm lý đường Tây Nhai trung tâm thành phố, rẽ trái đi vào cuối đường." Mắt trái Biện Bạch Hiền giật giật, cậu hơi giật mình, dùng tay ổn định trái tim đang đập loạn của mình, mở mắt nhìn ra cửa sổ.

Bác sĩ Trần kéo khẩu trang xuống, trong tay cầm tách trà nóng tiến tới.

Cười nhỏ: "Sao gấp gọi cho anh ấy như vậy?"

"Ah? Ah, không... không phải."Biện Bạch Hiền giật mình, quay đầu phất phất tay, bởi cậu hoảng loạn mà tóc hơi lệch rơi xuống mắt, nhìn có chút buồn cười.

Bác sĩ Trần cười cười ra vẻ đã hiểu, không có vạch trần cậu: "Phòng này giao lại cho các cậu, có tiến độ gì nhớ báo cáo đó." Cô giơ tay ra dấu động tác gọi điện thoại.

Lời vừa nói xong, Biện Bạch Hiền còn chưa kịp phản ứng, tiếng chuông gió bên ngoài khi có cửa mở đã reo lên.

Lúc này cậu mới nhìn thấy Phác Xán Liệt hướng ngược sáng đi đến, tim cậu chợt run, ngaoif ý muốn nhìn thấy ánh mắt của bác sĩ Trần.

Bác sĩ Trần hứng thú cười cười, từ cửa sau mà ra ngoài.

Mở cửa, âm thanh từng phiến lá phong bên ngoài bay trong gió truyền tới, Biện Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt, ngũ quan của anh trong nắng chiều vô cùng đẹp mắt, sau khi lấy lại tinh thần, phản phất giống như vừa tỉnh lại từ giấc mộng lớn, ánh mắt trong suốt có chút chờ mong.

Người này... thật sự là một minh tinh, bề ngoài không có chỗ nào chê được.

Tay Bạch Hiền tuỳ ý mà cầm lấy tách nước trên bàn, lỗ tai vì suy nghĩ mà đỏ uống mước, mạnh mẽ khôi phục lại tim như trật một nhịp, đồ vật trong tay như khoai lang nóng, nước nóng chảy ra khỏi tách rơi xuống cổ tay cậu.

Nóng đến cậu nhe răng cắn lợi.

"Bạch Hiền..." Phác Xán Liệt chạy đến, kéo tay cậu quay bồn rửa tay để vào nước lạnh, nhìn dấu vết đỏ hồng dần dần nhạt dần mới yên tâm thở ra, "Sao lại không cẩn thận như vậy."

Nhưng người này xác xác thực thực là ngơ ra rồi, lúc nảy Phác Xán Liệt kêu tên cậu, cậu nghe mà não cậu có chút ngơ ngẫn, trong lòng có chút ngứa, mơ mơ hồ hồ mới phát hiện ra tay của bản thân đang bị anh cầm trong tay, nhưng mà lại không có chút phản cảm.

Bản thân có thể là đã...

Cự lý của anh bây giờ cách bản thân không quá nửa mét, ngay cảm nhiệt độ trên người cũng đều có thể rõ ràng cảm nhận được, độ mẫn cảm của Biện Bạch Hiền đối với alpha lúc này lại phát tác rồi.

Cậu không rút tay lại, ngược lại còn nói: "Tôi không sao..." Cậu khó khăn nhìn cổ tay bị anh cầm trong tay.

Hàng mi Phác Xán Liệt nhăn lại lúc này mới thả ra, anh thả cổ tay Biện Bạch Hiền ra, phản phất có gì đó làm ngây ra, như lúc nảy anh vừa muốn giơ tay lên vuốt tóc cậu.

Lúc mắt Biện Bạch Hiền nhìn qua đột nhiên dừng lại, cậu có chút ngây người, mới phát hiện ra động tác của bản thân có chút khó chịu.

Nhưng lực hấp dẫn của trước mặt thật sự quá lớn.

Nhưng câu tiếp theo của Biện Bạch Hiền nói ra làm anh hưng phấn đến thiếu chút nữa là chạy được hai ba vòng, lúc người ta quá hưng phấn suy nghĩ đầu tiên đều là chuyện ấu trĩ nhất.

"Không sao, anh... sờ đi."

Âm thanh của Biện Bạch Hiền có chút khàn, nghe không ra tình cảm gì, cậu cũng không ngẫng đầu nhìn Phác Xán Liệt.

Từ gốc độ này có thể nhìn thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu của Biện Bạch Hiền, lòng Phác Xán Liệt ngứa đến lợi hại, thực ra anh muốn hôn lên tóc cậu, nhưng Biện Bạch Hiền chịu cho bản thân cơ hội như vậy là đã đủ rồi.

Lúc tay Phác Xán Liệt đưa đến, Biện Bạch Hiền cảm thấy không khí toàn thân đều biến nóng lên, lông mi cậu cũng căng thẳng run run, nhắm lại mắt, cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay Phác Xán Liệt sờ lên đầu cậu.

Nhẹ nhàng sờ lên tóc cậu, động tác cũng thả rất chậm, cậu cảm thấy trái tim mình sấm động từng hồi, như muốn phá nát cơ thể cậu.

Vốn dĩ cậu đã nghĩ mình sẽ xin lỗi mà đầy Phác Xán Liệt ra, không ngờ rằng căn bản là không phản cảm, thậm chí còn có chút hưng phấn.

Mở mắt nhìn ánh mắt Phác Xán Liệt như chứa muôn vạn vì sao, đẹp đẽ vô cùng.

Cậu xác thực vô pháp che đậy sự động lòng của phản thân.

Lần đầu tiên cùng khác tiếp xúc gần như vậy, cậu chỉ có thể cứng người đứng đó, hướng mắt về phía trước, tay như bị gông cùm vậy, không biết nên là động tác gì.

Hơi thở ngày càng nặng nề, tay Phác Xán Liệt nhân lúc Biện Bạch Hiền không chú ý lặng lẽ bắt lấy mặt cậu.

Xúc cảm ấm nóng từ mặt truyền tới hệ thống thần kinh, Biện Bạch Hiền chết lặng, mắt Phác Xán Liệt có chút đỏ, động tác của anh căn bản không hề dùng lực, chỉ cần cậu dùng lực là có thể thoát ra.

Nhưng Biện Bạch Hiền không làm.

Cậu nhìn gương mặt Phác Xán Liệt đứa tới gần, thời gian phản phất như trong giây phút này ngừng lại.

Cậu nắm chặt y phục, tay áo cũng bị cậu nắm đến biến hình.

Khi mà hai môi sắp đụng vào nhau, Phác Xán Liệt lại dừng lại, anh nháy nháy mắt nhìn mắt Biện Bạch Hiền, nhăn lại đuôi mắt, trong mắt toàn là thăm tình.

"Đừng miễn cưỡng bản thân, đầu tiên cứ thử nắm tay đã."

"Nhưng mà cái hôn này, nhất định phải giữ lại cho anh."

.

TBC


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net