love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

jisung không hề nói đùa, bất ngờ thật đấy. cơn mưa thật sự rất to. may là, vẫn còn vài chiếc ô dự trữ ở studio mà hắn có thể mượn trong lúc tính chuyện đi bộ về nhà cũng như cho thêm thời gian về suy nghĩ của hắn.

hắn rời studio ngay sau đó không lâu sau khi chan giúp hắn nhận ra thứ tình cảm hắn đã chối bỏ rất lâu. changbin tự hứa với lòng rằng sẽ nói chuyện với hyunjin. nhưng hắn cần thêm thời gian để trấn tĩnh lại những cảm xúc và suy nghĩ chất đống mà hắn đang có. lần này hắn muốn nghiêm túc đối diện với chúng. nghiêm túc đối diện với hyunjin. sau tất cả những gì hắn đã đối xử với hyunjin, điều ít ỏi duy nhất hắn có thể làm được đó chính là giải thích bản thân và hứa sẽ trở nên tốt hơn. hắn mong là chưa quá muộn.

cuối cùng thì hắn cũng đặt chân đến con đường nơi hắn ở, chợt nhận ra rằng hắn đã tắt nguồn điện thoại. hắn chẳng nhớ gì kể từ lúc đi về nhà. định rút tay lấy điện thoại thì bất chợt hắn để ý có người ngã quỵ xuống ở ngay trước cửa nhà hắn.

một nỗi sợ hãi trào dâng ngay lập tức khi hắn chạy lại phía người con trai ấy.

"hyunjin?!" changbin hỏi, lo lắng. hyunjin đang nằm bất động trên nền nhà, một chai bia rỗng nằm cạnh em ấy. hyunjin bất tỉnh và say mèm. "hyunjin, cái đéo gì vậy?"

hắn nhận ra những tin nhắn spam và những cuộc gọi nhỡ mà hắn nhận được trước đó. làm thế nào mà em ấy cứ như vậy liên tục trong khi sẽ tới thẳng nhà hắn như này chứ. chúa ơi, em ấy đã ở đây bao lâu rồi?

"hyunjin," hắn bắt đầu hoảng loạn. changbin gỡ những sợi tóc ra khỏi khuôn mặt em và lay vai em gọi dậy. "dậy đi, làm ơn. em đang làm gì ở đây vậy? để anh đưa em vào trong. dậy đi mà."

hai mắt hyunjin khẽ mở, lờ mờ đoán người trước mặt là ai. rồi em nở một nụ cười lớn.

"changbin," hai mắt em mệt mỏi, một nụ cười u sầu hơn là hạnh phúc. changbin không biết mắt em óng nước là do trời mưa, hay mắt em đỏ ửng là do cồn say. "nói rằng anh ghét em đi."

"g-gì cơ?" changbin hoảng hốt, dừng lại mọi hành động trong bất ngờ trước lời đề nghị. hắn tự lắc đầu và cố gắng đưa cái con người đã say mèm vào trong nhà trong khi đang cố mò mẫm chiếc chìa khoá với một hyunjin trong tay hắn. chắc chắn đã có gì đó xảy ra. hyunjin không thường xuyên uống rượu. bây giờ vẫn là ngày trong tuần và em ấy còn có buổi chụp hình vào buổi sáng. và seungmin đang ở đâu, tại sao quản lí của em lại không ở cạnh em những lúc như này?

"em cần phải thay đồ," hắn nói, mang hyunjin vào phòng và đưa cho em những bộ đồ mà em thường mặc mỗi khi ngủ lại qua đêm. hắn định bước ra khỏi phòng trước khi quay lại và nhìn thấy em đang giày vò ga giường của hắn. hyunjin nhìn bộ quần áo đặt trên đùi em với biểu cảm nghiêm trọng, đầu em như có một đám mây vây quanh. "tự làm ấm bản thân đi. em cũng cần uống nước nữa. anh sẽ làm cái gì đó cho em ăn."

hyunjin ngồi đối diện hắn, ôm lấy hai chân và từ chối nhìn vào mắt changbin. bây giờ em đã ở trong một bộ đồ ấm áp sau khi rửa ráy qua loa. changbin nấu cho hai đứa mì ramyun trong khi chờ và hắn không thể không nghĩ đến tình cảnh của cả hai với nỗi giày vò. rất lâu rồi họ mới lại ngồi ăn chung với nhau như này. trừ bây giờ, bầu không khí đã quá khác. lần này, hyunjin nhấm nháp thứ đồ ăn mà bình thường em chỉ cần một miếng là hết, bầu không khí im ắng thường ngày không còn nghe thấy tiếng em hào hứng kể về một ngày của mình, không còn nhìn hắn với ánh mắt lấp lánh và nụ cười vô tư. thật không thể chịu nổi.

"hyunjin," hắn thở dài. "chuyện gì xảy ra vậy? tại sao em lại ở đây?"

"phải rồi," hyunjin chế giễu. "tại sao em lại ở đây? đáng lẽ ra em không nên tới. xin lỗi."

"ý anh không phải vậy," changbin vội vã nắm lấy tay hyunjin khi em cố đứng dậy và đi về. "hyunjin, em không nên về. ngoài trời vẫn mưa và em cần nghỉ ngơi."

"sao anh phải quan tâm?"

"đương nhiên là anh quan tâm rồi!" changbin nói, tức giận. "chuyện gì vậy, hyunjin? em từng kể với anh mọi thứ."

"ừ, em từng kể cho anh về công việc nặng nhọc như nào," hyunjin nở một nụ cười đắng. "em cảm thấy tệ như nào khi mọi người nói em thành công nhờ khuôn mặt này bởi em chẳng có gì khác."

"vì vậy em tới đây? họ đã nói vậy sao?" changbin hỏi. "em không nên nghe những gì người khác nói. những gì họ nghĩ không quan trọng."

"và nếu em tin họ?"

"rằng em thành công nhờ ngoại hình?"

"rằng em không có gì khác," hyunjin sửa lại. ánh mắt em trở nên vô định trước khi nhẹ giọng hỏi lại lần nữa, "anh có tin điều đó không?"

"không."

"thật lòng đi."

"anh đang."

hyunjin ném cho hắn cái nhìn hoài nghi. "vậy em có gì?"

anh.

changbin không trả lời. nói đi. nói cho em ấy biết, changbin. nói cho em ấy cảm xúc của mình đi.

"em xin lỗi," hyunjin thở hắt ra, để lại một changbin bàng hoàng. nước mắt bắt đầu trực trào ở khoé mắt khi em cúi đầu xuống. "tất cả là lỗi em. em làm hỏng mọi chuyện và từ trước đến giờ mọi thứ vẫn luôn kì cục, em xin lỗi."

"chờ đã, hyunjin," hắn cố để dừng cậu nhóc đang không thể ngừng nói, hắn muốn nói rằng em không cần phải cảm thấy có lỗi với những gì đã xảy ra với họ.

"em xin lỗi vì đã hôn anh. nói rằng anh ghét em đi, và em sẽ để anh một mình. em sẽ không làm phiền anh nữa đâu. em hứa," hyunjin tiếp tục, bàn tay em run rẩy. "em xin lỗi vì thích anh."

và nếu em chưa sẵn sàng.

chẳng ai là không từng.

"anh không." changbin nghe thấy giọng mình cất lên.

"gì cơ?"

"anh không ghét việc em hôn anh," changbin giải thích. hắn không tự tin. hắn cũng không phải không sợ hãi. hắn không biết hắn sẽ đi đâu nhưng hắn cứ bước về phía hyunjin. thật lòng. "anh không muốn em đi. chúng ta như này không phải do em, do anh. và anh muốn em ở lại."

"em không hiểu," khuôn mặt em hiện rõ nỗi đau và bối rối. "anh- anh đang nói gì thế?"

"anh nhớ em," hắn bày tỏ.

"không," hyunjin nhắm mắt lại và lắc đầu. "anh không thể nói thế được."

changbin cầm lấy cổ tay của em và nắm nó thật chặt. "anh xin lỗi."

"cứ việc nói ghét em đi và em sẽ đi!"

"anh không thể!"

"vì sao?"

"vì anh đang thật lòng!"

"chẳng giống như vậy gì cả!" hyunjin nói bất lực, mắt em ánh lên vẻ cầu xin. "làm thế nào anh có thể nói anh không ghét em khi anh cố tình làm lơ em trong vài tháng liền? khi em cảm thấy em chính là lí do khiến chúng ta không còn là bạn nữa? sao anh có thể nói anh nhớ em trong khi lúc nào anh cũng là người đẩy em ra?"

"anh xin lỗi," hắn lại nói. cảm giác áy náy trong lòng changbin khi hắn nhận ra mình đã làm tổn thương hyunjin sâu sắc nhường nào là không thể chịu đựng được, nhưng xứng đáng. "anh từng rất sợ. và anh vẫn còn cảm thấy vậy. anh từng nghĩ nếu anh phủ nhận điều đó thì nó sẽ không có thật. em làm anh hoảng đấy, hyunjin. những cảm xúc mà em khiến anh cảm nhận được, những thứ vì em mà anh làm. anh không biết phải xử lý như nào. tới tận bây giờ. anh cố gắng hết sức có thể để làm lơ nó, cái cảm giác khi em chạm lấy tay anh, khi em gọi tên anh, những điều anh có thể làm đơn giản chỉ với một câu hỏi của em. anh phải ngăn bản thân lại, để chắc chắn rằng giữa anh và em có khoảng cách nhất định, bởi anh không chắc mình sẽ làm điều gì nếu anh vẫn cố chấp để em gần anh."

"anh nói dối," hyunjin bật khóc và changbin lau đi những giọt nước mắt vụn vỡ.

"anh xin lỗi nếu đã khiến em phải nghĩ khác," hắn trả lời. "anh xin lỗi vì đã mất quá lâu để nhận ra cảm xúc của mình. anh xin lỗi vì anh không giỏi trong việc cảm nhận chúng. anh không biết làm thế nào để xử lý chúng theo cách nó nên như vậy. anh xin lỗi vì cứ gây ra hết lỗi lầm này tới lỗi lầm khác và có thể nó vẫn sẽ tiếp tục. xin lỗi vì anh đã nghĩ rằng đó là anh đang bảo vệ bản thân, và cuối cùng lại khiến em tổn thương. tất cả là do anh, jinnie. tất cả là lỗi anh."

"seo changbin, em thề với chúa nếu tất cả những điều anh vừa nói là do anh thương hại em-"

"anh xin lỗi anh không thể để em đi," hắn nói, nhắm mắt lại và để trán hai người chạm vào nhau.

"anh thật là không thể tin được," hyunjin nấc lên.

changbin trao em một nụ cười nhỏ. "anh không giỏi ở việc này, hyunjin. anh không thể trao em cả thế giới mặc dù em khiến anh cảm thấy không điều gì là không thể. anh không chắc mình đã sẵn sàng hay chưa nhưng nếu bằng cách thần kì nào đó em vẫn muốn chấp nhận anh mặc tất cả lỗi lầm, anh sẽ làm mọi cách để bù đắp cho em. em bảo anh hãy thật lòng. anh muốn em, muốn là của em và muốn em là của anh. vậy nên, không, anh xin lỗi anh không thể nói rằng mình ghét em được." hắn cảm thấy như đang ở bờ vực của toà nhà cao nhất, như hắn đã đứng ở đó quá lâu bởi hắn không bao giờ đủ can đảm để bước tiếp và rơi ngã. không ai là không từng. "cảm xúc mà anh dành cho em là hoàn toàn khác."

hyunjin nghẹn ngào, "cảm giác như đang mơ vậy, em không muốn thức giấc."

"em vẫn chưa ngủ đâu," hắn khúc khích và vén sợi tóc loà xoà của em ra sau tai. "nhưng muộn rồi. ở lại với anh."

"vâng."




_______________





khi changbin thức dậy, hắn thấy tay mình đang ôm chặt lấy eo của hyunjin. hyunjin đã tỉnh từ lúc nào và nhìn chằm chằm lên trần nhà, mắt em đỏ ửng vì tối qua. changbin dừng một lát để nhìn ngắm em. đã mấy tháng kể từ lần cuối hyunjin ngủ lại, mấy tháng kể từ lúc họ tự tổn thương lẫn nhau và giải quyết hết tất cả chỉ trong một đêm. cảm giác vô thực. và đáng sợ. sự hoảng sợ bắt đầu tràn ngập đầu óc hắn. và nếu hắn lại vô tình làm tổn thương hyunjin mà không nhận ra thì sao? liệu hắn có cho phép mình tận hưởng điều đó không? nếu hắn lại làm mọi thứ rối tung lên thì sao? nếu hắn-

"chào buổi sáng," giọng hyunjin khàn khàn và em nhìn changbin với biểu cảm mong chờ. "anh đang nghĩ gì vậy?"

"em," changbin nói, khiến hai má em phớt hồng.

"liệu anh-"

"anh vẫn muốn nói tất cả những gì đã nói tối qua." changbin trấn an em. hyunjin tỏ ra thoải mái một cách rõ rệt và hắn kéo em lại gần. "em muốn gì cho bữa sáng, jinnie? anh có nhiều thứ để bù đắp cho em đấy, anh nên bắt đầu chứ nhỉ, huh?"

và khi em mỉm cười thật tươi đến mức hai mắt em cong thành hình trăng khuyết, hắn cảm thấy tất thảy mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. cả hai người họ đều sợ. cả hai người họ đều không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau này. cả hai người họ đều chưa từng trải qua những thứ như vậy trước đây. nhưng lúc nào cũng sẽ có lần đầu.

"binnie! seungmin tới rồi!" hyunjin nói, chuẩn bị để rời đi.

"chờ đã, hyunjin!" hắn vội vàng chạy tới trước khi em đi. "em quên cái này."

"hm? em có mang gì đâu nhỉ?"

changbin mỉm cười dịu dàng. "lần trước, em cho anh cái này. em có nhớ không?"

hyunjin đỏ mặt, "đương nhiên, em nhớ chứ. em cho anh nụ hôn đầu của mình. sao mà em quên được?"

"vậy, anh cũng muốn tặng lại em cái gì đó." changbin thu hẹp khoảng cách giữa hai người và môi chạm môi. hắn nhớ rõ giây phút hai người trao nhau nụ hôn đầu, ngay đúng vị trí này. nhớ rõ cách mà nó chóng vánh như nào trước khi biến mất. hắn chắc chắn rằng lần này sẽ chậm hơn, chắc chắn rằng hắn đặt hết tất thảy tâm tư tình cảm mà hắn giấu bấy lâu nay vào đó. khi họ tách ra, cả hai đều hổn hển.

mặt em đỏ ửng tới mức hắn nghĩ hắn chưa từng thấy em như vậy bao giờ. bối rối, em hỏi, "e-em tưởng em không phải nụ hôn đầu của anh?"

"không," changbin cười trước khi hắn tới gần lần nữa và đặt lên má em một nụ hôn. "em là một điều gì đó khác."

mặt hyunjin còn vẫn đỏ ửng tới lúc bước vào trong xe, khiến seungmin nheo mắt.

"chuyện gì xảy ra nữa vậy?" người quản lí thở dài, chưa gì đã thấy đau đầu. "anh ấy lại khiến cậu khóc nữa à. chúng ta có buổi chụp hình hôm nay và đã muộn luôn rồi. lần này anh ấy nói gì?"

"không có gì! không có gì tệ hết!" hyunjin chần chừ, quay mặt đi để che giấu sự quay cuồng của mình. em không thể giấu nổi nụ cười. "tớ thề! mọi thứ... mọi thứ đều ổn. và tớ sẵn sàng cho buổi chụp hình hôm nay rồi."

seungmin nheo mắt nhìn con người đã cố để che giấu khuôn mặt mình. "được thôi. cậu nên nghỉ ngơi. nhưng tớ nghiêm túc đấy, không có tới sát giờ mới đón nữa đâu!"






kim seungmo : seo changbin!!!!

kim seungmo : sao cậu diễn viên của em lại bị ốm rồi??

✓✓ seen


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC